Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng thanh đạm, đêm dài tịch mịch.
Bên trong chớp mắt yên lặng.
"Là..." Nghê Ca hai cánh tay còn ở trên vai anh khôngrời khỏi, bên tai một đường đỏ ửng lan tràn đến tận cổ, lắp ba lắp bắp nói,"Anh, đám con trai các anh, nhìn....nhìn không thấy cũng có thể cứng rắn sao?"
"Bọn anh đều là dựa vào cảm giác."
Đây là một lời nói dối.
"Vậy, vậy chẳng phải là....đối với ai cũng đều có thểcứng rắn sao?"
"Đương nhiên không phải."
Câu này là lời nói thật.
Hai tay anh dừng ở trên lưng cô, đôi mắt có chút hướngxuống phía dưới.
Cô mặc quần áo ở nhà, là một áo ngủ lông xù mùa đôngcổ tròn, cách nhau rất gần, có thể nhìn thấy rõ độ cong ở bên trong.
Anh rất chân tình thực lòng nói: "Anh chỉ cứng rắn đốivới em."
"...."
Nghê Ca không biết bây giờ nên làm cái gì.
Cô chưa từng gặp qua loại chuyện như thế này.
"Nhưng mà em đừng sợ." Dung Tự vô cùng chính trực, dẫndắt từng bước, thở dài nói, "Trước khi kết hôn, chỉ cần em không đồng ý. Anh sẽkhông động tới em."
Nhưng mà người em trai của anh vẫn còn vô cùng cứngrắn.
Ngay cả Nghê Ca đều cảm nhận được.
"Vậy, vậy..." Cô có chút hoảng, trong mắt không tựgiác nổi lên hơi nước. Nghĩ muốn lừa mình dối người né ra, lại bị anh gắt gao nắmchặt thắt lưng, "Cần....Cần em giúp anh không?"
Cả người Dung Tự cứng đờ.
Giọng nói chớp mắt trở nên trầm xuống, ánh mắt cũngtối đi:
"Em tính toán làm như thế nào giúp anh?"
Cô dè dặt cẩn trọng, nhớ lại trước kia có đọc quatruyện của tiểu hoàng muỗi: "Dùng...tay?"
Dung Tự "...."
"Là, chính là..." Cô rất cô gắng trưng cầu ý kiến củaanh, "Bởi vì em, em không muốn dùng ưm...."
Cô còn chưa dứt lời, anh lại một lần nữa cúi đầu hôncô, đem những lời còn lại nuốt vào trong bụng.
Nụ hôn này lướt qua liền thôi.
Nhưng lại dễ dàng một lần lại cướp đi chỉ số IQ củaNghê Ca.
Cô bị hôn đến mơ mơ màng màng, ghé vào trong ngựcanh thở gấp. Nghe thấy nhịp tim trầm ổn, hơi thở có lực của anh.
"Chỗ này là dùng để đón nhận nụ hôn." Dung Tự nắm cằmcô, bụng ngón tay ở trên da thịt mềm mại vuốt nhẹ, dùng miệng giáo huấn, trầmgiọng nói:
"Về sau không được lại cùng với nhỏ khuê mật của emxem mấy cuốn của tiểu hoàng muỗi kia nữa?"
Chỉ toàn dạy cô những chuyện loạn thất bát nháo.
Gương mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, giống như một quả càchua chín: "Được."
"Nhưng mà...." Cô chợt nuốt cổ họng, lại lập tức nghĩđến, "Cái kia làm sao bây giờ?"
Dung Tự biết, cô đang nói là người em trai khôngnghe lời của anh.
Sắc mặt anh trở nên có chút không dễ nhìn:
"Đừng nghĩ, anh tự mình có biện pháp."
"Ồ..."
Cô gái nhỏ mềm mại, ghé vào trên bờ vai anh, cũngkhông dám lộn xộn.
Dung Tự hơi ngừng, giọng nói lại một lần nữa nhẹ xuống:
"Có chút công phu này, không bằng sớm lo lắng mộtchút —-"
"...??"
"Khi nào thì gả cho anh." Anh dừng một chút, để sátvào lỗ tai cô, ác ý thú vị ở trên lưng cô nhẹ nhàng nhéo một cái, giọng nói rấtthấp, "Đến lúc đó danh chính ngôn thuận. Anh tự cầm tay dạy em, thăm dò thân thểngười khác phái."
***
Lời nói này vừa sắc tình lại hạ lưu.
Nghê Ca một bên đỏ mặt, một bên ở trong lòng mắng.
Hoàn toàn không nhớ rõ. Cô cùng Mạnh Viện ở nơi đó,rõ ràng nhìn qua càng kích thích càng hạ lưu hơn.
Đêm giáng sinh đó, nhà xuất bản JC ở một khách sạntrung tâm thành phố tổ chức bữa tiệc Giáng Sinh. Sảnh yến hội được trang tríphong cách trang nhã. Cả trai lẫn gái, đầu tóc ăn mặc đều phá lệ chói lọi.
Nghê Ca mặc một chiếc váy tới đầu gối, một thân mộtmình, chọn lấy một nơi ít người hẻo lánh, trốn đi ăn đồ ngọt.
Cô kỳ thật đối với xã giao không có hứng thú nhiều.
Nhưng Đào Nhược Nhĩ nói không sai, trong bữa tiệc thậtsự có không ít điểm tâm ngọt tinh xảo đáng yêu. Cô ăn đến vô cùng vui vẻ.
Ăn vào được một nửa, Đào Nhược Nhĩ lén lút thong thảđi lại.
Vốn định ở sau lưng che mắt cô, dọa cô một chút.
Kết quả nhìn đến lại thấy cô đang đọc cái gì đó.
Đào Nhược Nhĩ không nhịn được, kinh hô: "Oa, học bá.Tham gia buổi tiệc còn không quên tận dụng thời gian xem tài liệu. Khó trách emcó thể thi được trạng nguyên."
Tay Nghê Ca run lên.
Ở loại nơi này xem tài liệu, nhiều ít sẽ có vẻ ép buộc.
Cô có chút ngượng ngùng, thuận thế đem luận văn thuvề, quay người qua: "Đàn chị."
"Em vừa mới xem cái gì?" Đào Nhược Nhĩ đối với ngoạingữ cũng rất mẫn cảm, ở bên người cô ngồi xuống, tò mò hỏi, "Thuận tiện nóicùng chị một chút không?"
Chiếc váy đuôi cá của cô rất tôn dáng. Khi ngồi xuống,chân dài theo quán tính gác lên nhau, cả người thân hình thon thả, rất có khíchất.
"Vâng." Nghê Ca gật đầu. "Là nói về đôi mắt của phicông, đen cùng với đỏ. Khoảng thời gian trước làm đề tài nghiên cứu cùng giảng viêncó liên quan một chút."
Đào Nhược Nhĩ cái hiểu cái không.
Cô rất thành thật: "Kỳ thật em cũng không hiểu."
"...."
Sau đó cô ấy vui vẻ di chuyển đề tài: "Nhưng mà saoem lại một người ngồi ở chỗ này, không cùng bọn họ chơi sao?"
Nghê Ca cũng rất thành thật: "Muốn trốn đi ăn đồ ngọt."
"Thật khéo, chị cũng nghĩ như vậy."
Đào Nhược Nhĩ hai mắt cong cong, vừa nói một bên xuấtra một cái mâm nhỏ, lấy một miếng socola, bỏ vào trong miệng, dè dặt cẩn trọngcắn một chút.
Vị ngọt ngào ở trong miệng tan ra, cô ấy lại có chútbuồn rầu: "Nhưng mà những loại vật này hàm lượng chất béo quá cao, chị mặc loạiváy này, ăn quá nhiều sẽ thấy rõ bụng."
Nghê Ca cười cười, đang muốn mở miệng.
Phía sau truyền đến một giọng nói trầm ổn mang theoý cười:
"Em không ăn cũng thấy bị lộ bụng rồi."
Đào Nhược Nhĩ đang cúi đầu, nghe thấy lời này, nhướnmày, ngẩng đầu đã muốn mắng người: "Ai lại không có ánh mắt như vậy...."
Cô ấy nâng mắt lên, mạnh mẽ ngừng lại.
Ngữ khí thoáng chốc trở nên rất kinh hỉ:
"Thầy Chu, ngài thế nào lại ở đây?"
Sau đó cô ấy đứng lên đón chào.
Nghê Ca hơi giật mình, cũng đi theo đứng lên, quayngười lại.
Nhìn thấy một ông già thần sắc sáng quắc, ở một đámngười vây quanh, không nhanh không chậm, trên mặt mang theo tươi cười đi tới.
Chu Tiến cũng đứng ở bên cạnh.
Anh ta đứng gần với ônggià nhất, một thân cao lớn, âu phục phẳng phiu, sườn mặt anh tuấn, người cao màthẳng tắp, giống như một cây đại thụ mạnh mẽ.
Ánh mắt Nghê Ca cùnganh ta chạm vào nhau, anh ta khẽ cười, gật đầu tỏ vẻ trấn an.
"Tôi đến xem lâu như vậykhông gặp, em có mập hơn chút nào không?" Chu Kiên Nhẫn đi tới, cười nắm giữtay Đào Nhược Nhĩ, "Đây là người lúc trước ta đề cập với con, tiểu Đào, ta ở đạihọc A làm giáo sư dạy tiếng Trung, chính là cô ấy mỗi ngày đều chạy tới lớp họccủa ta. Sau khi tốt nghiệp, mỗi năm còn gửi đồ vật cho ta."
Đào Nhược Nhĩ cười đếnvừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn: "Thầy Chu đã lâu không gặp nha! Thân thể còn tốtchứ ạ?"
"Rất tốt!" Chu Kiên Nhẫncười tủm tỉm, "Đây là cháu của ta Chu Tiến, gần đây trở về Bắc Kinh mới biết được,hai người đều làm ở JC?"
Chu Tiến khóe miệng hơico rút: "Đúng thế. Nhưng tính toán mà nói, bọn cháu không cùng một công ty. Chỉcó thể nói là cùng thuộc Truyền thông JC."
Thân hình hơi ngừng,anh ta có chút không tình nguyện vươn tay: "Xin chào"
Đào Nhược Nhĩ nháy mắtmấy cái: "...Xin chào."
Không biết có phải haykhông, Nghê Ca có ảo giác.
Cô cảm thấy, đàn chị giốngnhư cũng không quá tình nguyện.
Đoàn người đỡ ông giàngồi xuống, Chu Tiến ngược lại cho ông ấy một chén trà.
"Đúng rồi. Cháu khôngphải là muốn tiến cử người với ông sao?" Chu Kiên Nhẫn hỏi, "Người ở đâu?"
Chu Tiến nở nụ cười: "Ởngay trước mắt."
Đào Nhược Nhĩ vô cùnghiểu được ánh mắt người khác.
Cô ngắn ngủi giật mình,liền vội vàng kéo Nghê Ca, "Thưa thấy, em giới thiệu với thầy một chút. Đây làthực tập sinh em mang gần đây, tiếng anh siêu giỏi, hành văn cũng tốt, là TrạngNguyên của trường đại học mà bọn họ giới thiệu, gọi là Nghê Ca."
Nghê Ca không biết đâylà ai, vô cùng lễ phép chọn lấy một cách xưng hô thích hợp: "Xin chào thầy giáoChu."
Chu Kiên Nhẫn không nóigì, từ trên xuống dưới đánh giá cô.
Thừa dịp quay người,Đào Nhược Nhĩ hạ giọng, nhanh chóng ở bên tai cô ném lại một câu: "Vị này là chủtịch cũ của nhà xuất bản, Chu Kiên Nhẫn."
Nghê Ca có chút giậtmình.
Ngay cả khi không cócái tiền tố "Chủ tịch" kia, cái tên Chu Kiên Nhẫn này, ở trong vòng học thuậtcũng có uy lực như sấm bên tai.
Người này trước kia nămnhất đã đi du học nước Pháp, tu nghiệp tiếng anh cùng tiếng pháp, viết chữ rấtđẹp. Sau khi về nước là người phiên dịch số lượng lớn tác phẩm tiếng Pháp. Ởlĩnh vực phiên dịch cùng sáng tác, đều rất có năng lực.
Từ trước cho tới bây giờcô đều không biết, vị này những năm gần đây hành tung bất định, là lão đại sốngtrong truyền thuyết, lại là ông nội của Chu Tiến!
"Ta biết, ta xem quatác phẩm của cô." Lão nhân gia trầm ngâm chốc lát, cuối cùng mở miệng, "Dướingày mai" là do cô phiên dịch."
Nghê Ca nhanh chóngđáp: "Là tôi."
"Dịch viết chú ý nộidung, cô phiên dịch chuyện xưa, so với nguyên tác càng có ý tứ." Lão nhân gia từtừ cười nói, "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đại học A xuất ra sinh viênkhông kém. Tôi nhìn thấy cô, xác thực cảm thấy tôi nên về hưu."
Chu Tiến có chút bất đắcdĩ: "Ông nội."
Nghê Ca ngạc nhiên mởto mắt, có chút luống cuống: "Ngài thật sự quá khen rồi."
Cô ngượng ngùng nói. Thậtsự thì đoạn thời gian đó, cô cùng Dung Tự vội vàng đấu trí đấu dũng, liền bảnthảo đều là ở trên tàu viết ra.
"Không quá không quá.Khoảng thời gian trước tôi có xem qua vòng bạn bè của tiểu Đào đăng lên bản thảo"Dưới ngày mai", cùng rất muốn nhìn thấy cô." Chu Kiên Nhẫn nói, "Trùng hợp bọnhọ bên này tổ chức bữa tiệc. Chu Tiến còn nói nó quen cô. Tôi liền đi theo đến."
"Tổ phiên dịch sách báonăm nay có một kế hoạch quan trọng, muốn dịch một nhóm sách bán chạy ở nướcngoài." Hơi ngừng, ông hòa ái giữ chặt tay cô, vỗ vỗ lên mu bàn tay, "Tôi chínhlà cần người như cô."
Nghê Ca cảm thấy mìnhgiống như đang nắm mơ.
Bánh thịt từ trên trờirơi xuống, cô bị đập đến choáng váng mơ hồ.
"Tôi....Tôi rất vinh hạnh."
Chu Kiên Nhẫn không có ởlâu lắm.
Lão nhân gia tuổi tácđã cao rất dễ dàng mệt mỏi, không có biện pháp theo đám người trẻ tuổi cùngnhau chơi đùa suốt đêm. Lại nói thêm vài câu liền rời khỏi.
Thẳng đến khi ông ấycùng Chu Tiến rời khỏi bữa tiệc, Nghê Ca vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Nhưng mà Đào Nhược Nhĩtrước hét ầm lên:
"A a a a! Thật tốt quá!Em có thể trở lại tổ phiên dịch sách báo! Người như em ngồi ở văn phòng phiên dịchtài liệu, quả thật là lãng phí tài nguyên. Em nên đi viết sách!"
"Cảm ơn đàn chị." NghêCa chân tình thực lòng, "Nếu không phải nhờ chị, thầy Chu sẽ không nhìn thấy bảnthảo."
"Ai nha. Chị cũng khôngnghĩ tới thấy ấy lại thích như vậy, cũng là em viết rất tốt."
Hai người thương nghiệpmà thổi phồng nhau vài câu, Nghê Ca liền không nhịn được:
"Đàn chị, bây giờ em muốngọi điện thoại cho người thân của em, cùng chia sẻ chuyện này với anh ấy mộtchút."
Đàn chị: "Ừm, gọi đi."
Nghê Ca thật vui vẻ lấyđiện thoại ra gọi cho Dung Tự.
Gọi một cuộc, anh khôngnghe máy.
Lại gọi cuộc thứ hai, vẫnkhông ai tiếp.
Gọi đến cuộc thứ ba,trong lòng Nghê Ca không tự chủ xốc lên.
Hiện tại vẫn chưa tớimười giờ, Dung Tự không có khả năng đi ngủ sớm như vậy.
Nhưng mà vẫn không cóai tiếp.
Cô có chút luống cuống,gọi điện thoại hỏi người bảo vệ khu chung cư: "Xin hỏi phòng ở tầng 28 nhà F cósáng đèn không?"
Người bảo vệ đi nhìn,nói với cô: "Không sáng đèn."
Trong lòng Nghê Ca lộpbộp một tiếng.
"Thật xin lỗi, đàn chị."Cô vội vàng cầm lấy túi xách, "Trong nhà em khả năng có chút chuyện, hiện tạiem phải trở về xem một chút."
"Hả? Có quan trọngkhông? Vậy em nhanh chóng về đi."
Nhìn bóng lưng vội vãchạy đi của đàn em. Hồi lâu, Đào Nhược Nhĩ hai tay chống mặt, dùng giọng nóiphiên dịch của mình lẩm bẩm: "A. Cô bé đáng yêu."
***
Nghê Ca đi ra khỏi đạisảnh, gió lạnh đập mặt mà tới, cô đem áo khoác siết chặt lại.
Bước vào tháng mườihai, Bắc Kinh cũng nhanh chóng vào mùa đông. Mấy trận mưa đông trôi qua, nhiệtđộ hạ xuống 0 độ.
Hôm nay cô mặc lễ phục,váy chỉ có thể dài đến đầu gối, áo lông hơi dài một chút. Bắp chân trơn bóng vẫnbị lộ ra bên ngoài.
Nơi này không gọi đượcxe taxi, cô bước ra ngoài hòa vào cơn gió lạnh.
Đi ra không được vài bước,một cái bóng đen lung la lung lay bỗng nhiên đụng vào. Cô theo bản năng hướngbên cạnh tránh nhưng vẫn bị đụng lệch một cái.
Áo khoác lông bị mởra, Nghê Ca lảo đảo mấy bước, miễn cưỡngổn định thân hình.
Cô nâng mắt, đụng phảiánh mắt của đối phương.
— Là vị tổ trưởngkia.
Đối phương hai má phiếmhồng, liền giật mình, rồi lại cười:
"Là cô? Nghê Ca?"
Nghê Ca qua loa nói:"Chào tổ trưởng."
Một bên nói, một bênđem áo lông một lần nữa che kín.
"Che phủ chặt chẽ như vậylàm gì?" Ai ngờ, anh ta bất mãn nhăn mày, "Cô mặc váy rất đẹp."
"...."
Anh ta rõ ràng say,Nghê Ca không thèm để ý: "Tôi còn có việc, không cùng anh tán gẫu được. Gặp lạiở công ty sau."
Nói xong liền muốn đi.
Kết quả vừa bước đi đượchai bước, lại bị anh ta giữ chặt:
"Aiz, tôi nói những côgái như các cô, làm sao lại không hiểu quy củ như vậy."
"Tổ trưởng." Nghê Canhíu mày, "Buông tôi ra."
"Cô còn trẻ...Cô không hiểu."Anh ta say khướt nói, "Phụ nữ chính là cỗ máy sinh dục, các cô là....nấc, công tynuôi, cỗ máy truyền tải."
Người này hẳn là uốngquá nhiều, cần phải bị ném vào hồ nước cho bình tĩnh lại một chút.
"Tôi lặp lại một lần nữa."Nghê Ca phát hiện khí lực của anh ta lại lớn đến lạ thường, giọng nói không tựgiác trầm xuống, "Buông tay."
"A, còn dám uy hiếp tôiđây?" Anh ta sáp lại gần, cười nói, "Cô nói dáng dấp cô xinh đẹp như vậy..."
Dư quang bên ngoài NghêCa, đột nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Cô liền giật mình, conmắt bỗng dưng trợn to, mạnh xoay người qua.
Ban đêm gió lạnh tậnxương, hai người ở cửa dừng lại bước chân. Cửa khách sạn ánh sáng vàng ấm áp,trong đại sảnh đèn treo tỏa ra tia sáng lộng lẫy, ở cửa ra cuốn thành một đoànlông xù.
Là một nam một nữ.
Người con trai thânhình cao lớn, mặc một thân áo khoác màu đen, đầu đinh gọn gàng, tinh thần lưuloát, khuôn mặt cứng rắn, đường nét vô cùng rõ ràng, anh tuấn thắng tắp, khí chấtthong dong.
Người con gái dáng ngườinhỏ nhắn xinh xắn. Từ góc độ Nghê Ca thấy không quá rõ ràng, cô ta cũng mặc mộtchiếc váy, nhìn vào mười phần mảnh mai.
Hai người trò chuyện mộttrận, cô gái xấu hổ gật đầu, người đàn ông đột nhiên cười lên.
Ban đêm sương mù phiêután, gió ô ô mà thấp giọng gào thét bên tai.
Cách một cánh cửa, bêntrong ánh sáng ấm áp nhanh chóng muốn tràn ra. Nghê Ca liếc mắt nhìn qua, rõràng đã nhận ra đối phương. Nhưng vẫn cảm thấy khuôn mặt người đàn ông kia khómà phân biệt.
— Mặc dù trên tâm lý,vô cùng không muốn thừa nhận.
Nhưng người kia vô cùngchính xác, là người tự xưng đã mù mắt Dung Tự.
"....Không phải đều muốnkiếm ăn từ đàn ông sao." Cô bên tai yên lặng chớp mắt, nghe được tổ trưởng ngảngớn nói, "Còn bày đặt thanh cao cái gì?"
Hốc mắt Nghê Ca độtnhiên đỏ lên.
"Anh không....không cầntúm tôi."
Cô rất muốn trở tay choanh ta một bạt tai, nhưng cảm giác ủy khuất không chịu khống chế, giống nhưsinh ra dây leo, trong nháy mắt đem cả trái tim cô vây lại.
"Cô làm sao đột nhiên lạikhóc?" Tổ trưởng giống như là rất ngạc nhiên, lại có chút hưng phấn, "Tiết kiệmmột chút nước mắt, đợi lát nữa lên phòng rồi khóc."
Gió đông lạnh thấuxương, mùa đông sương trắng thành sương mù.
Chu Tiến đưa tiễn ông nộixong, từ bãi đỗ xe trở về.
Vừa dự định về lại bữatiệc, liền nghe thấy đoạn đối thoại này.
Anh ta nhíu mày, véntay áo lên, đang định đánh người.
Một bóng người cao lớntrước mắt anh một bước, cất bước lớn đi qua, không tốn chút sức lực nào đem đốiphương giật ra, nắm chặt cổ áo hắn, một quyền vung ra, chính giữa xương gò má đốiphương. Sau đó đem người nâng lên, nặng nề mà nện vào đài phun nước.
Đài phun nước chảy rócrách, giữa đêm khuya khoắt kích thích bọt nước to lớn.
Một loạt động tác nướcchảy mây trôi, một mạch mà thành.
Chu Tiến kinh ngạc:"...?"
Nhưng điều này cũnghoàn toàn không thể làm dịu cơn giận của Dung Tự.
Anh đem người kéo lên,còn nghĩ muốn đánh tiếp.
"Dung tiên sinh!" Saulưng truyền đến giọng nữ, vừa vặn là chị gái trong công ty vừa cùng anh tròchuyện vui vẻ.
Nghe qua vô cùng chỉ tiếcrèn sắt không thành thép: "Đừng đánh nữa. Ngài trước hết nên đuổi theo ngườikia thì hơn!"
Dung Tự như ở trong mộngmới tỉnh, quay đầu lại, mới phát hiện Nghê Ca đã đi.
Khóc bỏ đi.
"Con mẹ nó!"
Anh chớp mắt hoảng sợ,nhanh chóng đuổi theo.
Cảnh sắc ban đêm nồng đậm,không trăng không sao, bầu trời đen sì.
Chu Tiến đứng tại chỗ,trầm mặc một trận, mắt nhìn chằm chằm người bị đánh mặt mũi bầm dập, người tổtrưởng tổ phiên dịch sững sờ, mặt mũi sưng phồng đứng trong đài phun nước, nhìnmột hồi.
Anh ta quay người đivào cửa, cúi đầu xuống, gửi tin nhắn cho ông nội.
— là muốn để lão giatử thanh lý người một chút.
Mới đi vào cửa, bên tailiền van lên một giọng nữ mát lạnh.
"Ai nha, tôi đã sớmnghe người ta nói, công việc đắc ý, tình trường liền sẽ thất ý." Đào Nhược Nhĩkhoanh tay, cầm tài liệu Nghê Ca làm rơi ở hội trường đọc, nhìn có chút hả hênói: "Chu tiên sinh, gần đây hẳn là có khoản doanh thu lớn đi?"
Nguyên bản ý tứ lời nàycủa cô ấy thật ra là, anh cũng có nhiều tiền như vậy, bỏ qua cho cô có đượckhông.
Kết quả.
"Đó là đương nhiên."Chu Tiến khóe miệng vừa động, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Chiếc BMWcủa tôi vừa bị đụng, người nào đó còn thiếu tôi một khoản tiền sửa xe lớn."
"....."
"Quả thật là tiền tới bấtchính." Chu Tiến không chút biểu cảm, "Cô nói có đúng hay không — Ánh mắtkhông tốt, lái xe không nhìn đường, Đào tiểu thư?"
Đào Nhược Nhĩ "...."
Mẹ nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro