Chương 9 : vãn vãn dâm đãng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay từ khi cởi qυầи ra, Vãn Vãn đã cảm thấy lỗ lồn nhỏ của mình chảy nước, cô vẫn luôn biết bản thân rất nhạy cảm. Có đôi lúc cô cưỡi xe đạp đến trường, tiểu bức còn bị mài đến chảy nước, chứ đừng nói đến chuyện là không mặc qυần lót bại lộ trước mặt ba ba.

Nhưng nước chảy là một chuyện, bị ba ba nói thẳng ra lại là một chuyện khác, Vãn Vãn cảm giác thật khó xử, cảm thấy ba ba là lạ, chính mình cũng rất kỳ quái.

Cô đỏ mặt không biết phải làm sao, chỉ có thể nắm chặt làn váy, bất lực mà nhìn ba ba.

Biểu cảm của Lâm Triều Sinh không thay đổi nhiều, anh ngừng động tác bôi thuốc, đối với Vãn Vãn nói: “Con tự lau nước, hay vẫn là ba giúp con lau?”
Con… Con tự lau được.” Vãn Vãn nghiêng người lấy khăn giấy trên tủ đầu giường, lau loạn xạ vào giữa hai chân. Có lẽ cô quá dùng sức, chạm đến miệng vết thương, lại tự làm đau chính mình.

Lâm Triều Sinh nhìn dáng vẻ cô lóng ngóng tay chân, không khỏi nhíu mày lại: “Rất đau sao?”

“Vâng.” Vãn Vãn yếu ớt gật đầu.

“Để ba xem nào.”

Thế là Vãn Vãn lại thẹn thùng mở hai chân ra, đem lồn dâm Bạch Hổ của cô lộ ra ngoài, mị thịt dưới khe lồn bị chạm đến, đỏ rực một mảng.

“Lại sưng hơn rồi.” Lâm Triều Sinh nói xong liền lấy một ít thuốc mỡ bôi lên cho cô. Lần này động tác của anh nhẹ nhàng hơn, không giống như thoa thuốc mà càng giống vuốt ve hơn. Ngón tay anh dường như vẽ vòng tròn xung quanh cửa huyệt, một vòng rồi hai vòng…
Vãn Vãn bị ba ba làm cho lại có cảm giác, bắp đùi hơi phát run, nhịn không được nhỏ giọng ngâm nga: “Ưm… Ưm ưm…”

“Vẫn khó chịu sao?” Ba ba hỏi cô.

Vãn Vãn lắc đầu.

“Không khó chịu? Vậy chính là thoải mái rồi?” Khóe miệng ba ba mang theo ý cười, trong dáng vẻ soái khí của anh hiện lên một tia lưu manh.

Vãn Vãn đỏ mặt, mím môi không trả lời.

Lâm Triều Sinh nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng như bị lông vũ lướt qua, ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể nói ra lời kích thích  hơn. Nhưng những lời đó khi tới bên miệng anh, vẫn bị anh nuốt trở về, chỉ nói: “Thoải mái thì kêu ra, ở trước mặt ba ba không cần thẹn thùng.”

Vãn Vãn nghe lời anh nói càng thêm xấu hổ, thẹn quá hóa giận mà thúc giục nói: “Ba ba, người nhanh lên, con muốn đi ngủ!”
Lâm Triều Sinh sủng nịch mỉm cười, cũng không nán lại nữa, nhanh chóng giúp cô bôi xong thuốc mỡ, rồi dặn dò nói: “Vẫn còn hơi sưng nên ngày mai con tốt nhất đừng mặc qυần lót ”

“Con biết rồi.” Cô ngượng ngùng nói.

Điều mà Vãn Vãn không biết là sau khi ba ba cô đi ra ngoài đóng cửa giúp cô, anh liền dựa vào cạnh cửa, gấp không chờ nổi mà đem bàn tay vừa sờ lồncô tiến vào quần của mình, nắm lấy cặc to đã cứng một buổi tối kia nhanh chóng loát động lên xuống.

Sáng hôm sau, Vãn Vãn vừa tỉnh dậy liền nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài sân, có giọng của đàn bà, cũng cả đàn ông. Cô có chút tò mò, để chân trần xuống giường, đi đến bên cửa sổ, vén một chút rèm cửa lên nhìn ra phía ngoài. Lập tức nhìn thấy một chiếc xe việt dã siêu ngầu siêu lớn đang đậu trước sân, còn ba ba đang đứng cạnh xe nói chuyện với một người rất đẹp, hai người họ vừa nói vừa cười.
Một người phụ nữ đứng cách ba ba rất gần, khi nói chuyện ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào ba ba. Vãn Vãn chỉ mới nhìn đã cảm thấy bản thân không thích nữ nhân này.

Thanh âm nói chuyện của bọn họ không nhỏ, Vãn Vãn đẩy cửa sổ ra một chút là có thể nghe thấy được.

“Lâm tổng, anh đi ra ngoài một thời gian dài như vậy, thật sự có ổn không? Công việc kinh doanh của công ty phải làm sao đây?”

“Còn có lão Trần với lão Trương, bọn họ có thể điều hành được.”

“Nhưng chúng em không gặp anh trong thời gian lâu như vậy, sẽ rất nhớ anh!”

“Yên tâm, vẫn phát tiền lương cho mọi người như thường lệ.”

“Aizzz, người ta không phải có ý đó mà. Lâm tổng, năm nay em còn chưa nghỉ đông, hay là em đi ra ngoài chơi cùng bọn anh nhé, có nhiều người có thể phân chia chăm sóc nhau nha.”
Không cần, tôi chỉ lên kế hoạch đi hai người cùng con gái của tôi thôi, con bé sợ người lạ.”

“Tính cách em rất tốt, có thể chơi cùng con bé…”

Vãn Vãn cảm thấy chính mình nghe không nổi nữa, đi dép vào, tròng áo khoác lên, tùy tiện vuốt mái tóc rối, rồi đi ra ngoài: “Ba ba…”

Hai người ở ngoài sân đồng thời quay đầu lại, Lâm Triều Sinh khi nhìn thấy cô bất giác nở một nụ cười: “Dậy rồi sao?”

“Vâng, con đói quá, muốn ăn sáng.”

“Để ba gọi người của nhà ăn đưa điểm tâm đến.” Ba ba nói.

Người phụ nữ bên cạnh kia khi nhìn thấy Vãn Vãn, lập tức lại gần, lộ ra tươi cười, nói: “Đây chắc là Vãn Vãn đi, xin chào, dì là nhân viên của ba con, chuyên phụ trách vườn trái cây, dì tên là Điền Lệ.”

“Chào dì ạ.” Vãn Vãn nói.

Vãn Vãn à, dì cùng ba ba và con đi chơi nhé, nhiều người thì mới náo nhiệt nha.” Điền Lệ thấy không nói được người lớn, liền quay sang dụ dỗ đứa nhỏ, nhưng không ngờ cũng đụng đến tấm sắt.

“Dì à, không được, nếu để mẹ con biết ba ba đi chơi với một người xinh đẹp như dì, mẹ khẳng định sẽ rất tức giận, hiểu lầm ba con có tình nhân.” Vãn Vãn chính là cố ý nói như vậy, cô ít nhiều cũng nhìn ra được mục đích của bà dì này. Cho nên mới nói ra lời cảnh cáo trước, miễn cho đối phương muốn lấy lòng cô.

Điền Lệ sắc mặt trở nên có chút xấu hổ: “Đứa nhỏ này, toàn nói linh tinh cái gì không đâu.”

Lâm Triều Sinh lúc này cũng nhìn ra Vãn Vãn đang không vui, vì thế đối với Điền Lệ nói: “Cô trở về đi, chúng tôi còn có chút việc bận phải làm.”
Ông chủ đã đuổi người rõ ràng như vậy, cho dù da mặt Điền Lệ có dày đến đâu, cũng không dám nán lại lâu nữa, chỉ biết ngượng ngùng mà rời đi.

Đám người đó vừa đi, Vãn Vãn liền bĩu môi chất vấn anh: “Ba ba, xung quanh người có phải rất nhiều bà dì hồ ly tinh như vậy không?!”

Lâm Triều Sinh thật sự yêu chết cái biểu tình nhỏ này của con gái, anh liền vươn tay xoa xoa mái tóc rối của cô, cười nói: “Không có, chỉ có một người này, nhưng đều đuổi đi rồi.”

“Hứ, về sau ba tránh xa dì ta một chút!”

“Được, tuân lệnh nữ vương đại nhân của ba!”

“Vậy còn tạm được.” Vãn Vãn đắc ý cười.

Lâm Triều Sinh thu ý cười, cúi người lại gần, nhỏ giọng hỏi cô: “Phía dưới còn đau không?”

Vãn Vãn mãi mới phản ứng được anh đang hỏi cái gì, mặt lập tức đỏ lên, giậm chân nói: “Chán ghét, tại sao ba lại hỏi cái này.”
Ba đây không phải đang quan tâm đến con sao? Có đau không?”

“Không còn đau nữa.” Vãn Vãn che mặt nói.

Lâm Triều Sinh đè thấp thanh âm vài phần, khàn giọng hỏi: “Có phải không mặc qυần lót không?”

Không biết vì cái gì mà ba ba lại hỏi cô có mặc qυần lót không, hỏi như vậy khiến trái tim Vãn Vãn đập thình thịch. Cô không dám mở miệng mà chỉ ngượng ngùng gật đầu, hiện tại dưới váy cô đều là trống không.

Lâm Triều Sinh nhìn con gái bảo bối e lệ ngượng ngùng trước mặt, nhất thời có chút áp lực không kìm được nội tâm xúc động. Anh hít sâu một hơi, rồi nói: “Vào đi thôi, tránh cho gió thổi bị cảm lạnh, cơm nước xong chúng ta cùng nhau thu dọn hành lý. Ngày mai bắt đầu xuất phát đi chơi nhé, ba sẽ dẫn con đi xem mặt trời mọc ở Vân Sơn trước.”
Tuyệt quá!” Vãn Vãn nháy mắt quên cả ngượng ngùng, ôm lấy cánh tay ba ba, vui sướng nhảy cẫng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro