Chương 39 [ kể xen ]: Tề Nghiễm Nhiên cùng Giang Hân (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


5Chuyện của Giang Hân, anh có quản hay không?

Thư Giang Hân viết rất đơn giản, cơ bản chỉ biểu đạt hai ý: Hai người bọn họ không hợp, anh không muốn tiếp tục nữa, cho nên, anh đã vào nội trạch Thẩm gia , từ đây cầu về cầu, lộ về lộ, từng người yên lặng sinh hoạt.

Phương Vấn cảm thấy người tên Giang Hân này thật sự quá ngay thẳng, tin tức như vậy, trừ bỏ làm cho dục vọng chiếm hữu của thiếu chủ Tề gia càng thêm lộ rõ, phỏng chừng cũng không có tác dụng nào khác.

Buổi tối bốn ngày sau, một bóng hình lặng yên đi tới địa điểm Giang Hân cùng Tề Nghiễm Nhiên ước định, duỗi tay đào dưới hốc cây đào, cái gì đều không có, không khỏi có chút thất vọng. Hắn vừa muốn xoay người rời đi, liền nghe được trên cây truyền đến một tiếng vang nhỏ.

Người nọ hoảng sợ, lập tức lui về phía sau hai bước, trên tán cây lao xao một hồi, liền nhìn thấy một thanh niên tuấn từ trên cây nhảy xuống, vẻ mặt bình thản có chút ý cười nhìn hắn, nói: "Cuối cùng cũng chờ được chính chủ rồi."

Người nọ nhanh chóng liếc nhìn chung quanh, lại nghe chàng trai kia nói: "Không cần khẩn trương, đi theo tôi đi."

Người nọ nhíu mày, thấp giọng nói: "Cậu là ai?"

Chàng trai hơi hơi mỉm cười: "Tôi là Phương Vấn, không biết anh có quen biết tôi hay không?"

Người nọ hiển nhiên lắp bắp kinh hãi, cái tên Phương Vấn này hắn đương nhiên biết, Tư Nô được sủng ái nhất bên người gia chủ Thẩm gia. Nhưng y vì sao lại ở đây?

Phương Vấn nhìn thiếu chủ Tề gia đang che mặt, cố nén cười, nghiêm trang nói: "Tôi ở đây, là thay Giang Hân đợi anh đấy."

Tề Nghiễm Nhiên sửng sốt, hừ lạnh một tiếng: "Giang Hân là ai? Cậu nhận sai người rồi."

Phương Vấn thở dài: "Cho dù là tôi nhận sai người đi. Nhưng người hiện tại có thể giúp Giang Hân chỉ có tôi thôi. Anh nếu không thừa nhận, tôi ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhàng hơn."

Tề Nghiễm Nhiên kinh nghi bất định lại nhìn chung quanh, xác định chỉ có một mình Phương Vấn tới đây, không khỏi liền tin ba phần. Chủ yếu là, chỗ hẹn ước này chỉ có hắn cùng Giang Hân biết, Phương Vấn có thể tìm đến đây, cũng chỉ có thể là do Giang Hân nói.

Giang Hân tín nhiệm người tên Phương Vấn này sao?

Nhưng cho dù đã tạm có kết luận, hắn vẫn cảm thấy do dự nói: "Giang Hân xảy ra chuyện gì? Vì sao em ấy không đích thân đến được?"

"Cậu ấy sao có khả năng tới đây." Phương Vấn thở dài: "Giang Hân vì anh mà mạng đều có thể từ bỏ, anh lại còn ở nơi này do dự. Tôi thật đúng là cảm thấy không đáng giá thay cậu ấy."

Tề Nghiễm Nhiên sửng sốt, đột nhiên đề cao ngữ điệu nói: "Cái gì gọi là vì tôi mạng cũng từ bỏ?! Em ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!"

Phương Vấn đồng tình nhìn về phía Tề Nghiễm Nhiên, chậm rãi nói: "Anh không biết sao? Giang Hân cự sủng bị phạt, đã rất nhiều ngày rồi."

"Cái gì?" Tề Nghiễm Nhiên trừng lớn mắt, có chút không thể lý giải điều mình vừa nghe được.

"Việc này, có không ít người biết." Phương Vấn suy đoán tâm trạng của Tề Nghiễm Nhiên, chậm rãi nói: "Cự sủng, còn chưa tính, nể mặt mũi Giang gia, nhiều lắm đánh một trận lại hạ mệnh cậu ấy thừa sủng, việc này coi như bỏ qua. Nhưng lại nói, nguyên nhân cậu ấy cự sủng, là bởi vì trong lòng cậu ấy có người khác, hơn nữa.... đã thất thân."

Tề Nghiễm Nhiên trừng lớn mắt nhìn Phương Vấn, không thể tin được Giang Hân sẽ ngốc như thế, vội la lên: "Giang Hân em ấy hiện tại thế nào rồi?"

"Còn có thể như thế nào," Phương Vấn thở dài nói: "Tôi không biết anh là ai, nhưng mà, quy củ chủ gia anh hẳn là biết chứ?"

Lời này của Phương Vấn làm hắn càng sốt ruột, quy củ Thẩm gia hắn thật đúng là không quá hiểu biết, hắn chỉ biết nếu ở Tề gia, tội như vậy bị sống sờ sờ đánh chết còn thoải mái hơn.

Phương Vấn thấy Tề Nghiễm Nhiên nửa ngày không nói lời nào, không kiên nhẫn nữa: "Anh thì như thế nào? Chuyện của Giang Hân, anh có quản hay không? Anh nếu không dám quản, coi như tôi hôm nay chưa từng tới đây."

Tề Nghiễm Nhiên nín thở nửa ngày, hỏi: "Cậu vì sao muốn giúp chúng tôi?"

Sao lại là vấn đề này nữa vậy...... Phương Vấn cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn, trên mặt lại lộ ra vẻ châm chọc nói: "Tôi không phải đang giúp các anh, tôi chỉ muốn giúp chủ nhân, giúp Giang gia. Tôi không hy vọng Giang gia xảy ra chuyện."

Tề Nghiễm Nhiên sau khi trầm mặc thật lâu, mới nói: "Cậu định giúp chúng tôi như thế nào?"

"Tôi sẽ mang anh đi gặp Giang Hân." Phương Vấn cúi đầu nhìn thời gian, tiếp tục nói: "Tôi hy vọng cậu có thể khuyên nhủ Giang Hân."

"Khuyên em ấy?"

"Phải, anh trong lòng nên minh bạch. Giang Hân đã tiến vào nội trạch, chính là Tư Nô của chủ nhân, hai người các anh, không có khả năng nào đâu. Anh khuyên nhủ cậu ấy, để cậu ấy nhận sai với chủ nhân, nói rằng những cái gọi là trong lòng có người khác đều là trong lúc giận dỗi nói ra thôi." Phương Vấn thở dài nói: "Anh nếu thật sự muốn tốt cho Giang Hân, phải khuyên nhủ cậu ấy, để cậu ấy nhận mệnh đi."

Tề Nghiễm Nhiên cười lạnh: "Loại lời nói này, chủ nhân cậu sẽ tin sao?"

"Tin hay không quan trọng sao?" Phương Vấn cũng cười lạnh: "Chủ nhân biết Giang gia quan trọng, chỉ cần Giang Hân có thể chịu thua, về sau thành thành thật thật làm Tư Nô của chủ nhân là được."

Tề Nghiễm Nhiên lần này mãi nửa ngày không nói chuyện, hắn không tin kẻ tên Phương Vấn này, nhưng lời Phương Vấn nói cũng rất logic. Hắn biết bản thân không nên cùng Phương Vấn đi, thân phận của hắn rất có thể sẽ cho mang đến phiền toái cho Giang Hân. Nhưng Tề Nhiễm Nhiên lại không có cách nào dùng cái lý do này thuyết phục mình cứ rời đi như thế. Giang Hân em ấy ngốc như thế, thật sự có khả năng vì một cái gọi là 'trinh tiết' dùng cả tính mạng bản thân để bù vào.

Tề Nghiễm Nhiên chải vuốt ý nghĩ rõ ràng, liền không do dự nói: "Được, tôi đi theo cậu gặp em ấy."

Khóe môi Phương Vấn hơi hơi nhếch lên, Tề Nghiễm Nhiên chịu vì Giang Hân mạo hiểm như vậy, không uổng công y tại đây đợi bốn ngày. Giang Hân tiểu tử này, xem ra cũng rất có phúc khí.

Xe Phương Vấn ngừng ở cách đó không xa,trước khi Tề Nghiễm Nhiên lên xe  đối với nơi nào đó trong bóng đêm làm một cái thủ thế, mở định vị trên thiết bị ở cổ tay ra, lúc này mới ngồi vào ghế phó giá.

Thắt đai an toàn xong, Tề Nghiễm Nhiên đột nhiên nói: "Nếu hôm nay là Vấn đại nhân tại đây, nói vậy hồi âm tôi truyền cho Giang Hân, cũng rơi vào trong tay cậu rồi đi?"

Phương Vấn cười cười không nói chuyện, Tề Nghiễm Nhiên nhìn hai mắt Phương Vấn, đột nhiên nói: "Vấn đại nhân không hổ là Tư Nô được sủng ái nhất."

Phương Vấn lái xe lên cao tốc, nghe thấy thế bật cười nói: "Đây là lời đồn từ đâu ra vậy."

"Vấn đại nhân vì chủ gia trù họa như thế, thậm chí không tiếc mạo hiểm, thật sự là trung dũng, khiến người bội phục." Tề Nghiễm Nhiên vừa nói vừa thở dài, sao Tề gia lại không có một Tư Nô như vậy chứ.

Phương Vấn cạn lời, rất muốn hỏi một chút gia quy Tề gia là cái dạng gì? Y nếu dám gạt chủ nhân trộm làm loại chuyện như này, vậy ít nhất cũng phải bị lột một tầng da, sao tới trong miệng Tề Nghiễm Nhiên lại thành trung dũng rồi?

Hai người trong lòng là đủ loại suy nghĩ tâm tư, suốt một đường không nói chuyện. Thời điểm sắp tới cửa, Tề Nghiễm Nhiên chui xuống ghế sau, che giấu bản thân ở sàn xe giữa hai hàng ghế. Phương Vấn lái xe, tự nhiên không ai kiểm tra, thuận thuận lợi lợi liền vào Chủ Trạch.

Tề Nghiễm Nhiên biết người của hắn không có khả năng theo vào trong, lúc này mới hơi có chút khẩn trương. Nhưng hắn cũng biết, bản thân sẽ không có nguy hiểm. Hắn chỉ là người thừa kế thứ nhất của Tề gia, không phải duy nhất, Thẩm gia không có khả năng mạo hiểm làm hại hắn làm gì.

Xe dừng lại, Phương Vấn làm một thủ thế im lặng với Tề Nhiễm Nhiên, tiếp đón hắn xuống xe. Tề Nghiễm Nhiên kinh ngạc, trên mặt hắn còn đeo khẩu trang che mặt đấy, Phương Vấn này sẽ không sợ bị người khác nhìn đến sao? Nhưng ngay khi hắn thấy rõ cảnh sắc trước mắt, hắn liền biết Phương Vấn vì sao không để bụng như thế. Nơi này quả thực là quá hẻo lánh, ngay cả đèn đường cũng không có, Chủ Trạch Thẩm gia, vậy mà lại có địa phương như thế này sao.

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro