Chương 23: Vấn đại nhân, ngài cũng đừng chết tâm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi chiều thoải mái dễ chịu ngủ một giấc dậy, Phương Vấn đang muốn đi tìm chút trái cây ăn, rồi lại bị Khang Gia Gia chắn ở trong phòng.

"Vấn đại nhân!" Khang Gia Gia vừa tiến đến liền nói: "Anh có biết Trương Nhược Cốc hôm nay đi theo chủ nhân ra ngoài Chủ Trạch không?"

"A?" Phương Vấn xác thật không biết, cũng có chút không hiểu được, đi ra ngoài liền đi ra ngoài đi, bọn họ còn có thể không cho chủ nhân dẫn người đi ra ngoài chắc?

Khang Gia Gia giọng căm hận nói: "Cũng không biết tiểu tử này nói như thế nào mà lay động được chủ nhân, chủ nhân vậy mà vì hắn phá lệ."

Phương Vấn: "Chủ nhân vì cậu cũng phá lệ không ít đi?"

....... Khang Gia Gia nhìn Phương Vấn vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, hận rèn sắt không thành thép hung dữ nói: "Vấn đại nhân!!!"

"A?"

"Anh sao lại không có trí tiến thủ như thế chứ?!"

Phương Vấn: "........" Tiểu tử này lại phát điên cái gì vậy?

Khang Gia Gia thấy Phương vấn một chút tự giác cũng không có, cũng lười nhiều lời nữa, lạch cạch một tiếng mở tủ quần áo ra, chọn nửa ngày, lấy ra một cái áo sơmi có thiết kế phần cổ theo phong cách Châu Âu cổ điển, so ở trên người Phương Vấn, gật đầu nói: "Liền mặc cái này đi!"

Phương Vấn: "......"

Khang Gia Gia nhét áo sơmi vào trong tay Phương Vấn, lời nói thấm thía: "Vấn đại nhân, ngài cũng đừng chết tâm. Chủ nhân lần này tuy phạt ngài có chút tàn nhẫn, nhưng có nô tài nào không từng chịu phạt? Ngài không thể tự sa ngã được! Ngài phải nghĩ biện pháp hống hống dỗ dành chủ nhân, chủ nhân một khi cao hứng, còn có thể phạt lâu như vậy sao?"

Phương Vấn dở khóc dở cười: "Khang Gia Gia cậu cả ngày đều suy nghĩ cái gì đấy?!"

"Trước kia em nghĩ rất nhiều, hai ngày này là đang cân nhắc cho ngài việc này đó!" Khang Gia Gia một bộ giáo huấn người khác: "Vấn đại nhân ngài trước kia giáo dục em như thế nào chứ?? Hầu hạ chủ nhân tốt so với cái gì đều quan trọng hơn, như thế nào đến lượt ngài này, liền tiêu cực lười biếng thế?"

Phương Vấn: "........"

Khang Gia Gia nói: "Việc dỗ chủ nhân này, em rất lành nghề, nay ngài nhất định phải nghe em."

Phương Vấn cười mắng: "Thôi đi, gặp rắc rối, chọc chủ nhân tức giận, mới là việc cậu lành nghề nhất."

Khang Gia Gia trừng mắt: "Em gặp rắc rối, nhưng sau khi gặp rắc rối, không phải là đều dỗ chủ nhân đến vô cùng cao hứng sao?!"

Phương Vấn ngược lại cũng không biết nên nói cái gì, đối diện Khang Gia Gia cảm thấy rất đau đầu, đúng lúc này cửa phòng lại bị gõ vang lên, tiếng Diệp Lượng từ ngoài cửa truyền đến: "Vấn đại nhân, ngài hiện tại có rảnh không?"

"Rảnh!" Phương Vấn đáp cực nhanh, trong thần sắc phẫn uất của Khang Gia Gia mở cửa, thuận tay ném áo sơmi trở về, cười nói với Diệp Lượng: "Có chuyện gì thế?"

Diệp Lượng không nghĩ tới Khang Gia Gia cũng ở đây, do dự một chút, liền nói: "Thể thức Tư Nô tiến nội trạch, Tiểu Lượng nhìn một buổi trưa, vẫn không hiểu được kết cấu, ngài nếu có rảnh, có thể chỉ dạy Diệp Lượng một chút không?"

Khang Gia Gia vừa nghe liền không cao hứng: "Chuyện này thời điểm này không thể hỏi được, anh ngày mai hỏi lại đi."

Phương Vấn trừng mắt liếc Khang Gia Gia một cái, có chút xấu hổ nói: "Không thành vấn đề, chúng ta đi văn phòng nói đi."

"Vấn đại nhân?!" Khang Gia Gia sốt ruột, chủ nhân tùy thời đều có khả năng trở về đấy.

"Chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện của chủ nhân, Gia Gia cậu đi về trước đi." Phương Vấn dường như chạy trốn lôi kéo Diệp Lượng vội vàng đi về phía văn phòng, lại không thấy được Khang Gia Gia một bộ thần sắc không đạt mục đích thề không cam lòng....

---

Thẩm Quy Hải hôm nay ra cửa là vì một căn cứ nghiên cứu phát minh ở đông khu tân kiến thành, nhưng đi được nửa đường mới nhận được báo cáo, nói người phụ trách căn cứ bị viêm ruột thừa cấp tính, buổi sáng vừa mới đưa đi bệnh viện.

Thạch Lam phạt roi tất cả những cấp dưới liên quan không thể kịp thời hội báo xong, lúc này mới tự mình thỉnh tội với Thẩm Quy Hải.

Thẩm Quy Hải ngược lại cũng không sinh khí, cho dù trước đó có nhận được thông báo, hắn cũng muốn tìm việc khác ra ngoài, nếu không không phải nuốt lời với Trương Nhược Cốc sao. Gần nhất hắn bận thật sự, hôm nay hành trình đột nhiên bị hủy bỏ, hắn cũng muốn nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút.

Thạch Lam là đặc trợ (trợ lý đặc biệt) của Thẩm Quy Hải, trừ bỏ chuyện công tác, những chuyện khác bên ngoài Chủ Trạch của Thẩm Quy Hải, cũng cơ bản đều là do Thạch Lam an bài.

Thạch Lam vẫn luôn cảm thấy Thẩm Quy Hải rất không dễ hầu hạ, bởi vì vị chủ tử này có điểm quá.... không yêu thích. Theo Thẩm Quy Hải nhiều năm như thế, anh chưa từng thấy chủ tử nhà mình phiêu kỹ bao giờ, cũng không chơi cá độ bài bạc, càng không đi tham gia những cái gọi là hội sở / câu lạc bộ gì đó, làm cho mỗi lần Thẩm Quy Hải khi không có chuyện gì, anh liền không biết nên an bài tiết mục gì để giải trí.

"Chủ tử, ngài muốn cưỡi ngựa không?"

"Lần trước mới vừa đi rồi."

"Chơi Golf thì sao ạ?"

"Không có hứng thú."

Thạch Lam đầu óc chuyển nhanh: "Ngài đã lâu không câu cá rồi nhỉ?"

"Nay trời nóng như thế, cậu cho ta đi câu cá?"

Thạch Lam: "...... Nếu không, nô tài bồi ngài đánh cầu lồng nhé?"

Thẩm Quy Hải nghĩ nghĩ, cuối cùng có điểm hứng thú: "Tennis đi, thật ra đã lâu không chơi môn này."

"Vâng!" Thạch Lam vừa muốn thông tri đội hộ vệ đi kiểm tra an ninh, liền nghe Thẩm Quy Hải nói: "Cậu đừng bảo bọn họ kiểm tra an ninh nữa, mỗi lần liền chỉ có mỗi chúng ta, quá không thú vị."

Thạch Lam không đồng ý: "Vậy như thế nào được, không......."

"Câm miệng." Thẩm Quy Hải tức giận nói: "Lăn lộn như thế, có cái gì khác so với đi sân vận động của Chủ Trạch?"

Thạch Lam không chịu: "Chủ tử, ngài không cao hứng có thể phạt nô tài, nhưng việc trị an là việc lớn. Ngài nếu muốn náo nhiệt chút, vậy hẹn trước là được, trước khi đến thì làm kiểm tra, ngài tốt nhất cũng......."

"Được rồi được rồi." Thẩm Quy Hải thở dài, mỗi lần như thế này, hắn liền cảm thấy làm gia chủ thật sự quá không tự do. Hắn buồn bực, nhưng cũng không muốn quá khó xử đặc trợ tài giỏi này, liền nói: "Vậy an bài lịch hẹn đi, mấy Tư Nô cũng cùng đi."

"Vâng ạ." Thạch Lam nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "Vậy hôm nay?........"

Thẩm Quy Hải thở dài: "Tìm chỗ nào cậu yên tâm, để ta ngủ một giấc."

Thạch Lam: "......"



Phiên ngoại nhỏ: Chủ nhân năm đó thiếu chút nữa liền đi câu lạc bộ (phiên ngoại nhỏ mà tới 1500 chữ TT^TT, Thẩm gia cùng Phương Vấn )

Khi Thẩm Quy Hải còn trẻ tuổi, cũng sẽ rất tò mò, hồi đó hắn còn chưa phải là gia chủ, ngẫu nhiên cũng không tự hạn chế bản thân như vậy. Năm ấy 20 tuổi, nghe nói phía đông mới mở một câu lạc bộ, hắn liền hóa trang, giấu diếm đội hộ vệ, mang theo Phương Vấn trộm qua đó chơi.

Câu lạc bộ này gọi là "Truy mộng", có chế độ hội viên, nằm ở quảng trường lớn nhất ở phía nam, vừa thấy liền rất xa hoa, nghe nói thiếu gia tiểu thư bên trong cũng đều là bậc cao cấp, khai trương mấy ngày nay, lại thêm vài ngày có công diễn, náo nhiệt vô cùng.

Vừa đến cửa, Phương Vấn liền hối hận, không phải theo chế độ hội viên sao? Sao lại có nhiều người như thế? An toàn của chủ nhân phải làm sao bây giờ?

Nhưng Thẩm Quy Hải hiển nhiên không biết Phương Vấn đang khẩn trương, hắn đã lâu không gặp qua trường hợp nào náo nhiệt như thế, liền có chút áp không được cảm xúc hưng phấn. Hắn vỗ bả vai Phương Vấn một cái: "Phát ngốc cái gì thế, nhanh chân lên."

Phương Vấn quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt chủ nhân nhà mình  cực kỳ háo hức, Phương Vấn 16 tuổi chỉ cảm thấy đầu quả tim vừa có chút mềm nhũn, lại có điểm đau lòng chủ nhân. Ngẫu nhiên để ngài ấy phóng túng một lần...... Cũng tốt.

Y duỗi tay giữ chặt chủ nhân, đi về phía cửa hàng lưu niệm đối diện quảng trường chọn một cái mặt nạ nửa mặt màu đen, nghiêm túc giúp chủ nhân mang lên.

Thẩm Quy Hải có chút cạn lời: "Đã hóa trang."

Phương Vấn không muốn mất hứng, liền cười nói: "Như vậy nhìn ngài rất soái khi nha."

Thẩm Quy Hải trầm mặc, nhéo khuôn mặt vẫn còn chút phúng phính của Phương Vấn một phen: "Trang điểm ta soái khí như thế, lại biến mình thành bộ dáng hề hề xấu xấu như thế, không biết còn tưởng rằng ta ngày thường toàn ngược đãi em thôi."

Phương Vấn bị niết mặt tới đau, lại không biết vì cái gì có hơi đỏ mặt, thanh toán tiền mặt nạ, đi ra khỏi cửa hàng rồi mới nhỏ giọng đáp một câu: "Chủ nhân đối với Phương Vấn khá tốt."

Thẩm Quy Hải sửng sốt một chút, mới phản ứng lại đây là Phương Vấn trả lời cho câu nào, cười nói: "Tốt sao? Ta đánh em không ít."

"Phương Vấn phạm sai lầm, bị phạt là điều đương nhiên." Lực chú ý của Phương Vấn kỳ thật có chút phân tán, không có biện pháp, y vẫn có điểm lo lắng cho an nguy của chủ tử, cho nên vẫn luôn phân ra rất nhiều lực chú ý để quan sát tình huống chung quanh, nói xong mới cảm thấy chính mình kia nói đến có chút đông cứng, liền bù một câu: "Nhưng ngài đau em xót em, Phương Vấn biết."

Thẩm Quy Hải không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt trầm đi mấy phần, đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Phương Vấn: "Nếu em không phạm sai lầm, ta cũng có đánh em đâu?"

Phương Vấn sửng sốt, nhất thời không quá minh bạch lời này của chủ nhân là có ý gì, có điểm không thể hiểu được: "Đánh liền đánh thôi, ngài muốn đánh, Phương Vấn còn có thể không cho ngài đánh sao?"

Thẩm Quy Hải lại vượt trước một bước, khóe môi dưới mặt nạ nhẹ nhàng cong lên, ẩn ẩn mang theo ý cười nói: "Phương Vấn, em biết, tương lai bản thân sẽ phải làm Tư Nô của ta chứ?"

Phương Vấn có chút quẫn bách gật gật đầu, theo bản năng lui ra phía sau một bước, chủ nhân đi đến quá gần, Phương Vấn gần như có thể cảm giác được nhiệt độ hô hấp khi chủ nhân nói chuyện, tự dưng có chút hoảng hốt.

Thẩm Quy Hải nhìn chằm chằm hai mắt Phương Vấn, lại lần nữa tiến lên một bước, giọng nói có chút khàn khàn: "Vô duyên vô cớ đánh em, em không ủy khuất?"

Phương Vấn cảm thấy chủ nhân hôm nay có chút không bình thường, lời nói cũng rất kỳ quái, chỉ có thể theo bản năng nói: "Không, không ủy khuất ạ. Ngài là chủ nhân của Phương Vấn, đối xử với Phương Vấn như thế nào, Phương Vấn đều nguyện ý."

Thẩm Quy Hải bắt lấy Phương Vấn lại muốn lui ra phía sau, từ dưới mặt nạ nguy hiểm nhìn y: "Không ủy khuất, đơn giản vì ta là chủ nhân của em sao?"

Phương Vấn bị Thẩm Quy Hải nhìn chằm chằm như thế, lại có chút chân tay luống cuống không biết đặt đâu. Bản thân hôm nay giống như cũng không quá thích hợp.

Thấy Phương vấn không nói lời nào, Thẩm Quy Hải nhéo cằm y, híp híp mắt, ép hỏi nói: "Đang hỏi em đấy."

Phương Vấn lúc này mới phản ứng lại, vội muốn chết, chủ nhân hôm nay  đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ đeo mặt nạ, liền phóng thích thuộc tính không biết nào đó rồi? Cảm giác được bàn tay đang véo véo cằm càng thêm dùng sức, y có điểm vô tội hỏi ngược lại: "Ngài còn không phải là chủ nhân của em sao?"

Trên quảng trường người không nhiều lắm, lại phân tán, một hai cô gái ngẫu nhiên đi ngang qua hai người, nhìn bộ dạng cả hai như sắp ôm nhau, liền đỏ mặt chạy đi.

Thẩm Quy Hải nhìn chằm chằm đôi mắt to vô tội của Phương Vấn, đột nhiên cảm thấy chính mình có điểm cầm thú, đứa nhỏ này mới 16 tuổi, chính mình đây là gấp cái gì đây?! Thẩm Quy Hải ở trong lòng thở dài, oán hận nói: "Em phải nhớ kỹ, ta là chủ nhân của em!"

Phương Vấn tự nhiên cảm thấy bị uy hiếp, vội vàng lặp lại nói: "Vâng ạ, ngài là chủ nhân của em."

Thẩm Quy Hải nhìn chằm chằm Phương Vấn vài lần, đột nhiên âm hiểm cười, giơ tay gõ trán Phương Vấn một chút.

Đây là chính em nói đó! Ta là chủ nhân của em, cho nên, em cần phải trở thành nô lệ của ta!

Phương Vấn che trán, rất đau, nhưng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng không biết là vì cái gì, nhưng chủ nhân tựa hồ đã bình thường trở lại rồi. Y cảm thấy chính mình vừa rồi có thể đã chọc chủ nhân không cao hứng, liền lấy lòng nói: "Chủ nhân, chúng ta đi thôi."

"Đi chỗ nào?" Thẩm Quy Hải buông tay ra, đẩy đẩy cái mũi cách mặt nạ.

"Câu lạc bộ ấy ạ."

Thẩm Quy Hải: "....... Không đi!"

"A?"

"Gia không có hứng thú." Thẩm Quy Hải nói xong, lôi kéo Phương Vấn đi hướng trái ngược. Đứa nhỏ này cũng quá ngốc rồi, tức chết hắn.

-----

p/s: hồi nhỏ cả hai dễ thương quá aaaaaa!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro