Chương 4: Bạn cùng phòng..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
Kết thúc buổi học, tôi đi bộ một mình về phòng, vì Đạt phải đi giải quyết thủ tục của Gia Đình nên tối nay tôi phải một mình như mội ngày. Tôi đi tắc qua khu vườn Bách Hợp. Bởi vì đi qua đây nó giúp tôi cảm thấy thoải mái, và đây cũng là loài hoa tôi thích nhất, Hoa Bách Hợp tượng trưng cho dự Thanh Khiết , tôn kính và sự vừa ý. Tôi vừa đi vừa ngắm chúng thì tôi có cảm giác có ai đi theo mình, tôi bắt đầu hơi sợ... chạy nhanh hơn ... TÔi Chạy gần tới cuối đường thì có ai kéo tay tôi lại... Tôi hốt hoảng la lên:
"- A... MAAAAA... Huhu ...." MAaaa..ưnmmm...- tôi vừa la vừa đánh tên đối diện túi bụi thì người đối diện bịch miệng tôi lại... Lúc này tôi mở mắt ra thì thấy tên đó là.... KÌ NAM...
Kì Nam, nhìn tôi rồi thả tay ra nói:
-" cô cần phải la lớn thế không.."- Kì Nam vừa nói vừa phủi phủi tay áo..
- "Do anh đi theo tôi đấy chứ... Mà anh đi theo tôi làm gì thế?..."- tôi nhăn nhó nói
"- Tôi hỏi cô này .. Cô và tên con Trai đó... Đang quen sao??" . Nghe Nam nói tôi tỏ vẻ khó hiểu..mà TÊN CON TRAI, ý Nam nói là Đạt sao... Tôi gắng nhịn cười . Sao phải gọi người ta là tên con trai khó nghe đó chứ.
"- Phải,.. Đang quen đó. Thì sao nào.. "- tôi xưng hô xa lạ.... và tính ra từ trước tới giờ vẫn vậy:
"- Chẳng phải 3 năm trước cô nói yêu tôi sao..."
- "Đó là chuyện của 3 Năm, qua 3 năm biết bao mọi thứ đều có thể thay đổi..?!" _ giọng nói tôi càng nhỏ dần. Tôi cuối gầm mặt vì tôi sợ cứ nhìn cậu như thế thì tôi sẽ khóc mất.
"- Tôi... Tôi... Xin Lỗi..." - Nam cuối mặt..
"- Sao anh lại phải xin lỗi tôi... Bây giờ tôi và cậu con trai ấy sẽ cùng nhau kết thúc trò chơi này...!" - nghe tôi nhắc tới Đạt Nam bổng siết tay tôi mạnh hơn,.
"- Cô có thôi nhắc đến hắn có được không... -"
"Tại sao tôi phải nghe lời anh...anh thôi giở cái trò thân thiết ấy đi"- tôi la lớn, thì Nam kề miệng vào tai tôi :
"- em đừng làm vậy..! Tôi đau.. "- tôi hơi bất ngờ vì hành động này của Nam... nhưng rồi nghĩ đếm việc này chỉ là một màn kịch do Nam và Linh diễn ra ...tôi tức giận xô Nam ra...
-" Cái gì... Anh đau...vậy anh nghĩ chỉ mình anh biết đau à...! Thôi diễn cái bộ mặt đó trước mặt tôi đi.. Nhờ anh mà 3 năm qua.. chưa bao giờ tôi được sống yên ổn..." nói xong thì nhìn thấy Nam ôm chằm lấy tôi ..
"- Tôi xin lỗi.. thiệc đấy... Em tin hay không tùy em... nhưng xin em...cho tôi mượn vai em... một chút ... chỉ một chút thôi..! -" lời Nam nói khiến tôi bất ngờ... Bỗng chốc nước mắt kiềm nén của tôi nảy giờ đều chảy ra.... Tôi không biết ... không biết phải làm như thế nào đây..! Tôi chỉ biết điều Nam nói lúc nãy .. Khiến tôi nghĩ Nam cũng thích tôi... Nhưng tôi không giám tin nó... bởi vì tôi sợ ..tôi sẽ Sai Lầm một lần nữa..
Buổi tối hôm đó, tôi suy nghĩ rất nhiều về câu nói và hành động của Nam... Hành động đó khiến con tim tôi thổn thức lần nữa.. đang suy nghĩ thì điện thoại tôi reo lên...
"- Alo... Có chuyện gì mà thầy gọi em giờ này vậy ạ...? "- người gọi tôi là ông thầy kính mến.
"- À thầy chỉ muốn báo với em là ngay mai sẽ có người chuyển đến phòng em nữa đấy.. - ..."
"- Thầy ơi... Chẳng phải thầy nói... Sẽ cho em ở một mình sao... -" tôi nhăn nhó
"- Tại cái này là do thầy Hiệu Trưởng chỉ thị... Xin lỗi em ..." - thầy nói rồi cúp máy.. Toii nhăn nhó nằm xuống giường ấm ức... Nơi yên tỉnh duy nhất của tôi giờ lại là nơi sinh hoạt chung rồi... Tôi đang nằm lăn lộn trên giường nghe tiếng gõ cửa... Tôi chỉ nghĩ Đạt đã về nên trùm mền lại nói:
"- Cửa không khoá... Ông vào đi...- "nghe tôi nói... Người đứng ngoài đó mở cửa bước vào.. người ấy bước lại gần tôi nói:
"- Em nghĩ chỉ có Đạt của em mới có thể vào đây à.. - "nghe giọng một người con trai nói, tôi bật người ngồi dậy.., và người đứng trước mặt tôi bây giờ lại là Kì Nam .. Sao anh ta lại ở đây...??! .. Nam thấy tôi nhìn liền cười nói:
"- Nhìn cái gì... Bộ tôi không được ở đây à... "- nghe Nam nói tôi nhớ lại cuộc trò truyện của thầy lúc nãy... Chẳng lẽ ... Người chuyển vào đây lại là Nam sao??!! Nhưnggg thầy nói là ngày mai cơ mà ...! Tôi thắc mắt hỏi Nam
" - Sao anh lại qua đây giờ này.."
"- Chẳng phải thầy chủ nhiệm đã gọi em rồi sao?"
"- Nhưng sao anh lại chuyện đến đây? Mà lúc nảy thầy nói là mai cơ mà..!"
- " Đúng ra là ngày mai tôi mới chuyển tới.. nhưng tôi có vẻ không an tâm... nhưng bây giờ thì tôi thấy mình lo xa quá rồi.." -
"Nhưng sao anh lại chuyển đến đây?"
" Bởi vì tôi thích.. thế thôi..!"
" Nhưng phòng anh rộng thế mà.. sao lại chuyển qua phòng tôi chi chứ..."
" Tôi đã nói tôi thích rồi mà !"
" Anh ... lại .. tính.. làm ..gì..đây..?"
Tôi trở nên nghiêm túc hơn để hỏi Nam
" Tôi đã nói với em rồi... tôi nhất định sẽ không đùa giỡn với em đâu..!"
" Tôi không cần biết.. nhưng mai tôi sẽ xin thầy chuyển phòng..!"
" Em... ghét tôi đến vậy sao?!" Giọng Nam lắng lại
" Tối rồi.. tôi ngủ... nhớ tắt đèn .." Tôi cố tình lãng tránh đi câu hỏi của Nam.. rồi lại thêm một không khí trầm lặng xung quanh..
Một lúc sau Nam thở dài hỏi tôi...
" Có lẽ em cũng không ngủ được nhỉ?"
Tôi khẽ "Ừm"
"- Vậy em muốn nghe câu chuyện của tôi không.. "- Nam mở mắt hỏi tôi.Tôi chưa trả lời thì Nam đã bắt đầu kể.
"- Năm tôi13 tuổi, tôi thích một cô gái. Chuyện tôi thích cô ấy chỉ có tôi biết.. Tôi không biết vì sao tôi lại thích cô ấy.. Chắc có lẽ cô ấy quá hôn nhiên..Hay do cô ấy quá ngốc. Cho đến Năm tôi 14 tuổi, thì tôi nhận được một lá thư tỏ tình của cô ấy, cô ấy nói cô ấy thích tôi rất nhiều.. Nhưng lúc trước đó, gia đình toii đã lập hôn ước cho tôi và nột cô gái khác, nên lúc đó tôi đã vờ như tôi gét cô ấy, và đã làm cô ấy thành một trò tiêu khiển... Nhưng những lúc cô ấy khóc, hay buồn tôi luôn ở phía sau cô ấy, bởi vì tôi không giám tiếp cận cô ấy.. Bởi vì tôi biết nếu tôi tiếp cận. Thì cô gái ấy sẽ không sống yên ổn với cô vợ hôn ước của tôi. Cho đến bây giờ tôi thấy cô ấy đi với người con trai khác, tim tôi như bị ai bóp nghẹn lại.. Và cũng chính vì thế tôi sẽ tiếp cận và theo đuổi cô ấy... Và tôi sẽ không cho một ai làm tổn thương cô ấy lần nào nữa.. Nhưng.... hình như tôi biết được một điều là... Cô ấy không còn thích tôi nữa.... :(( nhưng không sao.. Tôi sẽ chính thức theo đuổi cô ấy... Mặt cho cô ấy thích tôi hay không.. -" Nói xong Nam cười nhìn tôi... Tôi thì nằm bất động nghe câu chuyện của Nam. Kể xong Nam quay sang hỏi tôi.
-"Em nghĩ nếu tôi làm vậy là đúng hay sai..bởi vì tôi sợ , tôi sẽ mất đi cô ấy"
Tôi nằm đó.. bất ngờ về câu chuyện của Nam... tôi không thể tin được là ... người trong câu chuyện Nam kể .. hệt nhw tôi.. Tôi không biết phải làm gì khi nghe Nam kể câu chuyện này... không biết phải nên vui hay nên buồn... nên cười hay nên khóc .. bởi cho đến bây giờ tôi vẫn không tin được đều đang diễn ra...Thà là cứ như mọi khi... vẫn vô tình bước qua nhau... vẫn xem nhau như người lạ ... vẫn xem như không ai biết ai...và thậm chí vẫn là trò tiêu khiển thì có khi còn dễ dàng hơn..Nhưng bây giờ tôi chỉ biết... mình cảm thấy có lỗi với Linh Linh.... bởi vì tôi nghĩ tôi không xứng đáng với đều này...
Tôi khẽ nhắm mắt giả vờ ngủ thì Nam lên tiếng
-" Em có vẻ diễn xuất hơi tệ đấy...nhưng thôi ngủ đi.... - Nam xoay người kéo chăn cho tôi rồi về giường ngủ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro