Chương 16 : Chiều làm thủ tục xuất viện cho cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Hahaha , cái này thì ..."
Bắc Vân Phong cười cười , volume càng ngày càng nhỏ dần .

" Làm ơn yên lặng một chút đi được không ? "
Một giọng nói mềm mại vang lên , mang theo chút mệt mỏi ảo não.

Cố Khả Hân nhăn mặt .

Muốn ngủ một lúc thôi mà cũng khó khăn như vậy sao ? Thật chẳng dễ chịu chút nào .

Đường Tử Hàn ngây người , vội vứt bỏ tên tội đồ kia , đôi chân thon dài không nhanh không chậm bước đến giường cô :

" May quá , cô tỉnh rồi ."

" Dù tỉnh hay không cũng bị mấy người làm cho tức chết ! "
Khả Hân phũ phàng , vẻ mặt đanh đá .

Anh đen mặt ~
Tên lắm chuyện đằng sau cũng chỉ biết cười thầm.
Tiểu Hàn à Tiểu Hàn , không ngờ có ngày cậu lại bị phũ tơi tả như vậy.

" Quản lí , sao anh lại ở đây ? "
Cô đưa mắt nhìn dáng người quen thuộc lấp ló đằng sau Đường Tử Hàn .

Hầy , lại cái khuôn mặt yêu nghiệt này , da trắng môi hồng , cũng thật khó quên nha ~

" Hi , Khả Hân , tôi cho Vương Đình Thiên đi nhờ tới đây ! "
Nói rồi hắn huých tay Tử Hàn , đánh mắt về phía người đang nằm ở giường bệnh .

" Cô cũng thật là , đang yên đang lành tự dưng lại bị tai nạn ! "
Anh chua ngoa nói , giọng điệu hệt như mấy bà bán cá ngoài chợ .

" Anh nghĩ tôi muốn lắm hả ? "
Cố Khả Hân bực mình , tuy hơi mệt nhưng ở trước mặt con người này cô tuyệt đối không thể chịu khuất phục .

" Vậy sao không chú ý , bị thương thành ra như thế này . "
Anh đau xót đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương trên đầu cô .

Bắc Vân Phong mặt nghệt ra .
Vừa ... vừa rồi ... hắn thấy cục Đường nhà hắn đang ôn nhu vỗ về một người , lại còn là con gái.
Đứng trước cục diện này , Bắc Vân Phong nghĩ mình không nên ở lại lâu , vội cười cười :
" Hai người ở lại vui vẻ , tôi có việc đột xuất , phải về trước . Còn nữa , Tiểu Hân à, sau này cứ gọi tôi là Vân Phong , đừng gọi là quản lý , đằng nào cũng làm việc với nhau lâu dài mà ! "

" Ơ ... nhưng .... ! "
Cố Khả Hân chưa kịp nói hết , ai đó đã chạy mất hút .

Con người này cũng thật là kì lạ quá đi ! ~
Đường Tử Hàn thấy cảnh này cũng không quá ngạc nhiên .
Con người Bắc Vân Phong từ bé vốn như vậy , anh đã quá quen thuộc với điều này .

Giờ trong phòng chỉ còn lại hai người họ , không khí có phần gượng gạo , Cố Khả Hân mở lời trước :
" Tiểu Thiên , tôi muốn sang thăm An Kỳ "

" Không được ! " Tử Hàn từ chối .

" Sao lại không ? "

Đường Tử Hàn giải thích : " Cô bị thương như vậy , bác sĩ dặn không được đi đâu cả ! "

Cố Khả Hân ấm ức :
" Nhưng Dư An Kỳ là bạn thân của tôi , vả lại cậu ấy cũng đang bị thương , về tình về lý tôi đều phải sang thăm cô ấy ! "

" Tóm lại là không được"
Anh vẫn một mực cự tuyệt .

" Anh ... quá đáng ... "

" Tôi chỉ đang lo lắng cho cô thôi ! " Ai đó bất đắc dĩ trả lời .

" Tôi mới không cần !"
Nói rồi cô bực tức nằm quay lưng về phía anh .

Tử Hàn thở dài , không nói thêm được gì nữa , liền cầm áo khoác rồi nhẹ nhàng rời khỏi đó .

_________________________

Đường Tử Hàn trở về bệnh viện cũng đã gần 10 giờ , chợt nhận ra Cố Khả Hân còn chưa ăn tối liền gọi điện cho quản gia mang đồ ăn đến .

Trong phòng , Khả Hân nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp hệt như một chú mèo nhỏ , hơi thở đều đều.

Hình như cô đang ngủ.

Tử Hàn khẽ cười , lộ ra hàm răng trắng bóc , đều tăm tắp .
Bộ dáng của cô lúc này trông thật bình yên , không giống vừa nãy , hệt như một chú nhím đang xù lông chống lại kẻ thù là anh vậy .
Thật đáng yêu mà ~

Anh thật không nỡ đánh thức cô dậy , nhưng Khả Hân vẫn chưa ăn gì mà đã ngủ , như vậy rất tổn hại đến cơ thể .

" Tiểu Hân, mau dậy ! "
Anh khẽ lay người cô .

Ai đó không nhúc nhích.

" Mau dậy , có đồ ăn ngon cho cô đây , mèo lười "

Khả Hân mơ màng , đôi mắt trong veo nhìn anh, giọng ngái ngủ :
" Tiểu Thiên , tôi buồn ngủ ! "

" Ăn tối đã rồi ngủ tiếp "
Cố Khả Hân cứ ôm lấy cổ anh không buông, nũng nịu :
" Tôi no rồi "

" Cô đã ăn gì đâu ? "
Anh thắc mắc .

" Vừa nãy quản lí mang đồ ăn tới , có nói là anh dặn thế ! "

" À ... , được rồi, vậy cô cứ ngủ tiếp đi ! " Anh đỡ Khả Hân nằm xuống giường , đắp chăn cho cô cẩn thận rồi lại kéo cái ghế sôpha ở gần đó ngồi xuống .
Lòng không khỏi nghĩ thầm : " Tên ngốc này làm gì cũng không chịu báo trước "

Rất nhanh sau đó , Cố Khả Hân lại rơi vào giấc ngủ yên bình ....

_________________________

Sáng hôm sau , những ánh nắng bình minh len lỏi qua tấm rèm cửa , chiếu vào phòng bệnh của Khả Hân .

Hai người một nam một nữ vẫn còn đang say ngủ .
Bỗng ... người nữ vì bị ánh nắng chiếu vào mặt mà nhăn mày tỉnh giấc , phát hiện bên cạnh là Tiểu Thiên đang ngủ, đầu gác lên giường cô , hơi thở đều đều .

Nhìn kĩ nhan sắc của anh , cô lại đỏ mặt .
Sao trên đời lại có người đẹp trai như vậy kia chứ .
Cố Khả Hân cố xin thề là bản thân mình sống ở đời hai mươi mấy năm cũng chưa từng gặp một người nào đẹp trai như thế a ~

Bỗng nhiên Đường Tử Hàn tỉnh giấc , nhìn thấy Khả Hân , khóe miệng treo một nụ cười tươi rói , hệt như ánh nắng bình minh ,rực rỡ vô cùng .
Cô nhìn vậy mà cũng ngẩn người theo .
Anh hỏi :
" Cô thấy trong người đỡ hơn chưa ? "

" Rất tốt ! " Khả Hân giơ ngón cái lên , cười ngây ngô .
Tử Hàn hài lòng , đưa tay xoa đầu cô rồi ngơ ngẩn thốt lên một câu :
" Vậy được , chiều tôi sẽ làm thủ tục cho cô xuất viện , bây giờ chúng ta ăn sáng rồi sang thăm An Kỳ , thế nào ? "

" Vẫn là Thiên Thiên tốt với tôi nhất ! "
Cố Khả Hân vui mừng ôm chầm lấy anh .
Tử Hàn cũng không ngần ngại mà ôm lấy cô.

Chợt ... cô buông anh ra, nhỏ giọng nói :
" Nhưng .... tôi chưa đánh răng "

" Không sao , tôi giúp cô"
Nói rồi Tử Hàn bế cô vào phòng tắm .
Để cô ôm chặt lấy mình, anh lấy cốc , tuýt kem đánh răng rất tuần tự rồi đặt Khả Hân lên cạnh bồn rửa mặt rồi đánh răng giúp cô .
Cả quá trình cô đều như một con sâu lười nhác vô cùng ,mặc cho anh đánh răng , lau mặt giúp , còn mình thì an tâm hưởng thụ .

---------------------------------------
( Còn ) ^^

Mừng sinh thần V nên hôm nay up truyện , còn ai hóng ???

Vote nhaaaa 😙😙😙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro