Chương 12: Làm tình ở phòng y tế bị xem toàn bộ quá trình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: An Puung
Beta: Thỏ

"Bành Kiêu, anh thật cặn bã."

Ngụy Tây Tây bật cười trong phút chốc, cô giống như lần đầu tiên biết đến người đàn ông này.

"Thật buồn cười, tôi dựa vào cái gì mà phải đợi anh?"

Tuy nói như vậy nhưng bàn tay phải vẫn để ở trên ngực anh, dựa thân thể gầy nhỏ vào anh, không có chút khí thế gì. Hơi thở trên người làm trong lòng Bành Kiêu càng thêm loạn, huống chi, tay trái cô lại còn lớn mật mà vói vào đồ tác chiến của anh, từ lưng quần chui vào trong, một đường đi xuống bắt chẹt mạch máu anh.

Bành Kiêu hít một ngụm khí lạnh, bất đắc dĩ mà đè tay cô lại.

"Tây Tây, đừng náo loạn."

Ngụy Tây Tây ngoảnh mặt làm ngơ, tay nhỏ bướng bỉnh mà nắm chặt cây gậy trong tay, cây gậy thực nhanh liền nóng phát cứng, cô uất ức ở trong lòng, dùng một cái tay khác kéo khóa quần, liền thả cự vật thô cứng ra. Cự thú bị lấy ra khỏi lồng hấp không hiểu nội tâm chủ nhân giãy giụa, mạnh mẽ oai phong mà đứng thẳng, chỉ cảm thấy bên ngoài thập phần sung sướng. Côn thịt anh đã cứng thành màu đỏ tím, kích cỡ quá lớn làm Ngụy Tây Tây một tay nắm có chút khó khăn, nhưng cô vẫn cứ bướng bỉnh mà vuốt ve, móng tay dài nhẹ nhàng cào vào thân gậy, qua lại vài lần như vậy, mã mắt chỉ chốc lát sau liền tràn ra dịch nhầy, bị cô dùng mặt trong ngón tay non mềm chặn lối ra.

Nhìn đến cơ bụng anh đột nhiên căng thẳng, Ngụy Tây Tây lạnh lùng cùng khinh miệt nhếch môi, trong lòng có chút đắc ý, lực tự chủ của bộ đội đặc chủng chẳng qua cũng chỉ có như thế.

Ngụy Tây Tây thật sự tức giận, cô nghĩ người này nếu chơi thân thể của cô, như vậy cô liền sẽ chơi lại, những mánh khóe anh dùng ở trên người cô, cô cũng muốn thử hết một lần ở trên người anh!

Kích thích quá lớn này cơ hồ lấy đi lý trí Bành Kiêu rồi, anh cực lực khắc chế mới không đè cô ở dưới thân đâm thọc.

"Là anh sai rồi, Tây Tây, đừng náo loạn, phía dưới của em còn sưng, không chịu nổi đâu."

Còn nữa, anh cũng cần thiết phải rời khỏi.

Nhưng dù anh có thuyết phục cỡ nào thì bàn tay vẫn không đẩy cô ra dù chỉ nửa phần, côn thịt cũng mặt dày mày dạn mà tiến đến trước mặt cô, cứ việc cô không làm động tác thường xuyên, có đôi khi còn khiến cho anh hơi đau.

Ngụy Tây Tây lạnh lùng nhìn anh: "Tôi không náo loạn, tôi là đang làm anh!"

"Em nói cái gì?!"

"Đừng nhúc nhích, tôi muốn làm anh!" Ngụy Tây Tây hung tợn mà quát.

Oanh!

Bành Kiêu chỉ cảm thấy trong đầu có một chuỗi pháo hoa nổ, bộ dáng cô nói lời này, vừa nhu vừa hung, thật sự là quá thiếu làm!

Cảm giác được côn thịt trong tay đã cứng tới cực hạn rồi, Ngụy Tây Tây buông côn thịt, lùi một bước bắt đầu cởi quần áo trên người ra, dưới ánh nhìn chăm chú của Bành Kiêu, cô mặt không đổi sắc mà cởi đến trần như nhộng, chỉ có tay run rẩy là lộ ra sự hoảng loạn của cô.

Quần lót rơi xuống đất, Ngụy Tây Tây trở lại bên người Bành Kiêu, hai tay câu lấy cổ Bành Kiêu rồi bò lên trên giường bệnh, sau đó một cặp chân dài tách ra quỳ gối bên hai sườn thân thể anh, mật động vừa ướt át đối diện côn thịt dữ tợn, côn thịt kia thẳng tắp mà kiều, cô hung hăng đặt mông ngồi xuống.

Cùng với tác dụng lực xuống phía dưới, côn thịt đột nhiên cắm vào một nửa, bị kẹp chặt gắt gao ở bên trong đường đi ướt nóng.

Hoa huyệt tối hôm qua mới nếm thử tình dục nên vẫn còn sưng, giờ phút này bị côn thịt căng muốn mạng này đi vào nửa vời, nỗi đau đớn khó có thể miêu tả làm cô hung hăng cắn cánh môi mới nuốt được tiếng kêu vào trong bụng.

Ngụy Tây Tây sắc mặt trắng bệch mà tiếp tục ngồi xuống, ý đồ nuốt nguyên cây côn thịt vào trong, chỉ cần càng tiến vào một chút thì liền có cảm giác toàn bộ đường đi đều phải bị nứt vỡ.

Kỳ thật Bành Kiêu cũng không chịu nổi, bên trong cô thật chặt, siết đến anh có chút đau, cô nhóc này chính là cố chấp, anh nhìn thấy hết, chỉ là anh chưa nói bất cứ điều gì, chỉ dùng lòng bàn tay xoa ấn bên ngoài âm đạo cùng âm hạch của cô, cố gắng làm cho cô thoải mái một ít.

Ngụy Tây Tây không cảm kích, đập một chút mà mở tay anh ra: "Không được chạm vào nơi đó của tôi."

Bắp đùi cô run lên một chút, cắn răng làm thân mình càng thêm trầm xuống, nỗ lực mà mở thân thể ra rồi dần dần nuốt toàn bộ cự vật vào trong, quy đầu to lớn đột nhiên khảm vào miệng tử cung.

Hai mắt Ngụy Tây Tây đỏ bừng, nhưng một giọt nước mắt đều không rơi xuống, cô ưỡn ưỡn ngực, nhìn anh và nói: "Ăn vú tôi."

Bành Kiêu lập tức liền ngậm nhũ thịt mềm mại trước ngực cô vào trong miệng mà mút, anh chưa từng nhìn thấy một Ngụy Tây Tây như vậy.

Thanh âm của cô mềm mại giống như kẹo bông gòn, thân thể non mềm của cô giống đậu hủ, ánh mắt lãnh ngạo của cô lại giống nữ vương.

Làm anh thần phục, lại làm anh trầm luân.

Trên cổ tay, đèn tín hiệu trên máy truyền tin tức thời liên tục nhấp nháy, giống như bùa đòi mạng.

Trên giường bệnh nhỏ hẹp, hai người đều ăn ý mà phớt lờ nó, bọn họ ra sức mà làm tình, giống như không có ngày mai vậy.

Trong thế giới nhỏ bé này, bọn họ cực hạn mà dây dưa, Ngụy Tây Tây chủ động lắc lư mông thịt, tiểu huyệt đầm đìa nước sốt ra sức mà phun ra nuốt vào côn thịt, cô cho rằng chính mình nắm ngữ quyền chủ động của lần làm tình này, nhưng lại không biết, mỗi một lần va chạm dục tiên dục tử, đều là do Bành Kiêu gãi đúng chỗ ngứa mà đâm vào.

Mãnh liệt thọc vào rút ra, phá vỡ giọng nói của cô thành mảnh nhỏ.

"Bành Kiêu... Tôi một ngày... Cũng sẽ không chờ anh, nếu... Anh không trở lại, tôi liền cùng... Liền ngủ với người khác... Ngủ... Với rất nhiều người, biến anh... Thành đồng cỏ xanh!"

Lúc này cô còn không biết, sau này mình đã phải trả giá thế nào cho câu nói tàn nhẫn này.

Cũng không biết, tại bên ngoài cửa của gian phòng khám bệnh có một bóng dáng đang đứng, người nọ sau khi chứng kiến một hồi đông cung sống thì liền đẩy đẩy kính gọng vàng rồi yên lặng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro