quan tâm em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi buổi sáng khi ấy đều trở nên hồi hộp và đáng mong chờ. Tôi ghi nhớ tất cả những thứ j thuộc về Văn. Cách em cột tóc, cách em cười, cách em say mê đọc sách... Những điều ấy dần trở thành một phần cuộc sống của tôi. Mùa thu khi đó đã đi được một nửa chặng đường
Những hàng thông mùa thay lá bắt đầu buông lơi mk trong màn sương mỏng buổi sáng sớm. Đôi khi nhìn về phía Văn, tôi đã nghĩ đó là điều tuyệt vời nhất trong tuỏi trẻ của mk.

Cứ như vậy tôi vu vơ cười vu vơ đi theo em. Tôi lặng im ngắm nhìn Văn mỗi khi trời mưa, lặng im và lặng im. Có lẽ mội truyện sẽ cứ như thế nếu ko có trận mưa hôm đó.

Thư viện chỉ còn lại hai chúng tôi. Em say mê đọc sách còn tôi say mê ngắm em. Tất cả mọi người đều đã rời đi, có lẽ vì bầu trời cuồn cuộn những mảng mây u tối. Văn ko để ý, em quá tập trung. Cho đến khi trời đổ hạt, tiếng mưa ồ ồ trên những mái tôn, em ms ngẩng lên. Lúc ấy tôi thấy trái tim mk thót lên nhiều nhịp. Em cất đồ, trả sách rồi bước ra. Như một phản xạ vô điều kiện, tôi cầm vội lấy chiếc ô tới thềm cửa đưa cho em

"Văn lấy ô của mk mà về, trời mư to đấy"
Tôi khẽ nói, mắt tránh nhìn em

"Không được lát Huy về ướt mất"

"Ko mk có hai chiếc mà. Mk cũng chưa về ngay đâu, mk còn nhiều thứ phải tham khảo lắm"

"Có thật Huy mang hai chiếc ko"

"Mk mang cho bạn cùng phòng nhưng cậu ấy về trước rồi"

Tôi gãi đầu chống chế. Văn ngần ngừ rồi mỉm cười.

"Vậy mk mượn tạm Huy nhé, mai mk gửi lại. Mk ms trồng dâu tây, sợ bạt che ko chắc, mk lo quá nên về vội vậy. Cám ơn Huy nhé!"

"Có j đâu Văn đi cẩn thận nhé"

Tôi mỉm cười đáp lai em. Ngóng mãi theo những bước chân xa dần, xa dần ròi mất hút sau hành lang
=====================================
Hôm nay xin lỗi nha mk ra muộn quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh