Lam Vong Cơ nuôi trẻ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện quậy đủ rồi, Lam Vong Cơ vẫn không hề có chút ý tưởng nào là sẽ thả y xuống đất, cuối cùng, Ngụy Vô Tiện vẫn là ngoan ngoãn ngồi trên vai Lam Vong Cơ, sờ sờ mạt ngạch.

Lam Vong Cơ một đường tiên phong đạo cốt đi đến trấn nhỏ thuộc Vân Mộng Giang thị- Liên Hoa Ổ, tuy nhiên nơi này cách biệt với bên ngoài, người dân trong trấn chỉ nghe nói đến vụ việc Hàm Quang Quân của Vân Thâm Bất Tri Xứ hắc hóa, trở thành một Di Lăng Lão tổ thứ hai, giết người không ghê tay, lại chưa từng một lần được nhìn tận mắt.

Lam Vong Cơ hiện tại đã mặc lại y phục lam gia, tiên khí trên người nửa phần đều không giống thể loại ma vật giết người không ghê tay uy phong lẫm liệt như Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện :"..."

Tại sao mở mồm ra liền so sánh ta với Lam Vong Cơ, ta với y khác nhau một trời một vực, ta rõ ràng không giết người vô cớ, không sát sinh vô tội,... Ta bất đắc dĩ mới phải tu ma,Bất Dạ Thiên năm đó, là do ta thần trí không thanh tỉnh, còn Lam Vong Cơ, y từ khi hắc hóa cũng là do tự nguyện, lúc chém người thần trí còn không thể thanh tỉnh hơn. Tại sao? Cái gì cũng so sánh với ta? Ta oan ức mà không biết phải nói với ai!!!

" Làm sao?"

Ngụy Vô Tiện còn mải đánh giá đám lời đồn bên ngoài kia, có chút thất thần, liền bị Lam Vong Cơ phát hiện không thích hợp, y hơi nhíu mày nhìn Ngụy Vô Tiện, đáy mắt ẩn ẩn lo lắng.

Ngụy Vô Tiện ngả ngớn xua xua tay:" Không sao, không có gì..." Tay nhỏ nắm lấy tóc Lam Vong Cơ, nghịch ngợm giật giật:" Ta đói đói đói..."

" Đừng náo." Lam Vong Cơ vươn tay bắt lấy Ngụy Vô Tiện, bước chân như có như không gia tăng tốc độ hướng tới đường lớn của trấn.

" Lam Trạm."

" Ừ."

" Ngươi, tại sao lại tu ma?" Ngụy Vô Tiện gan vốn không nhỏ, thời điểm hỏi câu này vẫn không nhịn được có chút ngập ngừng lo sợ:" A, Lam Trạm, ngươi bóp tay ta đau quá!"

Tay Lam Vong Cơ vốn đang nắm lấy cổ tay của Ngụy Vô Tiện, thời điểm Ngụy Vô Tiện hỏi y, chính y cũng không kiểm soát được lực đạo, hiện tại nghe tiếng than của Ngụy Vô Tiện, y mới nhanh chóng buông tay... cổ tay Ngụy Vô Tiện đã đỏ ửng một mảng.

" Xin lỗi." Lam Vong Cơ đau lòng nhìn vệt đỏ trên cổ tay Ngụy Vô Tiện, không biết phải làm sao.

Ngụy Vô Tiện vốn còn muốn tiếp tục kêu, lại bị bộ dạng này của Lam Vong Cơ tác động, nuốt ngược những lời còn lại vào, xua xua tay:" Không sao, không sao, không quá đau."

Lam Vong Cơ không trả lời câu hỏi của Ngụy Vô Tiện, tiếp tục làm như chưa có chuyện gì xảy ra, bước từng bước dài trên đường lớn. Ngụy Vô Tiện lầm bầm nhìn những người đi bên cạnh, cuối cùng, vẫn là thở dài từ bỏ.

Thôi vậy, chuyện này, để sau hẵng hỏi thì tốt hơn.

Một lớn một nhỏ đi thêm vài bước chân liền tới được khách điếm to nhất của trấn này, đứng trước cửa khách điếm, Lam Vong Cơ mới chịu thả Ngụy Vô Tiện xuống đất, dắt tay bước vào.

" Khách quan, xin chào!" Tiểu nhị hồ hởi chạy tới, đón hai người vào.

Lam Vong Cơ chú ý quan sát xung quanh, không có bất kì ai mặc y phục thế gia, lúc này mới yên tâm đưa Ngụy Vô Tiện tiến vào.

" Cho hỏi khách quan dùng gì?"

Lam Vong Cơ lạnh mặt, liếc nhìn Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện dáng người nhỏ, ngồi đối diện y, má bánh bao khẽ rung động:" Cứ mang hết những món ngon của quán ra đây, làm càng cay càng tốt... còn có, mang thêm một bình rư..." Ngụy Vô Tiện hý hửng, thế nhưng chữ cuối còn chưa kịp nói đã bị nhiệt độ lạnh lẽo xung quanh dọa không nhẹ, cắn cắn môi:"... mang thêm một bình trà, một bình trà... ha ha ha..."

Khẽ nhìn trộm người đối diện, xác định Lam Vong Cơ đã thu lại hàn khí, lông mày giãn ra, lúc này, Ngụy Vô Tiện mới thở dài một hơi.

Bên ngoài cố tỏ ra bình thường, thật ra trong lòng đã run rẩy không nhẹ.

Cơ thể nhỏ này, không có chút trống chịu nào. Vẫn là cố gắng rèn luyện thật tốt, sau này mới có thể tiếp tục trêu chọc Lam Vong Cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro