Chương 22: Lần đầu hôn nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Vãn Vãn tỉnh lại, đèn trong phòng đã được bật lên, cô có chút ngốc, không biết lúc này là mấy giờ. Xê dịch thân thể đổi tư thế khác, liền phát hiện trên người mình rất thoải mái sạch sẽ, không một chút nhớp nháp, chỉ là không có mặc quần áo, chắc hẳn ba ba đã lau cho cô.

Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn, thấy ba ba đang mặc một chiếc quần âu màu đen, dựa vào bên cửa sổ hút thuốc, từng làn khói trắng làm mờ đi khuôn mặt anh tuấn của anh. Có lẽ cảm nhận được động tĩnh trên giường, ba ba liền đem điếu thuốc trong miệng lấy xuống, cầm trên tay, rồi quay đầu nhìn lại, thấy cô đang mở to mắt đối diện với anh. Anh cong môi cười, nói: “Tỉnh rồi sao?”

“Vâng.” Vãn Vãn vừa mới tỉnh ngủ nên thanh âm có chút khàn khàn, lẩm bẩm một tiếng giống như tiếng mèo con.
Ba ba đứng thẳng người đi về phía cô, khi đi qua bàn tròn liền tiện tay đem điếu thuốc ấn vào trong gạt tàn. Tuy nhiên thời điểm anh đi đến bên giường, cúi người chống vào mép giường, Vãn Vãn vẫn ngửi được mùi khói thuốc ở trên người anh.

Vãn Vãn cau mày, nhỏ giọng nói: “Ba ba, người bớt hút thuốc một chút đi.”

“Được.” Ba ba sảng khoái đáp ứng, lại nói: “Em có muốn ra ngoài chơi không, ba ba mang em đi ăn bữa tối, sau đó đi ngắm cảnh sông. Người ta đều nói ngắm cảnh sông ở thành phố Vân Châu vào ban đêm là đẹp nhất.”

Khi nghe thấy được đi ra ngoài chơi, Vãn Vãn lập tức tràn đầy tinh thần, cô chỉ vào vali trong góc tường, nói: “Ba ba, người giúp em lấy một bộ quần áo lại đây.”

Ba ba quay đầu nhìn vị trí của chiếc vali, rồi lại quay lại nhìn bờ vai và cần cổ trắng ngần của cô, cùng nửa nhũ thịt ẩn hiện trong chăn, ánh mắt thâm thúy, nói: “Ba không biết em muốn mặc cái gì, tự em đi lấy đi.”
Vãn Vãn ở trong chăn uốn éo thân thể, nói: “Nhưng hiện tại em không mặc quần áo.”

Ba ba nhướng mày, trêu chọc cười nói: “Đều bị ba ba sờ qua cùng ăn qua rồi, còn sợ bị nhìn thấy sao?”

Nhịp tim Vãn Vãn đập nhanh hơn, cô hờn dỗi trừng mắt nhìn ba ba một cái, sau đó xốc chăn lên xoay người xuống giường. Trong phòng mở điều hòa mát lạnh, cô vừa bước ra khỏi giường liền bị cơn lạnh lẽo này kích thích  đến rùng mình, cặρ √ú bự lắc lư trong không khí, núʍ ti ngay lập tức se cứng lại.

Ánh mắt ba ba như mang theo lửa, sáng rực nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng khỏa thân của Vãn Vãn. Vãn Vãn bị nhìn thấy vô cùng thẹn thùng, che lại cặp vú to mềm rồi chạy chậm đến trước vali, tùy tiện cầm một bộ nội y và váy, sau đó chạy vào phòng tắm.

Ba ba xem vẫn chưa đã cơn thèm, còn cố ý giận hờn cô, nói: “Ở bên ngoài mặc là được rồi, còn vào phòng tắm làm gì?”
Vãn Vãn không để ý tới anh, vào phòng tắm rửa mặt, mặc quần áo xong, rồi mới đỏ mặt bước ra ngoài.

Tối nay cô không mặc váy liền áo, mà chọn một chiếc áo croptop hở rốn màu trắng, mặc cùng chiếc váy ngắn cùng màu, trông thật trẻ trung xinh xắn.

Ba ba mặt không biến sắc đánh giá quần áo của cô, nói: “Con gái của ba thật xinh đẹp.”

Vãn Vãn hất cằm lên đắc ý, nói: “Không biết là do ai sinh nhỉ.”

