Chương 13: Tưởng tượng đến Lục Khánh, cậu liền cảm thấy cả bầu trời u ám.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời điểm Phương Vấn ở Sở khiển trách, Khang Gia Gia cũng tới phòng khách Chủ Trạch. Khang Ninh tuy quản lý đội trị an, thường xuyên đi theo bên cạnh Thẩm Quy Hải, nhưng bởi vì việc tư mà muốn gặp mặt em trai mình, cũng phải báo cáo rồi gặp ở phòng khách mới được.

"Anh hai!" Khang Gia Gia vừa vào cửa liền hô to gọi nhỏ, bị Khang Ninh trừng mắt liếc một cái, mới đè thấp thanh âm hỏi: "Vấn đại nhân rốt cuộc là chuyện như thế nào ạ?"

Khang Ninh tức giận nói: "Vấn đại nhân đây là rót cho em uống mê hồn canh gì, việc trong nhà cũng không thấy em quan tâm như thế."

Khang Gia Gia xì một tiếng nói: "Anh đừng ngắt lời em."

Khang Ninh mắt trợn trắng, mới nói: "Việc của Vấn đại nhân, em không cần lo." Không cho Khang Gia Gia nói chuyện, anh tiếp tục nói: "Không cho em quản, một là bởi vì em quản không được, hai là sợ em lại gây ra thêm phiền toái cho Vấn đại nhân."

Khang Gia Gia trừng mắt Khang Ninh: "Rốt cuộc chuyện là như thế nào vậy anh? Có phải có quan hệ với việc sáng ngày hôm qua có người gây náo loạn ở của hông không?"

Khang Ninh kinh nghi: "Sao em biết?"

Khang Gia Gia mặt đỏ lên, khó mà nói cụ thể tình hình, chỉ phải nói: "Thời điểm Vấn đại nhân cùng chủ nhân nói chuyện, em cũng ở đó. Lúc ấy chủ nhân cực kỳ tức giận!!"

Khang Ninh tuy rằng cảm thấy Vấn đại nhân khả năng chưa lớn gan đến mức làm trò trước mặt người khác liền báo ra tên Lục tướng quân, nhưng đề cập đến em trai mình anh vẫn còn có chút lo lắng: "Vấn đại nhân, nói cụ thể chuyện gì sao?"

"Không có ạ." Khang Gia Gia nói: "Chỉ nói có người gây chuyện bên cửa hông thôi."

Khang Ninh nhẹ nhàng thở ra, cũng thở dài, Lục Định Niên bị tròng bao tải mất mặt như thế, tất nhiên không thể truyền ra ngoài. Nhưng chủ tử phạt nặng như vậy, ngay cả đứa em trai vô tâm vô phế đều nhìn ra có chuyện không đúng, người khác còn không biết đã nghĩ đến tận đâu nữa. Chờ thêm hai ngày nữa, việc Lục Khánh chuẩn bị tiến vào nội trạch một khi được tuyên bố, sợ là đại đa số người đều sẽ liên hệ hai việc này với nhau.

Thấy Khang Ninh không nói lời nào, Khang Gia Gia có điểm nóng nảy: "Anh! Anh có thể nói một lần cho em được chết một cách thống khoái không?"

Khang Ninh lại thở dài, hàm hồ nói: "Gia Gia, chủ tử dù có sủng ái, cũng đều có hạn cuối. Gia quy sừng sững ở đó, cũng không phải là vật bài trí. Phạm sai lầm, chủ tử trách phạt, kỳ thật là chuyện tốt. Thật sự tới nông nỗi ngay cả phạt cũng không muốn phạt nữa, mới là không có một chút cơ hội sống nào."

Khang Gia Gia nhíu mày, Vấn đại nhân cùng Khang Ninh đối với sự việc ngày hôm qua đều nói năng thận trọng, làm cậu càng ngày càng lo lắng: "Thôi được rồi, việc này nếu anh không tiện nói, em cũng không hỏi nữa. Nhưng em không rõ, đã phạt tới 20 cái tát, 30 roi rồi mà? Đến mức phải để Vấn đại nhân giao cả quyền quản lý ra sao? Nếu là giao cho người khác còn chưa tính, giao cho Diệp Lượng? Chủ nhân đây là tính toán như thế nào vậy?"

Khang Ninh không đáp, hỏi lại: "Ai nói cho em?"

Khang Gia Gia ánh mắt lảng tránh, nói: "Em, em đi Sở khiển trách thấy."

"Hồ nháo!" Khang Ninh sắc mặt lập tức trầm xuống: "Sở khiển trách là nơi em có thể trộm đi vào sao?!! Em có biết hay không......."

"Em biết!" Khang Gia Gia sợ nhất là bị anh trai thuyết giáo, vội vàng cắt ngang lời anh, giải thích nói: "Em không trộm đi vào, cho tiền em cũng không dám a."

"Vậy em sao có thể nhìn thấy?"

Khang Gia Gia ủ rũ nói: "Hai ngày trước, em không phải là bị chủ nhân phạt sao. Sau khi lấy ký lục thụ giáo về, lại bị chủ nhân làm hỏng rồi, em liền đi Sở khiển trách lấy thêm một bản về, thời điểm bọn họ sao chép hồ sơ, em nhìn thấy.".

"Em!" Khang Ninh thật là không biết nên nói cái gì, hồ sơ đều là sách đơn của từng người, đứa nhỏ này nếu không trộm lật xem hồ sơ của Vấn đại nhân, sao có khả năng nhìn thấy! Hờn dỗi mất nửa ngày, Khang Ninh mệt tâm nói: "Gia Gia, Khang gia chúng ta tuy nhiều đời phụ trách vẫn đề trị an, được chủ tử coi trọng, nhưng cuối cùng cũng vẫn là gia nô. Làm nô tài, không thể quên thân phận bản thân. Chủ nhân có sủng em đến mấy đi nữa, em hành sự cũng phải có chừng mực. Những lời này đã nói với em bao nhiêu lần, em có thể ngoan ngoãn nghe vào được không."

Khang Gia Gia bất đắc dĩ, dịch mông ngồi vào bên người anh trai, lấy lòng ôm cánh tay Khang Ninh nói: "Em đã biết, anh hai cũng đừng giáo huấn em nữa mà."

Khang Ninh thở dài, nói: "Gia Gia, em mới theo chủ tử bao lâu, Vấn đại nhân đi theo chủ tử nhiều năm như thế, có sóng gió gì chưa từng trải qua? Em nếu thật sự lo lắng cho Vấn đại nhân, liền cái gì cũng không cần làm. Hảo tâm có đôi khi ngược lại sẽ mang thêm phiền toái người ta."

Khang Gia Gia trầm mặc một hồi, muốn phản bác nhưng lại không tìm được lý do. Sau khi do dự thật lâu, dưới cái nhìn càng thêm nghiêm khắc chăm chú của Khang Ninh, cậu chỉ có thể gật gật đầu.

Khang Ninh lúc này mới yên tâm một ít, xoa xoa tóc của đứa em trai thiệt tâm mà ngốc nghếch này, bảo Khang Gia Gia ngồi xong, thu thần sắc, nghiêm mặt nói: "Anh hôm nay gọi em lại đây, kỳ thật là có một việc khác muốn nói với em."

Khang Gia Gia thấy Khang Ninh trịnh trọng như thế, không khỏi cũng có chút khẩn trương, gật gật đầu: "Dạ, anh nói đi."

Khang Ninh nói: "Em biết Trấn an đại tướng quân Lục Định Niên chứ?"

"Biết ạ."

"Lục tướng quân công lao hiển hách, chủ tử đã quyết định thu em trai Lục tướng quân Lục Khánh làm Tư Nô."

"Cái gì?!!!!" Khang Gia Gia thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thanh âm cũng cất cao không ít: "Cái tên Lục Khánh ngang ngược kia á!"

"Kêu cái gì?!" Khang Ninh trầm giọng quát lớn: "Chính em không muốn sống nữa, cũng không cần liên lụy Khang gia!"

Khang Gia Gia sắc mặt trắng nhợt, cũng biết chính mình nói lỡ, bất lực ngồi xuống: "Em xin lỗi."

Khang Ninh thấy em trai phản ứng lớn như thế, càng thêm không yên tâm, liền căng mặt, nghiêm khắc nói: "Khang Gia Gia em nghe rõ cho anh, Lục Khánh nếu là làm Tư Nô của chủ tử, mặc kệ trong lòng em nghĩ như thế nào, trên mặt em cũng phải điềm tĩnh hòa thuận cùng y ở chung, đừng gây ra sai lầm để người khác bắt được. Ở trước mặt chủ tử, cũng đừng tới tranh giành tình cảm. Cái khác không nói, chỉ bằng việc y là em trai của Trấn an đại tướng quân, liền không mấy ai dám đắc tội đâu. Cho dù là chủ tử, đều sẽ thiên sủng một chút, em hiểu chưa?"

Khang Gia Gia thần sắc trên mặt lại thay đổi, tâm tình rớt xuống đáy vực. Lục Khánh học cùng một trường cấp hai với cậu, tuy rằng chỉ có một học kỳ, nhưng lại ấn tượng khắc sâu, kia chính là tên gia hỏa ương ngạnh lại âm độc đấy!

Cậu không rõ, Lục gia chính là gia thần công danh hiển hách, Lục Khánh này là nước chảy vào óc à, hay là đã quá hạn sử dụng, con đường tiền đồ vô lượng y không đi, không có việc gì tới làm Tư Nô làm gì?! Tư Nô phải nhập nô tịch còn gì!!

Chẳng lẽ, y coi trọng chủ nhân?!

"Anh!"Khang Gia Gia uể oải nói: "Em, em muốn về nhà."

"Nói mê sảng cái gì đấy!!!!" Khang Ninh thấy em trai như vậy, nhịn không được đau lòng. Đứa em này của anh có đôi khi là hơi ngang bướng, nhưng lại là một đứa trẻ đơn thuần và thiện lương. Lấy thế lực hiện giờ của Lục gia, nếu như em trai anh cùng Lục Khánh có gì xung đột, người chịu thiệt, chỉ có thể là Khang Gia Gia.

"Gia Gia." Khang Ninh xoa xoa đầu em trai: "Trên đời này việc không như ý, có đến tám chín phần mười. Vì Khang gia, cũng vì chính em, phải nhanh chóng trưởng thành thôi."

"Em biết rồi, anh hai." Khang Gia Gia trong lòng phiền muộn, không muốn lại nghe những cái như lợi ích gia tộc gì đó, cậu chỉ muốn sinh hoạt vô cùng đơn giản, xem trận bóng yêu thích, hầu hạ chủ nhân, quấy nhiễu Diệp Lượng, trêu chọc Trương Nhược Cốc, cùng Vấn đại nhân nháo loạn cáu kinh. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến Lục Khánh, cậu liền cảm thấy cả bầu trời u ám.

Khang Ninh thở dài nói: "Việc này trước khi chủ nhân chính thức tuyên bố, em coi như không biết đi."

"Anh yên tâm, em còn không đến nỗi hồ đồ như thế." Khang Gia Gia ủ rũ héo úa đứng lên: "Nếu không còn chuyện khác, em đi về trước."

"Đi thôi." Khang Ninh cũng chỉ có thể dặn dò đến vậy. Con đường là chính mình đi, Vấn đại nhân hiện giờ bản thân còn chưa lo xong, anh thật sự ngượng ngùng lại đến nhờ Vấn đại nhân chăm lo cho em trai. Đứa em này của anh, cũng nên trưởng thành thôi.

-------

p/s: Mn đoán em Lục Khánh này là nhân vật như thế nào nhé!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro