Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác ăn hết tô mì không ngon kia và trả lời thêm hai cuộc điện thoại nữa. Người từ cửa hàng đàn piano đến, và bà Phương đưa họ ra ngoài. Ở trong nhà chỉ còn hai người họ. Tiêu Chiến tiến đến và mở đàn. 

Cây đàn piano cổ lớn của Steinway, với hơn 10.000 bộ phận của nó đều được làm thủ công bởi những người thợ làm đàn vào cuối thế kỷ 19. Sau quá trình tân trang, chiếc đàn tốt nhất này có thể đoán được là món ăn khoái khẩu của những người sành sỏi. Chủ cửa hàng vốn không muốn bán nhưng Tiêu Chiến đã thương lượng và đưa ra giá cao khiến ông buộc phải từ bỏ tình yêu của mình. 

Lúc đó, khi Tiêu Chiến gửi ảnh, Vương Nhất Bác đang họp. Giữa cuộc họp, hắn đi vào phòng tắm, áp điện thoại di động lên tai để nghe tin nhắn thoại mà Tiêu Chiến gửi kèm. 

Tiêu Chiến không có nhu cầu chi tiêu nhiều, anh cũng chưa bao giờ báo cáo chi tiết khi anh mua đồ bằng thẻ do Vương Nhất Bác đưa. Lần này, anh đặc biệt gửi Wechat đến để nói với hắn là do nó quá đắt. Vương Nhất Bác cảm thấy thật vui vẻ khi nghe giọng nói ríu rít như sơn ca của anh, hắn cong khoé miệng, không cần hỏi bao nhiêu tiền, liền đáp một tiếng, "Mua." 

Chủ cửa hàng piano đích thân đưa cây đàn đến. Vương Nhất Bác tận mắt nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Chiến. Khi anh ấy si mê nhìn cây đàn, Vương Nhất Bác cũng si mê nhìn anh, và khi những người từ cửa hàng rời đi, hắn tò mò hỏi: "Thích lắm sao?" 

Tiêu Chiến đã quen nhìn thấy những thứ tốt đẹp từ khi còn nhỏ. Vương Nhất Bác hiếm khi nhìn thấy biểu hiện say mê như vậy của Tiêu Chiến đối với một thứ như đàn piano. 

"Chiếc đàn piano này giống như rượu ngon, càng để lâu lại càng có giá trị. Trời ơi, tôi chỉ được xem ảnh chứ không được thấy tận mắt. Chủ tiệm giấu nó ở nhà. Tôi chỉ được nhìn lướt qua khi kiểm tra hàng hoá và chỉ đến hôm nay mới được nhìn thấy nó hoàn chỉnh." 

Tiêu Chiến ngồi xuống ghế dựa đàn, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, giọng điệu dỗ dành như dỗ trẻ con, "Bảo bối quý hiếm như vậy, chơi một bản nhạc đi?" 

Tiêu Chiến cũng có ý nghĩ này, nhấc nắp đàn lên, đặt chân lên bàn đạp, đặt các ngón tay trên phím đàn, không nhấn xuống ngay lập tức mà ngước nhìn lên Vương Nhất Bác với nụ cười ấm áp nhất.

Vương Nhất Bác không hiểu piano, nhưng hắn thường chơi piano với Tiêu Chiến từ khi còn nhỏ. Hắn biết, bản nhạc này rất khác. 

Dưới ngón tay mảnh khảnh, tiếng đàn êm dịu, trầm mà nhẹ, âm thanh thanh thoát, giai điệu nhẹ nhàng trìu mến vang vọng toàn bộ biệt thự đảo, cứ như dòng thời gian đang trôi. 

Vương Nhất Bác yên lặng ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, phía sau hai người là ánh ban mai mùa thu mông lung rơi trên hàng mi dịu dàng của Tiêu Chiến. Những ký ức ấm áp hiện lên trong đầu Vương Nhất Bác, từng nốt nhạc như gõ vào trái tim, không nhẹ cũng không nặng. Cả trái tim của hắn đều vang lên tiếng đàn dưới ngón tay của Tiêu Chiến. 

Kết thúc bản nhạc, Vương Nhất Bác tỉnh táo lại, "Nghe hay đấy."

Hắn chợt nhớ trước đây Tiêu Chiến đã hỏi gì khi ở biệt thự ven biển, thản nhiên thêm vào: "Đây quả thực là lần đầu tiên tôi nghe thấy." 

Tiêu Chiến nhướng đôi mi dài nhuộm ánh nắng ban mai, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, nụ cười của anh là vẻ đẹp động lòng người. 

"Đây là tác phẩm của tôi, và đây là lần đầu tiên tôi chơi nó." 

Vương Nhất Bác cũng quay đầu nhìn người mình đang ôm trong tay. Trong con ngươi màu hổ phách có ánh sáng sâu thẳm. Dường như hắn không hiểu Tiêu Chiến đang nói gì, chỉ chăm chú nhìn anh cho đến khi hương hoa hồng đỏ sẫm lan ra, và hỏi với một nụ cười, "Vì thế...?" 

"Nó được viết cho anh." 

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, và Vương Nhất Bác nhìn thấy ánh mắt trìu mến và ngượng ngùng của anh đang nhìn mình. 

Trái tim hắn rung động. 

Như một bông hoa nở khắp núi rừng, chỉ qua một đêm, chiếm trọn trái tim hắn trong một khoảnh khắc hùng vĩ và thơm ngát.

Không có cách nào trốn thoát được số phận. Dù đã trải qua hơn mười năm tẻ nhạt, thậm chí sau vô số nhịp đập của trái tim, hắn cũng không thể không yêu Tiêu Chiến một lần nữa. Phải nói, hắn chưa bao giờ ngừng yêu anh. 

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào lòng, để anh úp mặt vào lòng mình, "Anh viết khi nào?" 

"... Sau khi anh rời đi." 

Vương Nhất Bác xoa ngón tay lên vành tai ửng hồng của Tiêu Chiến, "Nó tên gì?" 

Tiêu Chiến dường như không thể chịu được cái nhìn như thiêu đốt từ phía đối diện. Anh vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác, thì thầm vào tai hắn với hơi thở ấm nóng như rượu Brandy. 

"Rơi vào tình yêu." 

Rơi vào tình yêu của anh một cách vô điều kiện. 

Vương Nhất Bác giữ gáy người đàn ông, "Sau này không thể đánh cho bất kỳ ai khác." 

Người trong tay vùi mặt vào vai hắn ngoan ngoãn gật đầu. 

Vương Nhất Bác nắm chặt chiếc cổ mảnh mai thêm một chút, kéo Tiêu Chiến lại gần nơi chóp mũi, nghiêng đầu hôn lên. 

Nụ hôn nhẹ nhàng như cơn gió nhẹ thổi qua tim. 

Khi môi lưỡi quấn lấy và đan xen vào nhau, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Lần đầu tiên Vương Nhất Bác hôn anh dịu dàng như vậy. Anh bám chặt lấy bờ vai rộng lớn của hắn, lòng bàn tay đã sớm đổ mồ hôi. Sau khi hôn một lúc lâu, toàn thân cũng trở nên nóng bỏng. 

Nụ hôn không kích thích giác quan của Vương Nhất Bác, nhưng dục vọng lại bị nhịp tim của hắn kích thích. Tiêu Chiến bắt đầu nhẹ nhàng thở ra, trong cổ họng không nhịn được rên lên một tiếng, giống như một con mèo con bị nhiệt. 

Hương hoa hồng ẩm ướt xộc vào mũi, Vương Nhất Bác cười nhéo nhéo chóp cằm Tiêu Chiến, "Hôn như thế này vẫn còn chưa đủ sao?" 

Tiêu Chiến cảm thấy xấu hổ, anh vừa định đứng dậy khỏi lòng Vương Nhất Bác thì lại bị kéo vào vòng tay rộng lớn đó, rồi đột nhiên cảm thấy mông chạm vào đũng quần cứng ngắc của người kia. 

"Anh đã thử cây đàn piano mới rồi, nhưng tôi vẫn chưa thử nó." 

Tiêu Chiến đang rất căng thẳng, không kiềm chế được xúc động khiến cho hương hoa hồng lan toả vô tận. Vương Nhất Bác co một chân lên cao, lưng dựa vào đàn piano, ngón tay tròn dày cạ vào lỗ nhỏ của anh. Tiếng nước vang lên lách chách, càng hồi hộp, Tiêu Chiến càng tiết ra nhiều nước hơn, thật sảng khoái. Loại khoái cảm này thật là nghiền. 

Vương Nhất Bác chống đỡ lưng anh, vùi đầu vào cần cổ mảnh mai của anh, hút ra vô số hương hoa đỏ sẫm. 

Tiêu Chiến thở hổn hển, kéo áo hắn, "Nhất Bác... Chúng ta về đi... về phòng đi...có người quay lại... ừm..." 

Chưa kịp nói xong, môi anh đã nghẹn ngào. 

Alpha càng mạnh mẽ, càng quan tâm đến khả năng kiểm soát, ham muốn khống chế càng mạnh. Vương Nhất Bác gần như không kiềm chế được mà khống chế Tiêu Chiến trong tình dục. Đó là bản năng của nam nhân, là bản năng đánh dấu lãnh thổ của sư tử. 

Sau khi đã hôn đủ, Vương Nhất Bác nhìn lên, Tiêu Chiến vẫn đang rụt rè nhìn hắn, hai mắt ngấn nước, hai tay đặt trên vật cứng ngắc, tiếp tục cử động một cách đáng thương, như đang cầu xin hắn ở lại. Cũng giống như vào đêm đầu tiên ở Hawaii. 

Vương Nhất Bác ôm anh, giọng điệu âu yếm và dịu dàng. 

"Được rồi, đừng sợ." 

Mùi cây thùa và hoa hồng quyện vào nhau, cả căn phòng đều thơm ngát và gợi tình, Vương Nhất Bác muốn anh hết lần này đến lần khác. Tuy rằng cách chiếm hữu vẫn còn mãnh liệt, nhưng mỗi lần hôn đều rất dịu dàng. Tiêu Chiến lại mê đắm sự dịu dàng nhưng tràn đầy chiếm hữu này. Anh giống như một con tàu lắc lư đi về phía sóng gió, nhưng hoàn toàn không sợ hãi, chỉ có si mê. 

Rèm cửa dày đặc che khuất ánh sáng mặt trời. Bọn họ triền miên từ sáng đến chiều. Tiêu Chiến tỉnh dậy vì dục vọng, người đầy mồ hôi nằm trên ngực Vương Nhất Bác, chợt nhớ ra điều gì đó, "Hôm nay anh không phải đi làm sao?" 

Vương Nhất Bác bất lực mỉm cười, "Anh cảm thấy đủ tốt rồi, mới nhớ là tôi phải đi làm?"

Hắn thầm nghĩ, sao anh không hỏi xem tôi có làm thêm giờ buổi tối không? 

Tiêu Chiến có chút xấu hổ, "Tôi... Không phải..." 

Vương Nhất Bác ôm chặt mỹ nhân thơm mềm trong tay, véo véo cái mông thịt, hiển nhiên là không kìm lòng được, liếm môi tiếp tục bắt nạt người khác, "Nghỉ một ngày." 

Hắn thật sự cần một khoảng thời gian để thở, nhưng khoảng trống này đến một cách ngẫu nhiên và nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn. 

"Anh bận rộn với công việc suốt sao?" Tiêu Chiến nhướng mắt nhìn Vương Nhất Bác với vẻ mặt đau khổ. 

Vương Nhất Bác gạt đi mái tóc ướt đẫm trên trán Tiêu Chiến, trong lòng chợt loé lên một ý nghĩ, giọng điệu vẫn ấm áp mà lãnh đạm, "Có lẽ sang năm sẽ tốt hơn." 

"Tôi có thể làm gì cho anh không?" Tiêu Chiến hỏi câu này một cách chân thành, nhưng khi nhìn thấy Vương Nhất Bác cười xấu xa, anh lại đưa tay đè xuống, "Anh muốn làm gì nữa?" 

Hai má Tiêu Chiến nóng rực lên và đỏ thấu. Anh vùi đầu xuống dưới chăn bông. Tất cả những gì nảy ra trong đầu anh là câu chuyện về tinh linh hồ ly mà anh đã đọc khi còn đi học, có một chút ngượng ngùng trong giọng nói của anh, "Ý tôi là chuyện nghiêm túc ấy." 

Một lúc sau, ánh mắt anh lại loé lên, hai mắt sáng ngời nhìn Vương Nhất Bác, "Tôi sẽ học nấu ăn với bà Phương, buổi tối sẽ nấu canh cho anh, được không?" 

Vương Nhất Bác nhớ đến bát mì không thể tả vào buổi sáng. Mặc dù Tiêu Chiến trông rất hấp dẫn trong chiếc tạp dề, nhưng hắn vẫn quyết định không thể để cái dạ dày của mình xấu hổ, "Dậy đi ăn cơm đi." 

Cho đến khi hai người tắm và mặc quần áo xong, Tiêu Chiến vẫn không nghĩ ra muốn ăn cái gì. 

Vương Nhất Bác không để Dương Du lái xe. Hắn lái chiếc G63 màu xanh đậm ở gara ra, đưa anh đi chơi. Tiêu Chiến mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng mịn, nhìn như một chú thỏ hiền lành. Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo khoác da chỉnh tề, cổ áo dựng đứng làm cho đường nét trên khuôn mặt hắn thêm sắc sảo. 

"Giống như chúng ta đang hẹn hò vậy." 

Tiêu Chiến nhìn con đường dài xuống núi và khung cảnh mùa thu ngoài cửa sổ, ngồi bên ghế phụ khẽ cười. Trước đây anh chưa từng hẹn hò cùng Vương Nhất Bác. 

Vương Nhất Bác liếc xéo vẻ ngoài trong sáng và xinh đẹp của anh với khoé mắt và lông mày cong cong, rồi nói, "Vậy thì hẹn hò đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro