ve dep tham lng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đồ chó cái! Mày đã ở đâu con chó! Mày chỉ là 1 con đĩ giống mẹ mày mà thôi!"

Cái kẻ mà tôi gọi là bố vừa la hét chửi rủa vừa nắm chặt tóc tôi vừa đẩy tôi ngã ra sân, đá liên tục vào bụng tôi cho đến khi tôi ho ra máu mà không chút thương xót. Tôi chắc chắn bạn đang nguyền rủa ông ấy độc ác và sao tôi không hề phản kháng.

Hãy để tôi giới thiệu về bản thân tôi 1 chút. Tên tôi là Alexandera Sanders, và nếu tôi có bạn tôi rất muốn được gọi là Sally nhưng tiếc là không thể được. Mẹ tôi đã đóng gói hành lí và dời bỏ bố và tôi khi tôi mới 6 tuổi. Vậy là cũng đã 11 năm trôi qua. Tôi vừa mới tròn 17 tuổi được 2 tuần và cũng chỉ còn 1 năm nữa thôi tôi có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Khi bà ấy rời đi bỏ lại bố tôi với 1 nỗi tuyệt vọng không kể xiết. Tôi đã không nhìn thấy ông trong nhiều tuần lien tiếp. Và khi ông ấy quay trở về trong tình trạng say xỉn và bắt đầu la hét đánh đập tôi như thể chính tôi là kẻ đã khiến mẹ tôi ra đi. Ban đầu tôi cũng cho là thế nhưng sau đó tôi dần nhận ra là không phải.

Bà ấy ra đi bởi chính ông. Tôi không buộc tội bà. Tôi chỉ ước là bà có thể đưa tôi đi cùng. Cái đêm đầu tiên mà ông lạm dụng tôi là đêm tôi thực sự trưởng thành.

Và 11 năm sau tôi vẫn tự chăm sóc bản thân mình và bị lạm dụng bởi ông hàng đêm. Bạn hỏi vì sao tôi không khóc lóc hay la hét cầu cứu? Bởi vì tôi không muốn bản thân trở nên yếu đuối trước ông ta. Và từ năm tôi 12 tuổi tôi không còn mở miệng 1 câu nào với bất cứ ai. Đó chính là năm những tháng ngày bị lạm dụng bắt đầu.

Một đêm tôi trở về nhà một mình khi ông trở về và say xỉn như thường lệ cùng với 2 kẻ đê tiện khác. Sau đó ông và những tên bạn khốn nạn của mình lần lượt lạm dụng tôi và chuyện đó vẫn diễn ra từ đó đến bây giờ.

Lũ bạn ở trường trêu chọc tôi, chỉ trỏ tôi nhưng chẳng ai biết chuyện đó. Chẳng có ai biết bất cứ điểu gì. Đối với tôi tôi chỉ là 1 kẻ cô độc. Kẻ bất thường luôn đội mũ chum đầu. Điều đó chẳng hề làm tôi phiền long. Thậm chí khi vài người cố kết bạn nhưng bị tôi từ chối thẳng thừng.

Tôi không cần bạn, tôi từ chối đến gần bất cứ ai. Họ sẽ chỉ lừa dối tôi như những người trong cuộc đời tôi đã từng làm với tôi.

Vẻ đẹp thầm lặng - Ch.2-1

Người đăng

RubyJBao

- 26/12/2010 Đăng trong: Truyện phương Tây, Vẻ đẹp thầm lặng

Tôi lặng lẽ rón rén ra khỏi nhà, đảm bảo chắc chắn là cửa đóng không kêu quá to. Không chắc là cha tôi sẽ thức dậy vì tối qua ông uống khá nhiều, nhưng tôi vẫn cần phải cẩn thận. Tôi không dám chắc là có thể xử lí được bất kì tiếng động nào nữa.

Tối qua thực sự rất tồi tệ. Sẽ phải mất vài tuần để những vết bầm tím vùng xương sườn và mặt tôi mà ông ấy đã gây ra có thể mờ đi. Vì vết bầm tím chạy dài dọc má mà tôi phải đội mũ trùm đầu cả ngày hôm nay. Dù sao cũng chẳng ai thèm để ý đâu. Bởi tôi chẳng là ai cả.

Khi tiến về phía cửa ra vào của trường, tôi đã phải vượt qua 1 đám đông. Tất nhiên là chúng sẽ chẳng để cho tôi yên đâu. Khi tôi ngang qua kẻ cầm đầu, con khốn nạn, Christie gào lên nhạo báng:

"Ê, mọi người nhìn kìa. Chính là con câm ấy. Tại sao mày vẫn còn chưa tự tử nhỉ? Nhìn thấy mày chỉ làm cho bọn tao khó chịu mà chả thấy vui vẻ tẹo mào cả "

Có thể cô ả đã đúng. Tự tử sẽ là lựa chọn dễ dàng nhất đối với tôi, nhưng điều đó có nghĩa là tôi bỏ cuộc và tôi sẽ chẳng bao giờ làm thế cho dù có bị tổn thương đến chừng nào đi nữa. Tôi muốn hét vào mặt ả như vậy nhưng lại chẳng thể làm gì. Đối với 1 kẻ mà tôi chưa hè nói chuyện cùng suốt 1 năm qua. Sẽ chỉ ồn ào khó chịu 1 lát rồi tất cả sẽ lại quay trở lại yên tĩnh thôi. Và nó cũng chỉ làm những lời true chọc càng trở nên đáng sợ mà thôi.

Vì vậy, tôi chỉ cúi đầu mà lặng lẽ đi qua như mọi khi. Chúng cười khúc khích và tiếp tục làm trò nhưng tôi nhất mực im lặng tách ra khỏi đám đông đáng sợ. Tôi không quan tâm những gì chúng nghĩ. Chúng không bao giờ biết đến những thứ mà tôi phải chịu đựng hàng đêm ở nhà. Chúng không bao giờ biết vì chúng đều có cuộc sống hoàn hảo với gia đình hoàn hảo giàu có của mình và chúng rốt cuộc chỉ quan tâm đến bản thân chúng.

Chúng vẫn luôn vậy, lấy những đứa như tôi làm trò cười. Cuối cùng tôi cũng đến được lối vào và bỏ lại sau lưng những tiếng cười nhạo báng thô bỉ. Khi tôi đi qua hành lang đến chỗ tủ cá nhân của mình, tôi có thể cảm nhận thấy những ánh mắt soi mói hay lời thì thầm như thể họ biết tôi là ai, nhưng không hề, họ sẽ chẳng thể nào biết tôi rốt cục là nguời như thế nào.

Cuối cùng cũng đến được chỗ tủ của mình, tôi nhanh chóng lấy đồ dùng môn sinh học và rời đến lớp học của mình. Tôi là người đầu tiên đến lớp khi mà phải còn 10 phút nữa mới chuông vào tiết, vì vậy tôi tiến thẳng đến chỗ ngồi quen thuộc của mình, ngồi xuống và lờ đi bao tử đang quặn đau. Sau đó, tôi bắt đầu mơ mộng về cái thế giới mà tôi vẫn luôn ao ước.

Tiếng chuông rít lên cùng tiếng bước chân vào lớp nhanh chóng đánh thức tôi dậy. tôi thậm chí chẳng bận tâm nhìn quanh. Tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt khó chịu ra mặt của họ khi họ nhìn thấy tôi hay nghe những câu true chọc lố lăng của họ. tôi thậm chí còn không nhìn lên khí giáo viên bắt đầu giảng bài và cả khi có tiếng mở cửa.

Ai đó đã mở cửa bước vào. Tôi nghe thấy tiếng thở gấp không hề giấu diếm của các cô nàng trước khi 1 giọng nói quyến rũ trầm ấm đối thoại với giáo viên:

"Uhmm .. Em là Liam Richards, học sinh mới chuyển tới "

Thực tế có thể thấy là các cô nàng sung sướng đến chết ngất đi khi nghe thấy giọng nói của anh ấy. Tôi thực sự có ý định nói dối. Giọng nói của anh ấy khiến sống lưng tôi run nhè nhẹ và không hề phản cảm.

Tôi không muốn mình nghĩ thêm gì nữa. Chưa từng có ai khiến cho tôi có cái cảm giác lạ lùng đó. Vì thế tôi quyết định phải nhìn lên để xem anh ấy có dễ nhìn hệt như giọng nói không. Khi tôi ngước lên hơi thở như thể bị ai túm lấy và nếu tôi không giỏi trong việc che giấu cảm xúc thì tôi đã sớm chảy nước dãi vì thèm muốn (èo,chứng tỏ anh nì là siêu cấp đẹp trai nhà mình nhể >.< ngon )

Chàng trai này, không có người nào có thể tuyệt vời hơn. Mái tóc vàng ánh kim hơi rối tuyệt đẹp được vuốt ra sau và thứ tuyệt vời nhất chính là đôi mắt màu xanh lá tuyệt đẹp. Làn da rám nắng, xương gò má cao, quai hàm góc cạnh nam tính. Anh ấy có dáng vẻ như 1 gã tồi hoang dã quyến rũ. Mặc quần jean màu xanh với sơ mi trắng và áo khoác da.

Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là anh ấy không có vẻ như 1 tay chơi. Anh ta phát hiện ra tất cả các cô nàng đã kéo áo mình trễ nải 1 chút và liếc mắt đầy gợi ý trong khi chớp chớp hàng mi cong cười nhăn nhở. Và có vẻ như anh ấy khó chịu vì điều đó. Tôi tự hỏi tại sao? Anh ấy có thể có bất cứ cô gái nào mà anh muốn. Hầu hết đám con trai đều lợi dụng cơ hội này vậy sao anh ấy lại không nhỉ?

Gượm đã. Whoa, Whoa, Whoa. Tại sao tôi lại bận tâm đến vấn đề này nhỉ?! Thông thường tôi sẽ chẳng bao giờ để ý đến kẻ mới tới. Anh ta cũng sẽ chỉ giống như bọn chúng và nghĩ tôi là 1 kẻ lập dị. Phải, chắc chắn là thế. Nhưng tại sao cái ý nghĩ anh ấy rồi sẽ trêu chọc và biến tôi thành trò cuời lại khiến tôi thấy đau lòng thế?

Trong khi tôi còn đang bận với cuộc chiến nội tâm của riêng mình. Tôi thậm chí không nhận ra rằng kẻ mới đến, Liam nhanh chóng tiến lại ngồi xuống chỗ cạnh tôi. Và tất nhiên là anh ấy sẽ phải trở thành cặp với tôi . Tôi là người duy nhất không có cặp bởi 1 lí do quá rõ ràng. Tuyệt thật! Rồi anh ấy sẽ nhanh chóng cảm thấy chán nản với chỗ ngồi cô độc này mà thôi.

Tôi thậm chí không thể nhìn vào mặt anh ấy vì thế tôi quyết định cúi đầu lại như cũ. Trước khi kịp suy nghĩ, tôi kịp nhận thấy các cô ngàng liếc nhìn tôi đầy bực tức còn các gã trai khác thì nhìn Liam với cái nhìn kiểu thật đáng tiếc khi phải ngồi cạnh 1 kẻ thất bại như tôi. Khi tôi vùi đầu vào trong cánh tay thì nghe thấy tiếng ken két của chiếc ghế bên cạnh trượt trên sàn khi anh ấy ngồi xuống.

Tôi đã mong anh ấy chỉ cần lờ tôi như những người trên thế giới này vẫn làm với tôi, vì vậy tôi đã khá sốc khi anh ấy cất lên giọng nam trầm ấm đầy mềm mại của mình.

"Hi. Mình là Liam. Tên của bạn là gì "

Đầu tôi bị giáng 1 cú choáng váng và cổ nhói đau. Anh ấy đã thực sự nói chuyện với tôi? Tại sao?

Khi định trả lời câu hỏi của anh ấy tôi chợt nhận ra là không thể cất lời. Tôi đã không nói chuyện với ai trong suốt 5 năm. Anh ấy có cái quái gì đặc biệt chứ? Vì vậy, tôi chỉ nhìn anh chằm chằm với một cái nhìn ngạc nhiên và khuôn mặt đầy bối rối. Ông nhận ra điều đó và nhìn tôi đầy nghi hoặc, nhưng tôi nhanh chóng tránh ánh mắt của anh ấy. Tôi sợ mình sẽ chìm đắm mãi trong ánh mắt ấy mất.

Anh ấy vẫn nhìn chằm chằm vào tôi trong khi 1 cô ả khác trong lớp, Gina, bắt đầu di chuyển xung quanh, nhạo báng tôi, và nói với Liam với cái giọng the thé khó chịu:

"Ôi, cậu không cần phải lãng phí thời gian để nói chuyện với cái kẻ lập dị đó đâu. Cô ta không thèm nói chuyện với bất cứ ai. Có lẽ là cô ta quá bận bịu với việc cắt rạch bản thân và gặm nhấm cuộc đời như 1 kẻ thua cuộc ấy mà"

Tôi cúi gằm mặt đầy xấu hổ với những gì cô ả nói và tôi cũng không muốn xem xem khuôn mặt của Liam biểu hiện thế nào khi nghe điều này. Anh ấy có lẽ sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với tôi một lần nào nữa. Gina đắc chí cười nhạo tôi nhưng dừng lại ngay lập tức khi Liam lên tiếng:

"Làm thế nào bạn có thể nói những điều như thế? Bạn có thực sự vô tâm? Cô ấy có lẽ cảm thấy không cần phải nói chuyện với 1 nguời như bạn bởi bạn thực sự chẳng đáng để cô ấy mất thời gian quý báu của mình. Tôi không chắc là người như bạn đáng cho ai mất thì giờ để quan tâm vì thế hãy để tôi yên"

Anh ấy nói bằng một giọng lạnh lùng mà khiến cho bất cứ ai trừ tôi phải rùng mình

Tôi không thể tin rằng anh ấy ra mặt chỉ vì tôi. Chưa từng có ai làm việc này. Tôi cảm thấy hạnh phúc nhìn vào khuôn mặt anh ấy với nụ cười thực sự trong suốt bao năm qua. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn vào đôi mắt xanh biếc ấy và tôi dám chắc là mình đã thực loạn nhịp vì nó.

Khi anh ấy lần đầu tiên nhìn vào ánh mắt tôi, anh ấy choáng váng vài giây rồi nở 1 nụ cười trìu mến, ánh mắt tràn ngập 1 hạnh phúc thuần khiết và đó thực sự là...tình yêu? Dành cho tôi ư? Không thể có chuyện đó được. Anh ấy vẫn nhìn chằm chằm vào tôi khi tiếng chuông vang lên và mọi người đổ xô ra khỏi lớp mà không quên quay lại liếc chúng tôi đây tò mò

Tôi dường như tê cứng trong ánh mắt của ánh ấy. Ánh mắt đóa khác với những ánh mắt nhìn tôi trước đây và tôi cảm thấy trong lòng dâng lên cái gì đó thật kì lạ. Tôi yên lặng ngồi đó khoảng một phút gì đó rồi nhanh chóng nhảy dựng lên, chạy ra khỏi lớp nhanh nhất có thể và cố quên đi tất cả. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi sẽ hoàn toàn tan chảy nếu còn tiếp tục nhìn vào ánh mắt ấy.

Tôi tự hỏi có cái quái gì với anh ấy, và tại sao anh ấy cứ nhìn tôi với tất cả những thứ cảm xúc như vậy. Nó thực sự khiến tôi bối rối không ngừng và đến khi đến được lớp tiếp theo tôi vẫn không tài nào đuổi anh ấy ra khỏi đầu mình.(hí hí, tiếng sét ái tình rùi chị ơi )

Tình trạng ấy còn tiếp diễn đến giờ ăn trưa. Tôi không có đồ ăn hoặc tiền để mua vì nhà tôi trên thực tế chẳng còn chút tài sản nào và cũng chẳng có cách nào để khiến cha tôi đưa tiền cho tôi. Vì thế tôi chỉ đến ngồi xuống chỗ của mình như bao ngày khác. Nhưng cảm giác chẳng giống thường ngày chút nào. Tôi có thể nhận ra là có nguời ngồi cạnh mình.

Tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của người đó ngay cả trước khi tôi quay lại nhìn người ấy. Và vì 1 lí do nào đó tôi biết chính xác đó là ai. Liam. Tôi quay lại nhìn anh ấy, tất nhiên là tránh ánh mắt của anh ấy, để lại cho anh ấy 1 cái nhìn rõ ràng là "anh điên à". Không ai thực sự nghĩ là sẽ ngồi cạnh tôi. Anh ấy chỉ khẽ nhún vai và mỉm cười với tôi.

Anh ấy chẳng cố để nói chuyện với tôi. Anh chỉ ngồi cạnh, nhẹ nhàng ăn bữa trưa của mình. Đứa trẻ này thật kì lạ. Sau khi bữa trưa kết thúc, anh ấy chỉ đứng dậy vứt đi đồ ăn thừa và vẫy vẫy tay với tôi 1 cách thoải mái khi biến mất sau cánh cửa. Ôi! Tôi thực sự hoàn toàn bị mê hoặc rồi.

BEEP! BEEP! BEEP! Chuông báo thức nhắc nhở tôi đã đến giờ đi học. Ugh. Thật là quá ngu ngốc. Tôi không muốn đi học. Tất cả chỉ là 1 vở kịch. Không bao giờ thèm quan tâm đến những gã mới lớn hay những cô nàng õng ẹo. Họ khiến tôi ghê tởm. Ít nhất thì tôi cũng sẽ có bạn của riêng mình chứ.

Tôi chậm chạp bước ra khỏi giường, tắm qua loa, vuốt chút keo lên tóc rồi vào 1 chiếc quần jeans và T-shirt màu trắng. Khoác thêm 1 chiếc áo da vừa kịp lúc bữa sáng. Đứa em kém 2 tuổi đã ngồi ngay ngắn trước bàn đưa đẩy tình ý cùng người bạn thân của tôi. Gee, thật là đáng ngạc nhiên nha..

Tôi đoán chắc bạn đang nghĩ "Cái quái gì với cô ta vậy? Để đứa em gái nhỏ của mình yêu đương với bạn thân của mình?"

"Tất nhiên là họ là tình nhân rồi. Chúng là những đứa trẻ dũng cảm và chúng đang tìm hiểu nhau. Vì thế đừng nghĩ đến chuyện có thể ngăn cản họ yêu nhau. Vì thế tôi cũng không thể làm được chuyện đó. Họ thực sự là những người bạn tâm giao

Bạn có thể thấy những mãnh nam khi đã yêu sẽ hết lòng bảo vệ người yêu của mình và làm mọi thứ để người đó thấy hạnh phúc. Bằng cách nhìn sâu vào trong mắt của ai đó bạn có thể hoàn toàn cảm nhận đó có phải là chân mệnh của mình hay không. Tôi thực sự không thể giải thích 1 cách rõ ràng chuyện này bởi bản thân tôi cũng đã từng yêu đâu. Tôi thực sự hy vọng mình có thể sớm hoàn thành tâm ý này.

Tôi thở dài, "Này, đừng có mà làm mấy trò mất mặt như vậy khi ta còn ở đây chứ. Ta biết 2 ngươi đang yêu nhưng để 1 kẻ là bạn thân cùng đứa em bé bỏng ân ân ái ái trong bữa sáng thật là mất mặt a". Hai đứa trẻ nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng lí nhí xin lỗi. Tôi bật cười trước cử chỉ đáng yêu của 2 đứa trẻ ngây thơ, nhét lấy 1 cái bánh ngọt vào miệng rồi ra ngoài. Thật là dễ thương a.

Tôi nhảy vào chiếc BMW của mình rồi nhanh chóng đến trường. Khi lái xe vào bãi đậu xe, tôi thầm rên rỉ trong lòng khi thấy mọi người dừng lại và nhìn chằm chằm vào mình. Tôi cố gắng hết sức lờ đi mà nhanh chóng theo đường mình mà tiến vào hành lang. Dọc đường cứ liên tục bị giữ chân bởi những kẻ tồi tệ cố gắng trêu ghẹo tôi. Tôi chỉ thực muốn mình điếc luôn. Thậm chí nhìn cũng khiến tôi sợ như sợ lây phải bệnh truyền nhiễm.

Bước được vào hành lang thì cũng kịp lúc chuông reo mà tôi thì chưa có cả thời khóa biểu. Thầm rên rỉ chán nản lê bước đến phòng giáo vụ.

Cuối cùng tôi đã nhận được thời khóa biểu của mình và lê bước về lớp học đầu tiên, Sinh học. Tôi đã trễ tiết được 10 phút và giáo viên đang giảng bài. Lũ con gái khá ngạc nhiên khi thấy tôi và bắt đầu thay nhau kéo váy cao lên 1 chút và tụt áo trễ nải 1 chút. Tôi phải rất cố gắng không đưa ánh mắt gườm gườm về phía chúng trong khi giới thiệu bản thân với giáo viên.

Thầy giáo chỉ cho tôi 1 chỗ ngồi cạnh 1 cô gái mặc áo trùm đầu màu đen. Khi tôi nhìn cô ấy ngay lập tức cảm thấy có 1 sức hút nào đó không thể giải thích nổi. Tôi có thể nói rằng cô ấy rất xinh đẹp ngay cả khi chiếc mũ che gần kín khuôn mặt cô ấy. Tôi có thể nhìn thấy những sợi tóc vàng mượt như tơ xõa trên bờ vai và bắt đầu cảm thấy nhức nhối khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Cô nhìn quanh thật nhanh rồi bất ngờ đánh rơi ánh mắt mình trên khuôn mặt tôi và cũng lập tức cúi đầu. Tôi tự hỏi tại sao, nhưng ngay lập tức phát hiện ra những ánh mắt cay nghiệt của các cô nàng trong lớp. Hừ, thật là ngu ngốc khi nghĩ rằng họ có cơ hội đến gần tôi theo nhiều nghĩa.

Khi tôi về tới chỗ ngồi của mình mà không thôi nhìn chằm chằm vào cô gái bí ẩn bên cạnh mình. Tôi mong đợi cô ấy nhìn lên nhưng cô lại dứt khoát cúi mặt. Tôi quyết định phá vỡ không khí băng giá

"Hi. Mình là Liam. Tên của bạn là gì "

Cô giật mình ngẩng đầu lên khi nghe thấy tôi cất tiếng và nhìn tôi đầy bất ngờ. Tại sao cô ấy lại bị sốc như vậy? Chắc chắn mọi người đã phải giới thiệu mình với cô ấy trước đây chứ. Tôi nhìn cô ấy đầy bối rối trong khi cô nàng trước mặt chúng tôi quay lại.

"Ôi, cậu không cần phải lãng phí thời gian để nói chuyện với cái kẻ lập dị đó đâu. Cô ta không thèm nói chuyện với bất cứ ai. Có lẽ là cô ta quá bận bịu với việc cắt rạch bản thân và gặm nhấm cuộc đời như 1 kẻ thua cuộc ấy mà"

Cô nàng thiếu vải nói với cái giọng the thé khó chịu. Tôi thực sự bị sốc. Tại sao họ có thể nói chuyện như thế đặc biệt với 1 cô gái nhạy cảm 1 cách tinh tế như thế này. Tôi quay lại vừa kịp phát hiện ra cô ấy cúi đầu xấu hổ.

Điều đó khiến tôi tức điên lên. Tôi không hiểu tại sao tôi lại bảo vệ cái cô gái mà tôi hầu như không biết tí ti nhưng vẫn quyết định đáp trả cô nàng trước mặt.

"Làm thế nào bạn có thể nói những điều như thế? Bạn có thực sự vô tâm? Cô ấy có lẽ cảm thấy không cần phải nói chuyện với 1 nguời như bạn bởi bạn thực sự chẳng đáng để cô ấy mất thời gian quý báu của mình. Tôi không chắc là nguời như bạn đáng cho ai mất thì giờ để quan tâm vì thế hãy để tôi yên"

Tôi nói bằng một giọng lạnh lùng mà khiến cho bất cứ cô gái nào cũng phải rùng mình và muốn an ủi cô gái đang thu mình bên cạnh.

Dường như sau 1 hồi suy nghĩ thật lâu cô gái ấy lần đầu tiên ngẩng lên nhìn tôi với 1 tia cười lấp lánh. Khi nhìn vào đôi mắt sâu màu xanh biển tuyệt đẹp ấy, thế giới trong tôi như ngừng lại. Tôi cảm thấy những trống rỗng trong tôi được lấp đầy ấm áp. Tôi đã từng cho rằng mình chẳng còn cần ai trên đời nữa nhưng cô ấy giờ đây thực sự như 1 phần trong tôi. Cô ấy thực đúng là...tri kỉ của tôi.

Ôi, khỉ thật! Tôi đã tìm thấy tri kỉ của mình rồi. Cuối cùng đã gặp rồi. Tôi thực rất hạnh phúc mà nhảy ra khỏi ghế với 1 nụ cười mà tôi chắc là khá lớn trên khuôn mặt. Tôi nhìn xuống tiểu bảo bối với biểu cảm tràn ngập tình yêu và hạnh phúc ( writer: my baby cơ mà? RubyJ: cơ mà dạo này nghiện truyện trung quốc nên thích dịch là "tiểu bảo bối", k hay à cả nhà???). Cô ấy nhìn khá bối rối nhưng vẫn tiếp tục ngồi đó mà nhìn chằm chằm vào tôi cho đến khi tiếng chuông vang lên và mọi người đã đi hết.

Chúng tôi cứ nhìn nhau như thế và chỉ khi tôi mới đưa tay định lột chiếc mũ trùm đầu thì cô ấy nhảy bật dậy và lao ra hành lang lớp học. Tôi thầm rên rỉ và cảm thấy tan nát khi cô ấy rời đi, nhưng rồi cũng quyết định là nên đến lớp học tiếp theo của mình.

Thật là đáng buồn khi mà cô gái ấy không có học cùng tôi môn nào nữa và khi chuông reo hết giờ tôi lập tức chạy ào về phía cafeteria ( nghĩa là quán ăn tự phục vụ chứ k phải canteen nghe,t thấy để nguyên t.a hay hơn là dịch ra vậy.nhà mình thấy thế nào?).

Tôi nhanh chóng giải thích với Ethan và em gái là tôi không thể ngồi ăn với họ và chạy đi tìm kiếm tiểu bảo bối.

Cuối cùng tôi đã tìm thấy cô ấy ngồi một mình và sau khi lấy đồ ăn của mình tôi tiến về phía cô. Cô ấy nhìn tôi như thể tôi bị điên khi thấy tôi ngồi xuống cạnh cô ấy nhưng không hề nói gì. Tôi đoán rằng cô ấy không muốn nói chuyện với tôi nên cố gắng ăn 1 cách nhẹ nhàng nhất trong khi cô ấy quan sát tôi. Tôi đã thấy rất hạnh phúc dù là chỉ ngồi bên cạnh cô ấy.

Tôi thấy buồn vì bưa trưa đã kết thúc mà tình hình chả có gì tiến triển. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt trống rỗng khi tôi đã ném đồ vào thùng rác và rời phòng ăn trưa với một cái vẫy tay tạm biệt.

Một cái gì đó hoặc ai đó đã khiến cho thiên thần của tôi trở nên lạnh lùng và vô cảm. Tôi thề tôi sẽ giết chết họ nếu họ làm tổn thương cô ấy.(oa oa, đúng là ng đàn ông đích thực.ước j...)

Nhưng trước tiên tôi phải có được sự tin tưởng của cô ấy. Hy vọng rằng sẽ không mất quá nhiều thời gian để lấy được sự tin tưởng đó. Tôi không dám chắc chắn là tôi có thể sống sót đến lúc nào mà không có cô ấy. Tôi yêu cô ấy.

Ps:

- nàng cũng là 1 mỹ nhân ý nhể, nhưng đúng là hồng nhan bạc mệnh mà...

- chàng đúng là tiếng sét ái tình rùi,vừa gặp mặt đã yêu lun

- ngôn ngữ rất phong phú: từ tiểu bảo bổi -> thiên thần

- chàng a, đã tuyên bố làm thần hộ mệnh của nàng rùi nha:" Tôi thề tôi sẽ giết chết họ nếu họ làm tổn thương cô ấy"

- preview chap sau: chàng bắt đầu chiến dịch giành lấy sự tin tưởng từ nàng.Liệu nàng có chấp nhận? Và còn có những chuyện gì xảy ra nữa?Nàng đích thực là 1 cô gái chịu nhìu đau khổ a! Hy vọng là có thật nhìu khoảnh khắc hạnh phúc để vớt vát lại cái số phận bi thương của cô gái hiền lành này a....

Đôi lời:

* những phần dịch trước là những suy nghĩ và quan sát dưới con mắt của 2 nhân vật chính: Sally và Liam. Từ chương này trở đi sẽ đan xen suy nghĩ của 2 người nên Ruby J sẽ ghi chú thêm để các bạn dễ theo dõi.

** có 1 bạn nào đó đã bảo là chuyện này hơi hướng "Chạng vạng" nhỉ. đến hôm nay thì RubyJ khẳng định thêm là truyện này đúng là hơi hướng viễn tưởng vì Liam đích thị là người sói-"wolfman"

***mọi người chuẩn bị sẵn khăn giấy vì chap này đau lòng lắm

**** ai giành tem đầu tiên chap này sẽ được quyền biết h post chap sau để mà giành tem tiếp

(Sally)

Sau bữa trưa, thời gian còn lại trong ngày trôi qua khá nhanh. Tôi đã có 2 lớp học khác nữa cùng với Liam. Anh ấy chẳng hề nói bất cứ điều gì với tôi nhưng tôi rất nhiều lần bắt gặp anh ấy nhìn mình và luôn ngồi cạnh tôi. Và có một số lý do tôi cảm thấy chính mình cũng nhìn chằm chằm vào anh ấy.

Ông dường như nhận thấy cái nhìn chằm chằm ấy của tôi và ánh mắt lộ vẻ thsich thú. Tôi tự hỏi điều đó có nghĩa là gì? Hmm, tốt thôi. Khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, tôi vẫn còn mải nghĩ về anh chàng đẹp trai kỳ lạ này.

Tôi thở dài trong khi thu dọn đồ của mình và bắt đầu đi bộ về nhà. Tôi hy vọng bố tôi sẽ ở lại bên ngoài suốt đêm nay. Tôi không muốn có thêm mấy vết bầm tím nữa hoặc phải cố giấu những bước chân khập khiễng. Nó thực sự làm tôi đau mỗi khi bước thêm 1 bước, và bây giờ thì cũng đã ra khỏi trường nên tôi cũng chẳng cần phải giấu diếm nữa.

Khi tôi về nhà với bước đi khập khiếng, tôi cảm thấy như đang bị theo dõi. Điều kỳ lạ là nó không khiến thấy tôi cảm thấy sợ hãi hay bất thường. Nó thực sự làm tôi cảm thấy .... an toàn. Thứ mà trong suốt 1 thời gian dài tôi không hề nhận được. Tôi nhìn quanh nhưng không thấy ai. Oh, tốt thôi. Có thể là tôi bị điên rồi.

Khi tiến vào con đường mòn trước nhà tôi thấy xe của cha ở trong gara. Tuyệt! Tôi biết là mình đã không may mắn. Tôi rón rén qua cánh cửa và bắt đầu leo lên cầu thang, nhưng giống như tôi đã nói tôi chẳng may mắn tẹo nào. Ông ấy đứng ở đầu cầu thang với một nụ cười đáng sợ trên mặt. Ôi, không.

Ông đẩy tôi ngã xuống sàn nhà khi tôi bò lên đến đầu cầu thang và bắt đầu tháo thắt lưng. Không phải nữa chứ? Tôi cố gắng chiến đấu để không rơi nước mắt khi ông ấy xé quần áo của tôi.

Lần này còn tệ hơn cả mọi khi. Tôi bị đau ở mọi vùng cơ thể và tôi thực sự cảm thấy muốn khóc trong đau đớn nhưng tôi sẽ không để cho ông ấy thỏa mãn đâu. Khi ông đã làm xong việc cần làm liền kéo quần lên và khạc nhổ vào người tôi. Tôi thấy kinh tởm, nhưng vẫn giữ khuôn mặt của mình vô cảm.

Sau đó ông ấy túm lấy tóc tôi. Không. Tôi cứ nghĩ rằng ông ấy chỉ làm việc này vào ban đêm nhưng tôi đã sai. Ông kéo tôi đứng dậy và bắt đầu đập cả lưng và đầu tôi vào tường. Tôi bắt đầu thấy chóng mặt khi ông ấy bắt đầu đấm liên tục vào mặt và bụng tôi. Aaa... Tôi khẽ để thoát ra 1 tiếng rên nho nhỏ còn ông ấy thì nhìn tôi cuời đầy nhạo báng.

"Cũng biết đau sao, đồ con đĩ? Tao nên làm bây giờ là giết mày nhưng thế thì còn gì là vui nữa? Mày xứng đáng nhận lấy chúng vì đã khiến mẹ mày bỏ đi. Đó là lỗi của mày! "

Từng chữ từng chữ vang lên càng lúc to hơn trong khi ông ấy tiếp tục đánh đập tôi. Tôi đã gần như bất tỉnh khi ông ấy quyết định tiến xa hơn 1 mức nữa.

Ông túm tóc kéo tôi về phía cầu thang 1 lần nữa. Ông đạp lên mặt tôi, phỉ nhổ vào mặt tôi và nói:

"Bây giờ hãy làm 1 chú chó biết điều và bò xuống cầu thang đi."

Sau đó ông ấy đẩy tôi, và tôi bắt đầu té nhào xuống dưới. Khi bị ngã vết đau ở chân khập khiếng càng gia tăng và tôi bắt đầu thấy những chấm đen trước mắt.( ý tác giả là nổ đom đóm mắt ý)

Trước khi tôi ngất đi tôi thề là tôi đã nhìn thấy bong dáng của ai đó lao đến và thét lên dữ dội:

" Không...."

Hình như là Liam,. Nhưng đó chỉ là ước muốn trong suy nghĩ của tôi. Đã bao giờ có ai đến cứu tôi đâu?

(Liam)

Tôi đã dành cả thời gian còn lại trong ngày để mơ mộng về thiên thần của tôi. Cô ấy thật tuyệt vời. Tôi tự hỏi cô ấy sẽ thuộc loại phụ nữ như thế nào. Tôi biết cô ấy sẽ rất tuyệt vời, đầy yêu thương và tốt bụng. Wow đầu óc tôi cứ để đi đâu ý mà tôi cũng chẳng thể làm gì hơn. Tôi cứ ở trong phòng, nhìn lên trần nhà và suy nghĩ về cô ấy.

Tôi cứ suy nghĩ về đôi mắt mê hoặc của cô ấy khiến tôi cảm thấy nhói đau ở lưng và đầu. Cái quái gì vậy? Cảm giác như tóc tôi đang bị giằng kéo. Tôi gào lên trong đau đớn khi tôi cảm thấy như bị đâm vào mặt và bụng của mình.

Tôi bắt đầu la hét trong đau đớn, và bố mẹ cùng những nguời khác trong gia đình ào vào phòng tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mẹ tôi chăm sóc tôi với ánh mắt đầy sự hoảng loạn còn bố thì cố tìm kiếm sự nguy hiểm. Mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào tôi trong khi tôi nắm lấy khuôn mặt cầu mong cơn đau biến mất.

"Cưng yêu, con sao vậy?" Mẹ tôi hỏi tôi đầy kích động. Bà ấy trông như vừa trải qua 1 cơn chấn động mà bám vào bô tôi trong khi ông cố gắng an ủi bà.

"Con không biết. Con chỉ bắt đầu cảm thấy như bị đâm rất đau. Giống như là đang bị đấm lien tục không thôi " , tôi nói và nhăn mặt như thể 1 cơn đau khác lại xuất hiện. Cha tôi gật đầu như đã hiểu rõ.

"Không nghi ngờ gì khi thấy con nhìn chằm chằm bất định vào khoảng không suốt 1 giờ liền. Có phải con đã gặp được tri kỉ của mình hôm nay đúng không?" Gì vậy? Làm thế nào ông ấy biết được.

"Vâng. Tại sao? Làm thế nào mà bố biết " Tôi hỏi ông ấy đầy khẩn trương? Nếu chuyện gì mà xảy ra với thiên thần của tôi. Chúa ơi! Tôi thậm chí còn chưa biết cả tên của cô ấy.

"Bạn tâm giao của con đang rất đau đớn. Đó là những gì con đang cảm thấy. Con cần nhanh chóng tìm ra cô ấy "

Bố nói với tôi giọng đầy khẩn trương. Nếu đúng thì bảo bối của tôi đang bị đau đớn, tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ và bắt lấy mùi hương cơ thể của cô ấy. Cô ấy có mùi giống như vani và hoa. Các mùi hương đắm say nhất mà tôi từng ngửi thấy.

Tôi cũng có thể ngửi thấy mùi máu của cô ấy vì thế cô thực sự đang gặp khó khăn. Tôi sẽ giết chết bất cứ ai làm tổn thương cô ấy. Tôi kêu gào và truy đuổi mùi hương của cô đến trước một ngôi nhà nhỏ ở bên ngoài thị trấn. Tôi chuyển lại hình dạng con người, ăn mặc đầy đủ, và chạy đến trước cánh cửa. Tôi phá cửa trước khi nghe thấy bằng cái tai của 1 con sói, 1 nguwoif đàn ông đang hét lên với 1 giọng khó chịu đầy lạnh lùng:

"Bây giờ hãy làm 1 chú chó biết điều và bò xuống cầu thang đi."

Ôi, đáng nhẽ ra ông ta không nên nói với cái giọng như thế với bảo bối của tôi. Không có ai nói chuyện với tiểu bảo bối của tôi như thế. Sau khi lời nói của ông ta, tôi nghe thấy 1 tiếng va chạm lớn liền cảm thấy đau đớn tột cùng. Tôi đã quá mệt mỏi vì chờ đợi. Tôi phá cửa lao vào chỉ thấy thiên thần của tôi ngã ở dưới chân cầu thang với chiếc chân khập khiếng.

"Không..." Tôi kêu gào trong đau đớn khi nhìn thấy cô ấy thân thể để trần đầy vết bầm tím vì đánh đập. Tôi nhìn lên và thấy một người đàn ông tức tối khoảng 40 tuổi ở đầu cầu thang. Ông ta vịn cầu thang đi xuống mà nhạo báng tôi:

"Tốt, tốt lắm, tốt lắm. Tao biết ngay là nó đã đánh đĩ khắp nơi mà. Nó cũng chỉ giống con mẹ nó thôi" ông nói rồi tiến đến đá vào mạn sườn cô ấy.

Tôi kêu gào tức giận với người đàn ông kinh khủng này. Làm thế nào ông ta có thể làm điều đó. Tôi sẽ giết ông ta. Tôi nhanh nhẹn chạy lại đấm 1 cú vào mặt ông ta, mỉm cười khi nghe tiếng răng rắc và máu nhỏ giọt trên mặt ông ta. Ông ta bị hạ ngay lập tức. Ha. Ông ta xứng đáng nhận nó vì những gì đã làm. Tôi cũng định làm ông ta đau đớn 1 chút nhưng nghe thấy tiếng rên nhẹ khi tiểu bảo bối ngất đi.

Điều đó đã đưa tôi trở lại thực tế và tôi nhanh chóng bế cô ấy lên nhẹ nhàng nhất như tôi có thể và ôm cô ấy vào ngực. Sau đó, tôi nhìn xuống người đàn ông đầy ghê tởm rồi gấp rút đi về phía nhà mình với cô gái xinh đẹp của tôi trong vòng tay, cuối cùng cũng đã an toàn.

Preview chap 04.1:

"Tôi nhìn anh ấy quá choáng váng mà không thể thốt ra bất cứ điều gì. Bạn đời. Làm thế nào mà tôi có thể là một người bạn đời của 1 người sói? Làm thế nào có thể tồn tại người sói? Tôi sẽ không bao giờ tin Liam nếu như tôi không thấy anh ấy thay đổi thành 1 người sói khổng lồ trước mắt của mình. Điều đáng ngạc nhiên là tôi đã không sợ hãi"

Bóng tối. Đó là tất cả tôi có thể thấy. Tất cả tôi có thể cảm nhận là sự tê cóng. Điều gì đã xảy ra? Tôi nghe thấy hơi thở nhè nhẹ cạnh mình. Ôi không. Tôi hy vọng đó không phải là cha tôi.

Điều cuối cùng tôi nhớ được là ai đó đã hét lên sau khi tôi ngã xuống cầu thang. Khoan đã. Tôi đã nghe thấy Liam hét lên. Nhưng đó là điều không thể. Liệu có phải? Tại sao anh ấy có thể quan tâm và đến cứu tôi chứ? Tôi chẳng là ai cả, và anh ấy lại là tiêu điểm chú ý ( nguyên văn là "hot new boy" các nàng à, hot boy đấy ). Tiếng hét ấy tôi có thể cảm nhận được như tiếng trái tim tan vỡ và đầy đau đớn mà nó không thể nào là vì tôi.

Giả thử, nghĩ xem? Anh ấy thực sự quan tâm đến cái quái gì? Liệu tôi có thể tin tưởng anh ấy? Thậm chí có thể nói chuyện với anh ấy? Tôi không chắc. Tất cả tôi biết là những câu hỏi này làm cho tôi mệt mỏi. Vì vậy, tôi lại để cho bóng tối hoàn toàn bao phủ lấy mình lần nữa.

(Liam)

Ba tuần. Bảo bối của tôi nằm trên giường đã được 3 tuần. Dana, người chữa bệnh của chúng tôi nói rằng cô ấy sẽ khá hơn thôi nhưng cô ấy đã bị va đập mạnh ở đầu khi cô ấy bị ngã hoặc bị đẩy xuống cầu thang bởi gã tạp chủng đó. Tất cả tôi biết là cô ấy tốt hơn hết là thức dậy hoặc tôi sẽ đi tìm giết hắn ta từ từ và đau đớn vì tất cả những gì hắn đã làm.

Chúa ơi, tôi chỉ muốn cô ấy tỉnh lại. Tôi nhớ đôi mắt sâu màu xanh của cô ấy. Tôi nhớ đôi má xinh đẹp của cô đủ màu sắc, không giống như bây giờ khi cô ấy nhợt nhạt như một bóng ma. Má cô đã hõm xuống một chút và cô ấy thực trông hoàn toàn như đã chết nếu không có hơi thở chầm chậm ổn định của mình.

Nhịp đập trái tim cô ấy là thứu duy nhất giữ cho tôi tỉnh táo cho đến bây giờ. Tôi đã chỉ ở bên cô ấy kể từ khi tôi mang cô về nhà đêm đó. Lần duy nhất tôi để cô ấy lại 1 mình là khi em gái tôi, Laura, và Ethan buộc tôi phải tắm và nói rằng người bạn đời của tôi không thích tỉnh dậy và gặp tôi trong tình trạng tôi nặng mùi.

Tôi cự nự mãi nhưng cũng hiểu rằng họ nói đúng. Laura mang lại cho tôi thức ăn vì vậy tôi không phải rời đi. Tôi thậm chí còn ngủ ở đây. Cô ấy rốt cục đang ngủ trên giường của tôi. Tôi đã không thể ngủ nhiều. Chỉ ngồi đó và ngắm nhìn cô ấy, hy vọng đôi mắt ấy mở ra nhìn tôi.

Tôi đã không ngủ trong vài ngày và trông giống như sắp chết vì vậy tôi cũng nên chợp mắt 1 chút. Tôi thiếp đi vào giấc ngủ, mơ về tương lai tôi và người bạn tri kỉ của mình cùng nhau.

Tôi bị đánh thức bởi cảm nhận thấy chiếc giường khẽ lay chuyển. Tốt hơn hết đừng kẻ nào động vào hay làm hại tiểu bảo bối của tôi. Tôi sẽ giết chúng mà không cần có câu hỏi. Tôi ngẩng lên và tiếng gầm vang trong vòm họng nhưng chẳng có ai ngoài thiên thần bé nhỏ và tôi ở trên giường.

Thiên thần đã tỉnh dậy của tôi và tôi. Cô ấy đã tỉnh. Cô ấy đã tỉnh. Cô ấy đã tỉnh. Đó là tất cả những gì đang có trong tâm trí của tôi. Tôi nghĩ về việc nhảy lên và hét thật to với tất cả trong khi nhảy 1 điệu hạnh phúc, nhưng tôi không muốn làm cô ấy sợ hãi. Cô ấy đang nhìn quanh phòng với ánh mắt lo sợ.

Không, tôi không muốn cô ấy cảm thấy sợ tôi, hoặc nhà của tôi. Cô ấy nên cảm thấy an toàn và hạnh phúc ở đây với tôi. Ít nhất là tôi hy vọng cô ấy không. Cho dù nếu cô ấy không cảm nhận như vậy về tôi? Tôi phải làm gì đây? Tôi không thể sống thiếu cô ấy. Tôi chắc chắn đấy.

Như tôi đã nghĩ, đôi mắt tuyệt đẹp ấy nhìn tôi và lộ vẻ đầy bàng hoàng, và tôi thề tôi rất biết ơn nếu trong mắt cô ấy là vẻ có một chút kinh ngạc và ngưỡng mộ. Tôi cảm thấy tự hào rằng người bạn tri kỉ của tôi có thể nhìn tôi với những cảm xúc ấy. Nó làm tôi hạnh phúc khi biết rằng cô ấy không ghét tôi như tôi nghĩ.

Cô ấy mở miệng định nói điều gì đó nhưng trông có vẻ đã suy nghĩ lại và ra hiệu cho tôi lấy một cái gì đó có thể viết được. Tại sao cô ấy không muốn nói chuyện với tôi ? Suy nghĩ lập tức khiến tôi thất vọng.

Khi tôi thức dậy, cô ấy nhận thấy nỗi buồn trên khuôn mặt tôi, và che giấu tính cách mình đầy ăn năn. Nếu cô ấy không muốn nói chuyện với tôi, tại sao cô cảm thấy có lỗi về điều đóTôi không hề muốn cô ấy cảm thấy thế chút nào nên lập tức nở 1 nụ cười và lao đến bàn học lấy 1 chiếc bảng và cây bút.

Tôi trao bảng cho cô ấy và cô ấy nhanh chóng viết vội một cái gì đó xuống bảng. Khi đã viết xong cô ấy đưa cho tôi đọc. "Mình đang làm gì ở đây vậy?" Tôi thở dài chuẩn bị tự mình để kể toàn bộ câu chuyện cho cô ấy. Tôi phải nói cho cô ấy biết tôi là ai và cô ấy có ý nghĩa như thế nào đối với tôi.

"Uh, tớ sẽ nói cho bạn biết tất cả mọi thứ, nhưng trước tiên bạn có thể hứa là sẽ không quá sợ hãi và lắng nghe tất cả mọi thứ nhé. Tớ không nghĩ rằng tớ có thể chịu đựng được việc bạn tránh xa tớ ", tôi nói với một cái nhăn mặt.. Cô nhìn có chút sợ hãi nhưng dù sao cô ấy gật đầu

"Được rồi, tớ sẽ bắt đầu từ khi tớ thấy bạn.. Tớ đã đến căn nhà của bạn và thấy bạn ngã dưới cuối cầu thang. Điều đó thật khủng khiếp ... người đàn ông đẩy bạn xuống. Tôi thực sự đã sắ giết ông ta thì nghe thấy cậu rên rỉ. Tớ không thể để bạn lại đó nên tớ đã mang bạn trở lại nhà mình. Tớ hy vọng bạn không cảm thấy phiền ", tôi cố gắng đọc suy nghĩ của cô ấy qua nét mặt.

(Liam)

Cô ấy biểu hiện như không có cảm xúc gì trong giây lát rồi đột ngột nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập trong nước mắt. Tôi lập tức bắt đầu lo lắng mà suy nghĩ không biết mình đã làm điều gì sai.

"Tớ rất xin lỗi. Tớ không nghĩ rằng nó lại khó chịu như vậy. Tớ sẽ rút lại lời nói ấy cho dù có muốn giết cả tớ đi chăng nữa. Tớ hứa đấy". Tôi nói mà trong lòng hoảng sợ..

Khi tôi bắt đầu lầm bầm về cách xin lỗi của mình thì cô bắt đầu lắc đầu 1 cách dữ dội, quay lại vôi vàng viết điều gì đó. Tôi đã rất choáng váng khi nhìn thấy dòng chữ: "Cảm ơn bạn rất nhiều.". Tôi không mong đợi điều đó. Cô ấy đã ... cám ơn tôi?

Không thể tin được. Cô ấy không hề giận gì cả. Tôi đã ngay lập tức vui vẻ và theo dõi cô ấy viết tiếp cái gì.

"Làm sao cậu biết tớ bị thương và tại sao cậu quan tâm mà đến giúp tớ?" Cô ấy trông gần như sợ hãi khi phải đợi câu trả lời từ tôi. Bản thân tôi cũng thấy rất lo sợ không biết cô ấy sẽ nghĩ gì khi nghe câu trả lời từ tôi.

"Được rồi, có bao giờ cậu nghe nói về người sói chưa?" Tôi chờ đợi cho đến khi cô ấy gật đầu đầy bối rối.

"Ồ, người sói là có thực. Họ không chỉ những câu chuyện cổ tích. Người sói sống xung quanh cậu và... "Tôi đã cố gắng để trì hoãn phải nói ra nhưng không thế nào làm được.

"Gia đình tôi và tôi đều là người sói." Tôi nói trong vội vàng, nhưng tôi biết cô ấy đã nghe thấy khi thấy cô nhìn tôi như thể tôi cần được đưa ngay đến bệnh viện tâm thần.

"Tớ sẽ cho bạn xem 1 chút bây giờ" Tôi nói mà lùi lại đằng sau đủ để sẵn sàng trở thành 1 người sói. Phải mất khoảng 15 giây để thay đổi và khi tôi làm điều đó, một cái nhìn ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt người bạn tri kỉ tương lai của tôi. Tôi hy vọng cô ấy không sợ hãi và để cho cô ấy biết rằng tôi sẽ không làm hại cô ấy, tôi từ từ tiến đến gần, run rẩy đặt đầu mình vào bàn tay của cô ấy.

Lúc đầu, cô ấy đã giật mình nhưng khi cô ấy nhìn thấy những hành động của tôi bèn từ từ vuốt ve đôi tai tôi. Tôi khẽ gầm gừ một âm thanh âu yếm yêu thương khi cảm nhận được đôi bàn tay mềm mại tuyệt vời của cô ấy vuốt ve bộ lông của mình. Cô cười khúc khích và tôi thực thấy hài lòng khi biết cô ấy không sợ tôi. Khi đã chắc chắn cô ấy sẽ không sợ hãi tôi liền quay lại hình dáng con người.

Tôi nắm lấy tay cô ấy, tiếc nuối cái cảm giác mềm mại của nó, và chỉ ngồi xuống giường ngay bên cạnh và chăm chú nghiên cứu khuôn mặt cô ấy. Cô trông có vẻ đang đắm chìm trong những suy nghĩ và tôi chờ đợi trong khi cô ấy suy nghĩ và cuối cùng viết điều gì đó xuống bảng cho tôi đọc.

"Làm thế nào mà tớ lại liên quan đến chuyện này ?" Cô ấy hỏi tôi đầy tò mò. Tôi thở dài và tự hỏi làm thế nào để nói nửa còn lại của mình.

"Ừ, cậu đã biết mình là một người sói, và mọi người sói đều có một người bạn đời. Một người bạn đời của người sói giống như một nửa của mình. Anh ấy sẽ làm mọi thứ để bảo vệ người bạn đời của mình và làm cho cô ấy hạnh phúc. Khi cô ấy đau đớn cả về thể chất hay tình cảm thì anh ấy cũng cảm thấy giống như vậy. Anh ấy không thể sống mà không có cô ấy và sẽ chỉ yêu cô ấy suốt đời. Tất cả những gì tớ đang cố gắng để nói với cậu là... CẬU CHÍNH LÀ NGƯỜI BẠN ĐỜI CỦA TỚ

Đôi lời:

* Thật là ức chế a, gì mà "bạn đời" vs "bạn tình" chớ, nghe đậm chất động vật! ờ, mà nhở, Liam là ng sói mà. Nhưng mà vẫn k thể chấp nhận đc. Này là nể tác giả lắm đấy...

** Công nhận nàng này dễ thuyết phục phết. Chưa gì đã.... đọc thì biết a...Nhưng kể cũng phải, cả đời mới có a ngó ngàng đến sao chả đồng ý ngay...

*** Mọi ng có tức thì cứ cố đọc nhé. Đừng có bỏ rơi đấy. Ta bùn lắm đó.

(Hồi tưởng - Sally)

"CẬU CHÍNH LÀ NGƯỜI BẠN ĐỜI CỦA TỚ...."

Tôi nhìn anh ấy, choáng váng đến nỗi không thể nói điều gì. BẠN ĐỜI. Sao tôi có thể là "bạn đời" của 1 người sói cơ chứ? Mà thế quái nào lại tồn tại người sói chứ? Tôi sẽ không bao giờ tin tưởng Liam nếu tôi không tận mắt chứng kiến anh ấy biến thành người sói ngay trước mặt. Điều đáng ngạc nhiên là tôi chẳng thấy sợ hãi chút nào.

Tôi cảm thấy như sẽ chẳng vấn đề gì khi tôi tin tưởng Liam và điều đó thật kì lạ vì tôi chẳng còn lòng tin với bất kì ai lâu lắm rồi. Cũng có thể là bởi anh ấy là "bạn đời" của tôi. Wow. Thật là cần phải làm quen với chuyện đó. Dù có kì lạ nhưng mà tôi thấy thích khi có Liam là bạn tri kỉ.

Cuối cùng tôi cũng đã có một ai đó để nương tựa. Tôi biết anh ấy thực sự quan tâm. Anh ấy đã cứu tôi khỏi người cha nên sẽ mãi mãi bảo vệ tôi. Anh ấy là thứ quý giá mà tôi có được và luôn tin tưởng. Tôi dù hiện tại không yêu anh ấy nhưng có thể thấy rõ là tương lại sẽ chỉ yêu anh ấy.

Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện sẽ nói với anh ấy. Tôi sợ âm thanh mà mình sẽ nói ra và sợ không biết anh ấy sẽ nghĩ gì nếu tôi nói với anh ấy vì sao tôi không nói chuyện. Tôi có cảm giác rằng anh ấy sẽ hiểu và an ủi tôi mà không nổi khùng vì tôi hay vì tất cả những gì cha tôi đã làm.

Tôi đã nghĩ mình sẽ cố gắng thử nói chuyện lần đầu sau 5 năm nhưng vẫn phải đợi cho đến khi tôi hoàn toàn sẵn sàng, và tôi hoàn toàn tin tưởng anh ấy suốt cuộc đời này. Tôi không nghĩ là mình có thể xoay sở được nếu như tôi nói chuyện và kể với anh tất cả những rắc rối của mình, hoặc anh ấy chẳng còn cần tôi nữa.

Nhưng tôi vẫn luôn có suy nghĩ anh ấy sẽ chẳng làm chuyện đó đâu. Ông rất ngọt ngào và đầy chăm sóc nên sẽ chẳng bỏ rơi tôi đâu . Có thể anh ấy thấy tồi tệ khi tôi khóc những giọt nước mắt hạnh phúc, bởi vì cuối cùng chàng hiệp sĩ giáp sắt đã đến cứu cuộc đời tôi. Tôi đã từng mơ ước ai đó cứu tôi khỏi bàn tay của cha tôi và cũng đã từng mất hết hy vọng.

Giờ đây tôi đang ở nhà vị cứu tinh của tôi đón nhận ánh mắt đầy lo lắng của anh ấy. Dường như anh ấy nghĩ là tôi trông sẽ rất kì quái vì cảm thấy kì quái nhưng điều đó lại chẳng hề xẩy ra . Tôi thực sự thấy hạnh phúc khi có thể là bạn đời của anh ấy.

Khi anh ấy lần đầu tiên nói với tôi rằng mỗi người sói đều có 1 bạn đời thì sự ghen tị dâng lên trong tôi khi nghĩ anh ấy đã có 1 nửa đó và sẽ suốt đời yêu cô ấy. Suy nghĩ giả như mình có thể có 1 người bạn đời như anh ấy thì thật tuyệt vời.

Muốn anh ấy biết rằng tôi không hề sợ, tôi bèn nở 1 nụ cười thật tươi. Anh ấy thwor phào nhẹ nhõm khi thấy tôi không hề sợ hãi mà còn chấp nhận khái niệm mình là bạn đời của anh ấy. Anh ấy cười lớn đến mức tôi tưởng tượng chắc là đau mồm lắm ý. Liền đó anh ấy nói với 1 giọng cuốn hút :

"Um... thật đáng xấu hổ, thậm chí tớ còn không biết tên cậu. Tớ chỉ biết gọi cậu là thiên thần thôi a "

Anh ấy đỏ bừng mặt lên mà xoa xoa gáy đủ thấy anh ấy ngượng ngùng đến mức nào. Tôi khúc khích cười trước cử chỉ đáng yêu ấy lại càng khiến mặt anh ấy đỏ hơn. Tôi tiếp tục cười thêm chút nữa rồi viết vài chữ lên bảng: "Tên tớ là Alexandra" rồi đưa cho anh ấy xem.

Khuôn mặt anh bừng lên sáng ngời không ngừng lẩm bẩm "Alexandra" giọng nói nhẹ nhàng mượt mà như nhung "1 cái tên đẹp, mình rất thích". Thường thì tôi chẳng thích bị gọi tên đầy đủ vì đó là cách mà cha tôi gọi tôi. Nhưng khi nghe cái tên ấy thoát ra từ miệng anh thì nó thật là hoàn hảo.

(Liam)

Tôi thực thấy vui mừng khi cô ấy thay vì hét lên mà chạy đi thì ngược lại còn mỉm cười. Nghĩa là cô ấy CHẤP NHẬN LÀ BẠN ĐỜI CỦA TÔI! Tôi đã rất lo lắng về phản ứng của cô ấy nên khi nhìn thấy nụ cười của cô tôi không thể nào ngăn được thở ra đầy nhẹ nhõm.

Cười quá lớn khiến miệng tôi thấy đau. Một ý nghĩ chạy xẹt qua đầu tôi. Tôi vẫn chưa hề biết tên thiên thần của tôi.

"Um... thật đáng xấu hổ, thậm chí tớ còn không biết tên cậu. Tớ chỉ biết gọi cậu là thiên thần thôi a ", hỏi mà trong lòng cảm thấy không khỏi xấu hổ..

Bối rối làm cho khuôn mặt tôi trở nên đỏ bừng. Tôi cho là 1 người đàn ông cứng rắn không nên đỏ mặt trước người bạn đời của mình chút nào. Wow. Có thể lắm cô ấy đang nghĩ tôi như 1 kẻ bại trận. Giống như tôi đoán cô ấy cười đầy khoan khoái.

Nghe tiếng cười thích thú của cô ấy càng khiến mặt tôi đỏ hơn và thậm chí trông còn ngốc nghếch nữa cơ. Tôi xốc xốc lại tinh thần để khỏi hành động ngốc nghếch trước mặt cô ấy. Cô ấy lại bật cười không kìm được viết vài chữ gì đó lên bàng rồi đưa cho tôi.

Tôi đã cá là tên cô ấy rất đẹp mà và tôi đã đúng. Tôi không thể dừng bản thân mình lặp đi lặp lại cái tên ấy và thốt ra sự thích thú của mình với cô ấy. Và lầ này người đỏ mặt là cô ấy còn tôi thì lại cười thích thú.

Cô đầy tinh nghịch nhìn trừng trừng vào tôi, nhưng tôi lờ đi mà cọ cọ tay mình lên mu bàn tay của cô ấy. Cô ấy nhắm mắt lại, rõ ràng là đang cảm nhận cái cảm giác còn tôi thì không thể phủ nhận bản thân thích cái cảm giác bàn tay cô ấy nằm gọn trong bàn tay mình.

Dù sao tôi vẫn cứ muốn khoảnh khắc ấy kéo dài mãi, nhưng Sally có lẽ muốn ăn chút gì đó và tắm táp 1 chút. Tôi thở dài và bày tỏ ý nghĩ riêng mình.

"Cậu là con sâu ngủ nướng 3 tuần Ally." Từng câu từng chũ tôi nói nhanh chóng chìm nghỉm trong tiếng cuời rạng rỡ với cái biệt danh mới của cô ấy.Cô trông sửng sốt nhưng rất nhanh chóng khôi phục nét mặt và gật đầu ý bảo tôi tiếp tục.

"Có thể là cậu đói và vô tội nhưng mà vẫn phải tắm 1 chút trước đã" cô ấy giả đò như rất đau khổ rồi chỏ chỏ tay tươi cười đẩy tôi mà gật đầu đồng ý. Tôi tươi cười rồi chìa tay ra giúp cô ấy đứng lên.

"Được rồi thiên thần, tớ sẽ giúp cậu đến phòng tắm vì cậu vẫn cần được chăm sóc trước khi hồi phục hoàn toàn. Tớ sẽ mang cho cậu 1 bộ quần áo của em gái mình và sau đó có thể được thưởng thức bữa sang tuyệt vời của mẹ rồi. Mọi người sẽ rất vui mừng vì cuối cùng cũng được gặp cậu. "Tôi mỉm cười rồi nhanh chóng ngưng lại khi thấy khuôn mặt đầy lo lắng của cô ấy.

"Đừng lo lắng mà vì họ đều yêu quý bạn như mình yêu quý bạn mà thôi" giọng tôi đầy dịu dàng và trìu mến. Khi nghe những điều ấy từ tôi cô ấy nhìn sâu vào mắt tôi trong chốc lát rồi ôm chầm lấy tôi mà khóc òa. Thực bất ngờ như cú đấm ngàn cân nhưng tôi cũng vượt qua được cú sốc ấy.

Tôi thích cái cảm giác có cô ấy trong vòng tay mình và rất buồn khi cô ấy rời khỏi, nhưng nhận ra là cần phải giúp cô ấy tắm ngay để còn thong báo với mọi người là cô ấy đã tỉnh. Vì vậy tôi đã giúp cô ấy vào phòng tắm cùng 1 số quần áo khi đi xuống cầu thang về phía nhà bếp, nơi cả gia đình tôi, và một số thành viên của bộ tộc gồm Ethan và gia đình cậu ấy.

Khi tôi bước vào các cuộc trò chuyện lập tức dừng lại và tất cả mọi người nhìn tôi biểu thị sự đáng tiếc. Cái nhìn đáng tiếc ấy nhanh chóng chuyển sang bối rối khi họ phát hiện nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tôi: "Cô ấy tỉnh rồi!!!" Tôi thét lên, niềm hạnh phúc tràn trề qua từng lời nói.

Mọi người đều choáng váng trong 1 thoáng cho đến khi mẹ tôi đến bên tôi nức nở.

"Oh, cục cưng, ta cảm thấy hạnh phúc thay cho con. Vậy là con đã nói với cô ấy khi cô ấy tỉnh dậy? " Bà ấy tra vấn tôi đầy tò mò.

"Vâng con đã nói tất cả mọi thứ và cô ấy cảm thấy ổn với chúng!" giọng nói tôi tràn đầy niềm tự hào. Tôi rất tự hào vì cô ấy mạnh mẽ và cứng rắn. Hầu hết mọi người đều mất kiềm chế nhưng cô ấy thì không. Tôi bị lôi ra khỏi những suy nghĩ của mình bởi những lời chúc tụng hay bày tỏ niềm hạnh phúc của gia đình khi cuối cùng cô ấy cũng đã tỉnh và tôi đã trở lại là chính mình.

Tôi cũng rất hạnh phúc khi mình đã bình thường trở lại. Giờ đây điều quan trọng nhất là thuyết phục cô ấy yêu tôi nhiều hơn như tôi yêu cô ấy. Hy vọng là cô ấy sẽ yêu tôi. Không, tôi biết chắc cô ấy sẽ yêu tôi.

Khi những lời chúc tụng đã hết tôi quyết định lên kiểm tra Ally của tôi thế nào nhưng trước hết phải nói sơ qua về cô ấy đã.

"Được rồi, cả nhà, con sẽ đưa Alexandra xuống gặp mọi người" mọi người bàn tán sôi nổi nhanh chóng bị ngắt quãng

"Nhưng mọi người phải đối xử thoáng với cô ấy nhé. Cô ấy sẽ không nói chuyện với mọi người đâu và con cũng không biết vì sao nữa nhưng con không hề có ý định ép buộc cô ấy đâu. Hãy nhớ là cô ấy mới chỉ phát hiện ra sự thật về chúng ta nên đừng khiến cô ấy quá bất ngờ và sợ hãi nhé " Tôi đặc biệt dừng ánh mắt cảnh báo trên khuôn mặt mẹ và em gái mình.

Tôi biết rằng nếu tôi mà không dặn trước thì chắc chắn họ sẽ đón chào Ally với những cái ôm khiến tất cả bay ra khỏi cửa sổ. Sau đó, em gái tôi nói về chuyện sắp có bạn đi shopping cùng còn mẹ thì lên kế hoạch làm đám cưới. Vâng, gia đình tôi có thể hơi điên rồ 1 chút nhưng mà tôi rất là yêu họ.

"Vậy nhé, con sẽ quay lại trong vòng 1 phút nữa. Nhớ cách cư xử đấy " Tôi nói với trong khi đi về phía phòng của mình. Khi bước chân vào phòng tôi nghe thấy tiếng vòi hoa sen ngắt và vài phút sau người bạn đời của tôi đi ra trong 1 chiếc quần jean và áo T-shirt, những đường cong nổi bật khiến cô ấy trông càng quyến rũ.

Mái tóc của cô ấy còn ướt nhỏ giọt và đôi mắt thì mở to khi phát hiện ra tôi đang nhìn chằm chằm vào cô ấy. Tôi chỉ cười và đưa tay của tôi cho cô ấy. Cô nhìn nó ngần ngại nắm lấy. Tôi dịu dàng hỏi nàng: "Đã sẵn sàng gặp gia đình mình chưa?"

Cô trông đầy sợ hãi nhưng cũng từ từ gật đầu với 1 ánh mắt đầy lo lắng. Tôi cười và dẫn cô ấy đến nhà bếp im lặng. Quá ư im lặng. Tôi tự hỏi cái quái gì đang diễn ra vậy nhưng ngay lập tức khi chúng tôi bước vào, tôi phát hiện ra tất cả đang nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào chờ đợi.

Tôi liếc mắt nhìn họ và họ thì mỉm cười ngượng ngùng đáp trả. Sau đó tôi quyết định tốt hơn hết là giới thiệu mọi người. "Ally a, đây là mẹ của tớ, Kimberly, nhưng cậu có thể gọi là cô Kim. Đây là em gái tớ, Laura, và người bạn đời của cô kiêm bạn thân nhất của mình, Ethan. Và bố mẹ họ, Evan và Susan. Và cuối cùng nhưng không hề kém phần quan trọng, bố mình, Christopher " Tôi chỉ từng người 1 khi giới thiệu đến tên họ.

Họ vẫy tay và mỉm cười đầy nhiệt thành, nhưng tôi biết là họ đang rất muốn vây lấy và hỏi cô ấy hàng triệu câu hỏi. Mẹ tôi trông như sắp nổ tưng vì phải chịu đựng không được "thẩm vấn". Tôi thở dài quay lại nhìn Ally. Cô cười rụt rè khiến 1 cơn sóng nhỏ trỗi dậy.

Chộp lấy cơ hội ngàn năm có 1 ấy mẹ tôi lao đến bên hỏi cô ấy với siêu tốc độ triệu dặm 1 giờ.

"Oh cưng ơi, ta rất vui khi con cuối cùng đã tỉnh lại. Liam của ta chẳng thể nào như xưa khi con bất tỉnh. Nó đã rất lo lắng. Hiếm khi ăn và ngủ. Chẳng bao giờ rời con đến nửa giây. Oh, ta chắc rằng nó rất yêu con đấy. Chào mừng con đến với gia đình ta. Ta chắc con sẽ là 1 sự bổ sung đầy tuyệt vời. Tôi chỉ cần wa ... " Tôi lập tức ngắt lời bà khi phát hiện ra thiên thần đáng thương của mình trông như 1 chú cún đi lạc đang hoảng sợ.

"Mẹ, mẹ không thấy là mẹ làm cô ấy sợ hãi sao. Hãy để cô ấy hít thở 1 chút chứ ", tôi cố gắng cho giọng nói mình bình tĩnh nhất có thể. Tôi khẽ vòng tay qua eo Ally kéo cô ấy về bên cạnh mình mà nhận ra cô ấy thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ giơ tay đầu hàng và trông như thể sắp khóc mà than vãn. "Oh, Alexandra, ta xin lỗi. Ta không hề định làm con sợ hãi. Ta rất xin lỗi "

Ally ngay lập tức rời khỏi vòng tay tôi mà chạy đến người mẹ thổn thức và ôm chầm lấy bà. Có thể thấy là tất cả nằm ngoài sức tưởng tượng. Tôi không hề mong đợi cô ấy an ủi mẹ sau khi bà ấy khiến cô ấy hoảng sợ. Vì mẹ rất nhạy cảm nên tôi thường phải an ủi bà, nhưng rõ ràng Ally thì không và cảm thấy khó chịu vì khiến cô ấy cảm thấy buồn.

"Oh, Liam, ta quý cô bé mất rồi. Con thật là có con mắt tinh đời đó. Không thể tin là chàng trai bé bỏng của ta đã lớn và có người yêu rồi " Mẹ vừa nói vừa tiến lại gần tôi mà nhéo má khiến mặt tôi đỏ bừng như cà chua.

"Mẹ............" tôi rên rỉ hệt như một đứa trẻ. "Đừng có làm con mất mặt với cô ấy mà" Mọi nguời bao gồm cả thiên thần của tôi cười ồ lên khiến trái tim tôi phập phồng vui sướng.

Giống như tiếng gió reo vang. Như là tiếng nhạc êm ái bên tai mà càng nghe càng thấy không bao giờ cảm thấy là đủ. Tôi yêu thích nó. Tôi yêu tất cả mọi thứ thuộc về cô ấy. Cô ấy hoàn toàn khiến tôi mê mị không bao giờ có thể dứt khỏi.

Đính chính: Thật là bản gốc của truyện đoạn đầu lộn tùng phèo lên làm bản dịch cũng loạn hết cả lên. Cả nhà chứ thắc mắc, chỗ thì Alexandra chỗ thì Sally chỗ thì Ally...-> Hôm nay đính chính: Alexandra là tên đầy đủ còn Ally là tên thân mật nhá. Chắc tác giả type nhầm ạ. Sr cả nhà.

(Ally)

Đã được 2 tuần kể từ khi tôi tỉnh dậy vì thế tôi đã ở đây được 5 tuần - tôi thực sự yêu thích điều này. Mọi người trong gia đình của Liam đã đối xử với tôi vô cùng ngọt ngào khiến tôi không thể ngừng thầm ước đó là gia đình của mình. Thật sự như bây giờ tốt mà.

Tôi thắc mắc không biết cha tôi có tìm tôi hay không nhỉ. Tôi nghi ngờ ông ấy sẽ đi báo việc tôi bỏ nhà đi ý chứ nhưng ai mà biết được. Liệu ông ấy có thể bỏ qua "món đồ chơi tình dục" này không chứ. Tôi hy vọng là không. Tôi mong muốn ông ấy quên tôi đi để tôi có thể sống hạnh phúc ở đây với Kim và Chris, và tất nhiên là Liam nữa.

Lần đầu tiên gặp Kim bà ấy cho tôi cảm giác dễ xúc động, nhưng tôi thích điều ấy ở bà ấy. Bà ấy có tất cả mọi thứ mà 1 người mẹ nên có. Nấu nướng, lau chùi và nướng bánh. Tôi không biết bà ấy làm thể nào có thể thỏa mãn cái dạ dày của những "con sói" to lớn này, nhưng bà ấy luôn làm chúng với một nụ cười ngọt ngào.

Bà ấy biết quan tâm và rất ngọt ngào. Tôi tự hỏi không biết mẹ tôi có như thế nếu bà ấy ở lại không. Thắc mắc ấy thực chả có nghĩa gì vào lúc nàu. Vì bà ấy đã ra đi và không bao giờ quay lại. Quay lại hiện thực hạnh phúc này tôi cũng rất yêu quý Kim và Laura.

Laura rất tuyệt vời. Thật khó để không yêu quý cô ấy cùng với sự lóc chóc, hài hước của cô ấy. Cô ấy chưa từng ngừng liến thoắng và luôn luôn có một nụ cười trên khuôn mặt. Không thể nào cảm giác buồn khổ khi ở cạnh cô ấy. Cô ấy luôn luôn tràn đầy vui vẻ mà tôi không thể hiểu nổi cô ấy đã lấy năng lượng từ đâu. Ethan là nửa hoàn toàn phù hợp của cô ấy.

Ethan cũng rất tuyệt vời. Anh ấy trái ngược với Laura. Anh ấy khá trầm và sâu sắc. Anh ấy là một người bạn tuyệt vời của Liam và yêu Laura với cả trái tim mình. Đôi khi họ chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm vào nhau với ánh mắt tràn đầy tình yêu trong khi thời điểm khác họ sẽ làm đủ trò trong nhiều giờ. Bất cứ ai cũng có thể nhận ra là họ đang yêu. Tôi hy vọng tôi và Liam sẽ sớm có ngày như vậy.

Liam. Tôi không biết phải nói gì về anh ấy. Anh ấy hoàn toàn tuyệt vời 1 cách hoàn hảo. Anh ấy chưa bao giờ khiến tôi bối rối hay hỏi tôi vì sao tôi không nói chuyện. Tôi cũng biết ơn anh ấy đã không nhắc đến cha tôi. Tôi nghĩ anh ấy vẫn chưa muốn nói về chuyện đó. Vì thế trong những tuần qua chúng tôi chỉ quan tâm đến việc tìm hiểu lẫn nhau.

Tôi biết màu yêu thích của anh ấy là màu xanh biển và anh ấy nói anh ấy yêu nó vì nó là màu mắt tôi. Anh ấy không hề có món ăn tủ vì anh ấy hầu như ăn tất cả mọi thứ và dù bề ngoài không trông như vậy nhưng anh ấy rất thích đọc sách. Ngoài ra, anh ấy rất thích xem phim và đi chơi với bạn bè. Thích chơi bóng đá và chỉ bóng đá và đặc biệt thích được chạy trong hình dạng 1 con sói vào ban đêm. Nhưng dạo này thì chưa từng ra ngoài vào ban đêm bởi anh ấy bảo vệ tôi quá cẩn thận, chẳng thể rời khỏi tôi quá 10 phút.

Cái cách anh ấy chăm sóc và bảo vệ tôi thật là ngọt ngào làm sao. Có thể với người khác thfi thật khó chịu nhưng tôi lại thấy điều đó thật quyến rũ. Tôi nghĩ có lẽ tại chưa bao giờ tôi được chăm sóc như vậy trong suốt cuộc đời mình. Người duy nhất chăm sóc tôi lại bỏ tôi lại tự vật lộn 1 mình từ năm 10 tuổi, nhưng chúng ta không nên chìm ngập trong đau khổ đúng không nào. Cho dù có nguyên nhân gì tôi cũng sẽ quên nó đi

Dù sao, đêm nay Liam cũng có một bất ngờ dành cho tôi và tôi nghĩ cuối cùng thì mình cũng sẵn sang để nói chuyện với anh ấy. Giờ tôi đã biết rằng mình thực sự yêu anh ấy. Tôi thầm nhủ không biết anh ấy sẽ bất ngờ cỡ nào nhỉ. Anh ấy nói tôi phải sẵn sàng vào lúc 7 giờ và giờ đã là 6 rưỡi, tôi đang ở trong phòng của Laura trong khi cô nhảy múa xung quanh tôi và cố tìm ra 1 bộ thật hoàn hảo.

Cô ấy biết những gì là ngạc nhiên nhưng sẽ không cho tôi biết. Đó là việc loại gây kích thích nhưng chỉ có 30 phút nữa cho đến khi tôi biết.

Cuối cùng thì cô ấy cũng tìm thấy 1 bộ thật hoàn hảo: quần jean skinny bó sát có vài chỗ cắt rạch đầy sáng tạo và áo váy màu đen trắng đáng yêu. Cô ấy giúp tôi làm tóc xoăn, để chúng xòa nhẹ nhàng sau lưng rồi trang điểm cho tôi 1 cách nhẹ nhàng nhất.

Cô hoàn thành nhiệm vụ như đúng hẹn và Liam gõ cửa hỏi xem tôi đã sẵn sàng chưa. Tôi đã xong và không thể đợi xem anh ấy đã chuẩn bị gì cho buổi hẹn hò tối nay thêm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#susu