Chương 101 - Ngoại truyện 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất nhiên A Thanh và A Trầm không dám ôm cậu bé ngay lập tức, họ vô thức liếc nhìn Văn Liễm.

Văn Liễm gật đầu.

Sau đó A Thanh lau tay, đi tới ôm lấy Hạ Tri Kỳ trong tay thiếu gia Văn nhị, Hạ Tri Kỳ gọi: "Chú A Thanh!"

A Thanh: "...Em có thể gọi anh là anh trai được không?"

"Chú!"

A Thanh: "...Này."

Những người khác lập tức bật cười, sau đó đến lượt A Trầm, A Trầm bình thường có khả năng giữ bình tĩnh rất cao, tuy ăn nói không giỏi nhưng xử lý việc gì cũng chu toàn. Hôm nay đột nhiên lại có chút lo lắng, sau khi ôm lấy Hạ Tri Kỳ, lưng cậu ta bỗng trở nên căng thẳng.

Hạ Tri Kỳ cất lời: "Anh A Trầm, anh mệt à?"

A Trầm lắc đầu: "Không mệt."

A Thanh ở bên cạnh không phục.

Anh ta chỉ hơn A Trầm ba tuổi, tại sao lại trở thành chú rồi?

Hạ Tri Kỳ và Văn Tụng Tiên không quá thân thuộc nên cũng không nói chuyện nhiều, nhưng Văn Tụng Tiên lại chủ động bước tới, mỉm cười đưa tay ra: "Thất Thất, để bác ôm một cái nhé?"

Vẻ ngoài hiền lành của Văn Tụng Tiên rất được trẻ em yêu thích.

Hạ Tri Kỳ: "Vâng."

Cậu bé lập tức đưa bàn tay nhỏ bé ra, Văn Tụng Tiên bước lên phía trước đỡ lấy, tự cảm thán trong lòng, hồi Văn Trạch Lệ và Văn Trạch Tân còn nhỏ, bản thân không ôm con nhiều, gần như cũng chưa bao giờ ôm.

Chỉ khi ôm Hạ Tri Kỳ vào lòng mới thở dài, cũng thấy đứa trẻ này ngoan đến thế nào.

Ông xoa đầu cậu bé hỏi: "Cháu muốn uống gì? Bác sẽ nói người lấy cho."

Hạ Tri Kỳ chỉ chỉ, liếc nhìn Hạ Ngôn.

Khóe miệng Hạ Ngôn cong lên: "Uống nước trái cây ạ."

Hạ Tri Kỳ lập tức nhìn Văn Tụng Tiên với đôi mắt sáng ngời.

Văn Tụng Tiên cười, ôm Hạ Tri Kỳ đi qua, sau đó đưa cho cậu bé một chai nước trái cây, tình cờ nó lại ở ngay cạnh ông cụ Văn. Cậu bé cầm lấy chai nước trái cây, chạm phải ánh mắt sắc bén của ông cụ Văn.

Đây không phải là lần đầu tiên ông nội và cháu trai chạm mặt nhau. Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Tự hỏi liệu Hạ Tri Kỳ có muốn ông cụ ôm mình không.

Đáng tiếc, chờ đợi cũng vẫn chỉ là chờ đợi.

Hạ Tri Kỳ chỉ uống nước trái cây, nhìn ông cụ Văn cũng không lên tiếng. Ông cụ Văn siết chặt tay vịn. Gần đây ông cụ đã gầy đi rất nhiều, các khớp ngón tay lộ ra rất rõ.

Lâm Tiếu Nhi nghiêng đầu nói với Văn Tụng Tiên trước: "Anh cứ bế Thất Thất đi, em thấy có vẻ bố không muốn bế thằng bé, Thất Thất cũng không muốn cho ông cụ ôm."

Hạ Tri Kỳ nghe được lời này cậu bé cũng gật đầu.

Bầu không khí xung quanh đột nhiên ngưng trọng. A Thanh và A Trầm xấu hổ đến mức chỉ biết quay người đi ra ngoài.

Văn Trạch Lệ: "..."

Văn Trạch Tân: "..."

Ah.

Hạ Ngôn liếc nhìn Văn Liễm, anh đang nghịch nghịch tay cô, hỏi: "Em muốn ăn món thịt nướng nào? Anh nướng cho em."

Hạ Ngôn nâng cằm lên.

"Thất Thất làm như vậy có được không?"

"Không sao, con trai anh rất có khí thế."

Nói xong, Văn Liễm tháo khuy măng sét, xắn tay áo đi về phía bữa tiệc nướng.

Lâm Tiếu Nhi đi tới nắm lấy tay Hạ Ngôn nói: "Ngôn Ngôn, ngồi xuống đi, chúng ta cứ ngồi xuống."

Hạ Ngôn thấy Hạ Tri Kỳ, Văn Trạch Tân, Văn Trạch Lệ vui vẻ như vậy, cô mới yên tâm ngồi trên ghế sofa đôi cùng Lâm Tiếu Nhi, bà nắm tay cô nói: "Chú nhỏ nói đã sắp xếp Hạ thị giao cho em, sau này có lẽ em sẽ phải bận rộn, nếu có tiệc xã giao phải tham gia thì cứ gọi chị đi cùng."

Hạ Ngôn dừng một chút, nói: "Được, nhưng em vẫn hy vọng mình sẽ tập trung vào đoàn múa."

Lâm Tiếu Nhi: "Điều đó là đương nhiên, đoàn múa của em càng nổi thì càng có lợi cho Hạ thị."

Hạ Ngôn mỉm cười, nói: "Cảm ơn chị Tiếu Nhi."

Lâm Tiếu Nhi: "Em có thể gọi chị là chị dâu."

Hạ Ngôn có chút đỏ mặt, cô nắm lấy tay Lâm Tiếu Nhi, chân thành nói: "Em và anh ấy vẫn chưa kết hôn, em cảm thấy bây giờ chưa phải lúc."

"Chị hiểu rồi, không sao, có thể tập gọi chị dâu trước."

Khóe môi Hạ Ngôn hơi cong lên.

Gật gật đầu.

Lâm Tiếu Nhi cũng không ép buộc cô.

Hạ Ngôn một mình sinh rồi nuôi con đã chịu nhiều khổ cực, những vất vả phải chịu đựng khiến những mặt cảm xúc khác cũng bị phai nhạt dần đi, không tin tưởng vào hôn nhân cũng là chuyện bình thường, hơn nữa còn có rất nhiều chuyện xung quanh khác.

Lâm Tiếu Nhi cảm thấy, chú nhỏ phen này cũng vất vả rồi.

Đèn trong sân bật sáng, Hạ Tri Kỳ cầm một khẩu súng nước nhỏ trong tay, bắt đầu chơi đùa cùng các anh trai, cậu bé là người nhỏ tuổi nhất, chạy chậm nhất, mỗi lần bị anh em nhà họ Văn xịt nước phải thì đều cười ha hả. Tiếng cười của đứa trẻ vang vọng khắp sân sau, mang lại chút sinh khí cho nhà họ Văn.

Mấy năm nay gia tộc họ Văn nhìn có vẻ vững chắc nhưng thực chất lại đang gặp nguy hiểm. Nếu Văn Liễm là bức tường kiên định thì Văn Tụng Tiên là người dịu dàng, nếu Lâm Tiếu Nhi nhiệt tình thì Văn Trạch Lệ sẽ bảo vệ còn Văn Trạch Tân luôn yêu thương cha mẹ và anh em. Nếu không nhà họ Văn có lẽ đã tan rã sớm lụi bại từ lâu.

Ông cụ Văn mấy năm nay cũng không làm được việc gì tốt, chỉ vì có ông ở đây, bầu trời ở Văn gia cũng không quá sáng sủa, thậm chí Văn Tụng Tiên còn vui mừng khi nghe lời Văn Liễm đưa Văn Dao ra nước ngoài học khiêu vũ, trở thành người mẫu, ở cùng gia đình anh họ của ông cụ Văn gia đình họ rất hòa thuận. Nếu không, Văn Dao có thể bị "bỏ rơi" nếu ở lại Kinh Thị.

Từ chỗ Hạ Ngôn và Lâm Tiếu Nhi đang ngồi, lúc ngẩng đầu lên có thể thấy Văn Liễm đứng sau quầy thịt nướng, miệng ngậm điếu thuốc, quay bắp ngô và xiên thịt cừu. Đường viền cổ áo hơi hở, thỉnh thoảng anh lại nhấp một ngụm nước trái cây, yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống rất đẹp trai.

Lâm Tiếu Nhi nói: "Chú nhỏ và Văn Tụng Tiên có tính cách và ngoại hình hoàn toàn khác nhau."

Hạ Ngôn gật đầu.

Lâm Tiếu Nhi nói tiếp: "Thật ra chú nhỏ giống ông cụ nhiều hơn, nhưng ông cụ lại không thích điều đó. Mẹ chồng chị mang thai chú nhỏ khi tuổi đã cao và phải sinh mổ. Nhưng cho dù là vậy, sau khi sinh chú nhỏ không lâu thì bà cũng qua đời vì bệnh hậu sản. Dù ông cụ chưa từng nói yêu bà cụ nhưng vẫn cảm thấy việc chú nhỏ được sinh ra là một điều xui xẻo..."

Hạ Ngôn nhìn về phía Lâm Tiếu Nhi im lặng lắng nghe.

Lâm Tiếu Nhi: "Ông cụ vì chuyện này mà đổ lỗi lên đầu chú nhỏ, không muốn chăm sóc, liền giao chú nhỏ cho bà nội."

"Cho nên quan hệ bố con ngay từ đầu đã không tốt, chú nhỏ được bà nội nuôi dạy tốt, nhưng...  về ông cụ, cứ một hai muốn thay đổi con đường của chú nhỏ. Tụng Tiên có nói là vì ông cụ đã nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình thông qua chú nhỏ."

"Thật ra chị thấy chú nhỏ là người sống tình nghĩa hơn ông cụ rất nhiều, nào có giống nhau."

Hạ Ngôn theo bản năng nhìn Văn Liễm.

Văn Liễm vừa mới nướng xong bắp ngô, đưa bắp ngô cho Văn Trạch Lệ, cậu ta nhận lấy, sau đó ngồi xổm xuống kéo Hạ Tri Kỳ đút cho cậu bé ăn.

Hạ Tri Kỳ toàn thân đổ đầy mồ hôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trong tay cầm súng nước cùng Văn Trạch Tân chơi.

Sau đó, Văn Liễm mang theo cánh gà, thịt cừu xiên cùng một ít rau củ đi tới, nghiêng người đặt trước mặt Hạ Ngôn, cô yên lặng nhìn anh.

"Trên mặt anh dính bẩn."

Văn Liễm hơi nhướng mày: "Chỗ nào?"

Hạ Ngôn rút khăn giấy ra, giơ tay lau dầu trên cằm anh, Văn Liễm cụp mắt nhìn cô, nhìn thấy làn khói bay lên trước mặt, cô nhăn mũi.

Văn Liễm lập tức đi tới chỗ gạt tàn dập tắt điếu thuốc. Trong mắt anh có vài phần dịu dàng.

Lâm Tiếu Nhi chứng kiến cảnh này, rất hài lòng. Hoàn toàn không cảm thấy mình là một bóng đèn, còn chống hai tay lên đầu gối, khóe môi mỉm cười.

Chỉ có chỗ của ông cụ Văn là vắng vẻ nhất trong tất cả, có bảo mẫu đi cùng, Văn Tụng Tiên thỉnh thoảng có ghé qua, đáng tiếc chỗ của ông cụ vẫn là nơi vắng vẻ nhất.

Hạ Tri Kỳ căn bản không có chạy tới chỗ ông, không có tiếng cười trẻ thơ.

Thật đáng thương.

Văn Liễm lại quay lại nướng BBQ.

Lâm Tiếu Nhi nắm lấy tay Hạ Ngôn nói: "Tối nay chúng ta ngủ lại biệt thự đi. Phòng chú nhỏ ở trên lầu ba, người Thất Thất đã đầy mồ hôi và có chút bẩn, để thằng bé ở đây nghỉ ngơi nhé."

Hạ Ngôn mỉm cười nói: "Em sẽ xem xét."

Dù có muộn thế nào cô cũng nhất định muốn về. Nhưng cô sợ Hạ Tri Kỳ sẽ không chịu được. Quả nhiên khoảng hơn chín giờ tối người Hạ Tri Kỳ đầy mồ hôi và nước, quần áo cũng bẩn đành phải lên lầu tắm, Văn Liễm bế cậu bé vào phòng tắm, Hạ Ngôn cầm quần áo thay và một chiếc khăn tắm lớn đi vào. Vừa mới cất đồ đạc, Hạ Tri Kỳ đã mạnh dạn tạt nước vào người mẹ, khiến Hạ Ngôn ướt đẫm cả người.

Cô sửng sốt một lúc rồi nói: "Được rồi, anh bạn nhỏ."

Hạ Tri Kỳ phấn khích bắn nước tung tóe. Hạ Ngôn cũng hất nước lên người con trai. Hạ Tri Kỳ cười trốn đi. Hai mẹ con nô đùa, Văn Liễm vừa bước vào, cậu bé đã té vào người bố, Văn Liễm sửng sốt, anh vừa cởi một vài cúc áo, liếc nhìn Hạ Ngôn, đang định hỏi có chuyện gì ồn ào vậy. Văn Liễm nhướng mày với vẻ mặt khó hiểu.

Giây tiếp theo, anh giữ lấy eo Hạ Ngôn, đưa cô ra ngoài.

"Quần áo của em ướt hết rồi."

Hạ Ngôn mỉm cười đẩy anh. Chân Văn Liễm dài bước tới, chuẩn bị đỡ Hạ Tri Kỳ. Cậu bé ném con vịt nhỏ vào mặt bố. Con vịt nhỏ trượt theo khuôn mặt anh lăn xuống đất.

Hạ Tri Kỳ sửng sốt, chớp chớp mắt nhìn. Văn Liễm cúi xuống nheo mắt đang định lên tiếng, giây tiếp theo đã giẫm lên con vịt nhỏ.

A– Một âm thanh dài.

Hạ Ngôn bật cười.

Hạ Tri Kỳ: "Vịt, để tớ cứu cậu."

Văn Liễm: "Nó không chết được đâu."

Nói xong, anh xách Hạ Tri Kỳ ra khỏi bồn tắm.

Hạ Ngôn sau đó mỉm cười bước tới, cởi quần áo của cậu bé, Văn Liễm gật đầu nói: "Em còn nô đùa với thằng bé, thằng bé bao nhiêu tuổi, em bao nhiêu tuổi rồi..."

Hạ Ngôn: "So với anh thì nhỏ hơn rất nhiều."

Văn Liễm: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gương