Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến, hoàng cung Hoàng Triều là thọ thần của hoàng hậu nương nương, sứ giả tam quốc đã đến.
Sở đế Quân Ly tự mình đến, Minh đế Tiêu Lãm, hai vị đế vương hậu cung chưa lập. Lương đế cùng Hiền vương và Hiền vương phi. Duy chỉ, Tây quốc vẫn chưa nghe tin tức, Vân Hoàng hậu thoát vẻ u buồn.
Rượu đã quá hai tuần, Vân hoàng hậu liền buồn bã không thôi, sự hy vọng đã vụt tắt.
Bên ngoài, tiếng thái giám canh cửa lần lượt vọng vào.
" Tây quốc Phượng Nghiên nữ quân, Định Quốc vương gia đến"
Tất cả khách nhân đều hướng mắt nhìn, Vân hoàng hậu trên ghế mỉm cười, Tiêu Lãm cũng Tần Hiên đưa mắt nhìn nhau " đến rồi, cuối cùng cũng đến ." Quân Ly cũng nhìn nàng, từ lúc nghe đến Phượng Nghiên nữ quân, tâm hắn đã xáo động.
Vân Tĩnh vận y phục nguyệt sắc thân váy chim phượng thêu chỉ vàng sắc xảo, mái tóc mây cài đôi trâm rồng điêu khắc, trên trán vẫn đoá châu sa hoa đỏ như máu ( sau khi được Thiên Sơn lão nhân chữa thương tĩnh dậy sau bảy ngày trên trán nàng liền lộ ra đóa hoa này.)
Trái ngược, những người khác nhìn đến dung nhan của nàng chợt khiếp sợ, nàng rất giống Thừa Nguyệt quận chúa đã tạ thế vài năm trước.
Vân Tư một thân trường bào đen thêu rồng, đầu đội lưu quang, trong ngũ quốc danh tiếng chỉ hơn chứ không kém..
Cả hai tươi cười tiến vào, hướng Cố Nặc cùng Vân Uyển thi lễ.
- Chất nữ/ điệt nhi, tham kiến cô phụ, cô cô vạn an.
" Chúc cô cô phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn"
Sau lời chúc, bên ngoài sáu người khiêng ba chiếc rương đi vào, thu hút tò mò của nhiều người.
- Chút lễ mọn của chất nữ, xin cô cô nhận cho.
Ba chiếc rương lần lượt mở ra, lần lượt là vàng ròng chạm khắc nữ trang, tơ lụa gấm vóc thượng hạng, cuối cùng một bức Ngọc điêu Quan Âm đại sĩ.
Chút quà mọn này khiến bao nhiêu con mắt, nhìn đến không rời.
- Tĩnh nhi, Tư nhi, cô cô tưởng hai ngươi không đến, mau ngồi đi.
Vân Tĩnh cùng Vân Tư ngồi xuống, nàng đưa mắt nhìn quanh, bắt gặp một ánh mắt nhìn nàng, dường như rất quen thuộc, nhưng nàng chưa gặp sư người này nha. Nàng khẽ cười gật đầu thay ý chào.
Hành động của nàng, khiến Quân Ly cảm giác lòng ngực như bị ai bóp nghẹn lại, nàng như vậy có ý gì? Thực sự xem hắn là người lạ sao?
Quân Tư dĩ nhiên bắt được ánh mắt của Quân Ly, cùng nhìn ra cử chỉ của Vân Tĩnh.
Dĩ nhiên, còn có một ánh mắt nhìn nàng là Cố Thuần, hắn vẫn là thái tử, duy chỉ phi tử vẫn không lập, nói Triệu lương đệ Triệu Đan Hà, ngày Vân Tĩnh rời Hoàng triều cũng là ngày chết của nàng ta.
Tiệc tan, Vân Tĩnh đưa Vân hoàng hậu hồi cung, nàng cảm nhận cô cô rất vui.
- Cô cô, ngươi vui đến vậy sao?
Vân Uyển xiết chặc tay Vân Tĩnh.
- Tĩnh nhi, cô cô thật cao hứng, cháu gái của bản cung bây giờ là nữ quân vang chấn ngũ quốc, cô cô rất mừng cho con, mừng cho hoàng huynh.
Bên bờ hồ, những cánh hoa khẽ e ấp, Quân Ly đưa mắt nhìn mặt nước yên ả nhưng lòng lại gợn sóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro