Phần 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi biến thành nữ nhân, mùa đông trôi qua thật quá khó chịu. Cái Nhiếp nghĩ vậy.

Y ngồi trên tấm gỗ trước nhà, tắm nắng đầu đông, nhưng ánh sáng mặt trời không mang lại chút ấm áp nào cho tay y, bàn tay và chân y vẫn lạnh lẽo, không khác gì nhiệt độ của thanh Thủy Hàn kiếm của Cao Tiệm Ly.

Y bắt đầu nhớ đến Vệ Trang, y luôn cảm thấy cơ thể hắn ấm áp như một cái lò sưởi. Dù bị hắn ôm vào lòng ngủ trưa có phần không hợp quy củ, nhưng lại rất dễ chịu.

Canh cá do đệ tử của Mặc Gia gửi đến vào buổi trưa chỉ làm ấm người một chút, nhưng sau một canh giờ, sự ấm áp lại bị cái lạnh của mùa đông cuốn đi, tay chân dần trở nên lạnh lẽo.

Y lên giường định nghỉ trưa, nhưng tay chân lạnh đến mức khó ngủ, đành phải co người lại để cố gắng hấp thụ chút ấm áp. Y kéo chăn phủ lên đầu, nhưng không lâu sau lại cảm thấy ngột ngạt, lật qua lật lại không thể ngủ được.

Tiểu Trang sao vẫn chưa về?

Y chà tay để giữ ấm, mang đôi ủng dài màu trắng hơi mỏng và khoác chiếc áo lông cáo mà Vệ Trang đã chuẩn bị từ sớm. Đây là cách để y có chút ấm áp, bởi y không muốn ra khỏi cửa.

Vào buổi tối, Vệ Trang trở về kèm theo cơn gió mùa đông, làm y rùng mình vì lạnh.

"Sư ca sao còn chưa nghỉ ngơi?" 

Hắn cởi bỏ chiếc áo khoác dài, tùy tiện đặt lên bàn. Cái Nhiếp ngồi trên giường, quấn mình trong áo lông cáo, không muốn để bất kỳ phần da nào lộ ra ngoài không khí.

"Chờ Tiểu Trang."

Vệ Trang nheo mắt lại, nhìn Cái Nhiếp ngồi trên giường, quấn mình như một cái nấm cơm trắng, cảm thấy có chút buồn cười. Sau đó hắn hiểu ra, có lẽ là bệnh phong hàn do nhảy xuống hồ băng từ hồi còn trẻ đã quay trở lại, khi còn là thân nam nhi thì không vấn đề gì, nhưng khi chuyển thành nữ nhân thì không dễ nói.

Vệ Trang đi tới, kéo áo lông cáo ra, nắm lấy đôi tay lạnh giá của sư ca, Cái Nhiếp mặt đỏ nhưng không đẩy Vệ Trang ra, để hắn giữ ấm tay cho mình.

"Lên giường và đắp chăn cũng cảm thấy lạnh sao?" Hắn có vẻ không vui, cảm thấy cách tiếp đãi của Mặc Gia thực sự kém cỏi.

Cái Nhiếp hiểu Vệ Trang dường như đang trách móc Mặc Gia, an ủi: "Gần đây phải đi lại liên tục, Mặc Gia ít vật giữ ấm, không nên khiến người ta khó xử."

"Sư ca thật sự biết lo cho người khác." Vệ Trang hừ một tiếng, nhìn vào đôi mắt nâu ướt át kia, hỏi: "Nếu tối nay ta không về, sư ca có phải tính chịu lạnh cả đêm không?"

"Có lẽ vậy." Y nhanh chóng thừa nhận, đồng thời thúc giục Vệ Trang đi nghỉ ngơi.

Vệ Trang buông đôi tay ấm áp của Cái Nhiếp ra, quấn chiếc áo choàng quanh người y.

"Lo lắng cho sư ca bị lạnh vào ban đêm, ta đi tìm vật giữ ấm, chiếc áo choàng này sư ca ngươi trước mắt dùng tạm."

Không lâu sau, Vệ Trang trở lại phòng với một chiếc chăn dày.

"Xuống giường trước đi, sư ca."

Cái Nhiếp lúc này trông như một cục bóng, hơi vụng về khi xuống giường—tay chân của y như bị đông cứng, không cảm nhận được cảm giác. Y loạng choạng một chút, Vệ Trang đã kịp thời đỡ lấy.

"Lạnh lắm sao?" Vệ Trang vừa trải giường vừa giữ chặt sư ca.

"Cảm giác ta sắp vô cảm vì lạnh rồi." Cái Nhiếp nhíu mày, hiện tại y cảm thấy mình như đang chân trần đứng trên băng. Tay của y cũng lạnh chẳng khác nước đá, hơi ấm mà Vệ Trang tạo ra đã hoàn toàn tan biến.

"Lên giường trước đi."

Vệ Trang bế y đặt lên giường, Cái Nhiếp chưa kịp ngăn cản thì Vệ Trang đã tháo bỏ đôi ủng và tất dài của y. Sau khi trở thành nữ nhân, đôi chân y nhỏ hơn trước, mắt cá chân cũng mảnh mai hơn, Vệ Trang dễ dàng ôm lấy chân y trong lòng, đôi chân trắng sáng và lạnh lẽo được Vệ Trang dùng tay không giữ ấm bằng nội lực.

"Như nước đá vào đông vậy." Vệ Trang nói, "Sao lại lạnh thế này?"

Cái Nhiếp chưa từng có hành động thân mật với ai như thế này, khuôn mặt sớm đã đỏ bừng, tay nắm chặt lấy áo choàng lớn, nhưng không rút chân lại, để mặc cho Vệ Trang không chút e ngại mà sưởi ấm cho mình.

Trong thời phong kiến, việc nam nhân chạm vào hay nhìn vào chân nữ nhân là điều đại kỵ, nếu phạm phải thì đàn trai phải chịu trách nhiệm với gia đình cô gái. Động tác của Vệ Trang thành thạo như vậy, không biết có từng đối xử như thế với cô nương khác hay không, Cái Nhiếp nghĩ thầm, thở dài trong lòng.

"Ta làm sao biết được. Trước đây chưa từng như vậy." Cái Nhiếp đáp.

"Nữ tử thuộc âm, mùa đông vốn dĩ sợ lạnh. Sư ca lại càng nghiêm trọng hơn, chắc là do hồi trẻ ngâm mình trong hồ băng suốt một đêm." Vệ Trang dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy chân của Cái Nhiếp, bàn tay thô ráp cùng những vết chai do cầm kiếm cọ vào lòng bàn chân khiến Cái Nhiếp cảm thấy ngứa ngáy, không tự chủ được mà co rụt lại.

Vệ Trang nhận thấy Cái Nhiếp co rúm lại vì ngứa, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn tiếp tục giữ ấm cho đôi chân của y.

"Ta nhớ sư ca có thói quen nghỉ trưa, chắc hẳn chưa nghỉ ngơi tốt phải không?"

"Ừ. Giường rất lạnh." Cái Nhiếp có vẻ khó chịu, nghỉ trưa mà thân thể còn không thể duỗi ra, huống hồ là nghỉ ngơi cho tốt.

Khi chân đã ấm lại, Vệ Trang đặt chúng vào chăn. "Tắm rửa xong, sư ca cứ nghỉ ngơi trước đi." Vệ Trang định tháo bỏ áo choàng của y, nhưng không ngờ Cái Nhiếp ngăn lại.

"Để mặc thêm một chút nữa."

"Ừ."

Khi Vệ Trang trở về, Cái Nhiếp vẫn ngồi trên giường với tư thế cũ, co rúm lại như một quả cầu nhỏ để tự giữ ấm, sắc mặt hơi tái.

Vệ Trang dùng nội lực làm khô mái tóc trắng của mình, sau đó nằm xuống giường cùng y.

Vệ Trang cẩn thận tháo bỏ áo choàng lông cáo và áo ngoài của Cái Nhiếp để bên cạnh giường, Cái Nhiếp nhanh chóng nằm xuống, cuộn chăn lại. Sau khi Vệ Trang nằm xuống, Cái Nhiếp từ từ duỗi dài đôi chân, cẩn thận chạm vào bắp chân và bàn chân ấm áp của Vệ Trang.

Vệ Trang bị lạnh đến mức rùng mình, nói: "Sư ca ngươi cứ như tử thi đóng băng nhiều năm vậy."

Cái Nhiếp dường như đang trả thù cho câu nói có phần châm chọc của Vệ Trang, ngay lập tức không khách sáo mà dán chặt vào người Vệ Trang, chôn đầu vào ngực y, đôi tay đặt lên cơ ngực rộng lớn của Vệ Trang để ủ ấm.

Vệ Trang nghiến răng, thầm nghĩ tính khí thật sự lớn quá.

Hắn nâng cánh tay lên, để Cái Nhiếp nằm trên cánh tay của mình, thuận tiện ôm "sư tỷ" vào lòng để giữ ấm cho y.

Những mảnh tuyết chạm vào ngực và bụng của hắn, mềm mại và cực kỳ dễ chịu. Có chút cảm giác lạnh. Dưới ánh trăng mờ, hắn mở mắt nhìn vào chỗ đó, tay hơi bị ngứa.

Nghĩ đến việc sư ca mượn hắn để sưởi ấm cơ thể, hắn cảm thấy đòi chút lợi tức cũng không quá đáng chứ?

Hắn ôm lấy vòng eo mềm mại của Cái Nhiếp, Cái Nhiếp "hửm" một tiếng, càng sát vào hắn hơn, đôi chân quấn chặt lấy hắn, chôn đầu vào ngực hắn, ngủ một cách yên bình.

Thôi được. Để y nghỉ ngơi cho tốt, lợi ích để mấy ngày sau hãy lấy.

Dưới ánh trăng mờ ảo, màu tóc đen trắng quấn quýt nhau, chạm không đứt, tách không rời.

Ánh sáng buổi sáng rơi xuống hai người ôm nhau trên giường, Cái Nhiếp mơ màng tỉnh dậy, bị Vệ Trang ôm từ phía sau, cảm giác thoải mái và ấm áp, khiến y trở nên tham lam. Hơi ấm từ hơi thở trên cổ làm Cái Nhiếp có phần ngại ngùng, chỉ nhắm chặt môi đỏ, không đẩy sư đệ ra.

Đột nhiên cảm thấy đôi gò bồng trước ngực bị nắm chặt, mặt y phút chốc đỏ như máu, cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể, khiến y không thể không rên rỉ, nhưng lập tức bịt miệng, xoay người chôn đầu vào lòng Vệ Trang, chỉ để lộ tai đỏ bừng.

"Ta chỉ mới lấy chút lợi ích, sư ca lại ngại ngùng như vậy a~" Giọng vừa mới tỉnh dậy khàn khàn, ánh mắt không còn sắc sảo và lạnh lùng như mọi ngày, mà có chút ngủ gật và ôn hòa.

Cái Nhiếp nghĩ, nếu không phải hắn ấm áp, chắc chắn y đã đá hắn xuống giường rồi.

"Sư ca có muốn dậy không?"

Cái Nhiếp do dự một chút, kéo Vệ Trang lại không cho dậy, Vệ Trang để y làm theo tùy ý, từ phía sau ôm Cái Nhiếp tiếp tục ngủ nướng. Trời lạnh lẽo, cứ ngủ tiếp vậy.

"Sư ca, mùa đông đến thì lười biếng hơn nhiều."

"Một chút nữa thôi." Đại khái là cứng đầu đến cùng.

"Một chút" của y lại kéo dài đến gần trưa mới chịu rời giường.

Vệ Trang vừa mặc đồ vừa nhìn Cái Nhiếp đang quay lưng về phía hắn, dùng băng quấn ngực, nói: "Quấn hay không quấn cũng không có gì khác biệt." Dù sao cũng vẫn rất nổi bật.

Cái Nhiếp nghe vậy, tay dừng lại một chút, nhưng không từ bỏ việc quấn ngực. Y lấy áo khoác bên cạnh giường mặc vào, áo khoác tuy dày nhưng vẫn để lộ vai và cổ, khi thắt dây lưng lên, eo thon và mông tròn của y làm Vệ Trang nghẹn lại.

Vệ Trang lấy áo choàng lông thú bên cạnh nhẹ nhàng phủ lên cho y. "Một lát nữa để Xích Luyện thay cho ngươi một bộ khác."

"Ừ."

Họ lại tập luyện kiếm thuật và so tài với nhau.

Những cánh hoa tàn và lá rụng do kiếm khí tạo ra rơi lả tả xung quanh, Cái Nhiếp cảm thấy áo choàng lông cản trở nên bỏ sang một bên. Vệ Trang biết mặc dù Cái Nhiếp đã trở thành nữ nhân nhưng sức mạnh không giảm, Tuy nhiên, y ra đòn quá nhanh, váy áo bay bay, đôi chân trắng mịn dưới ánh mặt trời lấp lánh, làm hắn hơi lơ đãng, dần dần mất tập trung. Hắn đang suy nghĩ liệu có thể nắm thử không, sư ca sẽ không tức giận chứ.

Hắn thậm chí còn chăm chú nhìn vào chỗ rung động trước ngực của Cái Nhiếp. Nhận thấy ánh nhìn nóng bỏng của hắn, mặt y đỏ bừng, càng thêm tức giận, bắt đầu nghiêm túc lên.

Vệ Trang thấy Cái Nhiếp nghiêm túc như vậy, cũng không dám lưu luyến cơ thể y nữa, tập trung vào việc luyện kiếm.

Chỉ là, Cái Nhiếp thật sự ảnh hưởng đến tâm trí của hắn! Nửa giờ sau, hai người thu kiếm lại.

Cái Nhiếp mặt đỏ bừng, nhìn Vệ Trang vẫn đang nhìn y, nghiến răng nói: "Tiểu... Tiểu Trang!! Tại sao trước giờ ta không biết ngươi lại lưu manh đến thế chứ?"

Vệ Trang tiến lại gần, kề tai y, khiến đôi tai vốn đã đỏ bừng càng đỏ hơn, hắn trêu ghẹo: "Sư tỷ phong tư quyến rũ mà không tự biết, sao lại đổ lỗi cho sư đệ?"

"Tiểu... Tiểu Trang nói gì đó?!" Cái Nhiếp gần như xấu hổ đến mức muốn bốc khói, Vệ Trang thấy Cái Nhiếp có vẻ muốn rút kiếm chém hắn, liền lấy áo choàng lông cáo trên cây khoác lên người Cái Nhiếp, cẩn thận buộc lại, nói: "Chớ có tham lạnh, sư ca."

"Ta đi xử lý công việc, đại khái là khi sư ca muốn nghỉ ngơi sẽ trở về." Vệ Trang chỉnh sửa lại, thông báo cho Cái Nhiếp đang ngồi ngoài trời nắng, dưới ánh mặt trời, đôi mắt nâu của Cái Nhiếp càng thêm ấm áp, làm Vệ Trang thậm chí không muốn rời đi, muốn ở bên cạnh y cùng tận hưởng ánh nắng.

"Tiểu Trang lần này hãy chú ý an toàn." Y nói.

Ánh mặt trời làm y cảm thấy ấm áp, như một con mèo lười biếng, nếu y thực sự là một con mèo, có lẽ đang nằm trên tấm gỗ tận hưởng ánh nắng.

Bạch Phụng đậu trên cành, nhìn cảnh Vệ Trang từ biệt sư tỷ của y, nói với người đang chơi rắn đỏ dưới cây: "Nếu chậm một chút nữa, Vệ Trang chắc chắn sẽ không nỡ rời đi đâu."

Xích Luyện cười khúc khích nói: "Mỹ nhân như vậy, ai lại không muốn ở lại? Huống hồ——mỹ nhân còn là sư ca của mình. À không, bây giờ là chị Cái Yểu rồi. Ta thật sự rất ghen tị."

"Ngươi có thể đi gặp Cái Yểu một lần." Bạch Phụng đáp xuống, nhìn Xích Luyện, "Xem nàng ấy sẽ phản ứng ra sao."

Xích Luyện "ừm" một tiếng, nghĩ rằng Cái Nhiếp hẳn là mặt đỏ tai hồng, nàng ấy cũng tò mò không biết Cái Nhiếp gọi mình là muội muội thì sẽ như thế nào, sẽ thử xem sau. "Đi thôi."

Khi Vệ Trang trở về, đã là buổi chiều, chăn đệm được Cái Nhiếp dùng một cây gậy phơi ngoài sân, có lẽ là để tăng thêm ấm áp cho buổi tối.

Người không có trong nhà.

Có lẽ là dưới gốc cây bên sông.

Nhưng điều khiến Vệ Trang bất ngờ là, người sợ lạnh lại quấn chặt váy của y, đôi chân trắng nõn dài bước đi trong nước sông, hai điểm nổi bật vì cúi người mà lộ ra nhiều ánh sáng mùa xuân hơn.

Nhưng rõ ràng Vệ Trang không nghĩ đến khoảnh khắc ánh sáng mùa xuân đột ngột này, y mặt mày lạnh lẽo như sắp đóng băng.

Cái Nhiếp tập trung bắt cá không chú ý đến tình hình trên bờ, bị tiếng quát như gió thét làm giật mình: "Cái Nhiếp, ngươi mau lên đây!"

"Tiểu... Tiểu Trang." Cá vừa chạm tay đã trượt đi rơi xuống nước, bắn lên vài giọt nước, Cái Nhiếp nhìn về phía mặt Vệ Trang, có chút hối lỗi, từ từ quay về bờ, vừa mới bước lên bờ đã bị Vệ Trang dùng sức mạnh mạnh mẽ kéo vào lòng, nhẹ nhàng bế lên.

Cái Nhiếp không chống cự, biết sư đệ đang tức giận, nếu còn chống cự, e rằng sẽ không có kết quả tốt đẹp.

"Ta muốn làm ít canh cá cho Tiểu Trang bổ sung sức khỏe." Cái Nhiếp ngoan ngoãn thu mình trong vòng tay Vệ Trang giải thích, nhìn lên mặt Vệ Trang, tim bỗng dưng đập nhanh, tay vô thức đặt lên ngực, không khỏi lắp bắp: "Đừng, đừng tức giận."

Vệ Trang ôm Cái Nhiếp ra ngoài nơi có ánh sáng đầy đủ trên bãi cỏ, dùng nội lực làm khô và làm ấm đôi chân và bàn chân nhỏ của Cái Nhiếp. Cái Nhiếp dường như đã quen với sự chăm sóc của Vệ Trang, nhìn thấy khuôn mặt Vệ Trang vẫn nghiêm túc dù đang tức giận, Cái Nhiếp đưa tay vuốt tóc Vệ Trang, cọ cọ vào mặt y, nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Trang."

Những động tác này khiến Vệ Trang cảm thấy rất hài lòng, mặt mày cũng dịu xuống nhiều. "Sư ca hiện giờ tình trạng cơ thể thế nào, không biết sao? Lạnh thế này sao dám xuống nước bắt cá?"

"Tiểu Trang gầy đi." Cái Nhiếp nói với giọng điệu rất nghiêm túc, đầy lòng thương xót. "Mấy ngày qua dậy sớm về khuya, không được ăn uống đầy đủ."

Vệ Trang bọc Cái Nhiếp trong chiếc áo lớn của mình, nhìn thấy Cái Nhiếp có vẻ hơi buồn ngủ, y áp trán vào trán Cái Nhiếp, cười nhẹ: "Đa tạ sư ca đã quan tâm."

"Đây là chuyện nên làm." Y ngáp một cái, cảm giác buồn ngủ dâng lên, dựa vào vai phải của Vệ Trang ngủ yên tĩnh.

Vệ Trang cười dịu dàng, đến mức thủ hạ dưới trướng cảm thấy như gặp phải ma. Tay phải hắn cầm kiếm, bảo vệ Cái Nhiếp chặt chẽ, ngoài hắn ra, không ai có thể nhìn thấy y dù chỉ một phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro