Chương 7: Địa vị trong lòng gia chủ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Quy Hải nhìn vẻ mặt ngạo mạn của Lục Định Niên, biết Lục Khánh em trai gã khẳng định phải bị nhét vào rồi, cũng lười nói thêm gì nữa. Lục gia là không thể không động, chỉ là hiện tại còn chưa thể động mà thôi.

Thẩm Quy Hải thích thẳng thắn bộc lộ tính tính xấu xa trước mặt tiểu Nô Lệ nhà mình, nhưng đối với người ngoài, lại luôn luôn là một bộ hỉ nộ không rõ, có đôi khi càng tức giận, tính tình ngược lại càng tốt một cách kỳ lạ.

Thẩm Quy Hải hòa hoãn nói: "Ta tất nhiên là biết Lục gia trung tâm, chính là bởi vì như thế, mới không muốn ủy khuất em trai cậu."

Lục Định Niên vừa nghe, liền như được ân xá, lập tức nói: "Hầu hạ gia chủ là vinh quang lớn lao của Lục Khánh, sao lại là ủy khuất."

"Được rồi, đứng lên đi." Thẩm Quy Hải tựa hồ cuối cùng bị thuyết phục, vậy mà tự mình đứng dậy nâng Lục Định Niên lên, nói: "Nếu đã quyết định như thế, chọn ngày lành thu nhận em trai cậu đi."

"Định Niên thay Lục Khánh cảm ơn gia chủ." Lục Định Niên được như ý, giả bộ lại muốn quỳ, bị Thẩm Quy Hải đỡ được, liền thuận thế đứng thẳng đầu gối lên, chỉ ha ha cười ôm quyền, hơi có chút phóng đãng không kềm chế được.

Quản gia nhìn đến nhíu mày, Thẩm Quy Hải ngược lại không chút nào để ý, vỗ vỗ đầu vai Lục Định Niên nói: "Được rồi, trước buổi trưa hôm nay ta vốn có một buổi hội nghị video call với gia chủ Tề gia, hiện giờ đã sắp đến buổi chiều rồi. Em trai cậu thật sự là có đủ mặt mũi đấy."

"Gia chủ." Lục Định Niên thấy Thẩm Quy Hải phải đi, rồi lại chắp tay nói: "Gia chủ, Định Niên tự hỏi hôm nay lỗ mãng, chậm trễ đại sự của gia chủ, còn xin gia chủ trách phạt."

Thẩm Quy Hải cười nói: "Thôi, một chuyến tới hình phòng này, liền xem như phạt xong rồi đi."

"Này sao có thể tính là phạt được ạ." Lục Định Niên vững vàng cả giận: "Định Niên là nô tài của gia chủ, muốn phạt cũng chỉ có gia chủ mới có thể phạt. Những tên nô tài đó là ai chứ, Định Niên sao chịu được bọn họ khinh nhục."

Thẩm Quy Hải hơi thu lại ý cười: "Xương vai của tiểu nô tài kia cũng đã bị cậu phế rồi."

Lục Định Niên rũ mắt, biểu hiện kính cẩn nghe theo, nhưng lời nói lại càng thêm khó thuần: "Định Niên xin gia chủ trách phạt."

Thẩm Quy Hải sắc mặt trầm trầm, xoay người ngồi trở lại đến ghế trên, nói với quản gia: "Đi gọi Vấn đại nhân lại đây."

"Đa tạ gia chủ!" Trong mắt Lục Định Niên hiện lên một mạt đắc ý, Phương Vấn kia bất quá là một Tư Nô được sủng ái, sao có thể có so được với địa vị của Lục gia trong lòng gia chủ!

"Chủ nhân." Đợi không bao lâu, Phương Vấn liền rũ mặt tiến vào, mắt nhìn thẳng trực tiếp quỳ gối trước người Thẩm Quy Hải. Y còn tưởng rằng chính mình hôm nay ít nhất phải quỳ một buổi sáng chứ, không nghĩ tới còn chưa đến hai tiếng đồng hồ đã gọi y lại đây, không khỏi oán trách chủ nhân lòi đuôi quá nhanh. Ngày thường lăn lộn y lâu như vậy, sao đổi thành người khác lại buông tha dễ thế, thật sự là chơi không vui mà.

Khó có được cơ hội như thế, chủ nhân thật không biết đường mà xả giận gì cả!

Thẩm Quy Hải không biết Phương Vấn trong lòng suy nghĩ cái gì, chỉ chờ Phương Vấn quỳ vững, liền hỏi nói: "Phương Vấn, sự việc xảy ra ở cửa hông sáng nay, là em xử lý?"

Phương Vấn nói: "Vâng. Thời điểm Phương Vấn lại đây, xa xa liền nhìn thấy có hai người ở ngoài cửa ồn ào, vì còn muốn hầu hạ chủ nhân thần khởi, Phương Vấn không dám để cho việc nhỏ này làm trì hoãn thời gian, liền lệnh cho thị vệ trước trói đè ở hình phòng, chờ chủ nhân có rảnh đi xử trí sau."

Thời điểm Phương Vấn tiến vào, Lục Định Niên trong mắt liền đựng đầy sát ý, giờ phút này nghe y nói thế thì càng giận tới cực điểm, hừ lạnh một tiếng, lặp lại nói: "Việc nhỏ? Trừ bỏ gia chủ, Vấn đại nhân hiện giờ trong mắt còn chứa được những người khác sao?"

Phương Vấn nghe tiếng tựa hồ sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Lục Định Niên, nghi hoặc trong mắt ngay sau đó chuyển thành kinh ngạc: "Lục tướng quân? Ngài như thế nào...... A! Hay là người sáng nay, là Lục tướng quân?"

Lục Định Niên giận quá hóa cười: "Vấn đại nhân diễn xuất thật giỏi đấy."

Phương Vấn lắc lắc đầu, khuôn mặt mang vẻ sợ hãi hướng Thẩm Quy Hải nói: "Chủ nhân, Phương Vấn thật sự không biết là Lục tướng quân. Phương Vấn cho dù có lá gan bắt trói Lục đại nhân, cũng không có can đảm không báo sự việc này cho chủ nhân!"

Thẩm Quy Hải khóe miệng vừa định nhếch lên, mới nhớ tới Nô Lệ này buổi sáng chỉ nhép khẩu hình chữ "Lục" thôi, căn bản không phát ra tiếng! Tiểu tử thúi, hố chủ nhân sạch sẽ như thế làm gì?

Nhưng mà, còn không đợi Thẩm Quy Hải nói chuyện, Lục Định Niên đã ác độc nói: "Phương Vấn đại nhân, mặc kệ cậu có biết rõ hay không, Lục Định Niên tôi đây không phải người mà một nô tài có thể mạo phạm."

Phương Vấn quy củ quỳ trước mặt Thẩm Quy Hải, không nhúc nhích, cũng không ngẩng đầu, nhưng thanh âm lại mang theo châm chọc rõ ràng: "Lục tướng quân, mặc kệ ngài có việc gì gấp, quy củ Chủ Trạch trước nay không phải thứ ngài có thể mạo phạm."

Lục Định Niên nhíu mày, lại không có một chút khẩn trương, gã ôm quyền đối với Thẩm Quy Hải nói: "Định Niên phạm sai lầm, đã có gia chủ trách phạt, không cần phải phiền Vấn đại nhân nhọc lòng. Ngược lại là Vấn đại nhân. An toàn của Chủ Trạch có thị vệ đội trị an phụ trách, những mặt khác cũng có Lưu quản gia quản, Phương Vấn cậu bất quá chỉ giúp gia chủ quản Tư Nô, lại ôm đồm cả việc của Lưu quản gia cùng đội trưởng Khang, có phải là quản quá rộng rồi hay không?"

Lục Định Niên vừa dứt lời, Khang Ninh cùng Lưu quản gia liền đều quỳ xuống.

Khang Ninh: "Thuộc hạ trị an không lo, xin chủ tử trách phạt."

Lưu quản gia: "Nô tài thất trách, xin chủ tử trách phạt."

"Xác thật có sai lầm." Thẩm Quy Hải nhẹ phóng nói: "Đợi lát nữa chính mình đi Sở khiển trách lãnh 20 roi."

Khang Ninh: "Vâng."

Lưu quản gia: "Vâng."

Khang Ninh cùng Lý quản gia liếc nhau, trong mắt đều có thần sắc lo lắng. Chủ tử không muốn để hai người bọn họ chia sẻ trách nhiệm, chẳng lẽ thật sự muốn trọng phạt Vấn đại nhân?

Thẩm Quy Hải giơ tay ý bảo hai người đứng dậy, lại dùng mũi chân trái bắt chéo khiều cằm Phương Vấn nâng lên, lạnh lùng nói: "Vấn đại nhân nghĩ như thế nào?"

Phương Vấn giương mắt đối diện cùng Thẩm Quy Hải, nhu thuận nói: "Phương Vấn thật sự vượt quá phép tắc, xin chủ nhân trách phạt."

Thẩm Quy Hải dùng mũi chân vỗ vỗ gương mặt đẹp đẽ của Phương Vấn, hài hước nói: "Định Niên nói rất đúng, em bất quá là một Tư Nô trong nội trạch, ỷ vào ta sủng em, liền thật sự cho rằng bản thân là "Đại nhân"?"

Phương Vấn cụp mi rũ mắt nói: "Phương Vấn không dám."

Lục Định Niên nhíu mày, cân nhắc lời nói của gia chủ này giống như có ẩn ý, đây là qua lỗ tai gã muốn nói kháy Lục Khánh em trai gã sao? Nhưng mà, em trai gã cho dù có là Tư Nô, kia cũng là Tư Nô dưới một người, trên vạn người. Gia chủ khẳng định không có khả năng để nô tài xuất thân bình thường như Phương Vấn đè trên đầu trên cổ Lục Khánh đâu.

Thẩm Quy Hải bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Lục Định Niên một cái, liền tiếp tục lạnh giọng nói với Phương Vấn: "Một nô tài dĩ hạ phạm thượng, hành sự vượt khuôn phép, tự cho là đúng, hẳn là phải đánh cho tàn phế rồi đuổi đi. Nhưng niệm tình em mấy năm nay hầu hạ tận tâm, tùy rằng phạm sai lầm, cũng là vì giữ gìn quy củ Chủ Trạch, vậy sẽ tính theo xử lý nhẹ......"

Thẩm Quy Hải nói tới đây dừng một chút, dường như đang suy xét nên xử lý như thế nào. Phương Vấn không nhịn được, liếc mắt nhìn chủ nhân một cái, mấy cái tội bị chụp xuống liên tiếp này, ngài còn có thể xử lý nhẹ như thế nào?

Thẩm Quy Hải rũ mắt thấy khuôn mặt thanh tuấn của Nô Lệ, trầm ngâm nói: "Sự việc trong nội trạch trước đó đều giao cho Diệp Lượng quản, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày thần khởi đến Sở khiển trách lãnh 20 tát tai, 30 giới tiên, sau đó quỳ 2 tiếng đồng hồ trước cửa nhà chính để tỉnh thần, vẫn luôn phạt cho đến khi Lục Khánh đi vào Chủ trạch mới thôi."

Phương Vấn hầu kết trượt lên xuống, cúi đầu, buồn bã nói: "Vâng, Phương Vấn cảm tạ chủ nhân." Y có điểm hối hận muốn chủ nhân hết giận.

--------

Phiên ngoại nhỏ: Độc thoại tâm lý của Thẩm gia cùng Vấn đại nhân.

Nguyên tác truyện: Thẩm Quy Hải dùng mũi chân vỗ vỗ gương mặt đẹp đẽ của Phương Vấn, hài hước nói: "Định Niên nói rất đúng, em bất quá là một Tư Nô trong nội trạch, ỷ vào ta sủng em, liền thật sự cho rằng bản thân là "Đại nhân"?"

Phương Vấn cụp mi rũ mắt nói: "Phương Vấn không dám."

Thẩm gia cùng Vấn đại nhân tâm lý độc thoại

Thẩm Quy Hải nghĩ thầm: Phương Vấn nô lệ này có phải quá nhàn hay không, cả ngày quản nhiều việc như vậy, có đôi khi muốn tìm người đều không thấy. Thân phận Tư Nô này cũng không tốt, một đống quy củ, muốn mang y theo bên người, còn phải tìm lý do, quá phiền toái. Dứt khoát tống cổ y làm Tính Nô, tốt xấu mỗi ngày đều có thể trắng trợn táo bạo mang theo bên người.

Phương Vấn nghĩ thầm: Ngữ khí này của chủ nhân chính là không đúng, ánh mắt cũng không đủ khinh miệt, ngôn từ cũng chưa đủ khinh miệt cùng vũ nhục đâu.

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro