[Chap 5]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ đệ của Hạ viên ngoại ở Bắc Thành nhận được một bức thư từ Lục viên ngoại ở Nam Thành .

Lời ý sâu xa , tâm thư mời mọc , chẳng rõ là ẩn ý chi đây . Công tử Hạ Phong Nguyên nhìn lá thư cười nhạt , ném vào một góc trong sương phòng . Lục Nhược Thu , Lục Nhã cáo già mà đòi giấu đuôi hóa thỏ ngọc sao , tâm địa của các ngươi ta còn không rõ ư ? Cuồng vọng muốn thành thân cùng hoàng thân quốc thích nên mới ra vậy sao ? À ... Chung quy thì vẫn không thể vô lễ ..Ha Ha . Đi thử một chuyến xem sao .

Y lường trước được mưu thâm kế hiểm của hai tiểu thư họ Lục . Y sẽ đi nhưng khi đi sẽ có thủ hạ ẩn nấp mai phục , đến lúc đó vạch tội hai tiểu cô nương đó cũng chưa muộn . Hắc Hắc ....

Hạ Phong Nguyên là nhị công tử nhà Hạ Viên ngoại , trên y còn có một vị đại công tử Hạ Chung Đại . Đại công tử thích ngao du thiên hạ , mánh khóe tâm địa trong nhân gian còn gì mà hắn chưa tỏ . Lúc Phong Nguyên đưa thư đến cho Chung Đại xem , hắn phe phẩy cây quạt họa sơn thủy vần vũ , gật đầu cười hoan hỉ "Được , lâu rồi cũng chẳng có trò gì thú vị , đến lúc nhà họ Lục kia phá gia chi tử rồi" .

Bên kia , Lục Nhã cũng phái thủ hạ riêng bám theo thủ hạ của thái hậu dò la tung tích của Ngụy Vương . Nhưng ..mọi người thử nói xem , một tên thủ hạ nhãi nhép mà đòi bám theo một gã cao thủ thiên hạ hành tẩu khắp hoan lộ suốt bao nhiêu năm chăng ? Ha Ha .... Nhưng cô nương Nhược Thu lại cười hoan hỉ bởi vì công tử họ Hạ viết thư hồi đáp sẽ đến Lục phủ một chuyến . Cá sa lưới còn sợ thoát sao ? Cuồng vọng a cuồng vọng .

Hai tiểu thư này , dấn sâu vào tội lỗi thì vạn niên có dùng nước Vong Xuyên* rửa cũng không làm tan rữa được .. Tấu chương trình tội ác ở Minh phủ chưa chắc đã liệt kê hết .

**********************************************

  Vong Xuyên * : Nhân gian đồn nơi chốn địa phủ có một con sông tên gọi Vong Xuyên , có cầu Nại hà bắc qua , dòng sông là nơi rửa sạch tội ác của con người khi ở trần thế . Vong xuyên có nghĩa là quên lãng . 

********************************************** 

Nam tử áo lam , mắt tím đứng giữa ba nghìn tán đào rực rỡ khai hoa ở ngọn núi sau thôn , ánh mắt xa cách lạnh lùng . Ke đang quỳ chính là gã thuộc hạ hắc y của thái hậu .

"Có chuyện gì ?"

"Bẩm vương gia , ngày hôm qua tiểu thư nhà họ Lục đến tìm tiểu nhân.."

"Lục Nhã ?" Hai chữ đè mạnh như muốn làn đóng băng cả nước .

" Đúng vậy , hôm qua cô nương đó đòi tiểu nhân tiết lộ chỗ ở hiện tại của ngài"

" Ngươi nói ?" Hắn nhìn gã , trên môi nở ra một nụ cười âm lãnh đến độ đầu xuân cũng thấy buốt giá như tiết đại hàn trong mùa Đông.

"Ngài thử nghĩ xem , là nói hay không nói?" Thật cả gan hỏi lại bản vương , nhưng mà nếu ngươi nói ra Thiên Tỉ , y còn an toàn mà ở đây sao ? Thú vị lắm , lâu nay không để ý thủ hạ cũng có thông minh đôi chút .

"Thưởng cho ngươi" Hắn lấy từ trong ống áo ra hai đĩnh bạc , hai đĩnh bạc này đủ mua một căn nhà nơi kinh thành , còn muốn phong lưu khoái hoạt cả đời , tất nhiên là phải tự kiếm kế mà sinh nhai rồi .

"Đội ơn chủ tử" Gã dập đầu xuống đất , từ từ đứng dậy , một bước phi thân lên cây , bóng gã khuất dần sau ánh dương quang chói lòa .

Đến lúc phải bảo vệ ngươi rồi . Tiểu Thiên , đến bản thân còn không còn chăm sóc nổi làm sao có thể tự bảo vệ mình . Hắn nhắm mắt lại , thở dài một tiếng . Ba nghìn tán đào nở hoa , một trận gió nhẹ cuốn đến thổi hoa rơi rụng như mưa , cánh hoa hồng nhạt từ từ rơi xuống xoáy trong không trung đáp xuống vai áo hắn mà lười phủ đi . Túy Hương cô nương đi hái thuốc sau núi thấy cảnh tượng ấy , tim không khỏi đập xốn xăng , nhân lúc ngọn núi sau thôn vắng vẻ liền nghĩ ra một ý đồ .

Ây da , mọi người thử nói xem , một nam một nữ ở nơi vắng lặng còn có thể làm gì ?

Nàng uyển chuyển , eo lưng thiếu điều muốn gãy tới bên hắn , giọng lả lướt mềm dẻo như nước :

"Công tử , công tử cũng tới đây ngắm hoa đào nở sao ?"

Tuấn Khải suýt giật mình chết sợ , sau một lúc mới điềm tĩnh đáp : "Ân"

Đột nhiên Túy Hương ôm chặt lấy hắn , giọng nói vạn phần ủy khuất "Tại sao chàng lúc nào cũng lạnh lùng với thiếp ? " "Chẳng lẽ thiếp còn có điểm không xứng ?" Vừa nói vạt áo mỏng tang đã dần hé lộ đồi ngực trắng tuyết .

Vương Tuấn Khải cười nhạt , nhìn nàng hỏi : "Nàng muốn ta lấy nàng ?"

Túy Hương đỏ mặt , ấp úng : "Nếu chàng chịu"

"Nhưng ta đã có nương tử là Thiên Tỉ rồi , làm sao đây ?"

"Thiên Tỉ tiên sinh ?" Nàng tròn mắt , sắc mặt tái mét .

"Ân" – Hắn cười hoan hỉ .

" Chàng đừng đùa , chàng tuyệt đối không phải kẻ ham thú long dương "

"Nàng có biết chuyện nam tử thụ thai ở thôn nhỏ ở Giang Châu không . Kể ra cũng thật hoang đường , nhưng nam tử kia là nhờ uống tiên đan của một vị cao nhân ở trên núi mà thụ thai như nữ tử"

"Không ..Không" Túy Hương kinh nhược lắc lắc đầu .

"Thiên Tỉ cũng đã uống loại tiên đan đó , Y. Đang mang trong bụng hài tử của ta " Môi Tuấn Khải không nhịn được mà nhếch lên một đường khinh miệt .

"Không thể thế được" Túy Hương nước mắt chảy dài trên gò má trắng trẻo , chạy thật nhanh ra khỏi rừng đào .

Vương Tuấn Khải ở đằng sau liền ôm bụng cười một trận hi hi ha ha .Đến lúc về nhà cũng cứ giữ nguyên nụ cười đấy , dù là nói dối thôi nhưng tưởng tượng mà xem , bộ dáng y mang hài tử của mình thì ra sao . Đứa nhỏ sinh ra vừa giống y vừa giống hắn , trắng trẻo bụ bẫm , bàn tay nhỏ huơ huơ trong không trung . Thiên Tỉ nhìn hắn chỉ biết thở dài thườn thượt không ngờ lại bị hắn kéo vào một nụ hôn sâu nữa .

"Hỗn đản ...ưm ..ư . Ban ngày ban mặt , ....xóm làng .ư ngài buông tôi ra mau"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro