Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghê Ca đang xem xét từ ngữ.
Mạnh Viện "Phốc" một tiếng nở nụ cười, đầu đều chôn ởtrên mặt bàn
"Học trưởng muốn cậu qua ngồi trên đùi anh ấy kìa. Cậucòn không nhanh chóng tới ngồi"
Nghê Ca "....."
Bên tai đột nhiên có màu đỏ khả nghi.
Không biết vì sao, cô tưởng tượng ra được một chúthình ảnh.
Rồi lại cảm thấy, thế nhưng lại có chút kích thích.
"Ngồi chỗ nào không giống...." Cô một bên nhỏ giọngthì thầm, một bên duỗi cánh tay vào món ăn nhẹ bên chỗ Mạnh Viện.
Còn chưa kịp đụng tới, đã bị Dung Tự "Ba" một tiếngđập trên tay cô:
"Đồ nóng"
"....."
Nghê Ca rục rịch, vẫn rất muốn ăn.
"Cậu đi qua ngồi trong ngực anh ấy đi" Mạnh Việnquay qua, nghiêm túc nói "Để anh ấy nắmtay cậu cho cậu ăn. Liền sẽ không thấy nóng"
"....."
***
Mạnh Viện gọi rất nhiều thịt dê.
"Để xem nào.Xem còn muốn ăn thêm cái gì"
Nghê Ca đem thực đơn tiếp nhận đến. Rồi cúi đầu cắnrau.
Mạnh Viện hai tay chống cằm. Giữ im lặng buông mắtnhìn. Ánh mắt liên tục dính ở trên người Nghê Ca cùng Dung Tự. Nhìn đi nhìn lạicô ấy lại hậu tri hậu giác phát hiện. Một chút phản ứng của tiểu đồng bọn cũngkhông có.
Cô ấy "Chậc" một tiếng, hoài nghi lại vừa chờ mong hỏi:
"Hai người thật sự không có ở cùng nhau sao?"
Nghê Ca nhất thời nở nụ cười
"Anh ấy là anh trai mình"
"Chỉ là một người anh trai hàng xóm thôi mà? Hai ngườicũng không phải là anh em ruột" Mạnh Viện giúp cô đem bộ đồ ăn mở ra, liếm liếmmôi "Lại nói, cậu không biết. Hiện tại ở trong trường học có bao nhiêu ngườiđang chờ hai người bên nhau đó"
Nghê Ca trợn mắt
"Chuyện khi nào? Sao mình lại không biết?"
"Bởi vì cậu không xem tin tức trên diễn đàn trường học..."
Tưởng Trì đi lấy đồ quay trở lại. Dung Tự đứng dậycho cậu ta vào chỗ. Cậu ta đem nguyên liệu từng cái từng cái đặt trước mặt mọingười, cười nhẹ hỏi
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Mạnh Viện đáp lại:
"Đang nói chuyện vì sao Nghê Nghê không đến ngồi ởtrên đùi học trưởng"
Nghê Ca "....."
Tưởng Trì cười cười không nói chuyện, Mạnh Viện tiếptục quay qua Nghê Ca nói:
"Cậu không biết à? Từ ngày mà học trưởng ở trước mặtlớp chúng ta nhiều người như vậy mà giận dữ với Lữ Vân. Sau đó trên diễn đàn đềubiết. Hiện tại bên ngoài đều truyền rằng cậu mới là bạn gái anh ấy hàng thậtgiá thật"
"Nhưng...." Nghê Ca đầu óc có chút hỗn loạn "Trước đócậu rõ ràng nói với mình là bọn họ đều cảm thấy Dung Tự với Lê Tịnh Sơ là CP"
"Vậy cũng là mọi người đoán mò. Căn bản không có bằngchứng nha" Mạnh Viện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép "Cậu suy nghĩ lại đi. Mộtbên là không có bằng chứng. Dung Tự chưa từng trước mặt thừa nhận qua. Ở nơiđông người thậm chí đều không cùng cô ta sóng vai đi qua. Một bên lại là lão đạiôm vào trong ngực vừa mát xa mắt cá chân, vì cậu chạy tới giận dữ với giáoviên. Trước mặt bọn mình đang nhìn chằm chằm lại tức giận nói đàn em là "Cô gáinhà chúng tôi" – Nghe thế nào cũng thấy có mùi gian tình"
Nghê Ca "....'
Lúc vừa mới quen mình, cậu đâu có nói như vậy.
Ngay lúc đó nói, Lê Tịnh Sơ là đàn chị xinh đẹpthiên tài.
Cô đang muốn mở miệng, Dung Tự đột nhiên thu mắt lạicười nhẹ nới:
"Thật sự thì cái đằng sau kia. Nghe xong liền có vấnđề"
"......"
Giọng nói của anh như có như không, tốc độ chậm rãi:
"Lại cẩn thận mà suy nghĩ lại. Càng thấy lại khôngđúng"
"....."
"Quả thực là làm cho người ta, cả người đều khônóng"
"....."
Mạnh Viện hưng phấn cười to
"Là vậy, là vậy"
Cô ấy ở dưới mặt bàn, tính đá Tưởng Trì một cái rahiệu
"Cậu cảm thấy như thế nào?"
Tưởng Trì cầm muôi vớt, đang hướng vào trong nồi nấuthịt bò. Cậu ta giúp mọi người múc một bát canh thịt dê nhỏ. Sau đó cười mộtcái, bỏ qua vấn đề này.
Bất quá.....
Hơi ngừng lại, cậu ta hỏi:
"Cậu nói Lữ Vân, là Lữ Vân nào?"
"A, mình quên mất. Chuyện này chưa từng nói với cậu"Mạnh Viện vỗ đầu, nhanh chóng giải thích với cậu "Lữ Vân này chính là...Cái ngườiLữ Vân mà cậu quen"
Tưởng Trì hơi giật mình. Sau đó vân đạm phong khinhmà "A" một tiếng.
Ngừng lại, cậu hỏi:
"Nhưng cô ấy không phải chỉ là giáo viên tiểu họcsao? Thế nào mà lại chạy đến dạy các cậu?"
"Bởi vì huấn luyện văn" Nghê Ca giải thích "Không biếtcậu có còn nhớ hay không. Lúc tiểu học cô ấy có sáng lập ra một câu lạc bộ,chính là huấn luyện văn cho học sinh trung học. Mình nghe nói sau đó câu lạc bộkia phát triển quy mô rất lớn. Cô ấy mang ở bên trong ra nhiều học sinh, cókhông ít người ở cuộc thi văn học trẻ lấy được giải thưởng. Cho nên rất nhiềutrường học mời cô ấy đến tọa đàm hướng dẫn"
Tưởng Trì nhớ lại:
"Chính là lúc đó cô ấy nói "Hi vọng gia đình bạn họcnào có điều kiện có thể tới tham gia một chút" – chính là cái câu lạc bộ kia?"
"Đúng thế" Nghê Ca sợ cậu để ý, sau đó đem đề tàinày quay lại trên bản thân cô "Mình cảm thấy cô ấy giống như không nhận ramình...Nhưng mình lại cùng cô ấy có xung đột. Cho nên liền..."
Phát sinh những chuyện như sau này.
Tưởng Trì gật đầu, tỏ vẻ đã biết:
"Cô ấy là người như vậy. Chính xác là rất dễ dàngcùng người khác xung đột"
"Hơn nữa...."
Nghê Ca còn nghĩ muốn nói chuyện.
Dung Tự ngồi ở trước mặt cô dùng muôi vớt thịt đưacho cô, mặt không cảm xúc nhắc nhở
"Ăn đi"
Nghê Ca rất ngoan "Cảm ơn anh trai"
Anh không nói chuyện, nhìn cô đem miếng thịt ăn từngchút một.
Giống như một con hamster, hai má phồng lên.
"Tưởng Trì" Mạnh Viện đi thẳng vào vấn đề "Cậu hiệntại nghe thấy tên Lữ Vân, có phải vẫn không vui hay không?"
"Phải" Tưởng Trì cũng vô cùng trực tiếp "Đừng nóicái tên này. Nhắc đến hai chữ này đều làm cho mình thấy phiền"
"Vậy cũng là..." Nghê Ca cắn thịt, mơ hồ không rõ nói"Vậy bây giờ còn...."
Dung Tự nhíu mày "Ăn uống cho đàng hoàng"
Cô nhanh chóng ngậm miệng.
"Aiz" Mạnh Viện bưng mặt thở dài "Mình nguyên bảncòn trông cậy vào thầy Tôn có thể đem cô ấy kéo xuống dưới ngựa. Kết quả lạinghe người ta nói, trường học giống như cũng không có xử phạt Lữ Vân. Còn nóilà....sau khi thi cuối kỳ, còn có mấy tiết tọa đàm của cô ấy"
"Nhưng mà vòng bán kết cuộc thi văn học không phảilà tuần này hết hạn sao?"
"Mình cũng không biết. Có thể là tiện đường nói luônvề trận chung kết luôn đi...Aiz, dù sao cũng thật là phiền"
"Vậy..."
Nghê Ca còn muốn nói thêm gì nữa.
"Không quan trọng. Nghê Ca từ nhỏ cũng rất thôngminh" Tưởng Trì đột nhiên mở miệng, không nhanh không chậm nói "Không lên buổitọa đàm của Lữ Vân cũng không sao"
Dung Tự trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ khó chịusôi trào mãnh liệt.
Anh còn chưa có khen đâu, người qua đường Giáp đãnhanh chóng xen vào.
Nghê Ca lại rất vui vẻ
"Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?"
Trước mặt cô lại xuất hiện một muôi thịt lớn.
Dung Tự mặt không biểu cảm "Ăn"
Nghê Ca sợ chít chít đem thịt lên gặm.
"Đúng vậy" Tưởng Trì không có chút sợ hãi nào, cố ýnói "Vừa rồi Mạnh Viện còn nói với mình. Ngày nghỉ phải đến lớp học bổ túc mônTiếng anh. Mình còn rất kinh ngạc. Có bạn học giỏi như cậu ngồi cùng bàn, tiếngAnh của cậu ấy sao có thể sai được?"
Nghê Ca được cậu tâng bốc đến mức có chút xấu hổ
"Mình cũng không được như cậu nói đâu..."
Trước mặt lại xuất hiện một muôi thịt
Nghê Ca "...."
Dung Tự vẫn mang khuôn mặt không biểu cảm
"Ăn"
"......."
Nghê Ca mẫn cảm nhận ra được áp suất trên người anhrất thấp. Không rõ tâm trạng của anh làm sao lại đột nhiên không tốt.
Anh thật sự giống như một con rồng phun lửa.
"Vậy...cái đó" Nghê Ca cẩn thận bỏ đôi đũa xuống.
Dung Tự miễn cưỡng đưa mắt nhìn qua.
"Anh trai"
Anh "Ừm"
"Nếu như anh thực sự không vui...." Cô liếm liếm môi,chần chờ nói "Nếu không thì em vẫn là ngồi trên đùi anh đi?"
"....."
***
Dung Tự không để cho Nghê Ca ngồi trên đùi anh.
Ngược lại Tưởng Trì cùng Mạnh Viện ở bên cạnh vỗ taykhoa trương, cười thành một đoàn.
Ăn lẩu xong. Bốn người cùng ra ngoài. Ở ngã tư liềnchia nhau ra đi về nhà.
Đi ra ngoài được một đoạn đường, biểu cảm của Dung Tựvẫn không thấy tốt hơn.
"Anh trai" Nghê Ca giật nhẹ anh "Chúng ta thẳng thắnmột chút đi"
Việc này Dung Tự đã sớm đáp ứng với cô, vì thế "Ừm"
"Tối nay anh vì sao lại liên tục mang một biểu cảmgiống như chưa ăn no vậy?"
"Anh quả thực chưa no" Chỉ khi có hai người, Dung Tựmới tận lực thanh thật "Anh dục cầu bất mãn"
"....."
Đi đến trước cửa nhà, Dung Tự dừng bước chân lại
"Nghê Ca"
Con cừu ngốc ngẩng đầu, ngưỡng cố nhìn anh. Ánh mắtgiống như vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời.
"Anh hỏi em chuyện này" Anh có chút chột dạ dời ánhmắt, ra vẻ lơ đãng, thấp giọng hỏi
"Em thích Tưởng Trì sao?"
Nghê Ca sửng sốt một chút, hỏi lại:
"Anh nói là thích loại nào?"
Dung Tự nhấp môi không nói.
Cô tiếp tục nói "Nếu như là thích đối với bạn bèbình thường, em đương nhiên rất thích cậu ấy. Giống như là thích anh Tống HựuXuyên vậy. nhưng nếu như là đối với...."
Cô ngừng một chút "Nếu như là thích giữa những ngườiyêu nhau. Thẳng thắn mà nói, em không biết rõ, đó là cảm giác gì"
Gió đêm thấm lạnh, Dung Tự hơi rũ mắt, môi mím lạithành một đường.
Anh cũng đã nghĩ qua. Có lẽ anh không nên sớm hỏi tớiloại vấn đề này như vậy. Nhưng mặc kệ là trước đây đối với cái tên đàn anh mắtkính tùy tiện tới trước mặt cô mà thổ lộ, hay hiện tại là đối với Tưởng Trì.
—–Đều khiến anh cảm thấy rất không thoải mái.
Anh thật sự muốn xác nhận chuyện này.
"Nghê Ca"
Trầm mặc nửa ngày, Dung Tự gian nan nói ra một câu
"Không cần yêu sớm"
—Không cần thích người khác.
Gió thổi vào mặt có một chút đau. Nghê Ca cẩn thậnkéo khăn quàng cổ lên cao.
Không biết vì sao, cô có chút thất vọng.
Nhưng cô cũng không biết, chính mình cuối cùng đangchờ mong cái gì.
Vì thế cô trầm mặc chốc lát, sau đó ngoan ngoãn đáp ứng
"Được"
Hai người một trước một sau đi vào nhà.
Đẩy cửa ra mới phả hiện. Trừ bỏ ba Dung cùng mẹ Dungcòn có thêm một vị khách.
—Lê Tịnh Sơ.
"A Tự, Nghê Nghê" Mẹ Dung cắt một đĩa hoa quả, vừađi ra phòng bếp liền trông thấy hai người bọn họ trở về, lập tức tươi cười chàohỏi
"Mau tới đây ăn hoa quả đi"
"Vâng" Dung Tự lên tiếng, quay người lại. Không nóimột lời đứng ở bên cạnh Nghê Ca.
Bị bóng của anh bao phủ lại, cô không hiểu:
"Sao vậy?"
"Chờ em đổi giày"
"......"
Tâm trạng Nghê Ca vừa mới sa sút đột nhiên liền chuyểnbiến tốt. Mắt chớp chớp đứng lên
"Đi thôi"
Hai người đi tới sofa ngồi xuống. Mẹ Dung đem đĩatrái cây đẩy tới trước mặt bọn họ:
"Cầm cái nĩa đi"
Lê Tịnh Sơ cũng cầm lấy một cái, thân người nghiêngvề phía trước, cười nói:
"A Tự, tớ tới đưa tài liệu cho cậu"
Dung Tự đầu cũng không nâng:
"Ừm, vất vả rồi"
Giây tiếp theo, thấy Nghê Ca cầm cái nĩa muốn xiênmiếng lê trong đĩa. Anh nhướng mày, nghiêm nghị ngăn lại
"Cái này em có thể ăn?"
"Vì sao lại không thể...."
"Bác sĩ không phải từng nói với em, muốn em kiênganh những loại hoa quả lạnh?"
"Nhưng mà" Nghê Ca sửng sốt một chút "Tây y không phảinói là, hoa quả không phân nóng lạnh, cái này chỉ là giả khoa học sao?"
Dung Tự một hơi không lên nổi "Em...."
Mẹ Dung ở một bên cười ha ha:
"Loại việc nhỏ này, Nghê Nghe hay là con nghe nó đi.Vạn nhất sau nửa đêm con không thoải mái. Dì đoán nó phỏng chừng nửa đêm cũngngủ không yên đâu"
Nghê Ca sửng sốt, trong lòng hiện lên cảm giác kỳ dị....
Mừng thầm.
Cô đảo mắt nhìn qua Dung Tự, trong mắt tràn đầy hưngphấn muốn nói: Thật vậy sao, thật vậy sao??
Dung Tự sắc mặt khó coi:
"Đừng nghe mẹ anh nói bừa"
"Hừ" Mẹ Dung bĩu môi một cái, đưa cho Nghê Ca một quảlong nhãn "Con ăn cái này đi"
Nghê Ca vội vàng nhận lấy "Cảm ơn dì ạ"
Ba Dung mắt đầy ý cười nhưng không nói gì. Ba ngườikia trêu đùa nhau thân mật như người một nhà, Lê Tịnh Sơ có chút không thoảimái.
Cô ta rõ ràng am hiểu các loại trường hợp xã giao nhất.Nhưng ở tại thời điểm này, lại cảm thấy mình rất dư thừa.
"Nghê Nghê" Vì thế cô ta di chuyển đối tượng "Chịnghe nói em cùng cha mẹ em cãi nhau?"
"Vâng" Nghê Ca gật gật đầu, răng rắc răng rắc mà bóclong nhãn, giống như con hamster đang dự trữ lương thực cho mình vậy "Cho nênem ở tạm đây vài ngày"
"Vậy" Lê Tịnh Sơ suy nghĩ một chút, nỗ lực muốn đemthế cục lật trở lại
"Vậy em ngủ ở phòng khách có phải rất lạnh haykhông? Mùa hè năm trước chị cùng Hựu Xuyện bọn họ tới đây mở tiệc. Có một phòngkhách điều hòa không được tốt lắm"
Hơi ngừng, cô ta lại bổ sung "Lúc sau vẫn là HựuXuyên cùng chị đổi phòng mới được"
Long nhãn rất ngọt, Nghê Ca cả người đắm chìm trongmùi vị ngọt ngào của quả lòng nhãn. Không phân thân ra trả lời được.
"Không đâu" Dung Tự nhàn nhạt ngẩng đầu, không nhanhkhông chậm thay Nghê Ca trả lời cô ta "Bởi vì hiện tại lại tôi ngủ ở phòngkhách"
Lê Tịnh Sơ sửng sốt.
"Cậu làm sao lại có thể đi phòng khách ngủ?" Sắc mặtcô ta đột nhiên thay đổi, khó có thể tin được "Cậu vì sao lại muốn chạy đi ngủ ởphòng khách?"
Mẹ Dung cười nói "Dung Tự đau lòng cho em gái nhỏnha, kỳ quái lắm sao?"
"Không phải..." Lê Tịnh Sơ cảm thấy chính mình đang thấtthố, có chút xấu hổ "Chính là cháu nhớ được. Trước kia A Tự giống như là rấtchán ghét người khác vào phòng cậu ấy"
Khi cô ta vừa mới quen Dung Tự. Đối với phòng ngủ củaanh có mười hai phần sự hiếu kỳ. Với cô ta mà nói, phòng của anh cũng đại biểucho khu vực riêng tư, cũng có ý nghĩa "Sẽ tiến thêm một bước" vào cuộc sống củaanh.
Nhưng cô ta mỗi lần muốn tới gần, đều bị đối phươngvẻ mặt lạnh lùng cự tuyệt.
Lâu dần, cô ta cũng liền bỏ qua cái ý niệm này.
"Vậy cũng rất bình thường" Mẹ Dung không thèm để ýnói "Hổi tiểu học Dung Tự đã ầm ĩ muốn kết hôn cùng Nghê Nghê, cho nên để conbé ngủ trên giường nó thì như thế nào? Nó nếu một việc nhỏ như giường cũngkhông muốn để cho vị hôn thê đụng tới, còn kết với chả hôn cái gì"
"....."
Lê Tịnh Sơ bỗng chốc không tiếp tục nói gì được.
Mẹ Dung nói như vậy quả thật cũng là sự thật.
"Nhưng mà cháu một mực nghĩ rằng" Cô ta mạnh mẽ chốngđỡ ý cười "Vị hôn thê chỉ là một trò đùa thôi"
Dù sao mỗi lần Tống Hựu Xuyên nhắc tới, cũng đều làhi hi ha ha.
Giọng nói vừa rơi xuống, không có ai tiếp lời.
Nụ cười của cô ta triệt để cứng đờ trên khuôn mặt.
Nghê Ca cuối cùng cũng ăn xong long nhãn. Cẩn thậnđem vỏ bỏ vào thùng rác. Sau đó cúi đầu, lén lút ngáp một cái.
Dung Tự lập tức đứng thẳng dậy, giống như không cóviệc gì:
"Thời gian cũng không còn sớm. Ngày mai mọi ngườicòn phải đi làm đến trường. Giải tán đi thôi"
"Được" Mẹ Dung vẫy vẫy tay "A Tự con tiễn Tịnh Sơđi"
"Được" Dung Tự vừa dứt lời, Nghê Ca cũng đứng lêntheo.
"Con cũng lên lầu trước ạ" Cô gái nhỏ ngoan hồ hồđáp "Chú dì ngủ ngon. Anh trai ngủ ngon. Đàn chị lê, hẹn gặp lại"
"Nghê Nghê ngủ ngon" Ba Dung, mẹ Dung cùng Lê TịnhSơ trăm miệng một lời. Chỉ có Dung Tự không nói chuyện.
Anh hơi rũ mắt, nhìn đến làn váy phía sau Nghê Ca.
Ngồi lâu nên đã có nếp nhăn.
Cô gái nhỏ không hề hay biết. Xem ra là vô cùng mệtmỏi, chậm rì rì mà hướng trên lầu đi lên.
"Nghê Ca"
Ma xui quỷ khiến, Dung Tự liếm liếm môi. Đột nhiên ởtrên váy cô không nặng không nhẹ mà túm xuống.
Nếp nhăn theo đó mà biến mất.
Nghê Ca bỗng chốc bị làm cho tỉnh lại:
"Sao vậy?"
Cô như một con vật nhỏ, hoang mang rối loạn quay đầulại, trên mặt viết lên mấy chữ "Sao anh lại sờ em?"
"Anh...."
Anh muốn cởi váy của em.
Nghe qua giống như một tên biến thái.
Dung Tự liếm liếm môi, hạ giọng, nghiêm túc nói:
"Anh muốn nhìn một chút, có phải em có đuôi haykhông?"
"......"
***
Gió ban đêm lạnh lẽo, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống.
Nhà Lê Tịnh Sơ cách nhà Dung Tự kỳ thực rất gần. Mộtkhu đại viện nhỏ, cũng không có thể cách xa được bao nhiêu.
Huống chi nơi này còn có người tuần tra thườngxuyên. Đã an toàn lại càng an toàn hơn.
Cho nên vừa đưa ra tới cửa, Dung Tự không nghĩ đi tiếp:
"Đi đường cẩn thận"
Sau đó xoay người muốn đi vào nhà.
Một câu nói nhiều lời hơn cũng lười.
"Tớ hôm nay thật sự là muốn đưa tài liệu cho cậu" LêTịnh Sơ gọi lại anh "Cậu cứ như vậy mà đối đãi với người giúp cậu sao?"
Dung Tự thân hình hơi ngừng, quay người lại, cười lạnh:
"Tài liệu ngày mai cũng có thể đưa. Cậu đã quên tôivà cậu cùng lớp?"
Lê Tịnh Sơ khóe miệng khẽ nhúc nhích, không nói đượcgì.
"Lê Tịnh Sơ. Tôi đã đem lời nói của mình nói rất rõràng. Cậu cũng không cần thiết phải ở trước mặt ba mẹ tôi làm cho mình có cảmgiác tồn tại" Dung Tự nhìn cô ta, ngữ khí bình thản "Mẹ tôi đã sớm nhận Nghê Calà con dâu. Bà ấy so với tôi còn cố chấp hơn"
"Nhưng mà Dung Tự. Cho dù không tính là tôi thìkhông không nhất định ohải là Nghê Ca" Lê Tịnh Sơ nhắc nhở anh "Hiện tại còn sớm,cậu không cần thiết ddem lời nói ra như vậy"
"Nếu như không phải là Nghê Ca" Dung Tự dừng lại mộtchút, vô cùng bình tĩnh nói "Vậy đời này của tôi—-"
"....?"
"Hẳn là cũng không có cơ hội kết hôn"
"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro