Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NghêCa có chút không dám tin.
ThầyTôn xoa xoa tay, vô cùng chính xác mà tính toán bước tiếp theo:
"Thầyhiện tại sẽ đi liên hệ cửa hàng sao chép, làm cho em một cái biểu ngữ"
NghêCa "......??"
"Chuyệnnày. Đừng. Thôi đừng ạ...."Cô bị dọa phát hoảng, nhanh chóng khuyên thầy Tôn bình tĩnh "Dù sao hiện tại chỉlà vào vòng chung kết. Em còn chưa có đoạt giải nào...."
Thầygiáo Tôn vô cùng nghiêm túc mà lo lắng một trận.
"Vậycũng được" Ông không tình nguyện đáp ứng xuống "Chờ em tham gia vòng chung kếtxong trở về mới kéo biểu ngữ cũng không muộn"
ChờNghê Ca trốn thoát khỏi văn phòng. Việc cô vào vòng chung kết đã lan truyền khắptoàn trường.
"Conmẹ nó! Cái này đúng là dọa người mà!"
Khicô trở lại phòng học, lớp trưởng ngồi ở vị trí phía trên cô cảm thán:
"Bạnhọc ngồi cùng bàn cậu của chung ta là người duy nhất của tỉnh ta vào vòng chungkết! Là người duy nhất đó!"
MạnhViện không cảm thấy kinh ngạc:
"Đâuchỉ thế. Cô ấy còn là học sinh lớp mười nữa"
Lớptrưởng:
"Bởivậy nên tôi mới nói rằng thật mẹ nó kiêu ngạo mà"
MạnhViện giả bộ vô cùng bình tĩnh
"Chuyệnnày cũng là bình thường. Ai bảo cố ấy là sao Tử Vi trên trời rơi xuống chứ"
NghêCa "....."
Thấycô trở về, lớp trường chủ động nhường vị trí cho cô. Nghê Ca thấp giọng nói cảmơn. Rồi từ trong cặp sách lấy ra di động mở Weibo lên.
Đềtài về Lữ Vân giống như đã nổ suốt nhiều ngày.
Nguyêndo là ba ngày trước, Bắc Kinh Nhật Báo đã phát ra một tin tức lên:
"Nhậnđược một tin báo từ một cư dân mạng không muốn nêu tên, nói rằng cô giáo Lữ, mộtgiáo viên đến từ Bắc Kinh, đã có những hành vi phân biệt đối xử với các họcsinh cũng như lợi dụng chức vụ nhận hối lộ. Ở trong công việc có khả năng còn tồntại những tình huống không làm tròn trách nhiệm. Phóng viên đã âm thầmthăm hỏi một phần phụ huynh của học sinh và xác nhận tình hình cơ bản đều là sự thật. Trước mắt đã liên lạcvới Bộ giáo dục. Tình hình tiếp theo vẫn còn đang được điều tra"
Phíadưới còn có hình minh họa. Ảnh chụp phụ huynh học sinh cùng Lữ Vân đang nóichuyện.
KhiNghê Ca mở ra bài đăng, lượng chia sẻ đã gần mười vạn.
Dướibài đăng có rất nhiều bình luận. Đa số đều là những lời khen ngợi Báo Bắc Kinh cùng những bằng chứng đến từ nhiều người:
@YoonsuL:Cái thông tin như thế này quá ít. Cho mọi người thêm thông tin. Tên đầy đủ là LữVân. Bây giờ vẫn còn đang bình thường lên lớp, đồng thời mở một lớp đào tạo huấn luyện ở bên ngoài trường học, ha ha. Thông tin nói về cơ bản đều đúng. Tôi đãtốt nghiệp tiểu học mười năm đến bây giờ còn cảm thấy ác mộng. Loại người nàykhông cần phải nương tay. Cảm ơn.
@Thầnquả cam: Trời chọc tôi cũng biết đó là ai.....Cái giáo viên này thật sự là bóngma tâm lý của tôi. Khi tôi học tiểu học, "may mắn" được cô ta dạy thay nửa năm.Học sinh trong nhà có tình hình không tốt cô ta quả thực không xem vào mắt, mỗingày luôn nói "Loại học sinh này như em làm sao có thể có tiền đồ?" "Dù saocũng không thi vào được trường cấp hai tốt, không bằng hiện tại từ bỏ nỗ lựcđi" loại câu nói ma quỷ như vậy mà luôn treo ở ngoài miệng....Nhưng mà khi đóthành tích của tôi luôn nằm trong top 5 của lớp! Nhất định phải nghiêm túc điềutra cô ta!!
@Liêunày như không có dừng: Thêm một thông tin. Tôi đã đến lớp đào tạo thi của cô ấy.Trên thực tế, thói quen của cô ấy vô cùng đơn giản. Đó là, đem tất cả bài văn củamọi người đều đồng hóa thành cùng một loại...umm. Không biết vì sao lại có nhiềungười đi nghe cô ấy dạy như vậy. Phong trào kỳ quái sao?
@ Mèoa xước: Loại người như thế này thật là là giáo viên rác rưởi. Căn bản không xứngđứng trên bục giảng. Còn làm thanh danh của đồng nghiệp bị vấy bẩn theo.....T.T
@Khôngphiền não siêu vui vẻ: Kỳ lạ. Đã nhiều năm như vậy, người bị hại cũng nhiều saokhông thấy một người nào tố cáo?? Tôi ở trên mạng tìm tòi một chút thì phát hiệngiáo viên này còn liên tiếp ba năm được chọn là giáo sư ưu tú?? Thật là thật giảlẫn lộn. A mẹ nó.
......
NghêCa vô cũng ngoài ý muốn.
Côhoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện sẽ diễn ra thành như cái dạng hôm nay.
Tuy rằnglúc trước Dung Tự hù dọa Lữ Vân, nói Weibo là anh tung tin lên. Nhưng mà loại nộidung cùng phong cách như thế này, thoạt nhìn không phải là anh. Cái này hẳn làmẹ Dung Tự.
NghêCa cầm di động, do dự, không biết có nên gửi tin nhắn nói cảm ơn cho anh haykhông.
Đangdo dự thì một giây sau đối phương đã gửi tin nhắn trước cho cô.
Anh gửitới một loạt tin nhắn:
[Tạisao cuộc thi văn học trẻ lại là cấp độ cao nhất của văn học ở Trung Quốc?]
[Cuộcthi văn học trẻ, nó thực sự tuyệt vời ở đâu?]
[Tạisao vòng chung kết cuộc thi văn học trẻ lại rất khó?]
........
NghêCa sửng sốt một chút, không hiểu [Anh muốn nói cái gì?]
DungTự [Nhìn không ra à]
NghêCa [...Không quá hiểu]
DungTự [Em làm sao học được ngữ văn vậy? Đến anh còn biết, em còn không rõ? Thầy Tôn nói qua, thầy ấy đã chọn đề tài và bắt đầu làmnhững thứ có liên quan khi còn có vẻ hơi xa. Đây được gọi là một lời tiêntri]
NghêCa [....Cho nên?]
DungTự [Anh đang khen em. Cung phản xạ của em thế nào lại dài như vậy. Còn khôngnhìn ra?]
NghêCa "......"
***
Nhưmuốn hồi báo vì Dung Tự đã ra sức làm việc như vậy. Nghê Ca dự định mời cô vợnhỏ khó chịu này đi ăn một bữa cơm. Tiện đường cùng anh nói một chút chuyệntình cảm của cô gái nhỏ mới lớn một chút.
Nhưngcô không nghĩ tới. Trên đường đi tìm Dung Tự. Vậy mà lại gặp phải Lữ Vân.
LữVân mang khẩu trang. Nhưng mà khi ra cổng trường vẫn bị nhận ra.
Cácphóng viên ngồi đợi trước cổng trường bao quanh cô ta. Lữ Vân mất đi khí thếcao cao tại thường như ngày xưa, chật vật đến không thể lựa lời mà nói:
"Cácngười hiện tại ngăn không cho tôi đi. Về sau tôi nhất định đều sẽ trả thù lại tấtcả! Các người chờ đó cho tôi!...Không cần chụp! Tôi nói không được chụp!"
Cácphóng viên ngoảnh mặt làm ngơ:
"Côgiáo Lữ, nhìn đến những tin tức tố cáo trên Weibo, cô cảm thấy như thế nào?"
"Cảmthấy?" Lữ Vân cười lạnh "Đó đều là tin tức giả. Tôi luôn nghiêm túc dạy học vàlàm một người tốt, tôi có thể cảm thấy cái gì?"
NghêCa thân mình hơi ngừng, muốn trốn khỏi cái nơi thu hút này nhưng mà Lữ Vân quayđầu đã trông thấy cô. Ánh mắt cô ta sáng lên:
"A,đó chính là học sinh của tôi. Cô ấy rất lợi hại. Cô ấy là người duy nhất trongtỉnh chúng ta vào vòng chung kết cuộc thi văn học trẻ. Các người đi phỏng vấncô ấy đi. Các người phỏng vấn xong liền biết những lời kia ở trên mạng là giả!"
NghêCa sững sờ. Chưa kịp chạy thì kiếm dài súng ngắn đã đưa ra trước mặt cô.
Cácphóng viên hỏi những vấn đề lời lẽ cũ rích. Nghê Ca lặng không tiếng động nghe xong,buông mắt xuống, giọng nói thẳng thắn:
"Nhữngchuyện trên mạng tất cả đều là thật. Tôi chán ghét cô ấy"
LữVân cùng các phóng viên đều sửng sốt.
"Cóthể nói kỹ thêm không?" Trong đó có một vị phóng viên hỏi "Trước đây..."
Côphóng viên còn chưa dứt lời. Lữ Vân xen vào. Trên mặt cô ta hiện ra một loại biểucảm gần như thương tâm:
"NghêCa, làm người phải nói về lương tâm. Cô để tay lên ngực tự hỏi. Ngày thường đốiđãi với học sinh chỉ là nghiêm khắc một chút. Chưa bao giờ làm chuyện gì quáđáng. Cô dùng hình phạt về thể xác để xử phạt em sao? Đánh qua em sao? Cô nóiqua lời nói không tốt với em sao? Vì sao các em đều đối xử với cô như vậy?"
NghêCa cả người đều run lên.
Cô trầmmặc thật lâu, ngẩng đầu, từng chữ từng chữ hỏi:
"Tôiđây lại làm chuyện gì sai sao? Lại bị cô đối xử như vậy?"
"Tôi,thời điểm học tiểu học. Lễ khai giảng vô tình đi nhầm vào hội trường, cô ngaytrước mặt các lớp không ngừng cười nói tôi ngu xuẩn. Ở trong trường học tôichào hỏi cô, cô mỗi một lần đều nhìn thấy được nhưng cho tới bây giờ đều luôn phớt lờ tôi. Sinh hoạt lớp đối với tất cả mọi người nói "Các em khôngthể giống như Nghê Ca lười như vậy, bằng không sẽ không có tương lai..."
LữVân đánh gãy lời cô "Đã nhiều năm như vậy. Tôi không nghĩ tới những chuyện nhỏnhư vậy. Em lại nhớ được toàn bộ"
Hốc mắtNghê Ca bỗng nhiên đỏ lên.
Cô trầmmặc, chất vấn "Nhớ được những chuyện này, ngược lại là tôi sai sao?"
LữVân ngậm miệng không đáp. Phóng viên nhanh chóng truy hỏi:
"Vậybạn học này, bạn hi vọng chuyện lần này kết thúc như thế nào?"
"Tôihi vọng mọi người, có thể cùng bộ giáo dục cùng nhau điều tra rõ ràng—" Giọngnói Nghê Ca đột nhiên vỡ ra "Mấy năm nay, vị giáo viên này, đến cùng đã làm quanhững chuyện gì"
"NghêCa" Khuôn mặt Lữ Vân toát ra vẻ thất vọng "Em rõ ràng không nhận đến bất kỳ ảnhhưởng gì. Nhưng lại biểu hiện ra ý muốn trả thù mạnh mẽ như vậy. Em thực sự quáyếu đuối. Tương lai sẽ trôi qua không tốt"
"Vậy!"Nghê Ca đột nhiên bùng nổ, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, nước mắt từngviên lớn rơi xuống "Những người kia....Những người kia bởi vì cô nên không còncó....không còn trở lại trường học! Cô cảm thấy cô không phải là người bạo lực trườnghọc, bạo lực học sinh sao?"
Cô lệrơi đầy mặt. Từng chữ từng chữ mà bật ra ngoài, hét đến nghiến răng nghiến lợi.Tất cả các ống kính quay phim cùng nhau quay tới cô.
Giâytiếp theo, đột nhiên bị người phía sau túm ở gáy, mang theo cô ôm vào lồng ngực.
NghêCa ngửi được mùi hương chanh sạch sẽ.
Cô hoảnghốt chớp mắt. Nghe được trên đỉnh đầu giọng nói trầm thấp mang theo chút giận dữ
"Khôngcần chụp"
Cácâm thanh ồn ào trong nháy mắt đều bị ném hết sau đầu.
NghêCa bắt đầu khóc lớn.
Cô cơhồ có thể đoán được kết cục chuyện này. Cũng biết Lữ Vân không lật ra được bọtbiển. Nhưng cô một chút cũng không cảm thấy nhẹ nhõm. Cô vẫn là khổ sở đến đòimạng.
DungTự tay dừng ở trên cái ót của cô.
Giốngnhư vuốt lông, từng cái từng cái mà vuốt ve.
"NghêCa. Không có việc gì" Anh đem cái cằm đặt trên cái đầu lông xù của cô, như đangan ủi, một lần lại một lần nói
"Khôngcó việc gì. Em đừng khóc"
***
Đâykhông phải là lần đầu tiên Nghê Ca ở trước mặt Dung Tự bạo khóc.
Nhưngmỗi lần khóc xong, cô đều cảm thấy dị thường thẹn thùng.
Ngồitrong nhà ăn với vẻ mặt nhu thuận, một cử động nhỏ cũng không dám.
"Vừarồi em sao lại không có ý tứ vậy?" Dung Tự cũng ngạc nhiên, anh thản nhiên vénlên chiếc áo sơ mi bị khóc ướt "Em là vòi nước sao?"
"......."
Côgái cừu buông thõng mắt. Lỗ tai cừu cũng không dám di chuyển. Khóe mắt có mộtchút đỏ không dễ phát hiện.
DungTự thở dài "Định mời anh ăn ở nhà ăn?"
"Anhkhông phải nói trong khoảng thời gian này anh muốn học thêm, không rảnh ăn bênngoài...."
DungTự sờ sờ cằm "Vậy cũng được đi"
"Anhmuốn ăn một bát mỳ thịt bò lớn, đem tất cả thịt đều thêm một lần" Hơi ngừng lại,anh cường điệu "Chính là khoảng thời gian trước em mua cho chú Nghê loại này"
NghêCa "....."
Khoảngthời gian trước khi thi xong. Ba Nghê đến họp phụ huynh cho Nghê Ca.
Saukhi họp xong thì hai người tiện đường ở nhà ăn trường học ăn bát mỳ.
Ở trườngtrung học Nhất Trung mỳ thịt bò rất nổi tiếng. Có thể thêm các loại thịt kháccùng đồ ăn phụ. Nghê Ca đã mua cho ba Ngê một bát mỳ, đem tất cả các loại đềuthêm vào.
Thịtbò sốt nấm, trứng ốp la, trứng rán đậu phụ, tám khối mỳ thịt bò, bằng giá nhưăn một nồi lẩu nhỏ.
DungTự thấy cô nửa ngày bất động.
Nhíumày "Đi"
Nhưngmà Nghê Ca vẫn không nhúc nhích.
Anh cảmthấy nghi ngờ, đang muốn hỏi như thế nào. Nghê Ca đột nhiên ngẩng đầu, một bộdáng nghiêm túc hỏi:
"DungTự, anh có thể đừng nghĩ mãi làm ba em được không?"
Đếnbây giờ Dung Tự cuối cùng xác nhận một điều.
Cuốicùng anh đã biết, mấy ngày nay, cuối cùng là khó chịu chỗ nào. Làm anh cảm thấymơ hồ không dễ chịu.
"NghêCa" Bỏ di động xuống, Dung Tự ngả người ra sau, hơi ngừng, ý tứ hàm xúc khôngrõ nâng mắt lên "—Sao lại không gọi là anh trai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro