Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh thích Tiêu Chiến, em thích anh Nhất Bác. Hai chúng ta hợp lực, có chuyện gì mà nhà họ Giang không làm được chứ?" 

Giang Huyên nhìn khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo của Giang Nghiêu, ấm áp cười nói: "Trên đời này có rất nhiều tiếc nuối, cũng có rất nhiều nhớ nhung. Bất kể em là ai, mọi chuyện đều không thể đi theo ý muốn của em. Kể cả là nhà họ Giang cũng không ngoại lệ." 

Giang Nghiêu cau mày, "Anh trai, không phải người mà anh luôn tìm kiếm là Tiêu Chiến sao? Bây giờ tìm được rồi, không tranh giành cũng có thể từ bỏ sao? Anh cam lòng sao?" 

"Không cam lòng thì sao chứ. Anh và Nhất Bác đã làm bạn với nhau nhiều năm như vậy," Anh nhớ lại ánh mắt tràn đầy ánh sáng khi nhìn Vương Nhất Bác của Tiêu Chiến, "Chưa kể hai người họ có một mối quan hệ rất sâu sắc." 

Giang Nghiêu cười khẩy, quay đầu đối mặt với Giang Huyên, "Em chỉ biết cha từ khi còn nhỏ đã dạy chúng ta rằng phải tìm mọi cách có được thứ mình muốn. Em thích Vương Nhất Bác nhiều năm như vậy, không thể để một người đột nhiên xuất hiện, mang anh ấy đi được." 

Đây là lần đầu tiên Giang Nghiêu không gọi Nhất Bác, mà là trực tiếp gọi tên Vương Nhất Bác. Ánh sáng trong mắt cô thay đổi, lộ ra tia sáng đang nhắm vào một người. 

Giang Huyên nhìn những toà nhà xanh xám phía xa xa, "Cuộc sống không chỉ có tình yêu. Trên đời này có rất nhiều thứ khác đáng để chinh phục." 

"Đó là thế giới mà alpha cần chinh phục. Em chỉ là omega. Em muốn chinh phục alpha mà em thích... Alpha này chỉ có thể là Vương Nhất Bác." 

Giang Huyên rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn đứa em mà mình nuôi nấng từ nhỏ, "Nghiêu Nghiêu, đừng quá ám ảnh về nó. Từ những gì anh biết về Nhất Bác, mặc dù cậu ấy rất tình cảm. Nếu cậu ấy muốn, cậu ấy sẽ không bao giờ từ bỏ, cũng sẽ không dễ dàng bị người khác lôi kéo hay thao túng." 

Giang Nghiêu im lặng, ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mắt của Giang Huyên. Đây là lần đầu tiên anh nói một câu như vậy với người em gái luôn ngoan ngoãn của mình. 

Giang Huyên vỗ vỗ vai Giang Nghiêu, "Từ nhỏ em đã được nuông chiều rồi. Có được mọi thứ quá dễ dàng. Nhưng lòng người thì khác. Tóm lại, đừng ép buộc mọi chuyện quá." 

Giang Huyên bước ra ngoài với tách cà phê đã lạnh. 

Giang Nghiêu ở một mình trong phòng làm việc trống không, ngẩng đầu lên và nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của mình tử cửa sổ kính bóng loáng. Một bóng đen khó tảnhuộm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. 

Nhìn dòng xe cộ và đám đông dưới chân, khoé môi kéo lên một góc rất nhẹ.

"Nhưng anh ơi, em không thể quay đầu lại." 

Tháng 1 ở Paris là tháng lạnh nhất trong năm. Những cung điện hàng thế kỉ sừng sững bên bờ sông Seine vừa ảm đạm vừa lạnh lẽo, trang nghiêm và cổ kính như trởvề thế kỉ cũ. 

Ngôi nhà cũ của Vương Nhất Bác ở quận 17 luôn được bảo trì và chăm sóc. Khu vực giàu có ở Little Paris có môi trường yên tĩnh và rất thoải mái để ở, nhưng nó hơi xa so với toà nhà văn phòng nơi đặt trụ sở chính của YIB. 

Tiêu Chiến đã đưa Vương Nhất Bác đến cửa vào buổi sáng. Hắn ngồi vào trong xe nhìn lại, bóng dáng của anh càng ngày càng nhỏ, thân hình mảnh khảnh quấn áo khoác vẫy tay với hắn, phía sau anh là ngôi nhà yên tĩnh, giống như cung điện hẻo lánh nào đó giam cầm nhân vật chính trong phim. 

Từ thủ đô Bắc Kinh đến Paris, dường như hắn luôn để Tiêu Chiến trong căn nhà trống trải này đến căn nhà trống trải khác. Sự chờ đợi đã trở thành phần lớn cuộc đời của Tiêu Chiến. 

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói. Chính hắn cũng không nhịn được. Lúc nào hắn có thể để Tiêu Chiến đến gần, không phải đợi quá lâu? Cùng ngày, hắn yêu cầu Helen thuê một dãy phòng ở khách sạn Lutetia, cách YIB một dãy phố nhỏ, và đưa Tiêu Chiến đến đó. 

Sau một ngày làm việc, Vương Nhất Bác trực tiếp đi bộ trở về, đi qua con đường lát đá granit cứng và gió lạnh ẩm ướt về đêm. Vừa bước vào cửa khách sạn, một thân thể mềm mại ấm áp nhào vào vòng tay hắn. 

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống. Anh lấy ra một chiếc hộp sa tanh hình vuông bằng nhung tinh xảo như thể dâng lên một bảo vật. Bên trong là một chiếc dây chuyền trơn được điểm xuyết bằng ba viên kim cương nhỏ. Ánh sáng trong phòng chiếu vào khiến những viên kim cương trong suốt sáng lấp lánh. 

Tiêu Chiến ướm chiếc vòng vào trước cổ mình "Nhìn đẹp không?" 

Vương Nhất Bác nhìn ánh sáng trong mắt Tiêu Chiến, còn đẹp hơn kim cương, thành khẩn gật đầu, "Thật đẹp." 

Tiêu Chiến giơ ngón tay cái lên cười càng tươi, "Em biết mà." 

Tiêu Chiến mở ra móc của sợi dây chuyền. Vương Nhất Bác tự nhiên cúi cổ xuống. 

Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới cái gì đó liền nói: "Chờ đã." 

"Sao vậy?" 

"Em đã chọn cho anh một mặt dây chuyền." Tiêu Chiến mở một chiếc hộp khác nhỏ hơn. 

Vương Nhất Bác tức giận bật cười khi nhìn thấy nó, "... xương chó? Để anh đeo cái này?" 

Tiêu Chiến gật đầu như một trò đùa. 

Vương Nhất Bác cầm lấy dây chuyền trơn đeo vào, chỉ vào mặt dây chuyền, ngắn gọn bày tỏ sự chán ghét, "Không đeo." 

Tiêu Chiến cảm thấy xót xa, "Em đã chọn nó rất lâu. Không phải là cún con sao? Em mua nó vì nghĩ nó rất phù hợp với anh. Là cún con độc nhất ở Paris." 

Người đối diện nhướng mày, "Tiêu Chiến, em bây giờ càng ngày càng dũng cảm, dám nói alpha của em là chó con? Nhìn anh giống chó con sao?"

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay, cười khổ ngẩng đầu, nhìn đôi mắt hung hãn trước mặt, hắn thật sự không giống một con chó con, mà là một con sư tử lớn có bờm. 

Anh không thể nói tại sao mình lại chọn khúc xương chó này, nhưng thoạt nhìn anh nghĩ nó phù hợp với Vương Nhất Bác. 

"Không đeo cũng không sao." 

Tiêu Chiến tức giận lẩm bẩm một mình. Kỳ thực anh đã nghĩ đến kết quả rồi nhưng vẫn thích nó, dự định đem cất kỹ đi. 

Vương Nhất Bác cầm lấy chiếc hộp nhỏ ném lên sô pha, bế Tiêu Chiến vào phòng ngủ như bế một con mèo, đè anh lên giường như một con sư tử, nhìn xuống. Ánh sáng từ sợi dây chuyền quấn quanh cổ làm xương quai hàm của Vương Nhất Bác thêm sắc nét và gợi cảm. 

"Còn dám mắng anh. Alpha của em rất tức giận, hiện tại muốn em bồi tiếp." 

Căn phòng khách sạn ấm áp và sang trọng, mùi thơm của rượu tequila và hoa hồng lan toả rất lâu. Hiếm khi Tiêu Chiến không buồn ngủ sau khi làm tình. Anh dựa vào vai Vương Nhất Bác, dùng đầu ngón tay nghịch sợi dây chuyền. 

Vương Nhất Bác nhìn theo tay anh, tò mò hỏi: "Sao đột nhiên nghĩ đến việc mua dây chuyền?" 

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng ẩm ướt. Anh kể cho Vương Nhất Bác nghe câu chuyện về chiếc vòng cổ, và từng viên kim cương tượng trưng cho điều gì. Ở thành phố lãng mạn nhất thế giới này, những người thợ kim hoàn thích đặt nhãn hiệu cho thương hiệu của mình những câu chuyện rất thơ mộng. 

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến trong vòng tay mình, cảm thấy anh thật ngây thơ. Thậm chí còn tin vào mánh lới của dân buôn bán. Nhìn anh ngây thơ mà ngoan đạo, hắn không khỏi mỉm cười hôn một cái, đồng ý với anh, "Nếu đeo chiếc vòng cổ được tặng, sẽ bị trói buộc cả đời. Ý em là thế đúng không?" 

Tiêu Chiến gật đầu, "Đúng vậy, còn tuỳ anh sau này có muốn chạy không..." 

Từ "chạy" trên môi anh chợt tắt ngúm. Anh đột nhiên dừng lại. Kiểu đối thoại này có vẻ quen thuộc. Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới cuộc chia tay không vui ở biệt thự Hawaii. Anh cẩn thận nhìn vào mắt Vương Nhất Bác và thấy nét mặt của người đàn ông không có gì thay đổi, nên thở phào nhẹ nhõm. 

Có một sự im lặng đột ngột, và Tiêu Chiến không nhìn đi chỗ khác. 

Vương Nhất Bác vẫn ôm lấy anh, hơi cụp mắt xuống nhìn anh, "Em muốn nói gì?" 

Có một sự run rẩy nhỏ không thể nhận ra trong giọng anh, "Làm thế nào mà anh trải qua được những năm tháng đó khi rời đo? Chắc hẳn là một khoảng thời gian khó khăn..." 

"Không có gì." 

Ba chữ nhàn nhạt. 

Tiêu Chiến vẫn ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác. Anh không biết lấy dũng khí từ đâu ra. Anh đã thoát ra khỏi khu vực cấm mà anh không dám chạm vào. Đột nhiên, lúc này anh muốn mở ra, hoặc đối mặt với nó. 

Vương Nhất Bác cũng nhìn anh cười trong lòng. Tiêu Chiến thật sự càng ngày càng có dũng khí, cánh tay ôm lấy anh vẫn không nhúc nhích, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng hít sâu một hơi, giọng nói bình tĩnh dường như đang kể câu chuyện của người khác. 

"Sau khi bố anh mất, công ty uỷ thác tìm thấy anh và cho anh biết trước khi mất, ông ấy đã biết rằng mình không thể trụ được lâu. Ông ấy đã lên kế hoạch cho anh từ rất sớm. Dù số tiền không nhiều, nhưng ông ấy đã để lại một khoản sau nhiều năm làm việc chăm chỉ. Anh nhớ rất rõ rằng ông ấy nói với anh từ khi còn là một đứa trẻ, Nhất Bác, con phải thành công." 

"Sau này đi học nội trú, đủ điều kiện du học nên một mình đến Paris. Số tiền đó chỉ đủ sống ở nơi này một năm, sau đó phải đi làm và kiếm học bổng. Ngày đó, bởi vì còn quá nhỏ nên nhiều nơi từ chối sử dụng. Sau này..." 

Tiêu Chiến nín thở, trong lòng có chút nhói đau. 

Nghe Vương Nhất Bác kể những câu chuyện đó, những bức tranh sống động hiện ra trước mắt anh. Nhiều điều nằm ngoài tầm hiểu biết của Tiêu Chiến. Khi Vương Nhất Bác đang chịu đựng những khó khăn không thể tưởng tượng được, anh đang sống cuộc sống của đại thiếu gia nhà họ Tiêu, nhận được sự bảo vệ cẩn thận của cha mẹmình. 

Anh như nhìn thấy người con trai mà anh yêu từ năm 12 tuổi, vẫn luôn cứng đầu và không muốn nhượng bộ sau bao khó khăn. Tiêu Chiến muốn kìm nước mắt lại, nhưng anh không thể kìm được. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên khuôn mặt nóng bỏng không kém của Vương Nhất Bác. 

Anh rất đau khổ, rất đau khổ. Anh nhìn thấy những ngọn núi và thung lũng bị ngăn cách bởi tình yêu và sự hận thù giữa Vương Nhất Bác và người mà anh chưa bao giờdám chạm vào trước đây. Với bề dày của thời gian và đau khổ, xen lẫn với những người đã bị chôn vùi. Trong sâu thẳm trái tim, anh cảm thấy tội lỗi với Vương Nhất Bác và cha của hắn. 

Nhưng anh cũng cảm thấy rất tự hào. Sức mạnh của Vương Nhất Bác đã khiến anh vô cùng ấn tượng. Dù không có được sự che chở của cha mẹ, nhưng anh có Vương Nhất Bác, vị thần quyền lực của anh đã giúp anh vượt qua nhiều đau khổ, khi mọi thứ bấp bênh, Vương Nhất Bác vẫn cho anh một thế giới vững vàng không mưa gió. Nhờ đó mà anh có thể tiếp tục sống an toàn trong thế giới này. Thế giới lớn lên có mục đích và tốc độ của riêng nó. 

Tất cả các loại cảm xúc đang xen trong trái tim anh, và Tiêu Chiến không thể ngừng khóc, giống như một đứa trẻ bị mất một món đồ chơi và tìm thấy nó một lần nữa. 

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, như thể Tiêu Chiến mới là người chịu đựng tất cả những chuyện đó. Hắn biết tại sao Tiêu Chiến lại khóc, vì vậy hắn để anh vui vẻ khóc. 

Khi nói về quá khứ, đặc biệt là khi nghĩ đến Vương Chính, mặc dù trái tim hắn vẫn còn đau nhói, nhưng Vương Nhất Bác rất ngạc nhiên khi hắn có thể bình tĩnh như vậy. 

Tiêu Chiến thật sự đã khóc rất lâu. 

Vương Nhất Bác trầm giọng nói: "Đôi mắt của em có phải vòi nước không?" Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe kia, "Nước mắt của em không đánh giá sao?" 

Tiêu Chiến  nghẹn ngào, nhăn mũi lại, cảm xúc dồn nén trong lồng ngực không nói ra được lời nào, một lúc sau mới nói: "Em chỉ cảm thấy... anh thật tuyệt vời." 

Một nhận xét trẻ con khiến Vương Nhất Bác bật cười thành tiếng. Đó là một trận cười rất vui vẻ, dường như phần lớn sự đau khổ trong lòng đã tan biến. Nhìn mặt, mũi, mắt đều đỏ bừng của Tiêu Chiến, hắn cảm thấy có được anh là điều thực sự tuyệt vời. 

Cánh tay chỉ còn sức lực siết chặt một chút. Hắn vẫn chưa học được cách nói lời dỗ dành người ta, nhưng giọng điệu cũng nhẹ nhàng xoa dịu người yêu đang khóc như hoa lê trong vòng tay. 

"Đừng khóc." 

Vương Nhất Bác đã bận rộn gần hai tuần, hầu như ngày nào hắn cũng về đến khách sạn rất muộn. Nghe Tiêu Chiến kể về những buổi triển lãm anh đã đi trong ngày, đã mua gì và ăn ở nhà hàng nào, trông anh thật sự phấn chấn. Vương Nhất Bác không biết rằng khi Tiêu Chiến làm những điều này, anh không thật sự vui vẻ như anh đang mô tả. 

Ngày về nước là chuyến bay chiều. Đến Paris lâu như vậy, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có thời gian đi cùng Tiêu Chiến. Tuy rằng chỉ có nửa ngày, không có thời gian đi đâu, nhưng Tiêu Chiến vẫn rất cao hứng. Anh vui vẻ nắm tay Vương Nhất Bác đi dạo trên đường phố Paris. 

Với dòng sông Seine chảy róc rách, những quảng trường xinh đẹp có bề dày lịch sử và những nhà thờ tháp chuông sừng sững, không khí văn học nghệ thuật đâu đây cũng thấy, tạo hoá dường như đã dành trọn tình cảm lãng mạn và nghệ thuật cho nơi đây. 

Tiêu Chiến nắm lấy cánh tay của Vương Nhất Bác, chôn nửa khuôn mặt của anh trong chiếc khăn mềm. Giọng anh rất ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại có chút tiếc nuối, "Em đã đến Paris năm năm trước. Nếu em biết anh ở đây, em đã đi tìm anh. Chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn năm năm!" 

Vương Nhất Bác cười, "Paris lớn như vậy, làm sao tìm được?" 

"Chà..." Tiêu Chiến nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhìn thấy ban nhạc đang biểu diễn ở quảng trường trước mặt, chỉ tay nói: "Em có thể chơi đàn, có thể chơi tất cảnhững bài hát đã từng chơi cho anh. Em có thể đến quán cà phê, chơi cho đến khi anh đi ngang qua vào một ngày nào đó, và anh có thể biết đó là em đang tìm anh." 

Vương Nhất Bác lắng nghe ý kiến của anh, nhưng chỉ mỉm cười và không nói gì. 

Tiêu Chiến lại kéo tay hắn, "Ý em là, em thực sự chơi piano trong quán cà phê. Khi em đến Paris, phương pháp này nhất định sẽ có hiệu quả." 

Vương Nhất Bác gật đầu đáp lại, âm thanh "ừ" từ lâu đã được mê đắm. 

Sau một lúc, hắn quay đầu nhìn Tiêu Chiến. Con ngươi màu hổ phách hơi đông lại, như nhớ ra điều gì, cười nhẹ. 

"Ý em là, 5 năm trước, trong một quán cà phê ở Paris, em có chơi piano?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro