26/12. Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình thích từ "thương". Chẳng hiểu sao mình lại xúc động mãnh liệt mỗi khi nghe từ "thương". Chắc có lẽ, "thương" mang nhiều nghĩa với nhiều mức sắc thái. Mà cái "thương", với mình, còn quý hơn cái yêu, cái nhớ. Bởi, khi người ta thương nhau, người ta đã dành tình cảm hơn là chỉ yêu và nhớ. "Anh thương em", "Chị thương em", " Mẹ thương con", "Mình thương bạn". Thương, là sẵn sàng hi sinh, là trao nhau sự đồng cảm, thấu hiểu. Riêng điều ấy đã hơn hẳn yêu hay nhớ. Bởi dù khi yêu, chắc gì ta đã sẵn lòng gạt đi cái tôi để nhường nhịn, để thấu hiểu? Nhớ, chỉ là trạng thái cảm xúc ngắn ngủi, mong manh dễ bị thay thế bởi cái quên nếu người ta muốn. Nói yêu. Nói nhớ. Nhưng phải dành bao nhiêu tình cảm và can đảm từ đáy lòng, ta mới dám thốt lên tiếng "Thương"? Có lẽ, với nhiều người, ấy chỉ là một từ như bao từ. Nhưng với mình, mỗi tiếng "thương" cất lên là một tiếng sóng, vỗ nhè nhẹ thôi mà cũng có thể khuấy động, làm xao xuyến tâm can mình. Ai sẽ là người nói với mình một tiếng "thương"? Ai sẽ khiến mình rung động bởi một tiếng thân thương ấy? Mình nhạy cảm. Mình biết. Mình có những điểm mà chỉ chạm nhẹ vào là cả dòng lũ cảm xúc lại cuồn cuộn tuôn trào. Mà cái mình tự hào cũng lại là nó.
Chà. Một ngày sắp qua. Một năm sắp qua. Mình vẫn ở đây. Cảm nhận sự thay đổi của bản thân và của mọi vật xung quanh. Hôm nay là một ngày dài, nhưng bình yên đến lạ.
Còn nhiều điều mình muốn nói, mà vốn từ lại chẳng đủ để diễn đạt. Nhưng không sao, mình cảm nhận được những cảm xúc khó diễn đạt ấy đang tích tụ lại trong lòng mình thành những lắng đọng quý giá vô cùng.
                                       Thương,
                                         M.H

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro