Chương 29: Chậm trễ chuyện của chủ nhân, Phương Vấn nhận phạt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vấn đại nhân uy phong một phen, đêm đó liền thành thành thật thật quỳ gối ở đại sảnh lầu chính.

Thẩm Quy Hải vòng quanh Phương Vấn dạo một vòng, ngừng ở trước người y, giơ tay bóp chặt gương mặt đang rũ xuống của đối phương, nhìn thấy trên mặt nô lệ còn có chút ấn ký ửng đỏ, ánh mắt đã trầm lại càng thêm trầm. Phương Vấn cảm thấy ngón tay Thẩm Quy Hải ở trên má mình vuốt ve một thời gian, nhịn không được ở trong lòng thở dài. Quả nhiên, ngay sau đó, y đã bị chủ nhân tát hai bàn tay lên mặt.

Thẩm Quy Hải nhìn trên má người trước mặt chỉ còn lại có dấu tay của hắn, lúc này mới vừa lòng lui ra phía sau một bước ngồi ở trên ghế.

"Đứng lên đi." Lời này là nói với Diệp Lượng cùng quản sự Sở khiển trách Vương Phú.

"Vâng." Diệp Lượng dùng sức đè nặng trái tim đang kịch liệt đập của bản thân, có chút áy náy nhìn thoáng qua Phương Vấn, lúc này mới kính cẩn đứng lên, cùng chủ quản lui sang một bên.

Chủ nhân vừa rồi cơm nước xong, y lại đây hội báo phương án cùng Vương chủ quản thương lượng ở Sở khiển trách hôm nay. Tuy rằng chỉ là đại khái, nhưng nghĩ đến chủ nhân cũng không có khả năng quan tâm chi tiết, y liền trước Vương chủ quản báo phương án lên để thăm dò ý kiến chủ nhân.

Nguyên bản không sai biệt lắm đều nói xong, Thẩm Quy Hải đột nhiên hỏi an bài phòng răn dạy như thế nào rồi, Diệp Lượng đáp không được, Thẩm Quy Hải liền cho người đi tìm Vương Phú lại đây. Ai biết Vương Phú đến rồi, cũng vẫn ấp úng không có câu trả lời.

Thẩm Quy Hải nhíu mày, Lục Định Niên đề cập tới vài lần, nói là Lục Khánh dễ bị dị ứng, hy vọng có thể sắp xếp cho Lục Khánh đơn độc một gian phòng răn dạy. Hắn lười nói nhảm cùng Lục Định Niên nên đáp ứng cho xong chuyện. Biết Sở khiển trách phòng trống không nhiều lắm, Thẩm Quy Hải buổi sáng giao phó riêng cho Vương Phú mau chóng sửa chữa cùng bố trí lại, làm xong còn phải để cho hết mùi sơn, như thế nào đã hết một buổi trưa, liền ngay cả phương án còn không có?? 

Chú ý tới thần sắc chủ tử dần dần không kiên nhẫn, Vương Phú cũng không chịu được, chỉ đành ăn ngay nói thật. Việc chuẩn bị phòng răn dạy, ông đã giao cho Bùi Thập Nhất của Sở khiển trách an bài, nhưng chờ đến khi ông cùng Diệp Lượng bên này vội xong, muốn đi hỏi một chút tình huống phòng sắp xếp như thế nào, lại phát hiện cái gã Bùi Thập Nhất kia đang quỳ gối trên hành lang tầng khiển trách vả miệng.

Thời điểm ông tới, mặt Bùi Thập Nhất  đã bị đánh thành gan heo, hai tay cũng không còn bao nhiêu sức lực, nhìn thấy ông liền gào giọng khóc lớn. Vương Phú hỏi nửa ngày mới rõ chuyện, lúc ấy liền cảm thấy cực kỳ đau đầu, chỉ đành nhanh chóng cho người đuổi theo Vấn đại nhân. Chờ sau khi Vấn đại nhân đồng ý, Bùi Thập Nhất mới có thể dừng tay, nhưng lúc đó gã nào còn có tinh thần đi sửa soạn lại phòng răn dạy.... 

Vương Phú đã tận lực nói khách quan, nhưng nhìn sắc mặt chủ tử, trong lòng vẫn cảm thấy bất ổn, lại nghe được chủ tử đen mặt cho người đi kêu Vấn đại nhân lại đây, tâm tình càng thêm phức tạp. Ông gần nhất, thật sự có chút không dò được tâm tư chủ tử.

Ngón tay Thẩm Quy Hải vô thức gõ tay vịn ghế dựa, nhìn nô lệ trước mắt đang cụp mi rũ mắt cũng không biết suy nghĩ cái gì, qua một lúc lâu mới lạnh lùng nói: "Vấn đại nhân, cho dù thị nô kia có chỗ vô lễ, cũng không đến nỗi phải vả nát miệng đi?"

Phương Vấn dập đầu nói: "Là Phương Vấn không biết đúng mực, cũng không biết Bùi Thập Nhất kia trên người có trách nhiệm, chậm trễ chuyện của chủ nhân, còn xin chủ nhân trách phạt." Y xác thật là không biết Bùi Thập Nhất còn có việc phải làm, cũng xác thật chậm trễ chỉ đạo của chủ nhân, nhận phạt nhận đến rất là tự giác.

Thẩm Quy Hải trầm mặc một lát, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Vấn đại nhân muốn nói đây chỉ là vô tình thôi?"

Phương Vấn quỳ nằm trên mặt đất không có ngẩng đầu, mơ hồ cảm thấy chủ nhân muốn tìm tra, nháo lớn sự việc, liền theo ý tứ Thẩm Quy Hải, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: "Phương Vấn thật sự chỉ là vô tâm, nhưng đúng là đã chậm trễ chuyện của chủ nhân, Phương Vấn nhận phạt."

Thẩm Quy Hải bang một tiếng vỗ lên tay vịn ghế dựa, Phương Vấn không biết tâm trạng như thế nào, nhưng người đầy một phòng lại sợ tới mức quỳ xuống.

"Nhận phạt! Được lắm, Vấn đại nhân, ta xem em đây chính là thiếu thu thập!" Thẩm Quy Hải lạnh lùng nói: "Vương chủ quản."

"Có nô tài." Vương Phú dập đầu.

Thẩm Quy Hải lạnh lùng nói: "Trách phạt hằng ngày mấy ngày tới tạm hoãn, chờ Vấn đại nhân có thể lãnh phạt, chậm rãi bổ sung lại."

"Vâng..." Vương Phú thái dương ứa ra mồ hôi lạnh, đây là ý tứ muốn phạt đến không xuống giường được đây mà.

Thẩm Quy Hải đứng lên, đá đùi Phương Vấn còn quỳ rạp dưới đất, trầm giọng nói: "Vấn đại nhân chính mình cút đi gian dạy dỗ đi, mấy ngày nay, cũng đừng trở về Tây Cánh nữa."

"...Vâng..." Phương Vấn trên mặt bình tĩnh, nhưng tâm lý cũng có chút bồn chồn, mặc kệ như thế nào, đối với những biện pháp lăn lộn người của chủ nhân, y vẫn là có chút sợ.

Thẩm Quy Hải lại nhìn nô lệ cúi lạy đầu dưới đất, lúc này mới xoay người đi thư phòng.

Chờ thân ảnh Thẩm Quy Hải biến mất ở lầu hai, Phương Vấn lúc này mới thẳng người dậy, lại nhìn sang Diệp Lượng ngồi quỳ ở cách đó không xa, sắc mặt có chút trắng bệch, vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn so với người bị phạt là y đây còn sợ hãi hơn.

Không đến nỗi nhát gan như vậy chứ? Phương Vấn kinh ngạc, Diệp Lượng này lá gan cũng quá nhỏ rồi đấy, vừa nãy nếu đổi thành lão gia chủ hồi đó, đứa nhỏ này phỏng chừng có thể bị dọa đến tinh thần có vấn đề mất.

Vương Phú lúc này cũng đứng lên chuẩn bị đi, Phương Vấn cảm thấy tại mình liên lụy Vương Phú phải chịu trách mắng nên có điểm áy náy, liền cười cười xin lỗi đối với Vương Phú.

Vương Phú thở dài, nói: "Vấn đại nhân, ngài này nhận sai....... Aiz......." Không có việc gì ngài cùng chủ tử thi gan làm gì? Thời điểm nên nói mấy lời ngon ngọt, vậy đừng cố gắng cứng rắn làm gì!

Phương Vấn nhìn Vương Phú chỉ nói nửa câu liền lắc đầu đi rồi, cảm thấy không thể hiểu được, y khó được khi thiệt tình nhận sai, như thế nào còn nhận sai không thành?

Đợi lát nữa đi gian dạy dỗ, còn phải rửa sạch cùng chuẩn bị, Phương Vấn cũng không dám trì hoãn thời gian quá dài, nhưng thấy bộ dáng kia của Diệp Lượng, y lại có điểm không yên tâm, chỉ đành đi qua, kéo tiểu gia hỏa lên, hòa nhã nói: "Ban ngày việc nhiều, buổi tối cậu liền nghỉ ngơi sớm một chút, đừng làm chính mệt đến không dậy nổi."

Diệp Lượng ủ rũ, gật gật đầu, lại không động đậy, cũng không biết đang cân nhắc cái gì, Phương Vấn chỉ phải nói với thị nô bên cạnh nói: "Đưa Diệp đại nhân trở về Tây Cánh đi."

Thị nô ứng thanh "vâng", đi tới nâng Diệp Lượng, Diệp Lượng lại đột nhiên nhìn về phía Phương Vấn, ngập ngừng nói một câu:" Vấn đại nhân, ngài, ngài bảo trọng. "

Phương Vấn: "......."

Trên đường đi về Tây Cánh, Diệp Lượng tựa hồ cuối cùng cũng tìm được lực khống chế bản thân, chậm rãi đứng thẳng thân thể, không để thị nô kia đỡ nữa. Tiến vào cửa lớn Tây Cánh, thị nô thân cận Đặng Tam hầu hạ lên đón, nhìn sắc mặt tái nhợt đến hoảng sợ của y liền sốt ruột hỏi: "Diệp Lượng đại nhân, ngài xảy ra chuyện gì ạ?"

Diệp Lượng lắc lắc đầu, nhắm chặt miệng không nói lời nào, bước nhanh trở về phòng. Vào trong rồi y liền chân mềm ngã ở trên giường, nhưng hành động kỳ lạ như vậy lại khiến Đặng Tam sợ hãi, không biết phải làm sao quỳ gối ở cửa, không dám nói lời nào.

Chẳng biết qua bao lâu, Diệp Lượng đột nhiên hỏi: "Đặng Tam, còn nhớ rõ Giang Hân không?"

Đặng Tam không biết Diệp Lượng vì sao lại nhắc tới người này, cảm thấy khẩn trương gật gật đầu.

Diệp Lượng hít sâu vài lần, mới làm giọng nói bản thân nghe có vẻ bình tĩnh hơn một chút: "Anh ấy chỉ theo chủ nhân ba tháng, tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng đối xử với ai cũng đều rất tốt, cũng so với người khác đều thủ quy củ rất nghiêm."

"Đại nhân?" Đặng Tam có điểm kinh hãi, chuyện của Giang Hân đó là chuyện cả Chủ Trạch đều biết, nhưng sợ phạm vào kiêng kị của chủ tử, không ai dám tùy tiện nhắc tới, Diệp Lượng đại nhân hôm nay xảy ra chuyện gì rồi?

Diệp Lượng nhìn về phía Đặng Tam: "Ngay cả gặp mặt anh ấy lần cuối ta cũng không được thấy..."

Diệp Lượng còn muốn nói thêm cái gì, Đặng Tam lại đột nhiên khấu đầu, có điểm sốt ruột nói: "Diệp Lượng đại nhân, ngài đừng nói nữa, chủ tử đối với ngài tốt như thế, ngài đừng miên man suy nghĩ nữa." Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết, chuyện của chủ tử là không thể nói loạn lung tung.

Diệp Lượng nhìn Đặng Tam vẻ mặt khẩn trương trước mắt, cũng phát giác chính mình nói lỡ. Đặng Tam là thị nô Vấn đại nhân chọn riêng cho y, làm người làm việc đều rất đúng mực, nhưng chung quy là nô tài Chủ Trạch, nói đến cùng không biết có phải thật sự sẽ một lòng với mình hay không.

"Diệp Lượng đại nhân, nô tài hầu hạ ngài nghỉ ngơi nhé?"

"Được." Diệp Lượng vô lực ngửa mặt nằm ở trên giường, bên tai nghe được trong phòng tắm có tiếng nước chảy, còn có tiếng mở tủ lấy quần áo tắm rửa cho y của Đặng Tam, rõ ràng trong phòng tràn đầy hơi nước ấm áp, y lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ đáy lòng.

Giang Hân là Tư Nô thứ ba chủ nhân thu sau khi y tiến nội trạch được một thời gian, không biết vì cái gì, tổng cảm thấy anh ấy có vẻ có chút u buồn. Tuy rằng chỉ ở chung với nhau không đến ba tháng, tuy rằng cơ bản không nói chuyện quá nhiều, nhưng y vẫn nhớ rõ người kia khi nhìn thấy y bởi vì bị phụ thân oán trách không chịu được mà trộm lau nước mắt, đã ở cạnh y chơi trò chơi cả đêm.

Đến bây giờ, Diệp Lượng đều không xác định được ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, càng không biết Giang Hân rốt cuộc phạm vào sai lầm như thế nào. Y chỉ nghe nói Giang Hân chống đối chủ nhân, sau đó, đã bị chủ nhân phạt đi tầng dạy dỗ.

Một người nguyên vẹn sống sờ sờ, lúc trở ra, lại chỉ là một khối thi thể lạnh lẽo. Y ngay cả gặp mặt Giang Hân lần cuối cũng không thể, chỉ thấy thân thể trên cáng bị vải bố trắng bao trùm. Tấm vải kia thấm đẫm máu, làm y ba tháng sau đó đều gặp ác mộng.

Thời gian dài, Diệp Lượng phát hiện bản thân không còn nhớ rõ bộ dáng của người nọ, nhưng y đối với gian dạy dỗ chưa từng thấy kia cảm thấy sợ hãi, thậm chí chỉ là trong lúc vô ý nghe được, đều cảm thấy cả người lạnh leo như rơi xuống hầm băng.

--------

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro