chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Mùa hè, nó là một kỳ nghỉ hè bổ ích đối với tất cả học sinh trên khắp hành tinh này sau những năm học chật vật đầy căng thẳng. Không những thế nó còn là những kỷ niệm đẹp khó phai đối với tôi là những ký ức đong đầy những ước mơ hoài bão trong tôi. Tôi yêu mùa hè yêu những ngày tháng ở quê khi mà tôi còn chưa bước chân vào ngưỡng cửa đại học khi nhớ lại những hôm ấy lòng tôi xôn xao và háo hức lại thường nhưng cũng tiếc nuối vì mình không thể quay trở lại quá khứ đó được nữa. Tôi bây giờ là một sinh viên đại học năm thứ nhất của Trường Đại học Công Nghệ Thông Tin ở Hà Nội. Ở nơi đây sự náo nhiệt và tấp nập trên vùng đất nội đô vẫn luôn luôn không thay đổi dù bất kỳ ngày hay đêm, mưa hay nắng, xuân hạ thu đông vẫn đâu đâu những tiếng còi xe "bíp bíp" trên đường phố, những tiếng cười nói rộn ràng của những người đi bộ trên vỉa hè, chim chóc kêu ríu rít đưa nhau cất lên những tiếng hót vui tai trên nền bầu trời xanh thẳm. Và hơn nữa khi nhắc đến mùa hè thì không thể nhắc đến những cái nắng oi ả, chói chang, nóng bức lên tới khoảng 37 độ C gây sự ngột ngạt khó chịu khi phải ra ngoài đường với cái thời tiết oi nóng như vậy. Chính vì điều kiện thời tiết như thế nên tôi sắp tới sẽ dự định về quê trong kỳ nghỉ hè này.
***
   Vào buổi chiều ngay sau khi kết thúc kỳ thi cuối năm, tôi khi ấy vừa mới bước ra khỏi phòng thi thì gặp hai thằng bạn thân là Doanh và Tuấn đang đợi tôi trước hành lang. Tôi vui vẻ tiến đến rồi nói:
_ Làm bài được không chúng mày?
   Doanh lắc đầu:
_ Tao nghĩ chắc là không! còn mày thì sao?
_ Nó tạm ổn đối với tao, tao còn lo cho thằng Tuấn không biết nó có làm nổi bài hay không?
Tuấn luôn nhìn tôi bằng đôi mắt đáng sợ:
_ Ê thằng kia! mày nghĩ tao là ai mà không thể làm được cái bài dễ ợt như vậy chứ.
_Nhưng tao lo cho mày thật mà! mà thôi, không nhắc đến nó nữa! kỳ thi qua rồi, thế chúng mày có việc gì để làm thêm cho kỳ nghỉ hè này chưa ?
   Tuấn liền trả lời luôn:
_Trong 2 tháng này tao sẽ đi làm còn chúng mày muốn đi làm cùng tao thì đi, ở chỗ tao còn thiếu người nhiều lắm. chỉ là đi vác bánh kẹo thôi vậy mà cũng kiếm được một món tiền khá đấy.
Tôi thấy do anh ngẫm nghĩ một lúc khá lâu rồi rồi quyết định sẽ đi làm cùng với Tuấn lúc này tôi chỉ muốn về nhà muốn về quê để tận hưởng một bầu không khí dịu mát màu sắc quê hương. khi đến phiên trả lời của tôi, tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:
_Trước tiên là tao sẽ về quê cái đã.
Mấy đứa bạn trố mắt ra nhìn tôi:
_mày về quê thật ư!....
  Lúc này tôi không nói gì thêm tôi chỉ gật đầu mà khi đó tâm trạng của tôi cũng nhốn nháo hay do dự điều gì đó mà không thể nói nên lời tôi biết cảm xúc của tôi là như vậy nhưng bình thường tôi đâu có biết nghĩ gì hơn là việc về quê cùng ngắm những những vì sao lấp lánh rực rỡ trên bầu trời đêm mùa hạ. Tôi chỉ muốn có như vậy thôi.*  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hoiuclanh