Ba ba cong môi, nghĩ thầm chính vì sinh ra quá tốt như vậy nên mới một mình bá chiếm, ai cũng không cho.

Hai người rời khách sạn, Lâm Triều Sinh lái xe đưa Vãn Vãn đến phố ẩm thực, đồ ăn ở thành phố Vân Châu là ngon nhất cả nước, mà ở phố ẩm thực này đều hội tụ đủ loại đồ ăn ở thành phố Vân Châu.
Hai người cũng không vào bất kỳ cửa hàng cụ thể nào để ăn, mà đi dạo khắp con phố giống như khách du lịch, nhìn thấy món muốn ăn liền mua một ít, cầm trên tay vừa đi vừa ăn. Lâm Triều Sinh phụ trách mua, còn Vãn Vãn phụ trách ăn, ăn không hết thì đút cho ba ba ăn, anh cũng cam tâm tình nguyện ăn nước miếng của con gái mình, ăn xong lại còn khen ngon.

Ba ba như vậy đều khiến Vãn Vãn cảm thấy mặt đỏ tim run, hai người bề ngoài là cha con, nhưng kỳ thật sâu kín bên trong thì chẳng khác gì cặp tình nhân bình thường. Chẳng hạn như khi xếp hàng, ba ba sẽ ôm eo cô, ngón tay không dấu vết mà vẽ vòng tròn lên rốn của cô. Ví như thời điểm có nhiều người sẽ đan mười ngón tay vào nhau, ba ba còn ở lòng bàn tay cô gãi gãi. Lại ví như khi tìm được chỗ ngồi để ngồi xuống nghỉ ngơi, ba ba sẽ ôm cô ngồi trên đùi, để lỗ lồn mềm của cô đè xuống nơi đang nhô lên của anh.

Hai người cứ như vậy, dường như không để ý gì mà làm ra những chuyện thân mật không nên làm nhất.
Còn chưa đi dạo hết phố ẩm thực, Vãn Vãn đã ăn không nổi, cầm ly trà sữa, sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, đối với ba ba nói: “Không ăn nữa, chúng ta đi ngắm cảnh sông đi.”

Công viên sinh thái ở thành phố Vân Châu là nơi tốt nhất để ngắm cảnh sông, nhưng ở đó quá nhiều người, nên Lâm Triều Sinh không mang Vãn Vãn đến đó, mà đi lên đập nước ở thượng nguồn, tầm nhìn khoáng đạt, người lại ít.

Đậu xe ở bên đường, hai người leo lên đập nước, gió đêm mát lạnh bên sông lập tức ập vào trước mặt, thổi đến thể xác lẫn tinh thần của Vãn Vãn đều thoải mái.

Hai người chậm rãi đi dọc theo hàng rào tiến về phía trước, khúc sông này vòng qua thành phố Vân Châu hình bán nguyệt, nhưng lại cách xa nội thành sầm uất. Cho nên đứng ở bên sông này nhìn thành phố Vân Châu đèn đuốc mờ mịt, tựa như lơ lửng ở trên mặt sông, vừa mỹ lệ lại thơ mộng.

Trên đập nước tuy ít người nhưng cũng có những người giống bọn họ lái xe đến đây, đều là một số cặp đôi đang yêu đương. Thời điểm Vãn Vãn được ba ba nắm tay đi về phía trước, liền gặp qua hai ba đôi, họ cũng không thưởng thức phong cảnh mà chỉ ôm nhau hôn hít, Vãn Vãn lén nhìn mặt đều đỏ bừng lên.

Thật vất vả đi đến một nơi không có người, ba ba mới dừng chân lại, nói với Vãn Vãn: “Đến đây thôi, nếu đi tiếp phía trước quá vắng vẻ.”

Vãn Vãn đi đến trước hàng rào, nhìn ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà bên kia sông, cảm thán một tiếng: “Thật đẹp.”

Vì sợ gió quá lớn, ba ba đi đến phía sau cô, đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hỏi: “Thích không?”

Vãn Vãn ngẩng đầu, nhìn sườn mặt của ba ba: “Thích.”
Sau đó, Vãn Vãn không thu hồi tầm mắt, mà Lâm Triều Sinh cũng không ngẩng đầu lên, hai người cứ như vậy yên lặng nhìn nhau. Cho đến khi Lâm Triều Sinh giơ tay nắm cằm của cô, khàn giọng hỏi: “Vãn Vãn đã hôn môi chưa?”

Ánh mắt Vãn Vãn lấp lánh, lắc đầu: “Chưa ạ.”

Lâm Triều Sinh trầm giọng hỏi: “Vãn Vãn muốn học không?”

Vãn Vãn ngập ngừng không trả lời, sau đó liền thấy ba ba chậm rãi cúi đầu, từ từ đem bờ môi của anh dán vào trên môi cô. Nhịp tim Vãn Vãn ngay lập tức tăng nhanh, mí mắt run rẩy, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

“Vươn đầu lưỡi ra.” Cô nghe ba ba dụ dỗ, vì thế liền từ từ thè đầu lưỡi của mình ra, một giây sau, chiếc lưỡi trơn ướt ấm áp của ba ba liền quấn lấy lưỡi cô. Thực nóng, cũng thực mạnh, sau khi mυ'ŧ lưỡi của cô cũng không buông ra.
Ưm…” Vãn Vãn vô thức phát ra một tiếng rêи ɾỉ, chọc đến ba ba càng hung ác mà hôn sâu cô.

Lưỡi của hai người không ngừng dây dưa liếʍ láp, đưa nước bọt tiến vào trong miệng đối phương. Có một ít không kịp nuốt xuống liền từ khóe miệng tràn ra ngoài, tiếng ‘chậc chậc’ dinh dính từ trong miệng truyền đến, như thể đang ăn một món ăn mỹ vị nhất thế gian, khiến Vãn Vãn nghe thấy liền mặt đỏ tim run.

Hóa ra đây là cảm giác khi hôn, Vãn Vãn hơi choáng váng suy nghĩ, không ngờ chỉ hôn môi thôi, liền sẽ làm chân cô mềm nhũn, khiến lỗ lồn  nhỏ của cô nóng ran.

Vãn Vãn ngửa ra sau dựa vào người ba ba, ngẩng cổ cùng ba ba hôn môi. Một tay Lâm Triều Sinh đang nắm cằm cô, chậm rãi đi xuống du tẩu, vuốt ve qua cổ cô, rồi cách lớp quần áo xoa bóp bầu vú to của cô, xoa đến Vãn Vãn một trận động tình, nhịn không được rên ɾỉ thành tiếng.

Lâm Triều Sinh buông miệng cô ra, nhìn đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, thở hổn hển hỏi: “Thích như vậy không?”
Vãn Vãn hô hấp dồn dập, ngực phập phồng lên xuống, một bên vú còn bị ba ba nắm ở trong tay xoa bóp. Cô nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Ba ba, sẽ có người nhìn thấy hay không…”

“Đoạn đường này không có ai cả.” Lâm Triều Sinh nói xong, lại cúi xuống hôn cô. Vãn Vãn cũng không cự tuyệt, hé miệng đón nhận môi lưỡi của ba ba, lần này hai người hôn nhau còn kịch liệt hơn. Đầu lưỡi ba ba một mực hướng hầu kết cô liếʍ mút, như là muốn đem cô ăn sạch sẽ. Mà một tay khác của anh vén vạt áo của Vãn Vãn lên tiến vào thăm dò, sau đó nhấc áo ngực của cô ra, thịt chạm thịt mà nắm lấy vú thịt to mềm của cô.

“Ngô…” Thân thể Vãn Vãn tê dại một trận, cả người đều dựa vào trên người ba ba.

Miệng cô bị ba ba hôn, vú ti bị ba ba xoa, lập tức giữa hai chân có cảm giác vừa nứnɠ vừa trướng, rất nhanh nước dâm cũng chảy ra ngoài, toàn thân giống như bị lưới dục vọnɠ bao phủ.

Bỗng nhiên, Vãn Vãn cảm giác được bàn tay còn lại của ba ba đang từ từ xốc làn váy cô lên, đi vào khám phá.

“Ưm ưm…” Vãn Vãn hơi giãy giụa: “Ba… Ba ba… Ngô.” Cô còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì lại bị Lâm Triều Sinh hung hăng hôn lần nữa. Toàn bộ hơi thở ấm áp của anh đều phun lên mặt cô, khiến cô cảm thấy da đầu một trận tê dại.

Bàn tay luồn vào dưới váy kia vẫn tiếp tục đi vào trong, thẳng đến khi kéo dây chun của qυần ɭóŧ cô ra, liền tiến vào thăm dò…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro