Chương 10: Ngoan, hôm nay không muốn đánh em, Phương Vấn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Dạy dỗ, hít thở không thông, trói buộc, xin tự động tránh lôi)

Phòng dạy dỗ nằm trong phòng ngủ chính, trừ bỏ hình giá, lồng sắt, thiết bị đại hình, còn ba tủ dán tường rất rắn chắc, trong đó hai cái đều là các loại công cụ Phương Vấn sẽ dùng, có mới, cũng có đã dùng qua, còn có một cái tủ đặt một ít hàng dự trữ. Thẩm Quy Hải lúc trước thiết kế gian dạy dỗ này chỉ nghĩ như thế nào lăn lộn Phương Vấn, Phương Vấn lại là gia hỏa ăn không ít phạt, thời gian lâu rồi, nơi này liền bị làm cho càng ngày càng âm trầm.

Có một lần, hắn cảm thấy Diệp Lượng ở trên giường thật sự không thú vị, liền để tiểu gia hỏa này tiến vào đây tính toán chơi SM ôn nhu, lại làm cho người ta trực tiếp sợ tới mức nói cũng không được tròn câu, làm gì còn chút tình thú nào, cuối cùng chỉ phải từ bỏ.

Thậm chí có một đoạn thời gian, Diệp Lượng vừa vào phòng ngủ hắn liền run rẩy cả người.

Thẩm Quy Hải cũng rất bất đắc dĩ, sau lại thu thêm hai tiểu gia hỏa làm Tư Nô, hắn một người cũng không dám mang vào phòng dạy dỗ này chơi đùa nữa.

Phương Vấn không biết Thẩm Quy Hải mấy giờ trở về, nhưng khẳng định là không dám để chủ nhân nhà mình chờ. Y vào phòng dạy dỗ từ sớm, tự lột sạch bản thân, tẩy sạch sẽ liền quỳ đến trên một tấm thảm nhỏ hình vuông ở giữa phòng.

Nếu là ngày thường, Phương Vấn kỳ thật có thể dùng tư thế tương đối thoải mái ngồi quỳ chờ, nhưng hôm nay Thẩm Quy Hải cố ý cường điệu lệnh y phải quỳ gối ở phòng dạy dỗ, vậy hẳn là muốn y dùng tư thế quỳ tiêu chuẩn để đợi.

Hai vai mở ra, ưỡn ngực cúi đầu, hai đầu gối tách ra rộng bằng vai, trọng tâm hơi khom, tư thế này so với phạt quỳ còn khiến người mệt mỏi hơn nhiều, là Thẩm Quy Hải mấy năm trước, một phút một giây buộc Phương Vấn luyện ra. Nhưng buổi sáng hôm nay y đã quỳ thật lâu, không biết còn có thể kiên trì bao lâu.

Thời điểm Thẩm Quy Hải tiến vào, Phương Vấn đã quỳ gần hai giờ, mặc dù thảm vừa dày vừa mềm, sắc mặt cũng khó tránh khỏi có chút trắng bệch. Nhưng rất hiển nhiên, Thẩm Quy Hải đối với biểu hiện của Phương Vấn cảm thấy vừa lòng. Hắn biết, chỉ cần là mệnh lệnh của hắn, Nô Lệ kia liền tính là phải quỳ chết ở nơi này, cũng sẽ không dám trộm lười biếng một chút. Nhưng có đôi khi, rất nhiều chuyện thật đúng là không phải chỉ có nghị lực có thể quyết định.

Trong một năm vừa rồi, hai người đều rất bận, hắn đã thật lâu không có huấn luyện tư thế quỳ cho Phương Vấn, ký ức cơ bắp đã sớm không còn. Có thể bảo trì hai giờ không biến dạng, Thẩm Quy Hải hoài nghi Phương Vấn ngày thường khả năng chính mình tự luyện qua.

"Lại đây." Thẩm Quy Hải ngồi vào trên sô pha, nhìn Phương Vấn hoạt động cơ bắp cùng khớp xương cứng đờ, chậm rãi nằm sấp xuống, dùng tư thế sụp eo nâng mông bò đến trước người hắn, có chút gian nan lại lần nữa quỳ vững, thuận theo hơi rũ mặt mày, kêu một tiếng:" Chủ nhân. "

Nơi này không có thảm, đầu gối quỳ thật sự rất đau.

"Chuyện trong Nội trạch đã giao hết cho Diệp Lượng?" Thẩm Quy Hải để Phương Vấn quỳ ở giữa hai chân hắn, không nhẹ không nặng nhéo hai sườn đầu vú đối phương.

"Vâng."

"Những việc khác thì sao?" Thẩm Quy Hải một bên hỏi, một bên lấy hai cái nhũ kẹp kim loại màu đen kẹp trên hai đầu vú Phương Vấn.

"Có thể an bài, em đều an... Ưm, an bài." Nhũ kẹp vốn dĩ đã bị chỉnh rất căng, Thẩm Quy Hải lại ác liệt nhéo một cái trong đó, day day qua lại , đau đến hai tay Phương Vấn đang thả lỏng đột nhiên nắm chặt, mới kìm nén được một tiếng kêu rên này xuống. Nhưng Thẩm Quy Hải tựa hồ còn không hài lòng, càng thêm dùng sức dịch chuyển nhũ kẹp, như hận không thể ngắt đứt hai núm vú này khỏi người Nô Lệ.

"Chủ, chủ nhân," Phương Vấn cuối cùng vẫn nhịn không được kiến nghị nói: "Này chơi mãi cũng không vui, ngài, ngài chơi chỗ khác đi?"

Thẩm Quy Hải cười nói: "Chơi cái gì, còn phải nghe em?"

Phương Vấn khó nhịn lắc đầu: "Đương nhiên là nghe ngài."

Thẩm Quy Hải cười hỏi: "Vậy tiếp tục chơi?"

"Vâng..." Phương Vấn không có biện pháp, chỉ có thể chịu đựng. Cũng may Thẩm Quy Hải không có thật sự muốn ngắt đầu vú y thật, xoay vài vòng xong liền thả tay, chỉ là vẫn không buông tha mà khảy khảy hai cái nhũ kẹp kia một chút. Phương Vấn rên rỉ một tiếng, cảm giác tê ngứa như điện giật dường như du tẩu trong thân thể, đốt lên lửa dục, làm y thiếu chút nữa quỳ không được.

Này còn không bằng ninh thêm vài lần.

Thẩm Quy Hải nhìn hạ thân Phương Vấn run rẩy đứng thẳng lên, cười nói: "Đi lấy cái dương vật hoàn có điện đeo lên."

"Vâng..." Phương Vấn đi đến trước tủ đứng, nhấn mật mã mở ngăn kéo ra, lấy một cái vòng tròn kim loại màu bạc an tĩnh đặt trong một cái hộp, dùng sức khấu ở hệ rễ dương vật. Lông ở hạ thân y đã dùng thuốc rụng lông, xúc cảm so với dùng dao cao mềm mại hơn nhiều, dùng mấy năm, khả năng nhiều ít làm tổn thương chân lông, lông tóc lớn lên càng ngày càng chậm, nơi đó thế nhưng cũng càng ngày càng mềm. 

Cầm nguyên bộ điều khiển từ xa xoay người, liền nhìn thấy chủ nhân đang sửa sang lại đai trói ở mép giường hình, y đi qua đó, rất tự giác nằm lên.

"Em trai Lục Định Niên vào Chủ Trạch, em phải nhìn chằm chằm Khang Gia Gia." Thẩm Quy Hải một bên kéo đôi tay Phương Vấn tròng vào bộ khóa da cố định trên đỉnh đầu, một bên nói chuyện phiếm với y: "Đừng để cậu ấy mang tới phiền toái cho ta."

Phương Vấn thở dài nói: "Đã biết. Khang Ninh khẳng định cũng sẽ dặn dò cậu ấy."

"Khang Gia Gia có thể nghe Khang Ninh?" Thẩm Quy Hải cười mắng nói: "Cũng không biết Khang gia nuôi dạy con cái như thế nào, một lớn một nhỏ, tính cách lại có thể cách xa nhau cả vạn dặm."

Phương Vấn rất muốn nói, tính tình này của Khang Gia Gia có hơn phân nửa là bị ngài chiều mà ra đấy, nhưng ngẫm lại lại không quá dám chỉ trích chủ nhân như thế, chỉ đành sửa lời nói: "Ngài tính thời điểm nào mới động Lục gia?" 

"Ai nói ta muốn động Lục gia?" Thẩm Quy Hải đã kéo hai chân Phương Vấn duỗi đến mức tận cùng rồi cố định ở đuôi giường, lúc này đang dùng một cái đai lưng cố định cả trán Nô Lệ trên giường hình.

Phương Vấn cảm giác được áp lực trên trán, thử giật giật phần đầu, chỉ có thể di động trong phạm vi rất nhỏ. Sau đó, y lại nỗ lực nâng cằm lên, để Thẩm Quy Hải dùng một đai lưng khác khóa lại ở cổ, có cảm giác hít thở không thông rất nhỏ. Chờ Thẩm Quy Hải làm xong hết thảy ràng buộc, y mới trả lời: "Ngài nếu không muốn động Lục gia, Lục mọi rợ kia đã sớm bị ngài thu thập đến rắm cũng không dám thả, nào nghĩ được đến ta trùm bao tải gã chứ."

Thẩm Quy Hải nghe, yên lặng kéo dây lưng đè ép ngực y chặt thêm một nấc nữa, hỏi: "Như thế nào?"

Phương Vấn thở hổn hển mấy hơi, nói: "Bị đè nén."

Thẩm Quy Hải vỗ vỗ gương mặt tiểu Nô Lệ nhà hắn, xoay người lấy một thùng nước trong, lại cầm một cái thau inox. Khi Phương Vấn nhìn thấy một cuộn lớn giấy lau bếp đặt bên giường hình, lập tức liền biết chủ nhân muốn chơi cái gì. Y có điểm sợ hãi, đáng thương nhìn về phía Thẩm Quy Hải, nhu nhu nhược nhược (yếu ớt) kêu một tiếng: "Chủ nhân......."

Thẩm Quy Hải cười cười, không cho phản đối nói: "Ngoan, hôm nay không muốn đánh em."

Phương Vấn khóc không ra nước mắt, cười khổ nói: "...Ngài vẫn là đánh em một trận thì hơn." 

Thẩm Quy Hải phì cười, trừng phạt bằng cách ninh nhũ kẹp trên hai núm vú y một phen: "Đánh em ta mệt." Vừa nói chuyện, đã xé một tập giấy lau bếp xuống, đặt ở trên mặt Phương Vấn, lại chỉ chặn đôi mắt cùng cái mũi y.

Sau đó, Thẩm Quy Hải dùng một cái ly múc chút nước, thong thả xối lên tờ giấy đó. Giấy lau bếp hút nước, lập tức dính sát vào trên mặt. Phương Vấn không dám dùng mũi hô hấp, hơi hơi hé miệng, kinh hồn táng đảm nghe động tĩnh của chủ nhân.

Thẩm Quy Hải không nóng nảy, chậm rãi lại xé một tờ nữa, đắp ở trên mặt giấy vừa mới bị tưới nước, lần này không cần tưới, tờ giấy thứ hai rất nhanh bị nước trên tờ thứ nhất thấm ướt. Thẩm Quy Hải cảm thấy có thể một lần đặt luôn hai tờ giấy.

Ở thời điểm đắp đến tờ giấy thứ tám lên mắt mũi Phương Vấn, Thẩm Quy Hải một bên tinh tế tưới nước, đột nhiên lại hỏi: "Em không muốn ta động vào Lục gia?"

Phương Vấn hầu kết lăn lăn, nhìn không thấy sắc mặt Thẩm Quy Hải, cũng nghe không ra cảm xúc của chủ nhân, chỉ có thể thành thật nói: "Có chút ạ."

"Vì sao?"

"Lục gia kinh doanh nhiều năm, rắc rối khó gỡ, quan hệ quá phức tạp, vạn nhất chó cùng rứt giậu, hoặc không thể một lưới bắt hết, em lo lắng cho an nguy của ngài."

Thẩm Quy Hải hơi hơi mỉm cười, ở trên miệng Phương Vấn phủ lên tờ giấy đầu tiên.  

--------

p/s: trò này nguy hiểm mn đừng bắt chươc nha!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro