Chương 1: Hương bạc hà nhàn nhạt ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố K tổng cộng có ba trường cao trung trọng điểm, Nhất Trung, Nhị Trung, Tam Trung, trường học xếp hạng theo thứ tự giảm dần.

Muốn chen chân vào mấy trường trung học trọng điểm cũng phải có thành tích và chút tài năng.

Úc Tiểu Hạ thi đậu vào trường Tam Trung trọng điểm. Hôm nay là khai giảng đầu tiên, cũng là ngày sinh nhật của cô. Chẳng qua cũng không ai nhớ rõ ngày sinh nhật này, ngay cả chính Úc Tiểu Hạ cũng vậy.

Cũng không ai biết quá khứ của cô được gửi nuôi ở nhà người khác. Kể từ ngày đó bắt đầu, quá khứ kia giống như ác mộng, cô chỉ muốn thực sự quên hết đi.

Úc Tiểu Hạ sau khi phân ban liền đi tới phòng học. Trong phòng học đã ngồi gần một nửa học sinh, tốp năm tốp ba tụ tập ở bên nhau nói cười. Nhìn đến cô gái đứng ở cửa, vài cá nhân đều hướng lên phía cô đánh giá.

Cô gái nhỏ có chút sợ sệt, một thân váy hoa nhỏ, tóc buộc cao đuôi ngựa, đứng dưới ánh mặt trời toàn thân toả sáng khiến người khác loá mắt, làn da trắng sữa phản chiếu dưới ánh mặt trời dường như trong suốt, dáng người cao gầy.

Bộ dáng sạch sẽ thanh thuần như đoá hoa bách hợp đung đưa trong gió, thoạt nhìn cô độc, lại mang theo một tia yếu ớt.

Úc Tiểu Hạ tìm một vị trí gần cửa ngồi xuống, buông xuống cặp sách.

"Cô gái kia chính là người từ huyện M thi đậu tới sao."

"Thật sự? Huyện M là địa phương nào, chưa từng nghe nói qua."

"Tớ cũng không nghe nói qua, hẳn là rất nghèo."

"Đủ lợi hại, có thể chạy tới tận Tam trung."

Úc Tiểu Hạ đang mở khoá cặp sách tức khắc dừng lại. Cô đột nhiên không dám cử động, giống như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt là vũ nhục, khinh miệt cùng cười nhạo.

Lúc đó, có người đi qua chỗ ngồi của Úc Tiểu Hạ, cố tình như có như không đụng vào, vô tình khiến cặp sách của cô rơi xuống đất, cô ta vẫn xem như không có gì đi lên phía trước đạp lên cặp sách của cô.

Không coi ai ra gì mà dẫm lên cặp sách của người khác, cô gái kia vẫn bất động.

"Bạn học, cậu vừa dẫm lên cặp sách của tớ." Úc Tiểu Hạ bình tĩnh lên án.

Cô gái kia giống như không nghe thấy, hướng sang Úc Tiểu Hạ lạnh lùng liếc mắt một cái, tràn ngập khinh miệt.

Toàn bộ phòng học bỗng nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Trong giây phút đó, cô cảm thấy đã không thể đi xuống nữa rồi, đột nhiên có một giọng nói trầm thấp của nam sinh truyền đến.

"Cô dẫm đến cặp sách của người khác, người ta nói lớn như vậy cũng không nghe thấy, lỗ tai cô bị hỏng sao?"

Chàng trai đội mũ lưỡi trai màu đen, áo phông đen đơn giản, quần jean màu lam nhạt, thân ảnh thon dài xuất hiện ở cửa phòng.

Giọng điệu không lưu tình chút nào, quát đến nữ sinh kia đau hết cả mặt.

Bóng dáng nam sinh cao lớn thon dài, nhẹ nhàng cúi xuống nhặt cặp sách dưới đất lên thả xuống chỗ ngồi của Úc Tiểu Hạ.

"Đồ vật của chính mình, tự mình bảo vệ lấy."

Lớp học lập tức nổi lên một trận xôn xao.

"Mẹ nó, người kia có phải Phó Thịnh hay không?"

"Trời ạ, cậu ấy thế mà cũng bị phân đến nhị ban? Chúng ta về sau cùng Phó nam thần học cùng lớp sao!"

Phó Thịnh chỉ ở trong ban vài giây, hình như đến lấy đồ vật gì đó, rất nhanh liền rời đi. Mặc cho trong phòng nghị luận sôi nổi, cậu vẫn mắt điếc tai ngơ.

Đây chính là cá tính của cậu.

Dường như sự chú ý của mọi người đều đổ dồn hết vào Phó Thịnh, lời xì xào bên tai Úc Tiểu Hạ tràn ngập cái tên này. Hai chữ này tần suất được nhắc tới cực kỳ cao.

Cô bình thản đem sách vở đồ dùng học tập từ trong cặp sách ra, đối với đề tài thảo luận của bọn họ không mảy may hứng thú.

"Cậu là Úc Tiểu Hạ phải không?" Một nữ sinh thân thiết chào hỏi.

Úc Tiểu Hạ nghiêng đầu, phát hiện là cô gái nhỏ mặc đầm hoa vô cùng xinh đẹp đang chào hỏi mình. Cô gái cười rộ lên có hai cái má lúm đồng tiền, rất đáng yêu.

Câu hỏi đột ngột khiến mặt cô ngẩn ra, lạnh lùng trả lời đúng vậy.

Cô gái kia căn bản không để ý sự lãnh đạm của cô, nhiệt tình tự giới thiệu: "Tớ là Phương Yến Yến, nghe nói sơ trung cậu học ở huyện M sao?"

Úc Tiểu Hạ hơi giật mình, người cứng đờ gật gật đầu.

Phương Yến Yến cười nói: "Cậu đừng để ý, tớ không có ý gì khác. Cậu của tớ là giáo viên ở đây, chính là người nhập danh sách tân sinh viên vừa rồi, tớ vừa lúc ở đó, đã thấy qua tên của cậu. Họ của cậu rất đặc biệt, cho nên tớ mới lưu ý nhìn nhiều thêm một chút thông tin. Không nghĩ tới hiện tại chúng ta lại là bạn cùng lớp."

Phương Yến Yến vốn dĩ chính là cô gái thích cười, thời điểm cô ấy cười rộ lên càng thêm thân thiết gần gũi, lời nói cởi mở lại nhiệt tình. Cô tươi cười giống làn gió xuân ấm áp xoa dịu tâm hồn người khác, mà Úc Tiểu Hạ lại giống một cái cây cô độc không nơi nương tựa, phiêu diêu khắp nơi rốt cuộc tìm được một hơi ấm dựa vào, nháy mắt cô liền đem toàn bộ tín nhiệm đặt lên cô gái này.

Phương Yến Yến vừa gặp đã quen, lôi kéo Úc Tiểu Hạ nói chuyện khắp chốn trời nam biển bắc.

Hai cô gái đè thấp thanh âm nói chuyện, càng nói càng hăng.

Dần dần những người khác cũng quay lại với đề tài trước đó, không còn người nào  chú ý đến Úc Tiểu Hạ nữa, cũng không còn ai quở trách cô không giống người thường.

Tất cả khôi phục trạng thái bình tĩnh tự nhiên như ban đầu.

"Cậu biết Phó Thịnh sao?"

Đề tài vô tình lại quay trở về, trên mặt Phương Yến Yến chớp mắt hưng phấn.

"Sơ trung cậu ấy tốt nghiệp Thất Trung, là một nhân vật huyền thoại đó nha."

"Như vậy sao." Cô miễn cưỡng kinh ngạc.

Phương Yến Yến đã hoàn toàn say mê: "Cậu ấy chính là nam sinh đẹp nhất toàn trường, lại còn học bá, chính là chiến thắng trên mọi mặt trận, giá trị nhan sắc lại rất cao. Mấu chốt nhất là, bây giờ cậu ấy học cùng lớp với chúng ta."

"À."

Úc Tiểu Hạ trong lòng như là rơi vào một cái động băng: Không chỉ có cùng nhà, xem ra về sau, còn muốn cùng lớp.

*

Suy nghĩ quay lại một tuần trước.

Úc Tiểu Hạ chính thức từ huyện M được mợ gửi tới, đi theo mẹ của Phó Thịnh —— Giang Mạn Lệ, dọn tới thành phố K.

Giang Mạn Lệ là em gái của mợ Úc Tiểu Hạ, cô cùng Phó Thịnh hiện tại ở cùng một chỗ, hai người ở nhà nhưng chưa bao giờ nói chuyện cùng nhau.

Đây chính là toàn bộ quan hệ giữa bọn họ.

Hơn nữa chút quan hệ này, cũng không đáng để nhắc tới.

Bên ngoài làm ầm ĩ đến khí thế ngất trời, trong phòng học chỉ còn lại duy nhất Úc Tiểu Hạ.

Cô nằm nửa người trên bàn, nhớ lại cảnh tượng ngày đó.

....

"Tiểu hạ, cao trung dọn đến thành phố K, đi theo cô cô được không?"

Úc Tiểu Hạ nghẹn ngào không dám trả lời, lại nghe thấy thanh âm dứt khoát lại không có cảm tình lạnh lùng nói: "Đi theo cô cô mà mày còn không vui, muốn ở đây ăn vạ cả đời hay sao."

...

Cô gật đầu đáp ứng.

Sau đó liền làm thủ tục, đi thành phố K học thêm hai tháng, tham gia cuộc thi chuyển cấp thành phố K, nộp nguyện vọng trường trọng điểm thành phố rồi lại trở lại huyện M, cuối cùng cô cũng nhận được giấy báo trúng tuyển từ thành phố K.

Tất cả đều giống như năm đó, cha mẹ cô bị xe cảnh sát bắt đi, cô phải đi theo mợ, vâng vâng dạ dạ thấp thỏm lo âu, lại vô năng mà làm.

Giang Mạn Lệ, chính là người phụ nữ độc lập điển hình, quản lý xí nghiệp gia đình. Nghe qua mấy lời đồn đãi của hàng xóm, Úc Tiểu Hạ biết, dì Giang ở thành phố K hoàn cảnh không tồi.

Tóm lại, ý chính bọn họ muốn nói tới chính là Úc Tiểu Hạ về sau cuộc sống của cô sẽ tốt đẹp hơn.

Úc Tiểu Hạ cuống quít gật đầu, mang theo số hành lý ít đến đáng thương lên xe dì Giang.

"Đi đường mất khoảng hai giờ, nếu cháu mệt có thể nằm ở phía sau ngủ một lát, về đến nhà dì sẽ gọi cháu."

"Được ạ, cảm ơn dì Giang."

Úc Tiểu Hạ cảm xúc khó tả, mũi hơi hơi đỏ lên. Chỉ vì một câu nói, về nhà.

...

"Tiểu Hạ, lúc trước dì từng nói qua, dì có một đứa con trai phải không?"

Úc Tiểu Hạ tâm tình thả lỏng một chút lại bất chợt nhảy dựng lên.

"Đợi lát nữa cháu và dì cùng nhau đi đón thằng bé, rồi cùng nhau về nhà được không."

Đón cậu ấy?

"Ừm, nghỉ hè nó không muốn ở nhà." Dì Giang tránh nặng tìm nhẹ mà nói.

"Tiểu Hạ," vừa vặn gặp được một cái đèn xanh đèn đỏ, dì Giang dẫm phanh, quay đầu nhìn qua cô: "A Thịnh, nó là đứa bé hiểu chuyện, đối với bạn bè cũng rất trượng nghĩa. Vừa mới bắt đầu, cháu có thể không hiểu hết nó, dì hy vọng cháu không phải sợ nó."

Úc Tiểu Hạ tâm tình buộc chặt.

Dì Giang đánh xe trên đường, lượng xe cộ càng ngày càng ít, tuy rằng đường cái rộng mở, nhưng cô nhìn xung quanh, xe càng chạy đến nơi vắng vẻ.

Cô nắm chặt tay, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Dì Giang, chúng ta đi đâu đón cậu ấy?"

Một lúc sau, dì Giang vẫn không nói gì, tiếp theo giảm tốc độ xe, cuối cùng dừng lại.

Di động vang lên...

Dì Giang vừa tiếp điện thoại, vừa nhìn cô trấn an: "Tôi ở đây đợi một lát nữa, nó còn chưa tới."

Dì Giang luôn luôn bận rộn như vậy, Úc Tiểu Hạ sớm đã thành thói quen, có đôi khi cô đối với sự tự tin độc lập của bà ấy tràn ngập hâm mộ.

"Anh Hải Thịnh, anh xem, em gái đối diện có giống chị gái trà sữa không? Thực thanh thuần."

Suy nghĩ miên man của Úc Tiểu Hạ bị một giọng nói thô lỗ đánh gãy, cô hơi giương mắt nhìn sang, bên phía đối diện không biết từ khi nào xuất hiện hai thiếu niên tóc vàng đứng đó.

Trong đó có một người dáng người thon gầy, vóc dáng rất cao, làn da trắng sáng.

Cậu ấy mặc một thân đồ trắng, trên mặt đeo kính khiến cô không nhìn ra biểu cảm. Nhan sắc và màu tóc đối lập như vậy, nhưng xuất hiện trên người cậu lại không hề có một chút kỳ quái nào.

Cậu đứng dưới ánh mặt trời không chút để ý, thoạt nhìn giống như một vị thần hờ hững, cao lãnh, dáng người cao gầy dưới ánh chiều tà càng thêm thon dài.

Người còn lại chính là một chàng trai mập mạp, màu tóc của cậu cũng giống y hệt người bên cạnh, nhưng cậu lại không có giá trị nhan sắc chống đỡ, nhìn qua đã thấy sự kết hợp thảm hại.

Người vừa nói chính là thiếu nhiên mập mạp kia.

Úc Tiểu Hạ có chút hoảng sợ.

Đôi mắt phía sau thấu kính hiện rõ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp. Vừa thấy sẽ cảm thấy ôn nhu tuấn lãng, nhưng nhìn kỹ lại, đôi mắt cậu sâu hút giấu kín chút lạnh nhạt làm người khác lùi bước.

Nghe mập mạp nói chuyện, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhàn nhạt hướng sang Úc Tiểu Hạ liếc mắt một cái, tầm mắt rất nhanh liền rời đi.

Thiếu niên biểu tình nhạt nhẽo, không mang theo một tia cảm xúc, ngũ quan lại lưu loát rõ ràng, vô tình khiến người khác cảm giác khó có thể tới gần.

Một chiếc xe màu đen đi đến ngăn cản tầm mắt.

Thiếu niên mập mạp cười hắc hắc nhìn chàng trai cao gầy mở cửa sau, mời cậu ấy lên xe trước, rồi chính mình ngồi lên ghế phụ.

Úc Tiểu Hạ vô tình liếc mắt qua ghế sau, ánh mắt lơ đãng bắt gặp ánh mắt cậu.

Cặp mắt đào hoa kia, ánh mắt mê ly, thâm thúy.

Thấy Úc Tiểu Hạ, môi mỏng hơi nhếch, khóe môi xẹt qua đường cong lạnh băng giống như lưỡi dao.

Đó là đôi mắt cực kỳ đẹp, đáy mắt lại lạnh lẽo cùng tàn khốc. Cũng cực kỳ kinh diễm, chỉ liếc mắt một cái đã để lại ấn tượng sâu đậm.

Thế cho nên, rất nhiều năm về sau, Úc Tiểu Hạ gặp qua muôn hình muôn vẻ đàn ông, vô luận là anh tuấn nho nhã bao nhiêu, hoặc là chàng trai cao lớn tuấn lãng, hay là thâm trầm ôn nhu, cô đều cảm thấy không chút gợn sóng.

Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước, tất cả đều thua kém đôi mắt màu đồng của cậu.
----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro