Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghê Ca đạp giày cao gót, một đường chạy chậm vào cửa.
Nhưng là vẫn đến muộn 2 phút.
Buổi lễ chính thức bắt đầu. Dương Ni đứng ở trên lễđài. Cô ta cũng mặc một chiếc váy, cầm trên tay bản thảo mang theo khuôn mặt mỉmcười. Lần lượt giới thiệu các vị khách quý.
"....Trừ bỏ giáo viên của trường đại học A. Hôm naychúng ta còn may mắn mời đến huấn luyện viên của câu lạc bộ LG, cùng các độiviên của câu lạc bộ..."
Nghê Ca không nhìn cô ta. Ánh mắt đảo qua hội trường.Ở vị trí phía trước nhìn đến một bóng lưng quen thuộc.
Tưởng Trì.
Chàng trai mặc tây trang màu xám đen, yên tĩnh ngồi ởhàng thứ nhất dành cho khách quý. Cậu ta hơi ngẩng đầu, dung mạo tuấn lãng, nhãnhặn anh khí.
".....Cùng với những vị khách quý. Đặc biệt hôm nay— Năm nay vừa mới giải nghệ. Nhưng sự nổi tiếng của anh không bị giảm đi mà vẫnrất cao không dưới các vương bài tuyển thủ nào, II!"
Tưởng Trì đứng lên. Khuôn mặt mang vẻ mỉm cười. Hướngvề phía fan hâm mộ được sắp xếp phía sau gật đầu ra hiệu.
Dẫn tới một đám cô gái một trận hét lên:
"Tiểu Ngải ở phía trên!!!"
"Ô ô Tiểu Ngải đang cười với tôi T.T"
......
Nghê Ca hơi hạ thấp người. Mang theo ba lô đi qua.Ngồi bên cạnh người cậu ta.
Sau đó thở phào một hơi thật dài.
Tưởng Trì vừa mới quay đầu lại trông thấy cô, lập tứcliền mỉm cười:
"Buổi lễ vừa mới bắt đầu. Trên đường bị kẹt xe sao?"
"Không phải" Nghê Ca thở dài "Mình vừa mới đi sai chỗ"
"Thế sao không gọi điện cho mình?"
"Mình nghĩ là cậu sẽ không tới đây" Hôm nay buổi chiềuMạnh Viện có một buổi phỏng vấn. Nghê Ca cho rằng, Tưởng Trì sẽ cùng đi với cô ấy.
"Ban đầu mình thật sự không tính sẽ đến" Thấy cô thởhổn hển, Tưởng Trì đưa cho cô chai nước "Nhưng không biết Mạnh Viện lại đangnháo cái gì. Cứ nói để một mình cô ấy là được. Không cho phép mình đi cùng"
Nghê Ca buồn cười, tiếp nhận nước khoáng:
"Cảm ơn cậu"
Phòng hội nghị này không tính là lớn. Ngồi ở phíasau là tất cả fan hâm mộ đều được mời đến quan sát buổi lễ. Mênh mông đều làcác fan em gái.
Cô vừa mới uống xong ngụm nước thứ hai, liền nghe thấymấy cô gái phía sau hạ giọng thảo luận:
"Nói ra khả năng cậu không tin. Tôi vừa bước vào cửatừ phía bên kia. Lúc đi vào trông thấy một anh trai không quân cao lớn. Mẹ nó!Anh ấy liếc qua một cái mà chân tôi đều mềm nhũn. So với Tiểu Ngải còn đẹp traihơn ô ô ô"
"....." Nghê Ca kém chút phun ngụm nước ra.
Một cô gái khác mắt tỏa ra lục quang:
"Chỗ nào vậy? Sao cô không nói sớm?"
"Tòa nhà bên trên gần ở cổng phía bắc....Cô đừng vộiha ha ha. Bọn họ hình như là có cuộc họp. Lát nữa trở về chúng ta ngồi đợi. Khẳngđịnh sẽ gặp được bọn họ"
Sau đó giọng nói của các cô gái đó liền thấp đi.
Nghê Ca đột nhiên có chút không được tự nhiên.
Tưởng Trì cũng nghe thấy, hạ giọng, buồn cười hỏi:
"Cậu cũng là vừa mới nhìn thấy anh trai không quân?"
"......"
Đâu chỉ thế.
Cô không chỉ có nhìn thấy anh trai không quân. Hơn nữacòn ngồi xe của anh trai không quân. Còn muốn anh trai không quân lăn.
Cho nên cô không tình nguyện "...Ừm"
"Khó trách cậu lại tới chậm hai phút" Tưởng Trìkhông nghĩ nhiều, trêu ghẹo cô "Mấy năm nay vừa nhìn đến người mặc quân phục. Cậuliền đường đều đi không được"
"Cậu nói bậy. Mình nào có –" Nghê Ca nhỏ giọng phảnbác cậu. Lời còn chưa dứt, microphone truyền đến một trận bén nhọn tạp âm.
Ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên micro trên tayDương Ni.
Đang muốn tiến hành đến phân đoạn quan trọng nhấthôm nay. Cô ta nắm vuốt bản thảo chủ trì buổi lễ, lật đến một trang cuối cùng,liền thay đổi dáng vẻ vừa rồi còn hào phóng, đột nhiên co quắp đứng đó lắp bắp:
"....Vì, vì mục đích muốn cùng câu lạc bộ LG cùng vớitrường học chúng ta kết nối, chúng ta quyết định hôm nay cử hành...."
Nghê Ca sửng sốt một chút, không hiểu:
"Cô ấy đã đọc qua nó, làm sao lại có thể xuất hiệnsai lầm?"
Bởi vì một trang bản thảo chủ trì cuối cùng Dương Nikhông có in ra. Cô ta lật đến một trang cuối cùng là trang trắng.
Dương Ni gập ghềnh. Người ở dưới đài nhíu mày.
Một trong bốn vị huấn luyện viên chủ chốt câu lạc bộLG là người Hàn Quốc. Cho nên lần này buổi lễ trao giải được phát bằng ba loạingôn ngữ. Nghê Ca bị cô ta trăm phương nghìn kế đá rơi xuống. Hiện tại chỉ cònmột mình Dương Ni, đã muốn biên soạn lại từ ngữ, lại còn muốn phân thân phiên dịchtiếng anh cùng tiếng hàn.
Nghê Ca "......"
Cô ta tựa hồ đào cái hố cho chính mình. Sau đó từ từnhắm hai mắt nhảy vào sao?
"....Nay, hôm nay buổi lễ trao giải, sẽ được tiến hànhvào buổi chiều" Dương Ni không có kinh nghiệm viết bài phát biểu, gập ghềnh.Trong hội trường tiếng nghị luận không ngừng.
Chờ cô ta dịch xong hai thứ tiếng còn lại. Đám fanhâm mộ đã bắt đầu ầm ĩ:
"Đây là MC gì vậy? Từ chỗ nào đến mà lại khôngchuyên nghiệp như vậy?"
"Nếu không làm được thì đừng có làm MC chủ trì chứ.Cắt đi cô cũng giống như nhau. Không ảnh hưởng đến bọn tôi nhìn."
"Đừng đứng đó nữa, xuống dưới đi!"
......
Bị mọi người cùng nhau hô hét như vậy. Dương Ni hoàntoàn hoảng loạn.
Lần này các từ ngữ biên tập cho buổi lễ đều đã bịlãng quên. Cô ta đứng khô cằn ở trên đài. Hốc mắt chậm rãi phiếm hồng.
Hàng phía trước, nhóm lãnh đạo trường đại học A caumày châu đầu ghé tai vào nhau:
"Sinh viên này từ bên ngoài đến sao? Loại trình độnhư thế này sao lại bảo cô ta đến?"
"Không biết. Tôi nhớ được lúc ấy gọi hai người. Mộtsinh viên khác nữa đâu?"
......
Giây tiếp theo, một thân hình mảnh khảnh cầm microphoneđứng lên đài.
Tiếp nối lời nói Dương Ni vừa mới nói ra, không cókhe hở kết nối lại:
"Để xây dựng cầu nối giữa câu lạc bộ LG và trường họccủa chúng tôi. Chúng tôi quyết định tổ chức buổi lễ trao giải hôm nay, để quảngbá sức mạnh tổng hợp giữa trường đại học A cùng câu lạc bộ thể thao điện tử lớncủa cả nước. Cùng nhau chung sức để tạo nên thành quả cho mục đích nghiên cứu"
Trong hội trường xôn xao dần dần bình ổn.
Trọng điểm là. Trên tay cô không có bản thảo chủtrì.
"....Chúng tôi vô cùng cảm ơn vì sự hiện diện của cácvị khách quý. Tiếp theo, giáo viên – người phụ trách chuyên ngành thể thao điệntử đến từ trường đại học A sẽ trao giải thưởng cho câu lạc bộ LG"
Sau khi nói xong, cô dùng hai thứ tiếng anh và tiếnghàn. Lại đem đoạn diễn văn cảm tạ kia lặp lại một lần.
Cô đứng ở trên sân khấu, không có chút luống cuốngnào, vừa tự nhiên lại hào phóng.
Hào quang từ trên người Dương Ni rời khỏi. Cô ta nắmmicrophone đứng tại chỗ. Trong mắt không cam lòng dần dần biến thành mất mát.
Tưởng Trì ở dưới đài cùng với toàn bộ mọi người cùngnhau vỗ tay.
Cho nên cậu ta cũng không chú ý tới, điện thoại đượccài chế độ yên lặng đang nằm trong ba lô của Nghê Ca, màn hình liên tục sáng.
— Càng không ngừng có người gửi tin nhắn đến.
***
Buổi lễ trao giải kết thúc. Nghê Ca theo mọi ngườichụp ảnh xong. Cuối cùng có thể thay cái đôi giày cao gót đi.
Cô trở về khán đài cầm ba lô. Gặp Tưởng Trì ngồi ở đằngkia, biểu cảm tràn ngập tình yêu.
"Viện Viện phỏng vấn qua. Chúng ta ba người đợi látnữa tìm một chỗ tụ họp. Cùng nhau ăn một bữa cơm đi"
"Được" Nghê Ca đáp ứng thật sự sảng khoái. Cầm chiếcba lô tới, nhỏ giọng "A" một tiếng "Di động của mình hết pin"
"Đợi lát nữa lên xe sạc đi" Vài người phụ trách câulạc bộ LG hướng Tưởng Trì đi tới, cậu ta cũng cười đứng lên "Mình đi chào hỏi bọnhọ một tiếng. Cậu chờ mình một chút nhé?"
Tưởng Trì năm nay tháng tư giải nghệ. Tính toán sangnăm tham gia cuộc thi. Trở lại học đại học.
Nhưng nói thế nào cũng ở câu lạc bộ chờ đợi nhiềunăm như vậy. LG chứng kiến cậu ta từ không có gì cả đến vô địch thế giới. Cậuta đối với câu lạc bộ tình cảm vô cùng sâu đậm.
Nghê Ca không có ý kiến:
"Vậy mình xuống dưới chờ cậu"
Tưởng Trì đáp lại một tiếng. Cô đeo ba lô lên lưng bỏchạy.
Trong phòng hội nghị có điều hòa tỏa ra hơi lạnh nênđợi lâu cô cảm thấy có chút lạnh. Nghê Ca chạy tới cửa chờ cậu ta. Mặt trời chiềungã về phía tây. Phía xa là ngọn núi. Đám mây phía chân trời tụ lại thành đám,bị nhuộm thành một màu đỏ cháy rực.
Cô hơi nhàm chán. Một chiếc xe việt dã đã ở trước mặtcô thong thả chậm rãi chạy tới.
Cửa sổ xe bị kéo xuống, Nghê Ca không có ngẩng đầu,nghe thấy một giọng nói quen thuộc, thấp lại chìm, âm cuối có chút cao lên:
"Chờ anh sao, tiểu đồng chí?"
Tiểu đồng chí đứng ở trong góc, lỗ tai cừu buôngthõng xuống. Không nói chuyện cùng không nhìn anh.
Hai người cách nhau ba mét, cô tựa như không nghe thấy.
"Aiz" Thấy Nghê Ca nửa ngày không tiếp lời, Dung Tựkhông thể trình diễn tiếp đi xuống "Anh nói này, điện thoại của em hết pin. Emmuốn dùng di động che giấu sự xấu hổ cũng không có cơ hội. Còn cúi đầu làm gì?"
Nghê Ca dừng một chút "Xem con kiến chuyển nhà"
"....."
Kỳ thực là cô đang nghiên cứu con đường chạy trốnthì đúng hơn.
Nghê Ca suy nghĩ.
Nếu như anh muốn đi tới đánh cô, cô khẳng định chạykhông qua được anh. Vậy tình huống tốt nhất là, địch bất động ta cũng bất động.
Dung Tự bị tức nở nụ cười "Lên xe"
Nghê Ca không có quyết định này. Thậm chí cô còn lùilại phía sau một bước.
Dung Tự không thuận tiện xuống xe. Nhưng nhìn độngtác lui ra phía sau của cô thật sự làm anh một lần nhìn là khó chịu một lần, giọngnói không tự giác trầm xuống:
"Đừng để anh nói lần thứ hai"
Kỳ thật Nghê Ca vẫn có chút sợ, dứt khoát lui lạithêm một bước:
"Anh...Từ xa như vậy chạy về, chỉ để hung dữ vớiem?"
"Không phải"
Dung Tự chỉ có thể đem ngữ khí mềm xuống "Chỗ nàykhông thể dừng xe. Em nghe lời"
Anh lái xe chạy thực sự chậm nhưng xe vẫn chạy đi.Sau khi nói mấy câu, mắt thấy liền chạy qua cô, Dung Tự dứt khoát giẫm chân ga,quay đầu lại bảo cô:
"Đi lên xe"
Nghê Ca vẫn bất động "Anh muốn mang em đi đâu?"
"Không phải. Em không thể đi lên rồi nói sao?" DungTự cực kỳ kỳ quái. Cúi đầu nhìn bản thân đã thay quần áo, sợ sẽ dọa đến em gáinhỏ nên quân phục anh liền thay ra "Anh mang em đi ăn cơm"
"Anh trở về nhà rồi sao?"
"Còn chưa" Dung Tự xe chậm rì rì, mắt thấy đã muốnvượt qua cô, anh lần thứ ba quay đầu "Buổi chiều hôm nay anh mới trở về. Cái gìcũng đều chưa kịp làm. Đầu tiên là tham gia cuộc họp"
"À...." Nghê Ca ngữ tốc cũng chậm rãi "Vậy anh nhớquay trở về thăm họ. Bọn họ hẳn là đều rất nhớ anh"
Dung Tự lần thứ tư quay đầu.
Nghê Ca nói: "Nhưng mà năm trước lúc ăn tết, ông nộiDung nói, nếu như anh không trở về nhà. Ông sẽ liền không nhận đứa cháu này làanh"
Dung Tự lần thứ năm quay đầu.
"Bất quá ông nội năm trước nữa cũng nói như vậy. Ôngấy giống như hằng năm đều nói như vậy. Kỳ thực anh đã không phải là cháu củaông nội nữa, anh biết không?"
Dung Tự "......"
Ở nơi này nói chuyện thật mẹ nó vất vả. Khi quay đầuđến lần thứ bảy, Dung Tự không thể nhịn được nữa:
"Em cuối cùng là lên hay không lên?"
Trong giọng nói đều trở nên lạnh băng.
"Em..."
Nghê Ca nắm chặt dây đeo ba lô.
Một bộ dáng siêu cấp vô tội.
Giây tiếp theo, trong tầm mắt xuất hiện một chiếc xethể thao màu xám bạc, nhẹ nhàng linh hoạt dừng ở sau xe Dung Tự. Tưởng Trì ngồitrong xe, ra hiệu về phía cô:
"Nơi này không thể dừng xe. Mau lên"
Nghê Ca nhanh chóng tặng Dung Tự hai chữ:
"Không lên"
Sau đó cô lùi lại, lấy tốc độ chạy trăm mét cựcnhanh mà chạy đến trước xe Tưởng Trì. Mở cửa xe ngồi vào, đóng cửa chạy lấy người.Một loạt động tác nước chảy mây trôi lưu loát sinh động giống như hành văn liềnmạch lưu loát.
Xe thể thao chớp mắt tăng tốc rời đi. Sau xe bụi đấtbay lên.
Dung Tự "....??"
***
Nghê Ca lên xe. Tưởng Trì mới nhìn rõ chiếc xe việtdã phía sau kia.
Chú ý tới giấy phép, cậu ta nhíu mày: "Người trongnhà cậu?"
"Không phải" Nghê Ca hơi ngừng, rầu rĩ giải thích"Là Dung Tự"
Tưởng Trì sửng sốt một chút, cười nói:
"Anh ấy không phải là đi học trường quân đội sao?Nói mới nhớ, mình quả thật chính xác đã rất lâu không thấy qua anh ấy thì phải"
"Ừm. Anh ấy đến đại mạc, sa mạc lái máy bay. Mìnhcũng rất ít khi thấy anh ấy" Nghê Ca hít hít cái mũi "Thẳng thắn mà nói. Nhữngnăm gần đây, mình liên tục cho rằng anh ấy..."
Cô đặc biệt muốn hung tợn mà nói, đã chết ở bênngoài.
Nhưng mà....
Quên đi.
Nói đến bên miệng, Nghê Ca rõ ràng ý thức được. Cô vẫnkhông hi vọng anh sẽ chết ở bên ngoài.
Dùng miệng nổ cũng không được.
"Có phải anh ấy bận rộn hay không?" Tưởng Trì hiểuý, có chút kinh ngạc "Nếu tính toán...Anh ấy cũng đã tốt nghiệp cấp ba rất nhiềunăm rồi. Chẳng lẽ liên tục không trở về nhà sao?"
"Cũng không phải. Vừa mới bắt đầu vài năm đều trở vềnhà" Nghê Ca nhớ lại "Nhưng rất kỳ quái là mỗi một lần bọn mình đều bỏ lỡ"
Thời gian vĩnh viễn không khớp, luôn luôn không gặpđược.
Mới đầu bọn họ còn có thể liên hệ bằng cách gửi tinnhắn cùng với gọi điện. Nhưng về sau khi cô bước vào lớp mười hai, cơ hồ mộtnăm tròn đều không dùng điện thoại. Liên hệ cứ như vậy mạc danh kỳ diệu mà cắtđứt.
Sau vài năm, anh liền bắt đầu trở nên dị thường bậnrộn. Vĩnh viễn trên thân mang nhiệm vụ, bất kể ngày lễ.
Tưởng Trì nghĩ mở miệng, muốn nói cái gì đó. Nghĩ tớinghĩ lui lại phát hiện bản thân không biết nên nói cái gì.
Chỉ có thể vô dụng an ủi: "Có lẽ anh ấy có nỗi khổtâm"
Nói xong ngẩng đầu. Phát hiện trong kính chiếu hậu.Chiếc xe kia của Dung Tự còn đi theo bọn họ.
Tưởng Trì:
".....??"
Sợ tới mức cậu ta phải nhanh chóng kiểm tra lại bảnđồ.
Cái này mẹ nó đều qua đến bảy cái quảng trường.
Dính thật đủ chặt.
"Ban đầu mình cũng nghĩ như vậy, cảm thấy anh ấy nhấtđịnh có lý do của mình" Nghê Ca không hề hay biết, đôi lông mày thanh tú nghiêmtúc nhăn lại "Nhưng hiện tại mình cảm thấy. Nguyên nhân gì cũng không thể trởthành lý do. Anh ấy thật sự làm cho người khác rất tức giận"
"Cái này....." Lực chú ý hiện tại của Tưởng Trì đãkhông còn ở trên chuyện này
"Cậu nhìn vào kính chiếu hậu xem. Người anh traitrúc mã của cậu. Giống như liên tục đi theo chúng ta"
"...."
Nghê Ca quay đầu nhìn.
Vừa vặn đối diện với chiếc xe kia.
"Anh ấy có phải tìm cậu có chuyện gì hay không?" TưởngTrì cẩn thận thăm dò "Vừa rồi hai người có phải có lời gì chưa nói xong haykhông?"
"Không có" Nghê Ca bình tĩnh suy xét, sau đó cảm thấy"Anh ấy có thể muốn đánh mình"
"...??"
Đèn đỏ đổi thành đèn xanh. Tưởng Trì quay đầu lạiphía trước. Khóe miệng vừa động. Nhấn ga.
"Không sao đâu" Cậu ta chắc chắn nói "Xe này củamình có thể chịu được va chạm. Mình không sợ anh ấy"
"......"
Trong xe trầm mặc một trận.
Đằng sau chiếc xe việt dã vẫn còn hùng hổ đuổi theokhông từ bỏ. Tưởng Trì lại nhìn kính chiếu hậu. Nhịn một hồi lại nhịn không được:
"Nhưng mà...Nghê Ca à"
".....?"
"Chỉ là, anh ấy có cái giấy phép kia. Nếu như anh ấythực sự đụng đến." Cậu ta hỏi "Mình có phải ngược lại đưa tiền cho anh ấy haykhông?"
"......"
***
Lúc Nghê Ca cùng Tưởng Trì đến tiệm lẩu. Mạnh Việnđã ở đó.
"Mình tới chậm nên không có phòng riêng" Mạnh Viện rầmrì "Chúng ta chỉ có thể ngồi ở sảnh quán ăn"
Bên ngoài kỳ thực cũng rất tốt. Tưởng Trì thuận thếxoa xoa đầu cô ấy:
"Không có việc gì"
Ba người ngồi xuống.
.....Phía sau còn có một cái đuôi vĩ đại đi theo.
Dung Tự không đi qua góp vui. Ở bên cạnh ba người,chính mình ngồi một bàn.
Người phục vụ nhẹ nhàng hỏi:
"Tiên sinh, ngài đi mấy người?"
Anh ý cười không giảm: "Một người"
Người phục vụ đưa thực đơn lên:
"Ngài chọn món xong rồi gọi cho tôi. Nước chấm là tựphục vụ. Trên bàn nhỏ có hoa quả cùng với cháo. Nếu ngài cần có thể tự mình đilấy hoặc là bọn tôi cũng có thể giúp ngài..."
"Tôi không cần thực đơn" Đáy mắt Dung Tự chứa ý cười,đánh gãy người phục vụ "Cô giúp tôi nhìn xem bàn bên cạnh ăn cái gì. Tôi cũngmuốn một bàn như vậy"
Người phục vụ im lặng rồi nói
"Tiên sinh, ngài xác định?"
"Đúng thế" Ngữ khí Dung Tự đột nhiên trở nên đau khổkịch liệt "Tôi một người. Phải ăn được phân lượng của ba người kia. Vậy mới náonhiệt. Vậy mới có tôn nghiêm"
"......."
Mạnh Viện ngay từ đầu không phát hiện ra Dung Tự.
Cô ấy cúi đầu chọn đồ ăn, không quan quan tâm đến tiểuđồng bọn của mình:
"Ôi. Trì Trì hôm nay cùng mình kể qua chuyện của cậuvới bạn cùng phòng kia. Cô ta cũng quá ghê tởm rồi"
"Cũng tạm" Nghê Ca không để ý "Chỉ là chút nháo loạnnhỏ, không ảnh hưởng"
"Nhưng mà Nghê Nghê thật lợi hại nha" Mạnh Viện từnhỏ rất thích học bá, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô "Cậu nhất định là trênlưng có bản thảo đi?"
"Không...có" Nghê Ca do dự, quyết định nói thật "Mình ởhiện trường nói bừa. Hồi nhỏ đi theo ba cùng anh trai. Nghe qua nhiều lần đềulà nói mấy câu như vậy, cũng không khó phiên dịch"
"......"
Nhưng mà nói đến phiên dịch, Mạnh Viện lại hỏi:
"À Nghê Nghê. Hiện tại chỗ thực tập mình đã chọn được.Cậu thì sao?"
Ba năm đại học, Mạnh Viện cùng Nghê Ca ở cùng thànhphố nhưng không cùng trường. May mắn trường học hai người gần nhau. Cho nên lênđại học vẫn chơi cùng với nhau.
Nghê Ca cầm lên miếng dưa hấu:
"Mình còn chưa chọn được"
"Mấy nơi trước đó đều không trả lời lại cậu?"
"Ừm" Dưa hấu lạnh buốt nhưng ngọt lịm "Nhưng nói thậtmình cũng không vội...Mình muốn học nghiên cứu"
Cô còn chưa dứt lời, chị gái phục vụ đã mỉm cười dừngở bên người cô:
"Xin chào. Thưa cô. Bàn bên cạnh có một vị tiên sinhkhông muốn để lộ danh tính muốn tôi nhắc nhở cô: Ăn ít dưa hấu ướp lạnh mộtchút, người thể hàn dễ bị đau bụng"
Nghê Ca "....."
Mạnh Viện kinh ngạc "Vị tiên sinh nào?"
Nhìn xung quanh, cuối cùng cô ấy nhìn thấy một ngườiđàn ông có cái đuôi to rêu rao kia.
—Giống như bàn cô ấy. Anh chọn mười phần thịt dêbéo từ New Zealand. Từng miếng từng miếng bỏ vào trong nồi.
"Ôi mẹ nó" Mạnh Viện chớp mắt kinh ngạc, âm lượngkhông tự giác hạ xuống
"Gặp quỷ, học trưởng còn sống?"
Nghê Ca "...??"
"Không phải, ừm, ý mình là, học trưởng đã trở lại?"
"Ừm" Nghê Ca bỏ dưa hấu xuống, tay hướng về nước ômai "Hôm nay vừa trở về. Còn chưa kịp nói với cậu"
"Xin chào. Thưa cô" Chị gái phục vụ kia vừa cười vừađứng bên người cô "Vị tiên sinh không muốn tiết lộ danh tính kia muốn tôi nhắcnhở cô. Nước ô mai cũng lạnh. Ngài ấy gọi cho cô một ly sữa nóng"
Nói xong đem đồ uống đầy ấm áp đặt vào bên tay cô.
Nghê Ca che mặt.
"Chuyện này, anh ấy...." Mạnh Viện không hiểu đangchơi cái gì "Làm gì vậy?"
"Là...Khả năng lái máy bay nên đầu óc hỏng mất..."
"Ôi. Nhưng mà nói trở lại" Mạnh Viện cười đến vẻ mặtái muội, nhỏ giọng thì thầm "Mình cảm thấy. Học trưởng Dung Tự. Giống như so vớitrước đây càng đẹp trai hơn — Bây giờ nhìn anh ấy giống một người đàn ông!!"
Tay Tưởng Trì bóc tôm hơi ngừng, nhẹ nhàng liếc cô ấymột cái.
Mạnh Viện nhanh chóng an ủi cậu ta:
"Nhưng mà so sánh với anh, tất cả mọi đàn ông đềukhông phải là đàn ông"
Nghê Ca "......"
Cô cầm lấy đôi đũa hướng vào trong nồi kẹp thịt lênăn.
Chưa ăn được hai miếng, chị gái phục vụ lại đi tới.
"Xin chào. Thưa cô" Vẫn là lời dạo đầu quen thuộc "Vịtiên sinh bàn bên cạnh muốn tôi đưa cho cô hai bài hát [Đang nghĩ cái gì],[Quay đầu nhìn anh]
Nghê Ca "....."
Nghê Ca đang nghĩ muốn đào tẩu khỏi nơi này.
Mạnh Viện chậc chậc:
"Cậu gọi anh ấy qua đây đi. Anh ấy thật sự rất đángthương"
"Chị gái. Có thể giúp tôi mang một câu cho bàn bên cạnhkhông?" Nghê Ca ngẩng đầu, cười cười "Vị tiên sinh bàn bên cạnh, khép lại cáimiệng nhiệt tình lại"
***
Đêm nay Dung Tự ăn thịt dê béo, ăn được đến vô cùnghăng say.
Khi ăn đến bàn thứ năm, chị gái phục vụ bưng khay đitới.
Dung Tự nhấc lên mí mắt.
"Xin chào. Tiên sinh" Chị gái cười nói "Cô gái bànbên cạnh nói. Mời ngài dùng đồ uống"
Dung Tự tò mò tiếp nhận đến, ngửi ngửi.
Phát hiện.
Một ly lớn là nước chanh nguyên chất.
"Còn có, cô gái bàn bên cạnh còn muốn tôi chuyểnngài một bài hát" Chị gái phục vụ nói xong, thanh thanh cổ họng liền muốn hát.
"Đợi chút" Dung Tự hỏi "Là bài gì?"
" [mát lạnh] "
"......."
Dung Tự kiên trì nghe xong.
Người phục vụ hát hai lần xong còn muốn mở miệng.
Dung Tự "Còn chưa xong?"
"Bởi vì cô gái kia còn nói. Nếu tôi chỉ hát một lần,sợ là ngài nghe không rõ" Người phục vụ do dự một chút, nói "Cô ấy trả tiền gấpba lần, muốn tôi hát ba lần"
"....."
***
Dung Tự đạp theo tiết tấu [mát lạnh], xuống lầu láixe.
Tiếp tục theo đuôi chiếc siêu xe kia.
Tưởng Trì lái xe đưa bạn gái cùng khuê mật của bạngái trở về trường học. Nghê Ca xuống xe trước, xe dừng ở bên ngoài cổng:
"Cảm ơn các cậu. Gặp lại sau"
"Cậu không phải đi giao tài liệu sao?" Mạnh Viện ghéđầu vào trên cửa sổ xe "Có muốn bọn mình ở chỗ này chờ cậu không? Đợi lát nữa lạiđem cậu về ký túc xá?"
"Cảm ơn các cậu. Không cần đâu. Nơi này cách ký túcxá cũng không xa" Nghê Ca hai mắt cong lại thành hình trăng non "Trên đường cẩnthận nha. Ngủ ngon"
Xe thể thao nhanh chóng rời đi.
Nghê Ca nỗ lực xem nhẹ cách hơn ba mét có một chiếcxe việt dã rất dễ thấy kia, quay người vào trường học.
Giảng viên đang định đóng cửa, thấy cô đi lại. Đôi mắtcong cong:
"Em có thể đoán xem. Tài liệu này chậm nhất ngày maiphải giao. Cô gọi điện thoại cũng không được. Kém chút nữa là đi ký túc xá tìmngười"
"Thật xin lỗi. Buổi chiều hôm nay em đi tham gia buổilễ trao giải thể thao điện tử, Di động lại hết pin" Nghê Ca thật có lỗi cười cười,đem chiếc USB giao cho cô ấy "Tối hôm qua em thức suốt đêm để làm. Còn chưa kịpchỉnh sửa, không biết có sao không?"
"Không có gì. Để cô kiểm tra. Em vất vả rồi. Trở vềnghỉ ngơi cho tốt một chút"
"Vậy em đi trước" Nghê Ca cười cười "Hẹn gặp lại cô"
Cô đi tới cửa, đột nhiên bị gọi lại:
"À, Nghê Ca"
"Vâng?"
"Có phải nơi thực tập em còn chưa quyết định haykhông?"
Nghê Ca hơi giật mình "Đúng vậy"
Giảng viên do dự một chút:
"Hiện tại trên tay cô có một hạng mục. Em có muốncùng tham gia với cô đi điều tra nghiên cứu hay không? Chỉ là....Chỗ kia điều kiệnkhông tốt lắm. Khả năng sẽ có chút gian khổ"
Nghê Ca nhất thời nở nụ cười:
"Cô đừng xem nhẹ em, thân thể em khá tốt. Đi đâu vậyạ?"
"Còn chưa quyết định" Đệ tử cô đắc ý nhất nguyện ýđi, cô giáo có chút vui vẻ "Quyết định xong cô sẽ thông báo cho em"
"Được"
Nghê Ca đi ra khỏi tòa nhà đại học. Lập tức bị bóngđêm đậm đặc bao phủ.
Chiếc xe việt dã kia ở tại chỗ không di chuyển. NghêCa nhìn không chớp mắt đi qua. Một lát sau lại không nhịn được quay trở lại.
Cô nằm sấp trên xe nhìn.
Bên trong không có người.
Nhưng mà...
"Ủa, sao không có ai vậy nhỉ?"
"Bộp!"
Giây tiếp theo, bả vai bị người vỗ mạnh một cái.
Nghê Ca sợ tới mức suýt nữa kêu lên. Theo bản năngnhắm mắt lại, vươn tay lên ôm đầu bảo vệ.
Dừng hai giây, không hề có động tĩnh gì.
Nghê Ca dè dặt cẩn trọng mở mắt ra.
Đối diện là một đôi mắt đen thâm thúy, ánh mắt chứađầy ý cười:
"Không chạy?"
"......"
"Anh thấy rất kỳ quái. Em suốt ngày..." Cô gái nhỏ mềmmại, Dung Tự trong lòng vui vẻ, chọc chọc cô "...Muốn lá gan không có lá gan. Muốnkhí lực cũng không có khí lực. Nhưng mà ngược lại chạy rất nhanh, hửm?"
"....." Nghê Ca mệt mỏi thả tay xuống "Anh làm sao biếtem không có lá gan. Chúng ta cũng nhiều năm rồi chưa từng thấy"
Dung Tự sững sờ.
Giọng nói cô rầu rĩ:
"Thời gian dài như vậy. Dù xem như bị gấu cắt mất lágan, cũng nên mọc trở lại"
Dung Tự trong lòng đột nhiên có chút cảm giác khó chịu.
"Anh..." Anh muốn chạm vào cô.
Còn chưa chạm đến người. Trong bụi cây bên cạnh xôngtới một cái bóng đen:
"Nghê Ca!"
Dung Tự thần sắc nghiêm một chút. Theo bản năng chặnđến trước mặt cô.
"Em ở chỗ này à. Anh đã tìm em khắp nơi" Chu Tiến xaxa nhìn thấy cô đứng ở trước cổng trường, từ con đường ngắn trong hàng cây đi tới"Gọi điện thoại cho em nhưng không được. Anh đoán là bị hết pin. Hôm nay buổi lễtốt không? Có đến trễ hay không?"
Hoàn toàn không nhìn đến Dung Tự.
Dung Tự cực kỳ khó chịu.
Đây là ai? Bộ dáng vừa đến liền cùng Nghê Ca rấtquen thuộc?
"Cũng được. Không đến trễ" Hai mắt Nghê Ca congcong, trước giải thích, mới nói "Học trường, Giới thiệu cho anh một chút. Đâylà anh trai...em. Ừm... Mấy năm trước anh ấy không ở chỗ này. Gần đây mới được thả ra"
Ngược lại đối mặt với Dung Tự, cô bỗng chốc có chútnghèo từ "Đây là...học trưởng lúc trường trường học có từng hợp tác trong một hạngmục"
Cảm xúc khó chịu của Dung Tự càng thêm nồng nhiệt.
Từng có hợp tác hạng mục. Vậy nói cách khác tính cảbạn học trong trường cũng đều không phải.
Rõ ràng như thế là cách gọi mập mờ khác.
Nhưng mà vì sao cô vừa nhìn thấy cái tên này liền nởnụ cười.
"Xin chào" Chu Tiến thấy anh lạnh mặt, cẩn thận vươntay "Tôi là Chu Tiến"
Anh ta biết trong nhà Nghê Ca có một chút bối cảnh.Trong lòng không nhịn được nghĩ.
Cứ như vậy, anh của cô còn bị bắt vào, nhốt mấy năm.Hiện tại mới được thả ra.
......Phải là phạm vào cái hành vi phạm tội hủy thiên diệtđịa gì???
Dung Tự ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau. Anh lặng không tiếng động, ánh mắttrầm xuống. Một cái tay khác núp trong bóng tối. Không tự giác chạm vào trênđao.
"Là tôi nghe nhầm sao?" Một đạo ánh sáng lướt quáánh mắt, Chu Tiến hơi híp mắt, kỳ quái nói "Tôi giống như nghe được âm thanhrút đao ra khỏi vỏ vậy"
"....."
Nghê Ca quay đầu một mắt nhìn Dung Tự, quay trở vềkhuyên Chu Tiến
"Học trưởng, anh mau về nghỉ ngơi đi. Anh nhìn anh đềumệt đến mức xuất hiện ảo giác"
Dung Tự còn đắm chìm trong cơn khiếp sợ vừa rồi,chưa kịp phản ứng.
Không phải, Tưởng Trì coi như xong.
Dù sao anh biết, hai người bọn họ không ở cùng nhau.
Nhưng mà Chu Tiến là ai?
Chu, Tiến, là, ai?? Tỉ lệ nam nữ mà cô quen biết làhai so tám. Giờ chỗ nào nhiều đàn anh, đàn em như vậy???
Buổi tổi uống ly nước chanh kia. Hiệu quả cũng quá lớn.Hiện tại mới lên đến.
Dung Tự đè ép cơn tức trong lòng, nỗ lực làm bộ dángvân đạm phong khinh, không có chút gợn sóng sợ hãi nào hỏi:
"Em có bạn trai sao?"
Chu Tiến hiện tại khẳng định. Anh ta vừa mới nhìn thấymột đạo ánh sáng kia, là một thanh đao.
—Không quân Trung Quốc tùy thân mang trên người,đao dù!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro