Chương 114 - Ngoại truyện 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt của hai bố con giống nhau đến mức như đúc từ một khuôn, bầu không khí giằng co cũng trở nên lạnh buốt. Hạ Ngôn dựa vào đầu giường, khoanh tay, im lặng.

Hai bố con nhìn nhau, nghĩ tới điều gì đó rồi cùng nhìn về phía Hạ Ngôn.

Khóe môi Hạ Ngôn cong lên, mỉm cười nói: "Tiếp đi."

Hai bố con: "..."

Mấy giây sau, Hạ Tri Kỳ quay người, nhào vào trong ngực Hạ Ngôn, cơ thể nhỏ bé cong cong: "Mẹ, kết hôn là do mẹ quyết định!"

Văn Liễm cũng lập tức bày tỏ lập trường: "Đúng vậy, nghe theo em hết. Nếu em gật đầu thì chúng ta kết hôn. Nếu em lắc đầu thì anh sẽ tiếp tục cầu hôn."

Anh nắm lấy tay cô, đặt lên môi, khẽ hôn.

"Dù thế nào đi nữa anh cũng có thể đợi."

Ánh đèn trong phòng ấm áp, hai mắt Hạ Ngôn ươn ướt vì sốt, cô dịu dàng nhìn Văn Liễm nói: "Kết hôn đi."

Người đàn ông này hơn cô bốn tuổi, cũng đã gần bốn mươi. Tuy bề ngoài trẻ hơn tuổi thật nhưng quả thực anh đã đến tuổi, quan trọng nhất là hiện tại cô đang rất ỷ lại vào anh.

Cô ý lại vào tình cảm và sự bầu bạn của anh, nhưng cô không còn sợ mất đi hay vây quanh anh như trước nữa mà yêu anh một cách bình thản.

Thử thách mà tuổi tác và sự nghiệp mang lại cho phụ nữ cuối cùng sẽ xuất hiện.

Bây giờ cô chỉ muốn dựa vào anh.

Văn Liễm mỉm cười: "Được."

Được.

Anh càng lúc càng nắm tay cô chặt hơn.

Hạ Tri Kỳ trong lòng Hạ Ngôn thở dài, haiz, cậu nhóc có thể dỗi bố, nhưng không thể dỗi mẹ được. Chấp nhận số phận, cậu nhóc ôm chặt mẹ mình, Hạ Ngôn vỗ nhẹ lưng cậu.

"Buồn ngủ sao?" cô nhẹ nhàng hỏi.

Hạ Tri Kỳ gật đầu: "Dạ."

Hạ Ngôn: "Thay đồ rồi mới ngủ được không?"

"Dạ vâng."

Hạ Tri Kỳ ngồi dậy giơ tay lên. Văn Liễm mỉm cười, đứng dậy, lấy bộ đồ ngủ trong vali ra, mặc cho Hạ Tri Kỳ, Hạ Tri Kỳ mặc bộ đồ ngủ mềm mại vào, di chuyển đến bên cạnh Hạ Ngôn nằm xuống, Hạ Ngôn đắp chăn cho cậu bé. Chỉ chốc lát sau, Hạ Tri Kỳ đã ngủ thiếp đi.

Hai bố con bọn họ vội vã tới đây, sau khi xuống máy bay liền chạy đến trường học của Hạ Ngôn để cùng cô chúc mừng sinh nhật, Văn Liễm kỳ thực còn có việc phải làm nhưng đều đẩy sang một bên.

"Vợ."

Văn Liễm quay mặt Hạ Ngôn lại.

Hạ Ngôn: "Ừm."

Văn Liễm mỉm cười: "Cám ơn em."

Hạ Ngôn cũng cười, lông mày cong cong, nhìn rất xinh đẹp. Văn Liễm cúi đầu tìm kiếm môi cô, Hạ Ngôn ngẩng đầu lên, cơn sốt còn chưa hạ, đầu lưỡi cô nóng hổi, ​​Văn Liễm hôn cô liên tục, đầu ngón tay ôm lấy cổ cô. Lưỡi của họ quấn vào nhau, nụ hôn của Văn Liễm rất dịu dàng, nhưng Hạ Ngôn vẫn bị hôn đến đỏ bừng mặt.

Đôi khi anh quá mạnh mẽ làm cô không chịu nổi.

Nhưng khi anh dịu dàng, cô càng khó chịu hơn.

Văn Liễm rời đi một lát, anh đè lên trán cô, nhỏ giọng nói: "Không hôn nữa."

Hạ Ngôn cố ý hỏi: "Tại sao?"

Văn Liễm nhéo chóp mũi của mình nói: "Em đang bệnh."

Hạ Ngôn không khỏi bật cười.

Văn Liễm bế cô lên giường, ôm cô vào lòng nói: "Ngủ đi."

Hạ Ngôn rúc vào cổ áo anh, nói: "Anh không phải cũng sẽ bị cảm đó chứ?"

Văn Liễm: "Không dễ như vậy đâu."

Hạ Ngôn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sau đó rất nhanh chìm vào giấc ngủ, cô thực sự mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi, nhưng Văn Liễm lại không ngủ, anh nghịch tóc cô, cụp mắt xuống, dùng đôi mắt hẹp dài của mình dịu dàng nhìn cô.

Cũng may, ngày hôm sau Hạ Ngôn hết sốt, Văn Liễm xuống lầu, bưng bát cháo ngao vừa nấu, ngồi xuống đút cho cô ăn. Hạ Tri Kỳ đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, bây giờ cậu nhóc đi theo thầy Tề An ra ngoài học hỏi thêm nhiều điều, những việc này cậu bé đều tự mình làm, nhưng ở nhà cậu vẫn ỷ lại vào mẹ.

Giả bộ bản thân không thể làm được.

Tắm rửa xong, cậu bò lên giường, lặng lẽ nhìn bố đút cháo cho mẹ.

Hạ Ngôn không biết tại sao, nhưng khi bị con trai nhìn thì mặt đỏ bừng lên.

Văn Liễm dùng đầu ngón tay lau khóe môi cô, cười nhẹ: "Em đỏ mặt cái gì?"

Hạ Ngôn không trả lời.

Văn Liễm nhìn Hạ Tri Kỳ.

Nói: "Con xuống lầu ăn sáng đi, đừng ở đây nhìn nữa."

Hạ Tri Kỳ: "Con không đi."

Văn Liễm: "..."

*****

Sau đó, Hạ Ngôn ở lại khoảng chừng một ngày, cả người đều cảm thấy thoải mái, mùa đông ở Paris rất lạnh, rất nhiều người không ra ngoài, chỉ ở nhà đốt lò sưởi. Biệt thự nhà họ Văn nằm ở khu trung tâm, có sân vườn rất lớn, Hạ Tri Kỳ muốn làm người tuyết, cháu trai và cháu gái của ông cụ Văn cũng muốn đi.

Vì vậy một số vệ sĩ đã được bố trí để chơi đùa với bọn trẻ.

Hạ Ngôn tựa vào trong ngực Văn Liễm, trên người đắp một tấm chăn, nhìn bọn trẻ trong sân. Hạ Tri Kỳ mặc áo khoác ngoài màu đen, cầm nắm tuyết nắm thành quả bóng ném về phía các vệ sĩ, vừa ném vừa cười không ngừng.

Hạ Ngôn nhìn thấy vậy thì cũng cười theo.

Văn Liễm vòng một tay qua eo cô, nghe thấy cô cười, lông mày sắc bén trở nên mềm mại đi rất nhiều, khóe môi cong lên.

Anh vân vê đôi bàn tay trắng nõn của cô.

Hai con dâu và con trai ông cụ Văn đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng này, hai cô con dâu trừng mắt nhìn chồng mình, cả hai người đàn ông đều khó hiểu.

Hai cô con dâu trợn tròn mắt.

Bọn họ nhìn vào khoảng cách giữa mình và chồng mình, nhét thêm một người còn đủ nữa là.

Mẹ nó.

Không hiểu phong tình gì cả.

Một người trong số họ thì thầm: "Kết hôn lâu đều như vậy à?"

Cô con dâu lớn thì thầm: "Không phải đâu, ở bên nhau lâu chẳng phải cũng giống với kết hôn lâu sao? Ngoại trừ tờ giấy chứng nhận đó ra."

Sắc mặt cô con dâu nhỏ lập tức trở nên khó coi.

"Hay là em già với xấu đi rồi?"

"Vẫn còn đẹp."

"Vậy tại sao anh ấy không bám lấy em?"

Sắc mặt cô con dâu lớn cũng không được tốt.

Cô ấy và họ không giống nhau.

Vừa rồi cô còn nhìn thấy Hạ Ngôn đang chuẩn bị ngồi trên ghế sofa đơn thì Văn Liễm liền nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, lấy chăn đắp cho Hạ Ngôn.

Anh ôm Hạ Ngôn vào lòng, thỉnh thoảng nhìn lũ trẻ trong sân, thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với Hạ Ngôn, thỉnh thoảng nhấc điện thoại lên trả lời tin nhắn, Hạ Ngôn tựa vào trong ngực anh.

Làm cho hai người con dâu nhìn thấy mà hâm mộ.

Ông cụ Văn đặt tập tài liệu trên tay xuống.

Ông liếc nhìn hai cô con dâu và con trai, vài giây sau, ông ho một tiếng, hai người con trai nhìn ông với vẻ mặt ngơ ngác, ông cụ: "..."

Thôi quên đi, quên đi.

Hai đứa con trai đầu gỗ này.

Ông cụ nói: "Hai đứa các con, buổi chiều cũng dành chút thời gian chơi cùng con cái đi".

Hai người con trai đều sửng sốt.

Ở tuổi của bọn họ làm sao còn ra ngoài nghịch tuyết được cơ chứ?

Người con cả lắc đầu: "Con không đi."

Con trai út: "Con không đi."

"Bố___ra đây đi." Trong sân có mấy cái đầu cà rốt kêu to, Hạ Tri Kỳ cũng nhảy dựng lên hô: "Bố, ra đây đi, chúng ta thành một đội đi."

Hạ Ngôn nhìn anh mỉm cười.

Văn Liễm hơi nhướng mày.

"Em muốn anh đi?"

Hạ Ngôn sờ sờ mặt anh nói: "Không biết trận chiến tuyết của chồng em diễn ra thế nào nhỉ?"

Văn Liễm nghịch tay cô.

"Em đoán xem."

Hai người anh trai họ của cậu nhóc hợp lại thành một đội, Hạ Tri Kỳ lại phải chơi một mình, có chút cô đơn, cậu nhóc tủi thân bĩu môi: "Bố!"

Hạ Ngôn không chịu nổi khi thấy con trai bị tủi thân, liền đứng dậy nói: "Chồng, nhanh lên."

Văn Liễm: "..."

Vài giây sau.

Anh đứng dậy, cởi nút cổ tay áo rồi xắn lên, bảo cô ngồi xuống, đắp chăn cho cô rồi bước ra ngoài, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, dưới lớp tuyết trắng dễ thấy vô cùng. Anh giơ tay cởi khuy cổ áo ra một chút để lấy chút không khí, sau đó kéo Hạ Tri Kỳ đối mặt với hai anh em họ của mình.

Anh không nói gì nhưng khí thế lại tràn ngập.

Nhóc lớn là người ra tay trước, Văn Liễm kéo Hạ Tri Kỳ dễ dàng né tránh, sau đó thực hiện trở tay, bả vai của nhóc lớn lập tức bị đánh trúng.

"Wow, bố lợi hại thật."

Hạ Tri Kỳ nhảy dựng lên, cậu nhóc vẫn luôn biết bố mình lợi hại, nhưng cơ hội nhìn thấy bố ra tay lại quá ít. Hai anh em họ nhìn thấy thế liền hiểu ngay rằng Văn Liễm không phải là người dễ chơi, hơn nữa thân phận của anh có thể là người bình thường sao, thế là hai anh em đồng lòng, cùng nhau tấn công Văn Liễm.

Văn Liễm kéo Hạ Tri Kỳ, thỉnh thoảng còn bế cậu nhóc lên, vừa ẩn nấp vừa tấn công, tiếng cười trẻ thơ vang vọng khắp biệt thự Văn gia, ông cụ Văn buông tài liệu xuống, chắp tay cổ vũ cho cháu trai.

Hai cô con dâu cũng rất hăng hái, hô hào cỗ vũ chồng mình cố lên.

Kết quả họ vừa hô xong thì chồng mình đã bị quả cầu tuyết ném trúng người.

Họ sửng sốt

Mẹ kiếp, hai người đàn ông chó má này thật vô dụng.

Anh họ của Hạ Tri Kỳ nhìn thấy mẹ mình bị quả cầu tuyết rơi trúng, liền ôm một nắm tuyết ném về phía Hạ Ngôn, mọi người đều sửng sốt, Hạ Ngôn lập tức lấy chăn ra chặn lại, lúc này, người đàn ông cao lớn đứng trực tiếp che trước mặt cô, bông tuyết đánh thẳng vào Văn Liễm, chơi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Văn Liễm bị trúng đòn.

Bởi vì Hạ Ngôn mà anh bị trúng đòn.

Không khí im lặng trong vài giây.

Hạ Tri Kỳ vội vàng chạy tới, nắm lấy quả cầu tuyết ném về phía anh họ mình: "Ai cho anh ném mẹ em."

Người anh họ hét lên, quay người bỏ chạy.

Hai nàng dâu nhìn động thái này của Văn Liễm, ánh mắt cực kỳ hâm mộ. Văn Liễm vỗ vỗ tuyết trên người, quay đầu nhìn Hạ Ngôn, đắp chăn cho cô, "Ngồi gần vào, đừng để bọn họ ném trúng em."

Hạ Ngôn mỉm cười: "Được."

Cô thấy áo sơ mi của người đàn ông ướt đẫm, lộ ra những đường cơ bắp, cô đỏ mặt đưa tay cài cúc áo của anh, "Chúng ta đi thay quần áo nhé?"

Văn Liễm nắm tay cô, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo nói: "Anh không chơi nữa, sợ bọn họ lại ném trúng em."

Nói xong, anh ngồi xuống cùng Hạ Ngôn.

Hai cô con dâu nhìn tuyết trên người mình, lại nhìn thấy chồng vẫn đang chơi vui vẻ thì trợn trắng mắt. Ông cụ thở dài, nói với hai cô con dâu: "Bố hết cách dạy chúng nó rồi".

Hai cô con dâu: "..."

*****

Kết quả cuộc thi khiêu vũ ngày hôm sau đã có, Hạ Ngôn và một bạn cùng lớp đạt điểm cao nhất, ngày hôm sau Hạ Ngôn đến trường để lấy kết quả.

Thuận tiện thu dọn hành lý trở về nước.

Văn Liễm và Hạ Tri Kỳ đi cùng cô, Văn Liễm mặc áo gió màu đen, bên trong là sơ mi và quần dài, nắm tay Hạ Tri Kỳ đang mặc áo khoác bóng chày.

Hạ Ngôn cũng nắm tay Hạ Tri Kỳ.

Vừa bước vào trường đã bị rất nhiều người nhìn thấy, không ít người nhìn chằm chằm vào họ.

Nhận kết quả xong cô trở về ký túc xá, bạn cùng phòng say rượu đang uống nước. Hạ Ngôn không cho Văn Liễm và Hạ Tri Kỳ vào, dù sao đây cũng là ký túc xá nữ, Văn Liễm và Hạ Tri Kỳ đứng ở bên ngoài.

Bạn cùng phòng nhìn thấy, cười hỏi: "Chồng cô cũng tới?"

Hạ Ngôn gật đầu, leo lên giường lấy quần áo và những thứ đồ dùng khác.

Bạn cùng phòng liếc nhìn người đàn ông cao lớn ngoài cửa, đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Hạ Ngôn, hỏi: "Chồng cô ở phương diện kia thế nào?"

Hạ Ngôn sửng sốt.

Cô liếc nhìn bạn cùng phòng của mình.

Cô gái cùng phòng kia chớp mắt.

Hạ Ngôn nói: "Sao cậu lại hỏi chuyện này?"

Bạn cùng phòng: "Tớ chỉ tò mò thôi."

"Bao lâu thế?"

Hạ Ngôn hít sâu một hơi, nói: "Xin lỗi, vấn đề như vậy tôi không thể trả lời được."

"Ồ?" Bạn cùng phòng nhìn chằm chằm Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn mỉm cười, hai bên tai đỏ bừng, gỡ quần áo xuống nhét vào vali, sau đó đóng tủ lại nói: "Năm mới vui vẻ, tớ đi trước đây."

Bạn cùng phòng ngáp một cái: "Năm mới vui vẻ, Hạ Ngôn, cậu có thể điện thoại trả lời tớ."

Hạ Ngôn đúng lúc mở cửa.

Văn Liễm đưa tay cầm vali của cô, nghe vậy, nhướng mày nhìn cô.

"Trả lời cái gì thế?"

Hạ Ngôn đỏ mặt, nắm lấy tay Hạ Tri Kỳ nói: "Không có gì."

Văn Liễm nhìn cô vài giây rồi đi theo.

Một nhà ba người xuống lầu, lên xe, Hạ Tri Kỳ nằm trong lòng Hạ Ngôn, nghịch đồng hồ, Văn Liễm cúi đầu hỏi bên tai Hạ Ngôn: "Cô ấy hỏi cái gì vậy? Sao mặt em lại đỏ như vậy?"

Mặt Hạ Ngôn vẫn đỏ bừng.

Cô lắc đầu.

Văn Liễm im lặng nhìn cô vài giây.

"Hỏi về chuyện giường chiếu?"

Hạ Ngôn ngơ ngác nhìn Văn Liễm.

Văn Liễm thấy vậy, khóe miệng cong lên.

"Quả nhiên là vậy."

"Vợ à, em đã ba mươi rồi, sao còn ngây thơ như vậy?"

Hạ Ngôn cũng lười để ý tới anh.

Văn Liễm khẽ cười, xoa tóc cô.

*****

Sau khi trở về Bắc Kinh, mối quan hệ của Văn Trạch Tân và Trần Y đã được cải thiện, Lâm Tiếu Nhi rất vui vẻ, bà nói thật đáng tiếc, sầu riêng bà mua mà con trai không quỳ.

Hạ Ngôn: "..."

Chị dâu của cô quả là một người chị dâu tốt.

Mặc dù Tết Nguyên đán năm nay hỗn loạn, Trần Y bị thương, trở về Kinh thị tĩnh dưỡng. Hạ Ngôn đã đưa Hạ Tri Kỳ đến thăm cô ấy một lần.

Cũng thấy được vẻ mặt lạnh lùng của Văn Trạch Tân.

Văn Trạch Tân đã thay đổi rất nhiều. Vẻ phong lưu ăn chơi trác táng trên khuôn mặt anh đã không còn, càng lúc càng trở nên lạnh lùng hơn.

Khí thế của anh rất giống Văn Liễm, Hạ Tri Kỳ đi tới vỗ nhẹ vào chân anh: "Anh."

Văn Trạch Tân ngồi thẳng dậy, nghiêng người: "Sao thế?"

Hạ Tri Kỳ: "Cố lên."

Văn Trạch Tân không biết đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt sâu thẳm, có chút buồn bã.

Hạ Tri Kỳ bước tới ôm lấy Văn Trạch Tân.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hạ Tri Kỳ ôm cánh tay Hạ Ngôn nói: "Mẹ, con cảm thấy anh của con có chút giống bố."

Hạ Ngôn: "Giống chỗ nào?"

"Không biết nữa, có cảm giác như vậy đấy."

Hạ Ngôn nghĩ thầm, có lẽ là bởi vì trước đó hai người họ đều đã từng bị bỏ rơi cho nên mới cảm thấy giống nhau như vậy.

Hạ Tri Kỳ: "Vẫn là con tương đối hạnh phúc."

Hạ Ngôn cười một tiếng: "Đương nhiên rồi"

Qua tết, Hạ Ngôn liền không quay lại Paris nữa , việc học của cô kết thúc, sau này nghe nói Văn Trạch Tân lựa chọn ly hôi với Trần Y, trả lại tự do cho cô, nhưng Trần Y lựa chọn tha thứ Văn Trạch Tân.

Sau khi Lâm Tiếu Nhi cùng Văn Trạch Lệ biết được chuyện của Văn Trạch Tân, bà đã  khóc tròn ba ngày ba đêm, nếu không phải còn có lý trí, có khi bà còn đem tro cốt của Văn lão gia tử đều móc ra.

Đến tháng tư năm đó, Lâm Tiếu Nhi cuối cùng cũng tìm được ngày tốt. Bà cầm ngày giờ đã chọn được đến cửa tìm Hạ Ngôn, đặc biệt thân thiết nắm Hạ Ngôn tay, nói ra: "Chị cảm thấy ngày này rất tốt, Ngôn Ngôn em cảm thấy thế nào?"

Chú nhỏ là ân nhân cứu mạng của Văn Trạch Tân.

Lâm Tiếu Nhi trước kia chỉ cảm thấy Văn Liễm cường đại, nhưng bây giờ bà mới biết, người đàn ông này đã vì Văn gia làm bao nhiêu chuyện, đã giải quyết bao nhiêu việc vì con trai của bà.

Lâm Tiếu Nhi đối với Hạ Ngôn muôn vàn cảm kích, bà nói bà muốn đích thân xử lý toàn bộ hôn lễ cho Hạ Ngôn và Văn Liễm.

Hạ Ngôn cười nói: "Chị dâu, chị cứ quyết định đi ah."

"Vậy thì chị chốt ngày này nhé."

"Được ạ."

Hạ Ngôn cười một tiếng.

Hạ Ngôn cùng Lâm Tiếu Nhi định ra thời gian cùng địa điểm, mặt khác Lâm Tiếu Nhi lại đi theo Văn Liễm thương lượng, sau đó Văn Liễm bớt chút thời gian mang Hạ Ngôn cùng Hạ Tri Kỳ đi chụp ảnh cưới một nhà ba người.

Tiêu phí gần trăm vạn.

Tất cả quần áo của Hạ Ngôn đều được thiết kế riêng, trang sức, giày, khăn voan trùm đầu, đến váy cưới vũng vậy, còn thu hút sự chú ý của truyền thông nữa.

Thậm chí thường xuyên lên hot search.

#  Lễ phục kiểu Trung Quốc của Hạ Ngôn bao nhiêu tiền #

# Vương Miện trên đầu Hạ Ngôn bao nhiêu tiền #

#  Giày trân châu bao nhiêu tiền #

" Các chị em, tôi rất ghen tị, tôi đã đi check nhà thiết kế, sau khi xem xong tô thật sự càng ghen tị."

"Thật đắt."

"A a a a a a a trước kia tôi chụp đều không phải ảnh cưới."

"Người khác chụp là ảnh cưới, tôi chụp là ảnh chụp."

" Thấy Văn Nhị thiếu yêu Hạ Ngôn nhiều bao nhiêu chứ."

"Về sau nếu các gia đình thế gia khác kết hôn không theo tiêu chuẩn này, tôi đều sẽ khinh thường các ngươi được rồi."

"Nói thật, cầu hôn nhiều năm như vậy, Văn Nhị thiếu mua nhẫn kim cương cho Hạ Ngôn giá cả trên trời, cho nên ảnh cưới cũng không cần phải ghen tị, quen là tốt rồi."

"Nghe nói mỗi một năm anh ấy lại cho người thiết kế một cái nhẫn kim cương để cầu hôn."

"Vì cái gì chứ. Tôi hiện tại chờ mong hôn lễ bọn họ ."

Hôn lễ của hai người được tổ chức ở vùng ngoại thành, gần sông, toàn bộ sân vườn được thiết kế lại, mất rất nhiền thời gian, tất cả truyền thông được chứng kiến một hiện trường hôn lễ xinh đẹp, hoành tráng, phòng pha lê, sân khấu lớn, chỗ ngồi của khách mời, toàn bộ đều là hoa tươi đắt tiền, cùng với các loại thiết bị công nghệ cao.

Bọn họ đều chờ mong có thể nhận được một thư mời dự hôn lễ .

*****

Đầu tháng mười.

Thời tiết chuyển lạnh dần.

Cũng là hôn lễ của Hạ Ngôn cùng Văn Liễm.  

Khương Vân vừa lúc sinh con xong được hai tháng, cô trong đoàn chị em thân thiết của cô dâu, đồng ý trở thành phù dâu, không ngừng lấy bao lì xì, còn lấy được rất nhiều. Cô ấy nghĩ thầm cô ấy nguyện ý làm phù dâu, vì Văn tiên sinh quá hào phóng mà.

A a a a a.

Văn Liễm bên này mang theo Văn Trạch Lệ Văn Trạch Tân, Phó Lâm Viễn, một đoàn người, đến đón cô dâu, Khương Vân ngăn lại bọn họ nói ra: "Văn tiên sinh, phải thử thách hít đất 500 cái mới đón được cô dâu nha."

Văn Liễm dùng bước chân.

Anh gật đầu.

"Có thể."

Đôi mắt anh nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang ngồi trong phòng, Hạ Ngôn cười cầm hoa che mặt.

Phó Lâm Viễn cười hỏi: "Cô dâu thấy thế nào? Muốn nhìn chú rể tập hít đất chẳng lẽ còn muốn che mặt?"

Thẩm Tuyền ôm cánh tay, nói: "Chính là như vậy đó."

Phó Lâm Viễn: "..."

Cố cười hỏi một tiếng, "Ai là người nghĩ ra được chủ ý ngu ngốc này vậy?"

Khương Vân cười rộ lên, đương nhiên là cô ấy.

Giang Tuyết Nhi lấy ra một cái dải lụa màu đỏ đưa cho Văn Liễm, nói : "Chú út, buộc lên, buộc lên."

Văn Liễm nhận lấy.

Nói thật khí thế của anh quá mạnh mẽ.

Anh dẫn theo hai anh em Văn gia còn có các thiếu gia trong vòng đều nghĩ là sẽ thuận thuận lợi lợi đón được cô dâu, không nghĩ đến các cô ấy lại dám nhổ lông trên miệng cọp.

Can đảm thật đó.

Văn Liễm nhìn Hạ Ngôn, sau đó nâng tay bịt mắt lại. Anh tiếng nói trầm thấp, hỏi: "Sau đó thì sao?"

Người đàn ông này quá phối hợp.

Hạ Ngôn bên này và các chị em đều kinh ngạc.

Khương Vân nói ra: "Văn tiên sinh, anh bắt đầu tập hít đất, sau đó các cô gái đi đến phía trước anh đứng khoảng năm giây, nếu anh nhận ra ai là Hạ Ngôn, anh liền dừng lại."

"Đệch."

Văn Trạch Lệ: "Này làm sao mà nhận ra?..."...

Văn Trạch Tân cười rộ lên: "Rất tốt, rất tốt, việc này quá tuyệt."

Phó Lâm Viễn sách một tiếng, ôm cánh tay nói ra: "Văn Liễm, cố mà nhận ra nha."

Văn Liễm nghe lời này, trầm mặc vài giây, sau đó anh cởi bỏ khuy áo, xắn tay áo, lộ ra đường cong rõ ràng trên cánh tay, anh cúi người, bắt đầu hít đất.

Khương Vân khụ khụ vài tiếng, nhìn Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn bất đắc dĩ cực kì, cô cầm hoa che mặt, những cô gái khác đi qua, sôi nổi đỏ mặt đi đến trước mặt Văn Liễm, dừng lại vài giây sau đó lại đi ra.

Một đám người đã đi qua.

Văn Liễm vẫn luôn không dừng lại.

Trần Tĩnh cười  muốn đi lên, bị Phó Lâm Viễn kéo lại, kéo đến bên cạnh cảnh cáo.

Văn Trạch Lệ cũng kéo Thẩm Tuyền lại.

Không có tiếp xúc tây chân, không phát ra tiếng động nhưng phải nhận ra được cô dâu.

Thực sự là có chút khó.

Nhận nhầm người còn lúng túng hơn.

Hôm nay là ngày thành hôn của Văn Liễm cùng Hạ Ngôn.

Lúc Hạ Ngôn đứng lên, những người khác đều ngừng hô hấp. Hạ Ngôn xách làn váy đi qua, đứng ở trước mặt Văn Liễm, cô không có lên tiếng, khoảng cách cũng không tính gần.

Cô nhìn bên chân người đàn ông.

Năm thứ hai cô cùng với Văn Liễm, Cô đã đến doanh trại quân đội tìm anh, cô vụng trộm đi, thời điểm cô đến, anh đang hướng dẫn tân binh tập hít đất, anh làm mẫu.

Cô cứ như vậy đi đến trước mặt anh, Văn Liễm dừng lại, mấy giây sau, anh ngồi dậy, giương mắt nhìn cô.

Lúc ấy đôi mắt anh hẹp dài trong đó là khuôn mặt tươi cười của cô.

"Đã xong, ngừng."

Một tiếng này đã mang Hạ Ngôn từ giữa hồi ức kéo về, cô cúi đầu vừa thấy Văn Liễm dừng động tác, anh chống thân thể ngồi dậy, dây bịt mắt màu đỏ không kéo ra, anh nắm cẳng chân Hạ Ngôn, nói: "Lại đây chút, bà xã."

"Đệch, Đệch —— "

Những cô gái khác hét lên.

"A a a a a a a."

Hạ Ngôn nghe lời đi về phía trước một bước.

Văn Liễm không chút do dự, giơ tay tháo dây bịt mắt màu đỏ ra, ngước mắt cười nhìn cô.

Hạ Ngôn: "Làm sao anh nhận ra?"

Văn Liễm: "Em đoán xem?"

Hạ Ngôn chặc lưỡi, Văn Liễm đứng dậy, bế cô lên nói: "Đi thôi."

Nói xong, anh sải bước đi ra phía cửa.

Những người khác cũng phản ứng lại, mỉm cười đi theo, đoàn người lên đường đi đón cô dâu, dọc đường có rất nhiều xe ô tô xếp hàng dài, tiếng gầm rú vô cùng rõ ràng.

Người qua đường và phóng viên truyền thông đã giơ điện thoại di động và ống kính máy quay để ghi lại khung cảnh này.

Văn Liễm ôm Hạ Ngôn xuống xe.

Nắm tay cô.

Hạ Tri Kỳ và cô bé nhà họ Thẩm nhìn thấy liền chạy ra khỏi cửa: "Bố, mẹ——"

Giọng cậu bé trong trẻo.

Hạ Ngôn mỉm cười, vén khăn che mặt lên.

Cô quỳ xuống, hôn lên mặt con trai.

Hạ Tri Kỳ cũng hôn lên má cô, sau đó cùng cô bé đi tới phía sau, nâng tà váy của mẹ, nghiêng đầu vào hỏi: "Mẹ, mẹ đã nhìn thấy nơi tổ chức đám cưới chưa?"

Hạ Ngôn lắc đầu: "Chưa."

Hạ Tri Kỳ cười.

Hạ Ngôn bối rối nhìn Văn Liễm, Văn Liễm nở nụ cười dẫn cô vào trong.

Lúc này, khách khứa đã đến đông đủ, chờ đợi cặp đôi mới cưới.

Cô gái nhỏ nhà họ Thẩm nhìn Hạ Tri Kỳ nói: "Cậu thật hạnh phúc."

Hạ Tri Kỳ: "Nói nhảm, mẹ tớ gả cho bố tớ, không vui chẳng lẽ phải khóc sao?"

Cô bé nhà họ Thẩm: "Nhưng lần trước trông cậu có vẻ không vui."

Hạ Tri Kỳ: "Có sao? Cậu quáng gà nhìn nhầm rồi."

Cô bé nhà họ Thẩm bĩu môi.

Sau khi bước vào cổng vòm hình trái tim, Hạ Ngôn dừng lại, ngơ ngác nhìn toàn bộ khung cảnh đám cưới, điều khiến người ta chú ý nhất trong toàn bộ khung cảnh đám cưới ngoài trời chính là những dãy tranh, rất nhiều bức trong số đó được vẽ trong căn phòng bí mật trước đây của Văn Liễm. Trong số các bức tranh còn có một số bức của Hạ Tri Kỳ.

Và những bức tranh của hai bố con đều vẽ cô.

Tay Hạ Ngôn siết chặt.

Văn Liễm nhìn cô một cái, nói: "Vợ, đi thôi."

Hạ Ngôn đi về phía trước.

Cô còn thấy hình ảnh của mình khi còn học đại học, trong kỳ huấn luyện quân sự, khi ở trạm xe buýt, khi được anh hôn lần đầu, mặt cô đỏ bừng, ngượng ngùng quay đi. Những bức tranh này như tái hiện lại một nửa cuộc đời của cô và một nửa cuộc đời của anh.

Ngoài ra còn có những năm tháng có Hạ Tri Kỳ.

Bức tranh của Hạ Tri Kỳ vẽ cô thì dễ thương hơn.

Đó chính là dáng vẻ được Văn Liễm chiều chuộng.

Ngoài ra còn có sự dịu dàng của một người mẹ.

Từng bước lên sân khấu, Hạ Tri Kỳ ngoan ngoãn đứng sau lưng bố mẹ, người dẫn chương trình đưa micro cho Văn Liễm: "Anh Văn, anh có lời gì muốn nói với vợ không?"

Văn Liễm nhìn thật sâu vào Hạ Ngôn.

"Những năm này em vất vả rồi, quãng đời còn lại của em, có anh."

Hốc mắt Hạ Ngôn hơi ửng đỏ.

Hạ Tri Kỳ tiến lên một bước: "Còn có con."

Cậu bé vừa nói xong.

Cô bé kia do dự một chút: "Còn có con nữa."

Mọi người dưới khán đài có phần cảm động, bật cười, Hạ Tri Kỳ bĩu môi kéo cô bé kia: "Không liên quan đến cậu."

Cô bé: "Hạ Tri Kỳ, thấy cậu vui vẻ, tớ cũng thích."

Hạ Tri Kỳ: "Tớ không cần cậu thích!"

Cô bé: "Hừm."

Những người khác lại cười. Văn Liễm nheo mắt nhìn Hạ Tri Kỳ, yêu cầu cậu bé lịch sự, Hạ Ngôn sờ sờ đầu cô bé, cô bé nheo mắt cười.

Người chủ lễ mỉm cười nói: "Cô dâu chú rể có thể trao nhẫn cho nhau."

Hai đứa bé lập tức lấy hộp gấm, ngoan ngoãn đưa ra, Văn Liễm nắm tay Hạ Ngôn, nhìn đầu ngón tay thon dài trắng nõn của cô, anh kiên định đeo lên cho cô, sau đó cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.

Hạ Ngôn cụp mắt, trong mắt mang theo ý cười, vẻ mặt dịu dàng.

Cô cũng đeo nhẫn cho anh.

Sau khi đeo vào, cô còn hôn lên mu bàn tay của người đàn ông, Văn Liễm siết chặt vòng tay của anh, kéo cô vào lòng, người chủ trì chưa kịp nói gì thì anh đã vén khăn che mặt lên, lấp kín đôi môi đỏ mọng của cô.

Cả đám đông reo hò.

Cô bé nhà họ thẩm ồ lên rồi che mắt lại.

Hạ Tri Kỳ có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cô bé như vậy.

Người chủ trì buổi lễ đứng sang một bên, bình tĩnh nhìn đồng hồ.

"Chúng ta thử tính xem, mất bao lâu thì hai người dừng lại."

Khán giả cười lớn, có người nói ba phút, có người nói mười phút, có người nói chỉ có mấy giây. Hạ Ngôn nghe được những thanh âm này, đẩy vai anh.

Văn Liễm mỉm cười, ngậm lấy môi cô: "Dù sao cũng phải đến mười phút, kẻo bọn họ chê cười."

Hạ Ngôn vỗ vỗ anh.

Mười phút có thừa.

Môi Hạ Ngôn đỏ bừng, son môi cũng bị anh ngậm trôi luôn rồi.

Văn Liễm lau khóe môi, đột nhiên ôm chặt cô vào lòng.

"Cảm ơn vì đã gặp được em trong cuộc đời này."

Hạ Ngôn sửng sốt.

Hai tay ôm lấy eo anh, cô vùi vào ngực anh.

Cô cũng phải cảm ơn thế giới này.

Vì tất cả.

Cô cũng từng là kẻ không nhà.

"Bốp, bốp, bốp—"

Tiếng vỗ tay vang lên, thật lâu vẫn không ngừng.

Hạ Tri Kỳ bước tới, chen vào giữa hai vợ chồng, cậu cũng được tính là một phần trong gia đình, là đứa con quý giá của họ, đừng nghĩ đến việc để cậu một mình.

*****

Đám cưới này đã được lên hot search trong hai ngày. Hạ Ngôn mệt đến không thể ra khỏi giường vào ngày hôm sau, nhưng Văn Liễm lại cảm thấy sảng khoái nên đưa Hạ Tri Kỳ vào phòng tân hôn, còn đút bữa sáng cho cô.

Hạ Tri Kỳ cũng chạm vào chân Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn trừng mắt nhìn Văn Liễm, không muốn để ý tới anh.

Văn Liễm lau khóe miệng cho cô, nói: "Ăn sáng xong đã, đừng tức giận nữa."

Hạ Ngôn nghiến răng nghiến lợi.

​​Cẩu nam nhân, đêm qua lăn lộn cô cả đêm, cô mệt mỏi đến mức giờ cứ đứng dưới đất là chân mềm nhũn, nếu vừa rồi không phải anh bế cô lên, cô có thể đã trực tiếp ngã xuống.

Tuy nhiên, không ăn thì cũng không được.

Cô mở miệng.

Văn Liễm mỉm cười đút cho cô ăn.

Một lúc sau, Lâm Tiếu Nhi gọi điện và nói với Hạ Ngôn một số chi tiết về các  món quà cô nhận được tối qua, Hạ Ngôn mở loa, Lâm Tiếu Nhi có chút bối rối khi cầm phong bì màu đỏ và nói: "Chúng ta có quan hệ tốt với nhà họ Trần từ lúc nào vậy?"

Hạ Ngôn: "Nhà họ Trần nào ạ?"

"Trần Trung Bác."

Hạ Ngôn sửng sốt, nhìn Văn Liễm.

Văn Liễm đặt bát xuống, chậm rãi vuốt thẳng ống tay áo, hỏi: "Chị dâu, sao vậy?"

Lâm Tiếu Nhi nói: "Đối phương tặng rất nhiều quà, gần 1 ngàn vạn tệ."

Hạ Ngôn giật mình.

Văn Liễm dừng động tác một chút, sau đó nheo mắt lại, "Ồ, thật sao? Chị dâu, chị nhớ kỹ trước, lát em sẽ hỏi xem, có nhầm lẫn gì ở đây không."

Lâm Tiếu Nhi ừ một tiếng.

"Anh chỉ lịch sự vì Hạ Ngôn."

Ánh mắt Văn Liễm sâu thẳm, nhìn về phía Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn bối rối: "Anh ta không phải là bạn cùng lớp của anh sao?"

Khóe môi Văn Liễm hơi nhếch lên, anh nắm lấy tay Hạ Ngôn chơi đùa: "Đúng vậy, ai biết anh ta có phạm sai lầm gì hay không."

Giọng điệu của anh rất tệ.

Hạ Ngôn: "..."

Văn Liễm hỏi Lâm Tiếu Nhi: "Văn Vũ Phàm thì sao ạ? Nhiều hay ít?"

Lâm Tiếu Nhi: "Một căn hộ ở ven sông."

Văn Liễm cười lạnh.

Anh lại nhìn Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn trợn mắt, "Cái gì? Quà tặng của anh ấy là sao vậy?"

Văn Liễm nhướng mày.

"Ồ, anh vợ tùy ý, không sao đâu."

Hạ Ngôn: "..."

Hạ Tri Kỳ chỉ vào Văn Liễm nói: "Bố, mùi dấm bay khắp phòng rồi, chua quá."

Văn Liễm: "..."

Thằng nhóc thúi.

Danh mục quà tặng cho đám cưới có rất nhiều nên phải mất rất nhiều thời gian để phân loại. Phải mất hơn một tuần mới giải quyết được tất cả, Hạ Ngôn đã rất sốc khi nhìn thấy số tiền và chỗ tài sản đó.

Từ Mạn nhỏ giọng nói: "Người ta nói nghệ sĩ lấy chồng kiếm tiền, em lấy chồng quý tộc cũng kiếm tiền nha."

Hạ Ngôn: "...Thế này về sau làm sao trả hết đây?"

Từ Mạn: "Chồng em nhất định có thể trả được."

Không lâu sau, nghe nói Trần Trung Bác đã được điều chuyển đến chi nhánh phía đông, Tần Lệ Tử khóc sướt mướt mà theo người đàn ông của mình đến thành phố tuyến ba.

Trần thị đã thuê lại CEO.

Văn Liễm đưa Hạ Ngôn đi hưởng tuần trăng mật mà không có Hạ Tri Kỳ, Hạ Tri Kỳ lúc đầu rất ngoan ngoãn, nhưng sau đó lén lút yêu cầu A Thanh đưa mình đến đó, ngày hôm ấy Hạ Ngôn bị Văn Liễm ôm trong bồn tắm, cô cắn môi đang cố khống chế bản thân mình, nghe thấy giọng của Hạ Tri Kỳ, cô sửng sốt, mở mắt ra.

Văn Liễm thì khẽ cau mày, ôm cô đứng dậy, đi tới, khóa trái cửa phòng tắm lại.

Anh hôn lên môi cô rồi nói: "Từ từ, quản nó sau."

Nói xong anh đặt cô lên ghế tựa rồi cúi người xuống.

Đôi chân dài của Hạ Ngôn rất trắng.

Nước nhỏ giọt xuống.

Cô còn muốn nói gì nữa.

Nhưng chỉ một lúc sau là không thể nói thêm câu nào.

Hồi lâu sau.

Hai vợ chồng bước ra khỏi phòng tắm, Hạ Tri Kỳ chạy tới ôm lấy chân Hạ Ngôn: "Mẹ, con nhớ mẹ."

Hạ Ngôn trong lòng mềm nhũn, cô cúi người ôm Hạ Tri Kỳ.

Đã ba tháng kể từ khi cô và Văn Liễm ra ngoài.

Cô nói: "Mẹ cũng nhớ con".

Hạ Tri Kỳ rúc vào người cô.

Văn Liễm buộc dây áo choàng tắm, xoa đầu Hạ Tri Kỳ, liếc nhìn A Thanh, A Thanh cúi đầu nói: "Cậu chủ nhất định đòi tới, ông chủ."

Văn Liễm hừ lạnh một tiếng.

Không sao.

Anh cũng nhớ con trai.

****

Anh em nhà họ Văn cũng lần lượt có em bé, năm nay Văn Liễm bốn mươi tuổi, Hạ Ngôn ba mươi sáu tuổi, Hạ Ngôn đi gặp con gái Trần Y tên Kiều Kiều.

Cô bé lớn lên trắng trẻo hồng hào, đặc biệt dễ thương.

Hạ Tri Kỳ và thầy Tề An đang vẽ tranh trên núi, bật video lên, thấy Kiều Kiều thì nói: "Con rất muốn nhéo mặt em ấy."

Hạ Ngôn cười nói: "Thất Thất thích em gái hả?"

Hạ Tri Kỳ: "Cũng được ạ."

Hạ Ngôn lại mỉm cười.

Kiều Kiều mút ngón tay, còn giơ ngón tay cho Hạ Ngôn.

Trần Y nhanh chóng kéo tay Kiều Kiều ra.

"Ai muốn ăn nước bọt của con chứ?"

Kiều Kiều bĩu môi.

Hạ Tri Kỳ ở đầu bên kia video nói: "Đúng vậy, anh sẽ không ăn nước bọt của em."

Kiều Kiều: "Ư——"

Cứ như vậy mà bật khóc.

Hạ Tri Kỳ: "Dễ khóc quá, này, này."

Hạ Ngôn lập tức dỗ dành Kiều Kiều, nói với Hạ Tri Kỳ: "Con đừng nói nữa."

"Mẹ–"

Hạ Tri Kỳ lại không nói được nữa.

Hạ Ngôn đã tắt video.

Trần Y cười nói: "Thím nhỏ, Thất Thất rất thông minh, sau này em ấy có đi theo con đường hội họa không?"

Hạ Ngôn mỉm cười gật đầu.

Trần Y: "Khá tốt."

Hạ Ngôn: "Cái quan trọng nhất là nó thấy thích."

"Đúng vậy."

Dù gần bằng tuổi nhau nhưng uy tín của Văn Liễm lớn đến mức khi Trần Y và Hạ Ngôn ở chung, họ vẫn có cảm giác như đang thân thiết với những người lớn tuổi.

Ngay cả Thẩm Tuyền, là một cô gái mạnh mẽ, cũng rất kính trọng Hạ Ngôn.

Không vì điều gì cả, nguyên nhân chính là Văn Liễm quá mạnh.

Hạ Ngôn tuy bất lực nhưng cô biết hoàn cảnh của chồng mình nên đành phải chấp nhận.

Cô ôm Kiều Kiều suốt buổi chiều, khi rời đi, cô cảm thấy mùi sữa của Kiều Kiều thoang thoảng khắp người, cô ngồi ở ghế sau nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Một số suy nghĩ hiện lên trong đầu.

Về nhà, Hạ Ngôn tập khiêu vũ một lúc, Văn Liễm trở lại, cởi áo khoác treo lên, đi đến phòng tập nhảy, ôm eo cô nói: "Anh về rồi."

Hạ Ngôn dừng lại, ôm lấy anh, nói: "Anh uống rượu à?"

Văn Liễm: "Uống một chút."

Hạ Ngôn mỉm cười, quay người hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Văn Liễm sửng sốt một chút, nhưng anh rất thích sự chủ động của cô, anh đóng cửa lại, ép cô vào tường rồi hôn cô.

Sột soạt.

Khi Văn Liễm muốn dùng biện pháp an toàn, Hạ Ngôn bỗng nhiên chủ động dụ dỗ anh.

Văn Liễm nheo mắt lại.

Anh không làm theo mong muốn của cô mà làm mọi việc anh cần làm.

Sau đó.

Văn Liễm bế cô lên giường.

Hạ Ngôn quay người lại, không để ý tới anh.

Văn Liễm lên giường, ngồi bên cạnh cô, vòng tay qua eo cô, nói: "Anh không muốn có đứa con thứ hai, Hạ Ngôn, đừng dọa anh, anh thật sự chưa từng nghĩ tới."

Hạ Ngôn không nhúc nhích.

Văn Liễm nắm lấy tay cô, hôn lên.

Hạ Ngôn im lặng.

Vài giây sau.

Cô quay lại nhìn Văn Liễm.

Cô nói: "Nếu Thất Thất muốn có em thì sao?"

Văn Liễm: "Không được, anh không cho phép em sinh con lần nữa."

Hạ Ngôn mím môi.

Cô nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt người đàn ông.

Cô rơi vào im lặng.

Cốc cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa.

Văn Liễm xoay người nói: "Vào đi."

Hạ Tri Kỳ đội mũ lưỡi trai, xách cặp đi vào, cười nói: "Con về rồi——"

Hạ Ngôn từ trên giường đứng dậy, dựa vào trong ngực Văn Liễm nhìn Hạ Tri Kỳ: "Thất Thất, con muốn có em ruột không?"

Hạ Tri Kỳ sửng sốt.

Văn Liễm nheo mắt lại.

Hạ Tri Kỳ bắt gặp ánh mắt của bố, cậu bé chạy tới, trèo lên giường, ngồi ngay trước mặt mẹ, nhìn thẳng vào mắt cô: "Con không muốn!"

Hạ Ngôn: "..."

Hạ Tri Kỳ: "Bố và con lần này có cùng suy nghĩ, mẹ không thể sinh em thứ hai, con muốn là đứa con duy nhất của bố mẹ."

Hạ Ngôn: "..."

Văn Liễm giơ tay xoa xoa tóc Hạ Tri Kỳ.

"Lần này biểu hiện của con không tệ, lần sau không cần mang tiểu cô nương kia đi vẽ cùng."

Hạ Tri Kỳ nhìn Văn Liễm nói: "Bố muôn năm."

Sau đó, cậu bé ôm Hạ Ngôn nói: "Mẹ, mẹ, mẹ, con không đủ tốt sao?"

Hạ Ngôn lập tức nói: "Đương nhiên không phải."

"Vậy tại sao mẹ lại muốn sinh thêm nữa? Chẳng lẽ nếu mẹ sinh ra em thì em sẽ tốt hơn con sao?"

Hạ Ngôn: "Cái này...đương nhiên không phải."

Hạ Tri Kỳ: "Không được."

Hạ Ngôn: "..."

Hạ Tri Kỳ xoay người xuống giường, đi mấy bước, lại nhìn Hạ Ngôn: "Không được có em thứ hai."

Hạ Ngôn: "..."

Hạ Tri Kỳ nói xong liền đi ra ngoài.

Trong phòng im lặng, Hạ Ngôn nhìn Văn Liễm, Văn Liễm xoa mũi nói: "Em nghe thấy chưa?"

Hạ Ngôn hừ lạnh một tiếng.

"Anh đã thỏa thuận gì với thằng bé rồi?"

Văn Liễm hơi nhướng mày.

"Không có."

*****

Hạ Tri Kỳ rời khỏi phòng, ôm người máy rồi ngồi xuống đất, gửi tin nhắn thoại cho Văn Liễm: "Bố, xin hãy đưa cô bé đó đến biên giới, cảm ơn bố."

Văn Liễm: "..."

Con trai, con đủ tàn nhẫn rồi.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gương