Chương 41.5:[kể xen]: Tề Nghiễm Nhiên cùng Giang Hân (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tề Nghiễm Nhiên ở trong lòng thở dài, trách không được người tên Phương Vấn này được sủng ái, Tư Nô như vậy, đổi thành ai mà không sủng. Hắn tuy rằng bị Thẩm Quy Hải lập bẫy, trong lòng không thoải mái, lại cũng không ở thời điểm này phá đám. Mặc kệ đôi chủ nô làm bao nhiêu chuyện quỷ gì, nhưng xác thật đã giúp hai người bọn họ khỏi tình cảnh âm dương chia lìa.

Thẩm Quy Hải lại không cảm kích cười nhạo nói: "Cậu không cần cảm tạ ta, đây là nhờ Vấn đại nhân thay cầu cầu xin đấy. Nếu là ta, tùy tiện tìm một cái lý do xử tử cậu, liền càng đơn giản bớt lo."

Giang Hân lại lần nữa cảm kích nhìn về phía Phương Vấn, Phương Vấn thở dài nói: "Chủ nhân, ngài nếu thật muốn xử tử Giang Hân, Phương Vấn có ngăn cũng không được."

Thẩm Quy Hải liếc xéo Phương Vấn một cái, bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Vấn đại nhân hôm nay thật lắm miệng."

Phương Vấn sửng sốt, Thẩm Quy Hải lại nói: "Quy củ Thẩm gia, thời điểm chủ tử nói chuyện, nô tài có thể tùy tiện xen miệng?"

Ngài này chính là không thuận theo không buông tha đây mà....... Phương Vấn không có biện pháp, chủ nhân nói y nói nhiều, vậy y cũng chỉ có thể quỳ xuống vả miệng. Phạt cũng đã phạt qua, việc này sao ngài ấy còn không có bỏ qua, chủ nhân thật đúng là càng ngày càng keo kẹt.

Bang, bang, bang

Phương Vấn đánh đến vang vọng, Tề Nghiễm Nhiên lại có điểm choáng váng, sao người này nói đánh là đánh luôn vậy? Thẩm gia chủ, đối xử như vậy với Tư Nô, không sợ nửa đêm bị người oán giận mà thiến sao????

Thẩm Quy Hải không nhìn Phương Vấn, nói với Tề Nghiễm Nhiên: "Tề thiếu chủ khả năng không hiểu biết ta. Người khác làm gia chủ như thế nào ta không biết, nhưng ta làm gia chủ, coi trọng nhất, chính là quy củ."

Tề Nghiễm Nhiên nhíu mày, tổng cảm thấy Thẩm gia chủ nói lời này có ẩn ý gì đó, nhưng chỉ một hai câu như thế, hắn lại không biết Thẩm Quy Hải muốn nói cái gì. Nhìn Giang Hân nôn nóng ở bên cạnh, chỉ đành bất đắc dĩ trước khuyên nhủ: "Quy củ quan trọng, nhưng Vấn đại nhân cũng là vì gia chủ nói chuyện, Thẩm gia chủ coi như nể mặt ta, cũng đừng phạt nữa."

Thẩm Quy Hải lúc này mới cong khóe môi, thong dong nói: "Dừng đi."

"Vâng." Phương Vấn ngừng tay, dập đầu nói: "Phương Vấn cảm tạ chủ nhân trách phạt."

Thẩm Quy Hải không lại quản Phương Vấn nữa, nhìn về phía Tề Nghiễm Nhiên, quay lại đề tài vừa nãy: "Tề thiếu chủ, ta xác thật không định trực tiếp giết Giang Hân, tất nhiên, dùng cậu ta để trao đổi điều kiện với cậu, đối Thẩm gia càng có lợi. Ở Thẩm gia, ta coi trọng quy củ, ở bên ngoài, ta coi trọng hứa hẹn. Hôm nay Tề thiếu chủ ký lên những hiệp nghị kia, mong rằng tương lai có thể thực hiện như trên giấy tờ."

Nhắc tới những hiệp nghị vừa ký kia, Tề Nghiễm Nhiên sắc mặt cũng nghiêm túc chút. Hắn không phủ nhận, những giấy tờ đó bởi vì hắn quá sốt ruột nên đã trực tiếp thỏa hiệp, nhưng hắn thật sự định không thực hiện đâu. Tuy rằng giấy trắng mực đen là nhược điểm của hắn, nhưng Giang Hân việc này, lại cũng thành bí mật của Thẩm gia, không đến vạn bất đắc dĩ, tin tưởng hai nhà đều sẽ không dễ dàng xé rách da mặt, mấy cái hiệp nghị đó, chỗ có thể chơi xấu kỳ thật cũng không ít.

Không đợi Tề Nghiễm Nhiên nói thêm cái gì, Thẩm Quy Hải lại bỏ thêm một câu: "Ta thích nói thẳng trước, giao dịch giữa chúng ta, Tề thiếu chủ nếu định đơn phương vi ước........ Giang Hân ta quản không được, nhưng người Giang gia, ta lại vẫn có thể quan tâm một chút."

....... Tề Nghiễm Nhiên cũng biết Thẩm Quy Hải là như thế nào trong cục diện hỗn loạn ngồi ổn ở vị trí gia chủ. Hắn không tin Thẩm Quy Hải thật sự sẽ làm chuyện gì có hại với Giang gia, nhưng Giang Hân ngu ngốc này khẳng định là bị đối phương dọa sợ rồi.... Mẹ nó, Thẩm gia chủ, ngài đây nói đánh là đánh Tư Nô của mình, thật sự làm ta sợ đấy.

Giang Hân nghe hai người đối thoại, lập tức liền ý thức được Tề Nghiễm Nhiên vì "Mua" anh mà phải trả một cái giá đắt, nhất định so với anh tưởng tượng chắc chắn lớn hơn rất nhiều! Giang Hân sốt ruột lấy cướp lời Tề Nghiễm Nhiên hỏi: "Tề thiếu chủ, anh trao đổi cái gì?"

"Chỉ là chút điều khoản hợp tác kinh tế thôi." Tề Nghiễm Nhiên không cần nhìn Giang Hân cũng biết tiểu tử này muốn nói cái gì, căn bản không cho anh cơ hội hối hận: "Em nếu dám nói cái gì mà không theo ta đi, vậy vị trí thiếu chủ Tề gia này ta cũng không làm nữa, dứt khoát lưu tại Thẩm gia, ở bên cạnh em, làm người phú quý rảnh rỗi thì tốt rồi. Dù sao Thẩm gia chủ cũng biết em là nhược điểm của ta, nếu hắn lại bắt em uy hiếp ta, ta còn làm Tề gia chủ làm sao?"

Giang Hân ngạc nhiên, Tề Nghiễm Nhiên nhìn chằm chằm anh, nói thêm một câu: "Ta nói được thì làm được."

Giang Hân không nói chuyện nữa, anh biết Tề Nghiễm Nhiên chỉ là đang hù dọa mình, nhưng anh cũng không muốn Tề Nghiễm Nhiên vì mình lại ở trước mặt chủ nhân bại lộ càng nhiều nhược điểm.

Thấy Giang Hân không nói gì nữa, Tề Nghiễm Nhiên mới chuyển hướng Thẩm Quy Hải nói: "Thẩm gia chủ yên tâm, những gì ta đã hứa hẹn qua, tất nhiên sẽ làm được."

"Ta tin Tề thiếu chủ." Thẩm Quy Hải gật đầu, đề tài này xem như kết thúc. Hắn lúc này mới phất phất tay với Phương Vấn, cho y đứng lên.

Tề Nghiễm Nhiên thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm Phương Vấn một hồi, muốn từ trong mắt người nọ tìm được một chút ủy khuất, hoặc là biểu tình nan kham gì đó, nhưng nhìn nửa ngày, cái gì cũng không nhìn ra. Không biết tên Thẩm Quy Hải này ngày thường dạy dỗ Tư Nô như thế nào, sao có thể dạy một người đến mức gần như tẩy não như vậy. Người Thẩm gia đều là biến thái, về sau vẫn là ít tiếp xúc thì tốt hơn.

Tề Nghiễm Nhiên âm thầm vuốt ve trái tim ngồi tàu lượn siêu tốc của mình ngày hôm nay, vừa quay đầu lại, thấy Giang Hân còn quỳ, liền đen mặt muốn kéo người đi, nhưng còn không đi đến trước người người nọ, dưới lòng bàn chân đã bị một sợi xích sắt vướng một chút, lại đen mặt nhìn về phía Thẩm Quy Hải: "Thẩm gia chủ! Xiềng chân này, cũng nên tháo xuống rồi chứ?"

Thẩm Quy Hải cười nhạo nói: "Gấp cái gì, người còn chưa chết, cậu cũng không mang đi được."

Tề Nghiễm Nhiên nghẹn một hơi ở ngực nói không ra lời, nhìn sang thần sắc khẩn cầu trên mặt Giang Hân, đè ép hơn nửa ngày, mới áp hỏa khí trở về. Liền nghe được Phương Vấn nói: "Tề thiếu chủ, thời gian không còn sớm, Phương Vấn đưa ngài đi ra ngoài đi."

Tề Nghiễm Nhiên lại liếc mắt nhìn Giang Hân một cái, biết làm trò trước mặt Thẩm Quy Hải, người này tuyệt đối sẽ không cho hắn chạm vào đâu, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, dịu giọng nói với Giang Hân: "Ngoan ngoãn chờ ta."

Ba ngày sau, "Thi thể" Giang Hân bị hắt đầy máu gà được nâng ra khỏi Chủ Trạch, ngay cả người Giang gia cũng chưa kịp nhìn lần cuối đã trực tiếp "Hoả táng".

Tuy nói là Giang Hân phạm sai lầm bị phạt, nhưng chỉ là bởi vì không muốn thừa sủng, chống đối gia chủ đã bị sống sờ sờ đánh chết, làm nô tài trong Chủ Trạch, thậm chí cả gia nô cùng gia thần bên ngoài đều nhận định một điều rằng gia chủ lãnh khốc vô tình.

.

.

.


Phiên ngoại nhỏ:

Giang Hân: "Thiếu chủ, buổi lễ đính hôn của Giang Trạm như thế nào? Nó cao hứng không? Cô dâu có xinh không?"

Tề Nghiễm Nhiên không thể hiểu được: "Ta sao biết được?"

Giang Hân có điểm ngốc: "Ngài, ngài không phải đi tham gia buổi lễ đính hôn của em trai em sao?"

Tề Nghiễm Nhiên càng khó hiểu: "Ta sao có khả năng đi tham dự buổi lễ đó được?"

Giang Hân ngẩn người: "Nhưng Vấn đại nhân nói, y ở buổi lễ đó đụng phải ngài, ngài còn đi theo y tới tận Chủ Trạch."

Tề Nghiễm Nhiên há miệng thở dốc, đồng tình vỗ vỗ bả vai Giang Hân: "Vấn đại nhân này của em ấy mà."

Giang Hân: "......"

Tề Nghiễm Nhiên: "Chủ tử cũ của em kia, Tư Nô bên người đều là cái dạng gì?"

Giang Hân sửng sốt: "Bên người chủ tử chỉ có Vấn đại nhân, cùng Diệp Lượng đại nhân."

Tề Nghiễm Nhiên kinh ngạc: "Mới hai thôi?"

"Vâng."

"Vậy em nói một chút về Diệp Lượng đại nhân đi?"

"Diệp Lượng đại nhân......." Giang Hân do dự một chút: "Cậu ấy còn nhỏ."

Tề Nghiễm Nhiên sửng sốt, không hiểu rõ lắm đánh giá như vậy là có ý gì. Có điều, người tên Phương Vấn kia lại thật sự là một nhân tài, làm Tư Nô đúng là quá đáng tiếc. Nếu có thể mời lại đây làm việc cho Tề gia thì ...

Tề Nghiễm Nhiên hỏi: "Thẩm Quy Hải biến thái như vậy, Vấn đại nhân của các em có thể chịu được hắn sao?"

Giang Hân: "...... Thiếu chủ, thứ tội cho Giang Hân không thể vọng nghị chủ tử."

Tề Nghiễm Nhiên mắt trợn trắng: "Kia không phải chủ tử của em."

"Ở trong lòng Giang Hân, Thẩm gia vĩnh viễn là chủ gia."

Tề Nghiễm Nhiên trừng mắt Giang Hân, sau một lúc lâu, vô pháp, cái tư tưởng này chắc khó lòng thay đổi được!

-----

Thẩm Quy Hải nhìn máy tính một ngày, cảm thấy đôi mắt có chút đau, xoa xoa hai mắt, chống cằm nhìn về phía nô lệ đang ngoan ngoãn phạt quỳ diện bích ở góc tường,tối tăm trên mặt lúc này mới treo lên một ý cười.

"Vấn đại nhân." Thẩm Quy Hải mở miệng: "Phạt quỳ vui không?"

Phương Vấn không dám động, chỉ dám trả lời: "Chủ nhân, chơi không vui."

Thẩm Quy Hải đồng ý: "Không vui là được rồi. Vậy tiếp tục quỳ đi."

Phương Vấn: "......"

Lại lần nữa xử lý xong hai phần hiệp nghị, Thẩm Quy Hải nhìn thời gian, lúc này mới phát hiện nô lệ kia đã quỳ ba giờ đồng hồ rồi. Hắn khép lại máy tính, hỏi: "Quỳ cả đêm, còn không biết sai chỗ nào sao?"

Giọng Phương Vấn có điểm vô lực: "Chủ nhân, Phương Vấn không nghĩ ra được."

Thẩm Quy Hải gõ gõ mặt bàn, Phương Vấn cắn răng, giật giật cơ bắp đã chết cứng, chậm rãi xoay người, bò đến bên chân Thẩm Quy Hải, lúc này mới lại lần nữa quỳ lên. Mà vừa động như thế, đầu gối liền càng đau.

Thẩm Quy Hải duỗi tay, vuốt ve môi Phương Vấn đã có chút khô nứt, nhàn nhạt nói: "Ta nghe đâu đó lời đồn, rằng ta có một ít dục vọng thi ngược cực đoan, vẫn luôn không có chỗ giải tỏa."

Phương Vấn sắc mặt trắng nhợt, y đáng thương hề hề nhìn về phía Thẩm Quy Hải, lại không thể nào giải thích: "Chủ nhân......"

"Cái gì?"

Phương Vấn môi giật giật, cuối cùng cũng chỉ ảo não lắc lắc đầu: "Không có gì, là Phương Vấn sai rồi, xin chủ nhân trách phạt."

Thẩm Quy Hải mỉm cười nói: "Nếu Vấn đại nhân nhận tội, chúng ta đây chậm rãi phạt."

------

Thẩm Quy Hải không biết sao đột nhiên liền nhớ tới cuộc đối thoại cuối cùng ngày đó, cúi đầu nhìn Phương Vấn đang giúp hắn sửa sang lại tài liệu cơ mật, hỏi: "Vấn đại nhân, nếu lúc trước không phải để em làm Tư Nô của ta, mà để em làm Sàng Nô, hoặc là Nô Sủng, em sẽ đáp ứng sao?"

Phương Vấn sửng sốt, không rõ chủ nhân sao lại đột nhiên nhớ tới cái đề tài như thế, nhưng tổng cảm thấy này câu hỏi này có điểm nguy hiểm, liền buông những văn kiện chưa kiểm tra xong xuống, quỳ đến bên chân Thẩm Quy Hải, mới nói: "Sẽ, chủ nhân."

Thẩm Quy Hải nhướng mày: "Không cảm thấy ủy khuất?"

Phương Vấn lắc đầu.

Thẩm Quy Hải lại nói: "Không cảm thấy như vậy làm cho Phương gia mất mặt?"

Phương Vấn do dự một chút, nói: "Phương gia cũng không phải gia tộc lớn gì, mất mặt liền mất mặt đi."

Thẩm Quy Hải nghẹn nghẹn, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Không cảm thấy nan kham, thống khổ, kém một bậc so với những người khác?"

Phương Vấn thở dài, hỏi lại Thẩm Quy Hải: "Nếu Phương Vấn là Sàng Nô hoặc là Nô Sủng của ngài, ngài vẫn là chủ nhân của em sao?"

"Phải."

"Em còn là Nô Lệ duy nhất của ngài sao?"

"Đúng."

Phương Vấn mỉm cười: "Vậy được rồi, những mặt khác đều không sao cả."

Thẩm Quy Hải nhìn Phương Vấn nửa ngày, đột nhiên hung hăng gõ đầu nô lệ một chút: "Lăn sang một bên quỳ đi."

Phương Vấn: "......"

------

p/s: Thỉnh thoảng đọc mấy phần phiền ngoại thấy thú vị ghê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro