kết thúc năm học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Tiếng trống trường giòn giã vang lên như để báo hiệu một điều gì đó, khiến tất cả gương mặt mọi người ở đó bỗng chốc sáng bừng lên. Đám học sinh nháo nhác chạy ra sân trường, trên tay đám học sinh nam đang phụ nhau bê những chồng ghế đỏ ra ngoài. Chúng nó phân công nhau một cách rõ ràng và quy củ. Cũng phải thôi! Chỉ nốt hôm nay thôi lớp mio sẽ là học sinh lớp 7 . Trong không khí từng bừng và nhộn nhịp cô hiệu trưởng bước lên một cách trang trọng và giới thiệu về buổi lễ. Cái nắng hè cuối tháng 5 bắt đầu le lói đến nơi đây - nơi đám học sinh đang rôm ra kể chuyện cho nhau nghe sau những ngày chờ đợi. Sân trường mio trồng rất nhiều cây xanh do các anh chị ham hoạt động đã trồng lên khiến cho trường có sức sống và tươi mới hơn hẳn. Mio thích ngôi trường này lắm và hơn hết cả hôm nay nữa, không từ gì có thể diễn tả được tâm trạng con bé bây giờ khi xung quanh - hơi thở thơm mát từ những tán cây toả ra xua tan đi cái nắng oi bức của buổi gần trưa . Ngôi trường cổ kính nhưng như được sáng bừng dưới con mắt của cô bé, những bức tường của ngôi trường được sơn màu vàng tươi mới nhưng đã có chút rong rêu, những bồn cây đầy hoa lá và trên những cây phượng vĩ , cây bằng lăng, bàng đã bắt đầu râm ran tiếng ve kêu ing ỏi cả một vùng. Cảnh trước mắt mio thật rực rỡ khi những tán phượng nở rộ như chỉ hôm nay thôi nó muốn mọi người thấy nó là đẹp đẽ nhất , nghĩ vậy nên cành phượng cố nở thật to những bông hoa làm rực rỡ cả một vùng. Đang say sưa trong những mộng tưởng của bản thân về mọi thứ xung quanh con bé bỗng bị đánh thức bởi tiếng gọi của lan - đứa bạn được coi là thân nhất của con bé khi đã cùng em học và chơi từ năm lớp 3 khi mio mới chuyển đến. Môi trường xa lạ khiến mio - đứa trẻ được cho là nhút nhát khi ấy nhưng đến khi gặp lan đứa trẻ luôn cố gắng mạnh mẽ và luôn giúp đỡ bạn mình vưotj qua khó khăn, bởi vậy hai đứa đã có những kí ức về tình bạn này rất đẹp.
           Lan: Nghĩ gì mà lơ đẹp tớ vậy lại còn ngồi cười một mình , có gì dấu tớ đúng không? - lan hỏi nhưng khuôn mặt có vẻ hơi buồn bởi nó luôn cho rằng mình là đứa thân nhất nên mio sẽ chẳng dấu nó điều gì cả.
          Mio giật mình trước câu nói của người bạn nhưng rồi con bé lại nhẹ nhàng giải thích để người bạn hiểu
          Mio: tớ đang ngồi thưởng thức cảnh đẹp xung quanh nên vô tình quên mất cậu, hi hi tớ xin lỗi nhé! Thấy người bạn nói vậy cái lan cũng bật cười rồi lại tập chung vào buổi lễ.
          Nói là thân nhưng cái lan có vẻ không hiểu về tình bạn này lắm khi con bé luôn muốn bạn mình phải nghe theo mình mọi thứ vì nó nghĩ mình làm vậy để tốt cho bạn. Điều đó không phải xấu nhưng chính sự quan tâm thâis quá ấy khiến mio ngột ngạt đến khó thở. Con bé trân trọng tình bạn này vì khi chuyển đến đây nó không có ai chơi chung ngoài lan bởi nó nhút nhát nói đúng hơn là nhu nhược, nó luôn nghe theo mọi thứ những đứa bạn sai bảo vì thế luôn chịu thiệt thòi , dần dần khi không còn gì cả mio lại là đứa bị bắt nạt bởi cái vẻ ngoài tỏ ra mọt sách của nó.  không phải nó muốn thế nhưng lại chẳng thể đứng lên lập luận và giải thích để rồi từ ngày này qua ngày khác đến khi ba mẹ nó biết và cho nó chuyển lên thành phố sống với một người bác nhỏ sống một mình và làm quen được với lan - con bé dũng cảm và luôn đương đầu với những khó khăn của cả hai. Bởi vậy mio ngưỡng mộ nó lắm vì thế có chuyện gì hai đứa nó cũng thậm thụt kể cho nhau nghe. Cứ thế mà bên nhau qua một năm học nó tiếc lắm vì hè ba mẹ nó sẽ đón nó về quê và sẽ không được gặp cái lan nên nó buồn. Cô ngọc  từ xa đã thấy hết biểu cảm của mio lên có phần lo lắng ra hỏi nó nhưng nó không nói. Không hiểu sao nso rất sợ cô ngọc chẳng vì lý do gì cả , cô là người rất quan tâm nó nhưng nó lại luôn né tránh sự quan tâm ấy như một phản sạ tự nhiên khiến cô có phần hơi buồn. Nhận ra điều đó nên khi kết thúc buổi lễ nó chạy đến ôm cô khiến cô ngạc nhiên xen lẫn chút xúc động.
           Cô Ngọc : em sao vậy, có chuyện gì buồn sao, ngẩng mặt lên cô xem! - Giọng nói của cô nhẹ nhàng xen lẫn phần lo lắng , vừa nói cô vừa đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang giàn giụa nước mắt vì tội lỗi của con bé.
           Mio : cô ơi con xin lỗi cô nhé vì đã làm cô buồn !
           Sau câu nói đó mio ngẩng mặt nhìn cô, lần đầu nó thấy rõ gương mặt hiền làng của cô rõ đến thế.
       [. . . . . . . .]
       Nghe cái lan nói mio mới biết rằng cô Ngoạ từng có đứa con gái cũng có gương mặt tựa tựa như nó nhưng đã mắt vì tai nạn vì thế giờ đây cô mới sống một mình và luôn quan tâm nó đến vậy . Nó bỗng khóc , lầm đầu nó cảm thấy đau lòng đến vậy nó khóc không phải vì ghét cô đã coi nó như đứa con gái đã mất mà vì nó nhận ra đã thương cô nhiều thế - người phũ nữ, người mẹ hiền lành ấy đã mất đi đứa con mà mình trân quý chỉ vì hôm đó cái ngày đứa bé ấy gọi mẹ ra đón nhưng cô bận đi mua quà sinh nhật cho con gái để tạo bất ngờ . Thế mà cái ngày sinh nhật tưởng chừng hạnh phúc của người mẹ dành cho con gái lại cũng chính là ngày mà thiên thần của cô ra đi. Nó khóc rất lâu rồi lại ngủ quên trên vai người bạn.
          Muo khi tỉnh lại cũng đã xế chiều, nó bước ra khỏi phòng học thấy đám bạn đang bận bịu bày đồ dựng lều. Nó quên mất rằng sẽ có một tiết mục đốt lửa trại. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi nó vui sướng chạy ào ra phía đám bạn rồi phụ mọi người cùng trang trí. Trong trường có tất cả 12 lớp tương đưong với 12 cái lều được học sinh và các thầy cô thi nhau chuẩn bị soa cho thật đẹp , thật hoành tráng để còn chấm điểm. Tối đến sao tiết mục mùa hát mà học sinh cuối khối chuẩn bị thì cuối cùng cũng đã đến tiết mục mà mọi người mong chờ nhất điễn ra.
              - NỔI LỬA LÊNNN!
            Sau tiếng nói to và dõng dạc của cô tổng phụ trách một thầy giáo đã bước ra và châm một ngọn đuốc to rồi ném vào đống củi giưa sân trường bao quanh là các lều trại của học sinh. khung cảnh như vỡ oà đám học sinh nháo nhác vừa hát vừa đi xung quanh nhảy múa. Cái lan liền cầm tay người bạn của mình rồi hoà cùng dòng người đi xung quanh đống lửa. Nhìn ánh lửa bập bùng cùng hơi nóng đang lên toả mio như chìm vào một khoảng không khiến lòng em gợn sóng , khoảng khắc này - cái khoảng khắc đáng nhớ nhất của một tuổi trẻ đầy hoài bão lớn lao. Rồi đây khi các anh chị lớn ra trường nhưng vẫn sẽ để lại một niềm tin và thời thanh xuân đáng nhớ nhất của mình tiếp nối tiếp cho các đàn em phía sau nối theo. Chìm trong dòng suy nghĩ chẳng mấy chốc đã đến nửa đêm mọi người quay về lều trò chuyện với nhau, thật vui sướng khi tất cả quyết định cùng thức với nhau cho tới tận sáng hôm sau. Cưới năm rồi, chỉ sau hôm nay mỗi đứa một nơi sau 3 tháng hè sẽ rất buồn. Vì vậy cả đám chưa bao giờ đoàn kết mà hôm nay lại ngồi tụ tập kể chuyện ngau nghe " tao kể mày nghe rồi mày lại kể tao nghe" . Tiếng xì xào cang khắp sân trường khiến cho trong lồng ngực ai cũng cảm thấy xuyến xao và như đang thổn thức một điều gì đó. Cả đám trên sân trường bỗng hò nhau ngắm sau , kiểu như ông trời cũng đang tác hợp cho buổi lễ hôm nay thật đẹp vậy khi trên trời những vì sao và ánh trăng rực tỡ cũng đang tỏ sáng lấp lánh vô cùng chiếu xuống những tán phượng đỏ chót góc sân. Bỗng có đứa nhóc nào quậy phá tắt điện hết toàn trường khiến mọi người xôn xao ầm tỏi. Nhưng rồi cúng qua quay lại là ánh mắt trầm trồ khi mọi người cảm thấy không hề tối mà ngược lại lại rất đẹo khi ánh trăng sáng chiếu xuống làm mọi thứ rực tỡ hơn. Rồi bỗng đứa này kháo đứa kia đứa kia lại kháo đứa khác rồi cả trường không hẹn mà kéo nhau ra bờ sông sau trường nơi đã chuẩn bị sẵn mấy xe bóng nước , đám con gái còn chưa hiểu chuyện gì vẫn mải ngắm sao đưới lòng sông gợn sóng thì bỗng chốc bị ném ước hết người. Chính vì thế đã nổ ra cuộc chiến mà gương mặt ai cũng tràn ngập nụ cười.
Buổi tổng kết cũng kết thúc viên mãn
        Còn tiếp nhe -------->

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#miu