Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đưa Yiyi đi công viên giải trí một buổi chiều, sau đó đưa cô bé đi ăn tối với Lâm Hạ. 

Khi anh nói với Vương Nhất Bác rằng anh muốn mua nhà và đưa mẹ ra ngoài chăm sóc, anh có chút không yên tâm. Lúc đó, Vương Nhất Bác chỉ im lặng không nói gì, đôi mắt hắn nhạt đi và không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Tiêu Chiến đành từ bỏ và ngừng nói. 

Anh biết rằng đó không phải là vấn đề tiền bạc, thường thì Vương Nhất Bác sẽkhông chớp mắt với số tiền chi để mua nhà, nhưng vấn đề của Lâm Hạ thì khác.Tiêu Chiến luôn hiểu Vương Nhất Bác. Anh muốn đưa mẹ ra ngoài không phải bởi vì môi trường viện dưỡng lão không tốt, mà là anh cảm thấy nơi đó không thể là nhà. 

Trong vòng vài ngày, Helen đã gửi cho Tiêu Chiến thông tin về một số bất động sản đã được kiểm tra. Tiêu Chiến xem xét cẩn thận và thấy rằng tất cả đều gần nhà của họ, được trang trí đẹp, rộng rãi và thoải mái. Anh biết Vương Nhất Bác lo nghĩ anh đang mang thai, không muốn anh phải lo nghĩ thêm nữa nên đã sắp xếp tỉmỉ mọi việc. 

Sau khi đi thăm Lâm Hạ, Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Yiyi, "Ba đưa con đi gặp bố, được không?' 

Công chúa nhỏ cất tiếng ríu rít vui vẻ gật đầu nói: "Được ạ!" 

Sau khi trở về từ Seoul, anh và Yiyi đã được Vương Nhất Bác mang đến công ty để giới thiệu chính thức. Mọi người ở công ty đều biết anh là X trong BX. Khi nhìn thấy bà chủ đều chào hỏi một cách tôn trọng và mỉm cười. Trong công ty đồn đại rằng Tiêu Chiến cảm thấy xấu hổ nên chỉ đến công ty vài lần.Nhưng anh biết rằng Vương Nhất Bác rất thích anh đến đây. Alpha đã cô đơn quá lâu và luôn không có cảm giác an toàn. Hắn luôn muốn anh ở cạnh bên. 

Tiêu Chiến lên đến tầng cao nhất của tòa nhà, nắm tay Yiyi bước vào phòng Vương Nhất Bác dưới ánh nhìn ngưỡng mộ của rất nhiều nhân viên khác. 

"Bố ơi !!" Công chúa nhỏ kêu lên khi nhìn thấy Vương Nhất Bác. 

Tiêu Chiến nhìn thấy mặt Vương Nhất Bác đang đứng cạnh cửa sổ. Hắn chưa kịp quay lại thì Yiyi đã nhảy dựng lên chạy tới. Vương Nhất Bác bật cười khi hắn quay lại, cúp điện thoại và ném người vào vòng tay của Yiyi. 

Hắn đi tới, nắm lấy tay Tiêu Chiến, "Đến đây sao không nói với em?" 

Tiêu Chiến khẽ cười, "Anh ở ngay gần đây." 

Vương Nhất Bác gật đầu, nhìn lại đồng hồ đeo tay, "Bảo bảo, hôm nay muốn ăn gì?" 

Tiêu Chiến xấu hổ khi bị gọi nhưng Yiyi đã kéo Vương Nhất Bác xuống nói nhỏbằng một giọng dễ thương, "Bố, ba ba muốn ăn cá lớn." 

Trong hai tháng đầu mang thai của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã rất lo lắng đến mức phải trao đổi rất lâu với bác sĩ khi thấy phản ứng của anh. 

"Anh ăn gì cũng cảm thấy buồn nôn, nôn mửa liên tục thì làm sao được?" 

"Chỉ ăn mỗi cái này thì không đủ dưỡng chất, biết làm sao?" 

"Chiến Chiến, sao anh ngủ lâu như vậy? Có khó chịu chỗ nào không?" 

Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy bộ dáng xoắn xuýt của Vương Nhất Bác, liên tục an ủi hắn rằng không sao đâu, đó chỉ là giai đoạn ban đầu. 

Vương Nhất Bác vẫn còn lo lắng, lần đầu tiên hắn không ở bên cạnh Tiêu Chiến, không tận mắt chứng kiến. Hắn sợ nếu hỏi quá sâu, anh sẽ nhớ lại những chuyện cũ mà không vui nên đã tự mình tìm hiểu rất lâu, hỏi qua rất nhiều nguồn tin, cuối cùng cũng không còn bỡ ngỡ nữa. 

Tiêu Chiến không nói với hắn rằng khi anh mang thai Yiyi, ngoài những phản ứng của cơ thể trong giai đoạn đầu, toàn bộ thời kì mang thai đều khó khăn hơn bây giờgấp nhiều lần vì không có sự đồng hành của alpha. 

Sau ba tháng đầu, Tiêu Chiến không cảm thấy khó chịu nữa, thay đổi lớn nhất chính là cảm giác thèm ăn. Anh ăn ngon miệng một cách đáng kinh ngạc, mỗi ngày mở mắt ra là muốn ăn đủ thứ, một ngày có thể ăn năm, sáu bữa. Vương Nhất Bác từ nhỏ đã thích nhìn anh như một con mèo tham ăn. 

Cá lớn của Yiyi là gì? Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến rất thích đồ ăn Nhật Bản, và mỗi khi có món cá ngừ vây xanh tươi nhất, nhà hàng đều phải dành lại cho anh. Kể từ khi bước vào tháng thứ ba của thai kỳ, Vương Nhất Bác bắt đầu nghiêm ngặt hạn chế anh ăn nhiều hơn. 

Con mèo tham ăn có chút không vui vì không ăn được con cá lớn, tính tình nhỏnhen tiếp tục cho đến tối. 

Alpha dùng bàn tay to xoa xoa bờ mông của Tiêu Chiến, đưa ngón tay chọc vào một chút đường may trên đùi anh, ác ý trêu chọc, "Em cũng có cá lớn, sao anh không ăn thịt em?" 

Tiêu Chiến hiểu những điều hắn đang nói, càng vùi mình sâu hơn vào chăn bông. 

Vương Nhất Bác hất chăn ra, ghé vào lỗ tai anh, dùng giọng điệu khiêu khích, nịnh nọt, nóng nảy hỏi: "Ăn hay không hả? Nhất định là đủ lớn, lại còn tươi và ngon." 

Tiêu Chiến rốt cuộc không kìm được vẻ mặt ủ rũ mà cười khúc khích. 

Vương Nhất Bác liên tục hỏi anh có muốn ăn cơm không, Tiêu Chiến lại giả vờ lạnh nhạt đẩy hắn ra, trong giọng điệu khiêu khích không hề tỏ ra yếu đuối, "Em dám để cho anh ăn?" 

Cây gậy của alpha bị làm cho ngạt thở, nhưng hắn thực sự không dám. Ba tháng đầu mang thai không ổn định, Thành Thành nói rõ là không thể quan hệ. Vương Nhất Bác cố gắng chịu đựng, sờ soạng bụng của Tiêu Chiến và thở dài, "Con à, con có biết cha của con đã hy sinh cho con nhiều như thế nào không?" 

Sau khi dỗ dành một hồi, cuối cùng Tiêu Chiến cũng tạm quên con cá lớn, nép vào vòng tay Vương Nhất Bác, ngửi mùi tin tức tố khiến anh yên tâm, mê man ngủ. Vì mất cân bằng hormone khi mang thai, gần đây anh thường xuyên nằm mơ. 

Cảnh tượng trong mơ rất quen thuộc. Một mình anh ở trong căn nhà to trống trải, ngơ ngác ăn một mình, đêm cũng ngủ một mình trên giường lớn, bối rối và bơ vơ, trong mơ anh rất muốn nhìn thấy Vương Nhất Bác. Nhưng sau khi tìm khắp nhà họ, anh không thấy bóng dáng và hơi thở của alpha. Cảm giác thật tuyệt vọng trong giấc mơ. Thành thật mà nói, Tiêu Chiến đã ngây người trong bóng tối một lúc và nhận ra rằng đó là khi anh đang mang thai đứa con đầu lòng. 

"Sao anh tỉnh rồi?" Vương Nhất Bác cọ vào người anh, nhỏ giọng hỏi. 

Tiêu Chiến khịt mũi, "Anh đói bụng." 

"Ừ, ... anh muốn ăn gì?" 

Vương Nhất Bác không ngạc nhiên chút nào, giọng vẫn còn lơ mơ hỏi. Tiêu Chiến lúc nào thức đêm cũng muốn ăn, có lúc trong nhà không có thứ anh muốn, hắn liền đứng dậy mặc quần áo và ra ngoài mau. Biệt thự trên núi hơi xa thành phố, lâu lâu đồ ăn mua về lại bị nguội lạnh. Nửa tháng trước, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến và Yiyi đến sống trong một biệt thự ở trung tâm thành phố, có thể nhìn thấy quảng trường. 

Vương Nhất Bác đang đợi đề thi tối nay, khi Tiêu Chiến thì thầm tên món ăn nhà nấu, "Gà cung bảo." 

Vương Nhất Bác cười, "Được, em đi mua." 

Tiêu Chiến giữ tay hắn lại, "Đừng đi ra ngoài." 

"Vậy thì.. chồng anh làm món đó cho anh?" 

Tiêu Chiến lắc đầu. 

"Vậy con mèo tham lam nhà chúng ta muốn ăn cái gì?" 

Con mèo ghé vào lỗ tai Vương Nhất Bác nói nhỏ một câu, alpha sững sờ một chút rồi cười thành tiếng, saud dó hắn mới nhận ra, khẩu vị của người mang thai có thểkhông kiềm chế được như vậy. 

Tiêu Chiến có chút khó chịu nở nụ cười, "Anh cũng đột nhiên tưởng muốn ăn cái hương vị kia, cho nên quên đi." 

Vương Nhất Bác vội vàng dỗ dành anh, "Em nói rồi, anh muốn ăn cái gì cũng có." 

 Sau đó đi đến đầu giường ngẩn người sờ điện thoại.Buổi tối hôm nay, Tiêu Chiến đã muốn được ăn gà Cung bảo trong thực đơn hạng nhất của hãng hàng không nội địa nổi tiếng về suất ăn. Anh còn đặc biệt tìm logo máy bay để đảm bảo hương vị như ban đầu. Vương Nhất Bác không còn cách nào khác... 

Tuy nhiên, nhìn thấy Tiêu Chiến ăn một cách vui vẻ, Vương Nhất Bác cảm thấy thương vụ này không thể đáng giá hơn. 

Thẩm Nguy biết đến bữa ăn trên máy bay đặt ở đầu giường, omega thẳng thắn không nhịn được chậc lưỡi, nói đùa với Tiêu Chiến, "Cậu cũng thật là độc ác, và Vương Nhất Bác cũng quá chiều chuộng cậu. Dọn cả ngôi nhà đi để mua đồ ăn cho nóng. Lần sau khi cậu nói cậu muốn ăn món ăn của phi hành gia, có khi anh ta cũng tìm đủ mọi cách mang đến cho cậu." 

Sau khi ăn uống thoải mái một lúc, Tiêu Chiến trở nên căng thẳng khi nhìn thấy Thành Thành khẽ cau mày với tờ báo cáo khám thai của mình."Bác sĩ Thành, con tôi mọi chuyện có bình thường không?" 

Tiêu Chiến thận trọng hỏi, nhìn sang Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh, alpha lập tức nắm chặt tay anh. 

"Mọi chuyện vẫn bình thường, đừng lo lắng, gần đây ăn có ngon không?" 

Tiêu Chiến thành thật gật đầu, có chút ngượng ngùng khi bị hỏi, thấp giọng nói, "Tôi ăn cũng hơi nhiều." 

"Thai nhi hơi lớn một chút, nhưng vẫn trong giới hạn bình thường. Hiện tại không cần hạn chế ăn uống, nhưng nên ăn ít đồ nhiều muối và đường." 

 Lời nói của Thành Thành nhẹ nhàng, Tiêu Chiến cũng yên tâm. 

Vương Nhất Bác ho nhẹ bên cạnh hỏi: "Bác sĩ, ý của anh là hiện tại tình hình đã ổn định rồi?" 

Hắn còn tưởng rằng mình đã hỏi một cách hoa mỹ, nhưng không ngờ vị bác sĩ giàu kinh nghiệm không thèm ngẩng đầu lên, như thể đang nói mệnh lệnh của bác sĩ thông thường và bình thường nhất. 

"Đúng, ổn định rồi, có thể cùng phòng." 

Đến tối, Tiêu Chiến lại muốn ăn, nhưng nhớ tới lời Thành Thành nói, anh quyết định bỏ bữa tối, vén chăn bông lên, nhìn cái bụng hơi phồng lên của mình, một lúc sau liền cảm thấy hơi lớn, so với thời điểm mang thai Yiyi thì lớn hơn nhiều. Anh không để ý rằng Vương Nhất Bác giống như một con ong lớn đang nhìn chằm chằm mật hoa, và không ngừng quay xung quanh mình. 

Lúc đầu còn lo lắng không yên, hắn không dám làm quá mạnh, sau khi dùng tay và miệng nán lại một lúc lâu, thân nhiệt của Tiêu Chiến đã cao hơn bình thường, anh cảm thấy rất nóng, muốn đi tắm. 

Vương Nhất Bác không còn cách nào khác, đành phải dựa vào thành giường đợi. Sau khi Tiêu Chiến tắm rửa xong liền đi vào phòng tắm, cõng anh trở lại giường. Hắn không thể chịu đựng được nữa, nhìn chằm chằm vào thân thể trần trụi trơn bóng. Hai mắt Tiêu Chiến chợt mở ra. 

"Em đang làm gì đấy?' 

"Bác sĩ nói rằng tình trạng ổn định và có thể làm được." 

"Vừa rồi vẫn chưa xong?' 

"Lần vừa rồi không tính. Em phải chào con trai ở cự ly gần." Hắn đưa tay sờ lên cái bụng đang rục rịch của Tiêu Chiến, "Em không biết tại sao, nhưng nhìn thấy anh như thế này khiến em cảm thấy đặc biệt hấp dẫn." 

"Vương Nhất Bác, em thật... ưm..." 

Tiêu Chiến không chịu nổi sự khiêu khích của alpha lúc nào không hay, hơn nữa anh cũng kiêng quan hệ tình dục lâu như vậy, dục vọng đã sớm bùng cháy, trong thời gian mang thai, thân thể càng mẫn cảm hơn bình thường, đôi chân dài nhanh chóng quấn lấy eo Vương Nhất Bác, sẵn sàng đối diện với sự xâm nhập quyết liệt nhưng nhẹ nhàng của hắn... 

Trong cơn mơ nặng nề, Tiêu Chiến chìm vào giấc ngủ sâu và hỗn loạn, tỉnh lại nhíu mày, giống như trong mơ không có Vương Nhất Bác bên cạnh, nhưng anh cũng không có hoảng sợ nữa. Vương Nhất Bác hôm qua báo với anh là hôm nay sẽra ngoài từ sớm, tầm trưa sẽ về. Căn phòng tràn ngập mùi tequila êm dịu do alpha để lại. 

Tiêu Chiến từ từ lật người, suy nghĩ cũng dần tỉnh lại. Sau khi sinh con lần thứ ba, anh nhận ra rằng việc mang thai có thể dễ dàng như vậy, được sự chăm sóc của Vương Nhất Bác, mỗi ngày đều vô tư và đầy đủ an toàn. Thỉnh thoảng, anh vẫn không tránh khỏi nghĩ đến Yiyi, nếu lúc đó Vương Nhất Bác có thể đối xử với anh như thế này, ít nhất dành nhiều thời gian hơn cho anh, có lẽ mọi chuyện đã khác. 

Tiêu Chiến có chút thất vọng nghĩ, bây giờ trách Vương Nhất Bác thì có ích gì, hắn cũng đã đau lòng lâu như vậy. Nhưng những chuyện xảy ra vẫn còn còn lấn cấn trong lòng, giống như dấu vết cuối cùng trên một tờ giấy trắng phẳng, những nếp gấp rất nông, vô thưởng vô phạt, nhưng anh biết luôn có một dấu vết ở đó. 

Điện thoại trên bàn đầu giường rung lên, Tiêu Chiến định thần lại, cầm lên, quẹt nút trả lời. 

Một giọng nữ lịch sự và chuẩn mực, "Xin chào, đây có phải là anh Vương Nhất Bác không?" 

Tiêu Chiến kéo điện thoại ra liếc mắt nhìn. Hai người đều dùng chung một kiểu máy, hẳn là Vương Nhất Bác cầm nhầm điện thoại khi rời đi lúc sáng, vừa định nói không thì trong tiềm thức anh lại bị chặn lại với một tiếng vo ve. 

Bên kia nghe thấy câu trả lời khẳng định, liền tiếp tục nói: "Xin chào anh Vương, xin lỗi đã làm phiền anh. Chúng tôi là Công ty KON Trust, anh có một quỹ tín thác tài sản có tên người thụ hưởng là Tiêu Chiến và chưa được kích hoạt 5 năm. Như thường lệ, tôi sẽ xác nhận lại các thông tin liên quan với anh để đảm bảo rằng các điều khoản uỷ thác sẽ tiếp tục có hiệu lực..." 

***

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào người đối diện trong quán cà phê yên tĩnh có mùi thơm ngọt đắng. 

"Tôi không biết anh nói gì." Helen nhìn Tiêu Chiến nói với giọng điệu rất bình tĩnh. 

"Có phải Vương Nhất Bác không cho cô nói?" 

Helen dừng một chút, "Sao anh không trực tiếp hỏi chủ tịch Vương?" 

"Tôi sợ anh ấy sẽ không nói cho tôi biết." 

Helen trả lời với một giọng điệu kính trọng, "Vậy thì tôi càng không đủ tư cách để nói với anh." 

Tiêu Chiến ngồi thẳng dậy, hít một hơi, thành khẩn nói, "Từ khi biết tôi có được quỹ tín thác này, tôi nhất định phải tìm hiểu chuyện ngày đó. Nếu không có chuyện gì, Vương Nhất Bác sao lại làm ra chuyện này? Tôi thật sự hi vọng cô có thể nói cho tôi biết." 

"Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không muốn để bản thân mình mê muội như vậy sau năm năm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro