Chương 3 Tô Ngự, tôi quay lại rồi đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---Ba mươi phút trước--

Cảm giác ngứa ran khắp cơ thể khiến Ngô Bỉ không ngừng rên ri, trong bóng tối, anh nghe thấy Tô Ngự không ngừng gọi tên mình, nhưng giờ anh không còn sức để đáp lại.

"Ngô Bỉ, cho dù đây có phải là con đường dẫn đến địa ngục, chúng ta cũng sẽ mãi mãi ở bên nhau và không bao giờ xa cách nữa."

Ngô Bỉ cảm nhận được Tô Ngự đang ở bên cạnh mình, cậu cũng có thể thực sự cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tô Ngự.

Tô Ngự, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, không bao giờ chia ly.

Cơn chóng mặt dần dần biến mất, Ngô Bỉ thấy mình đang ngồi ở ghế sau chiếc ô tô riêng của mình, còn tài xế Tiều Vương đang lái xe về phía trước một cách nhàn nhã và chậm rãi.

Ngô Bỉ vô cùng lo lăng, Tô Ngự đang ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Chúng ta vừa đưa Tô Ngự đến bệnh viện, sau đó phanh không thành, không phải chúng ta bị tai nạn xe cộ sao?

Trong lòng mang theo rất nhiều nghi hoặc, hắn vội vàng tựa vào lưng ghế trước thò đầu ra ngoài.

"Tiều Vương, sao tôi lại ở đây?"

Trong đầu Tiều Vương vẫn đang suy nghĩ mông lung, Ngô Bỉ giật mình, xe vô thức lăn ra, sau khi ổn định xe mới chậm rãi quay người lại.

"Ngô Bỉ, cậu quên à? Hôm nay là ngày đầu tiên cậu chuyển trường. Sau khi tiễn cậu, tôi phải chạy nhanh đến đón ông chủ Ngô. Yên tâm, tôi sẽ không nói cho ông ấy biết chuyện cậu chuyển trường đâu."

Ngô Bỉ sửng sốt, ngày đầu tiên chuyển trường? Làm thế nào nó có thể được? Tôi vẫn chưa thi tuyển sinh đại học và vài ngày nữa sẽ thi lại thí điểm, làm sao có thể... Lúc này, thời gian như đứng yên, Ngô Bỉ phát hiện vạn vật xung quanh đều ngừng chuyển động, vội vàng dùng tay tát Tiều Vương một cái nhưng vô ích.

Trước mặt hắn xuất hiện một cuộn giấy, có lẽ dùng chỉ số IQ của Ngô Bỉ rất khó giải thích, nó trực tiếp phóng ra hào quang chói mắt, bao trùm vạn vật.

Khi ánh sáng tan biến, cuộn giấy biến thành Tô Ngự, ngồi cạnh Ngô Bỉ, mặc áo sơ mi trẳng dính đầy máu đỏ, hai má vẫn còn rỉ máu.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Ngự, trái tim của Ngô Bỉ gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, anh ôm chặt lấy Tô Ngự.

"Tô Ngự, thật tốt, may mắn là cậu vẫn còn ở đây, tớ nghe được cậu vừa nói, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau."

"Ngô Bỉ, ngươi có muốn thay đổi vận mệnh của mình không?" Ngô Bỉ sửng sốt một lúc, giọng nói này không phải của Tô Ngự.

Anh đẩy người trong ngực ra, nhìn thấy nụ cười quái dị trên mặt Tô Ngự, trông cực kỳ đáng sợ.

"Ngươi không phải Tô Ngự, ngươi là ai?”

Cậu cảnh giác nhìn chắm chắm Bản thể Tô Ngự trước mặt, nhưng Tô Ngự chỉ cười ngọt ngào.

"Tôi quả thực không phải Tô Ngự. Tôi tới đây để giúp cậu. Cậu vừa gặp tai nạn xe hơi. Bánh răng vận mệnh của cậu và anh ấy đã ngừng quay vào lúc đó. Bây giờ, tôi có thể giúp cậu khởi động lại bánh xe vận mệnh."

Ngô Bỉ nắm chặt tay: "Đừng dùng mặt cậu ấy cười nhạo ta, ngươi không đáng."

Nghe vậy, Bản thể Tô Ngự càng cười tươi hơn: "Được, vậy bây giờ ta đưa ngươi trở về, chỉ tiếc Tô Ngự sẽ mất đi ngươi, haha."

Trên trán Ngô Bỉ nổi gân xanh, vung nắm đấm về phía Tô Ngự, tuy nhiên, người trước mặt tuy không phải Tô Ngự nhưng vẫn là Tô Ngự, cậu không đành lòng nhìn Tô Ngự bị thương. dù đó là thật hay giả.

Khi nắm đấm của cậu chuẩn bị đánh trúng Tô Ngự, cậu đã đổi hướng, vung về hướng ngược lại và trực tiếp xuyên qua.

Bản thể Tô Ngự ngẩng đầu, lộ ra đôi bàn tay đầy máu, nhưng nụ cười trên mặt lại không hề giảm bớt.

"Đáng tiếc Tô Ngự nếu như trở về như vậy, không biết tay của hắn có thể cứu được hay không."

Nhìn thấy đôi tay đó, trái tim của Ngô Bỉ như vỡ vun, đôi mắt hơi đỏ, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

"Ngươi muốn cái gì? Tô Ngự đâu? Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, ta sẽ giết ngươi."

Bản thể Tô Ngự vung tay lên, đưa tay ôm lấy cổ Ngô Bỉ, nhếch khóe miệng lên.

"Ta cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ là muốn tới giúp ngươi, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, ta đảm bảo hai ngươi có thể an toàn vui vẻ đi tiếp."

Mặc dù Ngô Bỉ rất bối rối nhưng cuối cùng anh ấy cũng ổn định lại sau khi nghe tin rằng anh ấy và Tô Ngự có thể quay lại.

"Ý ngươi là gì? Ngay cả khi không có ngươi, chúng tôi vẫn sẽ ổn thôi."

"Chậc chậc, chậc chậc, ta biết ngươi không hiểu, nếu bây giờ quay lại, ngươi sẽ chỉ chết mà thôi. Chỉ cần các ngươi hoàn thành nhiệm vụ trong thời không này, ta cam đoan các ngươi đều sẽ bình an vô sự." Nghe vậy, Ngô Bỉ cảm thấy như toàn bộ sức lực đã bị lấy đi, nếu quay lại, liệu chỉ có cái chết? Vậy là trong vụ tai nạn xe hơi đó, tôi đã chết? Tô Ngự phải làm sao?

Cậu im lặng một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, kiên quyết nhìn chằm chằm vào Bản thể Tô Ngự.

"Ta hứa với ngươi, nhưng ta muốn biết, bây giờ Tô Ngự ở đâu? Cậu ấy thế nào rồi?"

Bản thể Tô Ngự cười lớn: "Yên tâm, ta đã dừng lại thời gian và không gian đó rồi. Hiện tại, hắn có lẽ đang cống ngươi chạy trên đường cầu cứu."

Ngô Bỉ hận đến nghiến răng nghiến lợi, loại chuyện này trong miệng hắn tựa hồ là một trò đùa.

"Ngươi muốn ta làm gì? Ta phải làm gì để quay lại ở bên cạnh Tô Ngự?"

Bản thể Tô Ngự sờ sờ cảm suy nghĩ một lát, vừa giơ tay lên, hắn đã biến thành bộ dạng như lần đầu hai người gặp nhau.

"Rất đơn giản, ngươi chỉ cần làm cho Tô Vũ trong thời gian và không gian này yêu ngươi trong thời gian ngắn nhất, cho dù nhiệm vụ của ngươi hoàn thành, khi đến thời điểm ta cũng sẽ đưa ngươi trở về, ta sẽ đảm bảo điều đó." hai người thật hoàn hảo."

Ngô Bỉ nhếch lên khóe miệng khiến Tô Ngự yêu mình, đây không phải là một câu hỏi mấu chốt sao?

Nghĩ đến việc Tô Ngự đang giảng bài cho chính mình cách đây không lâu, những ví dụ mà anh ấy rút ra suy luận vẫn còn ở trước mặt, và anh ấy gật đầu tự tin.

"Nó đơn giản mà?"

Tô Ngự châm rãi hóa thành môt cuộn giấy, thanh âm càng ngày càng xa.

"Đơn giản thôi. Chúc ngươi may mắn và tiếp tục."

Ánh sáng tán đi, thời gian bắt đầu chuyển động, thấy Ngô Bỉ không có phản ứng, Tiều Vương hỏi:

"Ngô Bỉ t? Hôm nay tâm trạng của cậu không tốt sao? Tôi đưa cậu trở về thì thế nào?"

"Ai nói sức khỏe của tôi không tốt? Lái xe mà lái chậm như vậy, liệu ngươi có phải là đầu thai của một con rùa không?"

Tiều Vương ngây thơ nhìn về phía trước, à, gia đình này đều có tính tình giống nhau, muốn cúi đầu trước đồng Nhân dân tệ.

Anh nhấn ga, tốc độ xe đột ngột tăng vọt, Ngô Bỉ bị sốc do va chạm và ngã xuống ghế sau.

"Ngươi đang gấp rút tái sinh à?!"

Cậu ấy lấy sáp vuốt tóc trong cặp ra, lau lên đầu, chuẩn bị gắp Tô Ngự, cậu ấy phải giữ hình tượng hoàn hảo, không phải suốt ngày cậu ấy đều nói anh họ tôi là anh trai đẹp trai sao? Hôm nay tôi sẽ làm cậu ngạc nhiên đến chết!

Tiều Vương nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Ngô Bỉ với vẻ mặt mê đắm, toàn thân nối da gà, không khỏi run rầy.

Bởi vì tốc độ xe tăng lên, Ngô Bỉ đến trường sớm hơn trước, nhìn nơi mình đã vất vả suốt hai năm, trong lòng dâng lên một cảm giác xúc động.

Tôi có phải trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học nữa không? Tôi có muốn học ngày học đêm nữa không?

Không, bây giờ tôi có cái đầu có sổ điểm, làm sao tôi có thể sợ hãi cuộc sống cấp ba đơn thuần này.

Cậu tự tin bước lên cặp sách và sải bước đến lớp của Tô Ngự.

Tô Ngự, tôi tới đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#swm