Chương 43: Cởi quần áo ra tắm nắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Vãn Vãn cao trào, toàn thân vô lực mà xụi lơ nằm trên đệm, thân thể như là bị ép khô, lỗ lồn nhỏ vừa nóng lại vừa sảng. Cô từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ba ba đánh bao giờ, không nghĩ tới lần đầu tiên bị đánh, lại là đánh lỗ lồn của cô. Cảm giác vừa rồi thật kích thích tê lồn sảng khoái, nhưng hiện giờ nghĩ lại, lại cảm thấy quá xấu hổ.

Ba ba có vẻ cũng rất sướnɠ, ôm cô thở hổn hển một lúc, rồi mới bình tĩnh được cảm xúc, ở bên tai cô cười nói: “Bảo bối, lần sau chơi như này nữa nhé, quá sướиɠ.”

Vãn Vãn chu môi: “Không muốn, phía dưới Lồn của em đều bị ba ba đánh sưng lên rồi.”

“Để ba xem một chút.”

“Không cho xem.” Vãn Vãn chụm chân lại, vặn hông trốn anh, hai cha con cứ như vậy trần truồng thân thể ở trên giường chơi đùa, thẳng đến khi Vãn Vãn bị ba ba bế lên ngồi đối mặt với nhau mới xong.
Trong tiếng cười đùa, hô hấp hai người đều có chút dồn dập, Vãn Vãn bị ôm lên cao, thời điểm ngực phập phồng lên xuống, cặρ √ú mềm to căng mọng từng chút từng chút mà đè vào cằm ba ba. Ba ba một ngày chưa cạo râu, râu ria có hơi cứng, cọ vào bầu vú bự của cô cảm giác vừa ngứa vừa đau, kích thích không chịu được. Cô không khỏi muốn trốn về phía sau, nhưng ba ba lại không cho, còn cố ý dùng cằm của mình mài vào núʍ ѵú Vãn Vãn.

Đầṳ ѵú Vãn Vãn bị mài đến ngứa ngáy một trận, sau lưng cũng tê dại theo, nhưng lại nhịn không được mà cười nói: “Haha… Ba ba, đừng cọ núʍ ѵú nữa, hahaha…”

Ba ba chơi đùa đủ rồi, mới thè lưỡi liếʍ nhẹ đầu ti của cô, sau đó quấn lấy ngậm vào trong miệng, động tác bỗng nhiên trở nên ôn nhu, bộ dáng ăn vú cũng phá lệ cẩn trọng.

“Thời điểm em mới chào đời, ở trong lòng mẹ bú sữa, ba liền ngồi ở bên cạnh xem, cảm thấy đứa trẻ nhỏ như vậy thật đáng yêu. Không nghĩ tới hiện tại ba ba vậy mà lại đang ăn vú của chính con gái mình.” Ba ba hơi xúc động nói.
Ba ba thật biến ŧɦái nha, ăn vú của chính con gái mình.” Vãn Vãn cố ý làm anh xấu hổ, lại nói: “Đáng tiếc vú con gái không có sữa, không thể cho ba bú sữa được.”

“Ba nghe nói trong núi có vị lão nhân biết phương thuốc cổ truyền, chỉ cần thiếu nữ thành niên, ăn được phương thuốc đó đều sẽ tiết ra sữa. Chờ đến khi trở về, ba ba liền đi tìm phương thuốc cổ truyền kia, về sau khiến Vãn Vãn vừa bị ba ba đit, vừa phun sữa cho ba mút”

Vãn Vãn nhịn không được tưởng tượng một chút hình ảnh kia, tức khắc cảm thấy quá dâʍ đãnɠ, uốn éo thân thể kháng nghị: “Vãn Vãn mới không muốn phun sữa!”

“Không phun sữa thì Vãn Vãn muốn phun cái gì, phun nước lồn dâm sao? Bị ba ba địt , nước lồn giống như nước ŧıểυ mà phun ra.”

“Ai nha ba ba!” Nghe anh nói chuyện càng lúc càng không đứng đắn, Vãn Vãn gấp đến độ vươn tay che lại miệng ba ba. Thật vất vả chờ ba ba không nói lời cợt nhả nữa, thì hai người lại đồng thời nghe thấy tiếng ục ục trong bụng Vãn Vãn, cô đói bụng rồi.
Vãn Vãn nháy mắt đỏ mặt tía tai, nhưng ba ba lại là người vội vàng xin lỗi: “Là lỗi của ba là lỗi của ba, cố giày vò em mà quên không cho em ăn no trước. Nơi này của bọn họ có mì gói, ba ba liền đi đun nước nấu mì cho em.”

Vãn Vãn ngượng ngùng từ trên người ba ba đi xuống, có chút thẹn thùng nói: “Em… Em muốn đi tiểu.”

“Vậy đi a.” Lâm Triều Sinh nói: “Tối hôm qua không phải dẫn em đi một lần rồi sao?”

Vãn Vãn xấu hổ, tối hôm qua là do trời mưa gió nên ba ba mới dẫn cô đến dưới mái hiên bên cạnh đi tiểu. Hiện tại bên ngoài hình như không mưa nữa, chẳng lẽ còn đi ở đó: “Em muốn đổi sang chỗ khác đi.”

Phòng lánh nạn này cái gì cũng tốt, chỉ là không có WC. Điểm này làm Vãn Vãn thực không quen.

Ba ba rất nhanh liền đun nước nấu mì, còn Vãn Vãn đi ra sau nhà, ngay sau đó cô vội vàng trở về, trên người mặc áo khoác của ba ba. Chiếc áo jacket mỏng khi tròng lên người Vãn Vãn giống như một chiếc áo khoác khổng lồ.
Sau khi cô đi vào cũng không đoái hoài tới ăn mì, mà vội vàng nói với ba ba: “Ba ba, em nhìn thấy hướng nơi chúng ta đến, hình như bị sập rồi!”

Lâm Triều Sinh nhíu mày: “Nhìn rõ ở đâu không?”

Vãn Vãn do dự: “Hình như là ở đằng kia, ba mau đi xem đi.”

Lâm Triều Sinh đáp ứng, đưa bát mì tôm cho cô, tùy tiện đem quần áo đã được sấy khô tròng lên, xoay người lập tức đi ra ngoài.

Vãn Vãn cầm bát mì tôm mà phát ngốc, trong lòng sốt ruột nên mặc dù bụng đói nhưng lại không có khẩu vị để ăn.

Không bao lâu sau, ba ba liền trở lại, sắc mặt anh hơi trầm, đối với Vãn Vãn nói: “Đúng thật là bên phía ngọn núi khi chúng ta đến, cụ thể có chặn đến đường hay không, còn phải đến gần hơn để xem mới biết được.”

“Vậy bây giờ liền đi qua xem sao?”

“Ăn mì trước rồi đi.” Ba ba nói.

Trong lúc nhất thời, hai cha con đều mất đi cảm giác nhàn hạ thoải mái lúc rời giường, thay vào đó cả hai lộ rõ tâm sự nặng nề. Hai người ăn qua loa bát mì, rồi đi đôi giày leo núi vẫn còn ướt vào, sau đó liền vội vã leo lêи đỉnɦ núi.

Lúc này bầu trời vừa vặn tạnh, hai người cũng không vội trở về nhà gỗ, mà tìm một tảng đá lớn có thể ngắm cảnh để ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Bảo bối, hiếm khi có mặt trời, hay là chúng ta tắm nắng đi?” Lâm Triều Sinh nghiêng người về phía Vãn Vãn, mở miệng đề nghị.

Vãn Vãn nghi ngờ nói: “Không phải chúng ta đang tắm nắng sao?”

Lại nghe ba ba nói: “Mặc quần áo như này sao có thể gọi là tắm nắng, phải đem quần áo cởi ra mới được.”

Vãn Vãn: “…”

« Trước

Sau »

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro