Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... Vương Nhất Bác... đồ khốn nạn..."

Tiêu Chiến bị ép vào vách tường phòng tắm, hơi thở tequila cuồng bạo toả ra. Anh cố gắng đẩy thân thể nặng nề và nóng bỏng đang đè mình xuống, nhưng trong lúc tuyệt vọng lại phát hiện ra từng lỗ chân lông trên người đều điên cuồng nghênh đón Vương Nhất Bác.

Ngay khi nhìn thấy ống tiêm, Vương Nhất Bác đã hạ quyết tâm làm điều này.

Một chân của Tiêu Chiến bị kéo lên cao giam vào trong cánh tay Vương Nhất Bác, ngón tay hắn đâm vào lỗ hậu ngón thứ nhất, rồi thứ hai. Một lúc sau, tiếng dâm thuỷ chảy ra, Vương Nhất Bác xoa nắn thêm vài cái. Trước khi Tiêu Chiến kịp chuẩn bị, hắn dùng một tay ôm anh, tay kia cởi bỏ thắt lưng, người trong tay vẫn không ngừng giãy dụa không chịu, lông mày nhíu chặt lại, run rẩy như muốn dùng hết sức lực để thoát ra nhưng không được.

"... Đừng... Tôi không muốn..." Tiêu Chiến lắc đầu, trong mắt hiện lên hơi nước, côn thịt to dày đã đẩy vào trong cơ thể khi anh chưa kịp nói xong.

"... Không được..."

Vương Nhất Bác nhún vai, cắn dái tai của anh, "Miệng dưới của anh thành thật hơn rất nhiều. Anh có biết anh hút em chặt như thế nào không?"

Khoái lạc đã mất từ lâu khiến alpha phát điên lên. Hắn hôn Tiêu Chiến mãnh liệt, đầu lưỡi xâm nhập khuấy đảo trong khoang miệng ấm áp, hơi thở nóng rực như mê hoặc. Tiêu Chiến không chịu nổi công kích, xấu hổ nhưng không thể từ chối, cơ thể anh không tự chủ chuyển động theo nhịp đẩy của Vương Nhất Bác, hương hoa hồng ướt át tràn ngập trong phòng tắm.

Vương Nhất Bác không hài lòng với nhịp điệu này, vì vậy hắn nhấc chân Tiêu Chiến lên bằng cánh tay còn lại của mình, giam anh trong vòng tay, giữ chặt trên cơ thể của mình để đụ.

"...A!" Tiêu Chiến đột ngột kêu lên, trong tiềm thức nắm lấy vai Vương Nhất Bác, không thể chống cự được nữa, chỉ có thể buộc lòng ôm lấy hắn. Hận thù trong lòng dâng lên, anh cắn chặt môi dưới để không phát ra tiếng rên rỉ.

Dáng vẻ này càng làm cho Vương Nhất Bác thêm thích thú, hai cánh tay cường tráng của hắn giữ chặt anh, bàn tay to đập vào hai cánh mông đầy thịt, côn thịt bị quấn chặt liên tục ra vào rỉ ra tinh dịch từ nơi tiếp xúc xuống hai chân.

Tiêu Chiến chảy nước mắt, cố gắng đấu tranh, "... đừng... buông tôi ra..."

Cả người như sắp phát điên, trong lòng có hàng vạn suy nghĩ đang cự tuyệt, còn cơ thể lại có hàng vạn lần khát khao, không thể chống cự, không chống cự được, cả thể xác và tinh thần của anh đều bị kéo vào vực thẳm của tuyệt vọng và dục vọng. Tác dụng của thuốc ức chế dễ dàng bị hơi thở của Vương Nhất Bác xé nát và tan rã. Omega đang động dục không thể khống chế được tiếng rên rỉ gọi giường.

Vương Nhất Bác bị anh làm cho điên cuồng, bộ phận sinh dục của hắn đập vào sâu hơn, thô bạo cọ qua điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến, tham lam nhìn mỹ nhân trong vòng tay mình bị xâm chiếm và khuất phục. Hắn hổn hển nói, "Chiến Chiến của em thật tuyệt."

Động tác của alpha càng ngày càng kịch liệt, hai cánh tay Tiêu Chiến mất cảm giác đập vào vòi hoa sen, nước lập tức bắn xuống. Tiêu Chiến vô thức vặn vẹo mặt để né tránh, muốn chặn màn nước đang dâng trào.

Vương Nhất Bác vừa mới cởi quần dài, lúc này áo sơ mi đã ướt đẫm, nước dính chặt vào người hắn, lớp vải trắng xuyên thấu ướt át làm nổi rõ hình dạng cơ ngực hắn. Cơ bắp của cánh tay trở nên săn chắc hơn. Chỉ vào ánh sáng le lói từ sợi dây chuyền quanh cổ, Tiêu Chiến, người trông cực kỳ quyến rũ, chỉ liếc nhìn hắn một cách vô tình, sau đó quay mặt đi không muốn nhìn lần nữa, nhưng dương vật đang cọ vào bụng Vương Nhất Bác lại đang tuôn ra chất lỏng một cách không kiểm soát.

Tiêu Chiến toàn thân kiệt quệ nhưng Vương Nhất Bác vẫn không dừng lại. Cảm giác chạy nước rút trong cơ thể càng ngày càng mạnh, không phân biệt là nước mắt thể xác hay tâm lý ngẫu nhiên chảy ra, bám vào người Vương Nhất Bác, hậu huyệt nhanh chóng bị thô bạo đẩy ra đẩy vào, quy đầu cương cứng xuất tinh hỗn loạn, bắn lên cơ bụng căng cứng của Vương Nhất Bác.

Anh không còn sức nữa, vừa thả cánh tẩy, định tuột khỏi người Vương Nhất Bác thì đã bị alpha ôm chặt.

Vương Nhất Bác bế anh ném lên giường, mái tóc ướt nhẹp sau đầu, tuỳ ý cởi bỏ áo sơ mi rồi lại đè lên. Hắn còn chưa xuất tinh.

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề, ấm áp bên tai, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Cơ thể lại bị lấp đầy, cảm giác khoan khoái và sảng khoái gần như nhấn chìm dây thần kinh nhạy cảm của anh. Cảm giác da kề da thật sự rất thoải mái. Được hơi thở của Vương Nhất Bác quấn lấy, để hắn chơi đùa vuốt ve, tuỳ ý làm tính với Vương Nhất Bác, dùng thân thể để mặc cho alpha của mình dường như là bản tính bẩm sinh, và nó cũng giống như một thói quen đã được thuần hoá từ lâu. Một bản chất và thói quen tuyệt vọng.

Sự xấu hổ vì cơ thể không kiểm soát được đan xen với nỗi đau mà cả trái tim không nơi nào có thể yên nghỉ.

Tiêu Chiến đột nhiên cười khẽ. Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, tựa hồ sẽ không để anh phản kháng, vẫn đè cổ tay anh ở bên hông, nhưng Tiêu Chiến không hề cử động, hai chân vẫn mở rộng, đôi mắt đẫm lệ. Tầm nhìn của anh đã mờ đi, nhưng nước mắt vẫn không chịu rơi xuống, anh nhìn Vương Nhất Bác qua ánh sáng cuồn cuộn, nói từng chữ,

"Vương Nhất Bác, thả tôi đi."

Hãy để tôi đi.

Vương Nhất Bác dừng lại một chút. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt xa lạ này của Tiêu Chiến. Đó không phải là nỗi buồn hay chán nản, thậm chí là bất bình mà nó khiến hắn cảm thấy kỳ lạ và hoảng sợ.

Lần đầu tiên hắn thật sự cảm thấy Tiêu Chiến càng ngày càng cách xa mình. Thân thể mềm mại thơm tho vẫn đang bị hắn đè lên, nhưng dường như anh đã từng chút từng chút một không tự chủ được mà thoát ra khỏi sự nắm bắt của hắn.

Tim Vương Nhất Bác đau nhói, thân dưới càng thêm co giật điên cuồng, đệm giường run rẩy. Tiêu Chiến đang bị đè ra trên giường, ánh mắt vẫn nhìn hắn. Vương Nhất Bác phát cáu. Nhìn vào đôi mắt đó, hắn theo bản năng chỉ muốn phá huỷ mọi thứ.

"Mở miệng."

Tiêu Chiến không di chuyển. Vương Nhất Bác bóp chặt hàm dưới của anh, bộ phận sinh dục co giật xuất tinh vào miệng anh. Tiêu Chiến giãy dục muốn nôn ra, liền bị cánh môi Vương Nhất Bác dán vào bằng một nụ hôn mãnh liệt.

Nhìn Tiêu Chiến nuốt hết tinh dịch của mình, Vương Nhất Bác hôn lên trán anh, dùng lòng bàn tay vuốt ve cơ thể anh, giống như cưng nựng một con thú cưng ngoan ngoãn, suốt đêm tiến vào mãnh liệt hoặc dịu dàng, mỗi lần chạm vào nơi mềm mại đó, lại ở đó thật lâu, cúi xuống bên tai Tiêu Chiến:

"Anh là của em, và sẽ luôn luôn là của em."

Một trong những bệnh viện tư nhân về bà mẹ và trẻ em có cơ sở vật chất cao nhất trong thành phố là bệnh viện Anhe trực thuộc gia đình họ Thẩm. Thành Thành đảm nhận vị trí bác sĩ chính tại bệnh viện đó. Thẩm Nguy sinh trong một ngày mưa phùn và nắng sớm cuối tháng tư. Thiên thần nhỏ quý giá ra đời, cả nhà họ Thẩm chìm trong bầu không khí hạnh phúc và vui sướng không gì sánh được.

Tiêu Chiến ngồi ở mép giường nhìn bé con đang ngủ ngon lành bình yên trong nôi, đáy mắt mang theo gợn sóng nhẹ nhàng như hồ nước buổi sáng mùa xuân. Anh thực sự vui mừng cho Thẩm Nguy.

Đồng thời, anh cũng không tránh khỏi nghĩ đến đứa con chưa chào đời của mình, thậm chí anh còn chưa biết đứa bé là trai hay gái. Nếu đứa con của anh được sinh ra thì có thể lớn lên thành một đứa nhỏ tròn vo, cũng không biết được, có lẽ sẽ rất gầy, sẽ khóc hay cười.

"Tiêu Tiêu." Thẩm Nguy có thể biết Tiêu Chiến đang nghĩ gì khi nhìn anh đang thẫn thờ, vui vẻ trêu chọc anh, "Cậu không biết sao, khi sinh ra thằng nhỏ này nhăn nhó như một ông già, và y tá ôm lấy bé. Mình gần như đã khóc khi nhìn thấy nó."

Tiêu Chiến bị biểu cảm của cô chọc cười, "Đừng nói nhảm."

"Thật mà! Đứa nhỏ lớn lên thật kỳ quái! Nếu không phải quá đau, mình đã từ trên giường nhảy dựng lên rồi!"

Thẩm Nguy nhìn thấy Tiêu Chiến cười cười, sau đó đem cậu bé tránh sang một bên, tựa vào đầu giường hỏi, "Cậu và Vương Nhất Bác gần đây như thế nào?"

Tiêu Chiến khẽ lắc đầu, vẻ mặt thờ ơ như không có chuyện gì.

Thẩm Nguy lại ngồi dậy, nghiêng đầu quan tâm hỏi, "Hai người đang ở ngoài cửa đi theo cậu sao? Vương Nhất Bác tìm người theo dõi cậu?"

"Ừ." Tiêu Chiến đáp lại.

"Anh ta có thể khốn nạn hơn được không? Không những lừa dối mà còn đối xử lạnh nhạt với cậu như vậy. Tiêu Chiến, cậu còn yêu anh ta như thế sao? Sao không bỏ anh ta đi?

Vẫn còn yêu? Không chắc chắn. Có lẽ.

Rời bỏ? Chắc chắn sẽ rời khỏi.

Trong lòng Tiêu Chiến nhẹ giọng nói, anh sẽ ra đi vĩnh viễn không quay lại.

Sau khi nhìn đứa bé đang ngủ say một hồi, Tiêu Chiến đứng dậy khỏi cũi, đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn Thẩm Nguy.

"Tiểu Thẩm, giúp mình một việc."

Ánh mắt của Tiêu Chiến đêm đó khiến Vương Nhất Bác cảm thấy ớn lạnh mỗi khi nghĩ đến. Mỗi ngày hắn đều nhận được tin báo về tung tích của anh. Đến trại điều dưỡng để gặp Lâm Hạ hai lần, ngoài ra không ra khỏi nhà. Khi Vương Nhất Bác ở gần anh, anh cũng không từ chối, giống như một vũng nước không ấm cũng không nóng.

Ban đêm khi được hắn ôm đi ngủ, thỉnh thoảng Tiêu Chiến mới yên lặng mở mắt ra sau khi nghe thấy hơi thở ấm áp và ổn định của alpha, nhìn khuôn mặt quen thuộc mà anh yêu hơn mười năm, đôi môi, nét mặt , hơi thở thăng trầm của khuôn mặt này đã từng ảnh hưởng đến tất cả cảm xúc của anh, tất cả dấu vết yêu một người trong nửa cuộc đời ngắn ngủi này đều gắn liền với người đàn ông trước mặt.

Anh từng yêu Vương Nhất Bác như sinh mệnh của mình, coi tình yêu anh dành cho hắn là niềm tin, nhưng tình yêu này cũng khiến anh mất đi nửa cuộc đời trong đau đớn.

Anh chỉ có thể tự nhủ với bản thân, dù là yêu hay ghét thì mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây.

Anh vẫn khômng kìm được mà đưa tay lên chạm vào khuôn mặt đó. Có lẽ anh sẽ không thể nói lời tạm biệt khi rời xa, nhưng anh đã từng yêu hắn rất nhiều nên sẽ dùng lần cuối cùng để nói lời chia tay hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro