vệ sĩ với tiểu thư p12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặt li rượu xuống bàn, Thiên Trúc lắc người theo điệu nhạc, hôm nay là thứ 7 và theo như thơì khóa biểu thì Thiên Trúc đc đi chơi dưới sự tháp tùng của cái con người khó ưa kia, cái người đang nở nụ cười và tám chuyện vơí nhóm bạn, nhìn bộ dạng hăm hở kìa, thật là đáng ghét quá đi....Nhưng Thiên Trúc lại yêu nó mơí khổ chứ, nếu là mấy tháng trước thì cô sẽ dành những gì tồi tệ nhất cho sự bảo vệ nghiêm ngặt cùng con người đang thực hiên nó nhưng bây giờ thì cô gần như đã khá wen đến nỗi cô cảm thất bất an khi ánh mắt đó ko hướng về phía mình.

-Làm gì mà ngắm Gia Lâm kĩ vậy?

-Em đang cố tìm một khuyết điểm trên gương mặt Gia Lâm.

-Và em đã thất bại đúng ko?- Gia Lâm nhìn Thiên Trúc mỉm cười đắc thắng.

-Đừng mừng vội, từ từ rồi em sẽ tìm thấy cho Gia Lâm xem...Thôi em vào toalet một chút.- Thiên Trúc đứng dậy hôn nhẹ vào má Gia Lâm.

-Có cần Gia Lâm theo hộ tống ko?-Gia Lâm nháy mắt.

-Gia Lâm hãy ngoan ngoãn ngồi đây và chờ em way lại thì tốt hơn.

Gia Lâm buông tay Thiên Trúc và nhìn theo cô cho đến khi cô biến mấy trong đám đông.

- Tay mày mau lành nhỉ? - Minh Cầm lên tiếng.

- Được người đẹp tận tình chăm sóc tất nhiên phải mau khỏi rồi...Nhìn hai đứa nó là thấy hạnh phúc đang ngập tràn rồi.- Ghé vào tai Gia Lâm, Tú Linh nói nhỏ - Hai người "có gì vơí nhau" chưa vậy?

-Này..này...đây là Gia Lâm đấy nhé, mấy câu hỏi đó ko phù hợp đâu dừng có vấy bẩn đầu óc nó.- Minh Cầm gạt Tú Linh ra.

-Hỏi thăm thôi làm gì ghê vậy?-Tú Linh trề môi.

Gia Lâm lắc đầu cười trước hành động của bạn mình, đưa mắt nhìn ra sàn nơi những bạn trẻ đang chìm trong những giai điệu của bài nhạc và những động tác nhảy. Nhìn họ có vẻ rất vui vơí những điệu nhảy, một cách giúp họ thoát khỏi những rắc rối trong một khoảng khắc để khi bữa tiệc kết thúc thì họ sẽ lại lao đầu vào vật lộn vơí nó.

-Lâu lắm rồi mơí gặp?- Một giọng nói vang lên khiến Gia Lâm phải chú ý.

- Ngọc Châu.- Gia Lâm thoáng ngạc nhiên.

-Chúc mừng anh đã khoẻ lại.....-Cô nàng cúi người ghé vào tai Gia Lâm - Cũng chúc mừng kế hoạch của anh đã thành công mĩ mãn.

Gia Lâm tròn mắt ngạc nhiên khi nghe Ngọc Châu nói vậy, việc cô ta biết về kế hoạch đó ko nằm ngoài dự đoán của Gia Lâm nhưng ko ngờ cô ta lại biết nhanh như vậy. Gia Lâm cố gắng suy nghĩ sẽ đối đáp ra sao vơí cô nàng này trong khi nhóm bạn nhìn nhau, họ ko biết chuyện gì khiến Gia Lâm lại khiến Gia Lâm thành ra như vậy.

-Cám ơn lời chúc mừng, chúng tôi ko ngờ cô lại nắm thông tin nhanh như vậy.- Giọng Thiên Trúc vang lên từ phía sau.

Ngọc Châu đưa mắt tìm kiếm chủ nhân của câu nói đó và khi nhận ra đó là Thiên Trúc thì cô nhếch mép cười:

- Tưởng là ai hoá ra là cô nhóc tòng phạm... Tôi ko nghĩ mình wá nguy hiểm đến độ làm cả hai phải hợp sức lại mà đánh.

-Tất nhiên rồi, Gia Lâm là một người ngay thẳng làm sao có thể đấu lại vơí những âm mưu khó ngờ từ cô chứ. Tôi nghĩ cô nên tìm cho riêng mình một đối thủ cân xứng hơn là ngồi đây nío kéo những thứ đã ko còn thuộc về mình như thế....ko hề giống một tiểu thư danh gía chút nào.- Ánh mắt Thiên Trúc chiếu thẳng vào Ngọc Châu.

Ngọc Châu nhìn Thiên Trúc vơí vẻ tức giận nhưng cô nhanh chóng chuyển ánh nhìn về phía Gia Lâm, nhẹ vuốt khuôn mặt Gia Lâm, Ngọc Châu nói;

-Nghe nói anh đang làm vệ sĩ cho thân chủ củ phải ko? Ko biết cô ta có biết đường chăm sóc anh như tôi ko?

Cảm giác rợn rợn xuất hiên ở nhưng nơi mà ngón tay Ngọc Châu chạm vào làm Gia Lâm sợ. Đưa cánh tay định đẩy cô ta ra nhưng chưa kịp chạm vào thì bàn tay ai đó đã làm rồi.

-Có lẽ tôi phải nói cho cô biết điều này: tôi và Gia Lâm thật sự rất phiền khi cô có những cử chỉ thân mật đó.- Thiên Trúc đứng khóc vai Gia Lâm rồi nhìn Gia Lâm và mỉm cười.- Em nói vậy có đúg ko Gia Lâm?

Mỉm cười đáp trả lại Thiên Trúc Gia Lâm vòng tay wa eo Thiên Trúc kéo cô lại gần mình rồi way sang Ngọc Châu và nói:

-Đúng vậy. Tôi thật sự rất khó xử khi cô làm như vậy trước mặt bạn gái tôi

-Hai người...- Ngọc Châu nghiến răng.- Tôi ko biết cô chủ hiện nay của Gia Lâm sẽ nghĩ sao khi tôi nói cho cô ta biết việc Gia Lâm đang làm lúc này, nghe bảo cô ta ghét Gia Lâm lắm thì phải

-Vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết là cô ấy sẽ ko có bất kì một phản ứng tiêu cực nào đâu vì tôi chính là cô gái, đó có lẽ là thông tin duy nhất mà cô chưa kịp nắm bắt, đúng ko?

Ngọc Châu đứng hình, một thông tin wan trọng thế mà cô lại ko biết và nụ cười đắc thắng trên miệng Thiên Trúc làm máu trong người cô sôi sục.

-Tôi nghĩ cô ko nên tốn thời gian cho chúng tôi nữa mà nên thuởng thức một nuổi tối vui vẻ vơí bạn bè cô thì hơn. Họ đang đợi cô kia.- Gia Lâm hất đầu về những người bạn của Ngọc Châu.Ngọc Châu bỏ đi sau khi đã tặng cho cả hai cái nhìn nảy lửa.

-Sao Gia Lâm lại để cô ta lộng hành như vậy chứ? - Thiên Trúc lên tiếng trách móc.

- Vì Gia Lâm biết em sẽ ko để cô ta nuốt chửng Gia Lâm đâu.- Nhẹ kéo Thiên Trúc vào lòng Gia Lâm nói.

-Nếu em ko có để cưú nguy thì sao? Gia Lâm vẫn sẽ để cô ta làm vậy sao?- Thiên Trúc làm lại động tác vuốt mặt của Ngọc Châu.

Nắm lấy bàn tay đang vuốt má mình, Gia Lâm nói:

-Thì Gia Lâm sẽ cố gắng học cách xử lí khi ở bên cạnh em. Như vậy là đc chứ gì.

-Đúng vậy, cố mà học cách phòng vệ đi nhé.- Thiên Trúc nói trước khi nép vào lòng Gia Lâm.

-Thội mặn mà đi cho tôi nhờ hai bạn yêu dấu...Làm ơn giải thích chuyện gì xảy ra hồi nãy vậy.- Tú Linh thay mặt 5 người còn lại lên ý kiến.

-Chuyện là thế này.....-Thiên Trúc bắt đầu kể.

--------------

-Trời đất1 Tớ ko thể ngờ cậy có thể nghĩ ra trò đó đấy Thiên Trúc.- Phương Danh kinh ngạc trước những gì mình vừa nghe.

-Công nhận hai người gan thật.- Minh Cầm lên tiếng.

-Nhưng cô Ngọc Châu kia cũng chẳng vừa với thơì gian ngắn thế đã biết đc kế hoạch củ hai người.- Trang Anh nhận xét.

-Vơí độ can đảm đó thì...

Tiếng nhạc bỗng to lên lấn át cả lơì nói của Ngọc Huyền, nhìn đồng hồ Tú Linh nói vơí giọng thắc mắc:

-Sao hôm nay lên nhạc sớm vậy, chưa đến giờ mà?

Dừờng như thắc mắc đó cũng là thắc mắc chung của mọi nguời trong bar, họ nhìn nhau thắc mắc và sự khó hiểu đó chỉ chấm dứt khi họ nhìn về phiá sàn nhảy. Trên sàn lúc này là một cô gái đang nhảy, tiếng nhạc giúp cô có thể khoe những đường cong của minh trước sự trầm trồ của mọi người. Bất chợt cô dừng lại. đưa tay chỉ về một hướng rồi ngoắc ngoắc. Mọi người nhìn theo hướng chỉ của cô, đó là bàn của Gia Lâm và người cô đang thách thức chìng là cô gái đang ngồi trong lòng người yêu. Tiếng ồn bắt đầu xuất hiện, mọi người đang bàn tán, trông có vẻ họ sắp đc xem một màn nhảy nóng bỏng rồi đây.

-Hai người đẹp đấu vơí nhau sao? Cá cược xem ai thắng nào tụi bây.

-Con nhỏ đó ko phải là Thiên Trúc sao? Nghe nói nó gác kiếm rồi mà ko biết có chịu đấu ko?

-Nếu cô ấy đồng ý thì thật ko uổng công tao lấy trộm tiền của ông bà già vào đây.

Vẫn nụ cười khiêu khích, Ngọc Châu dứng đó đôi mắt nhìn thẳng vào Thiên Trúc chờ đợi câu trả lời. Tiếng hò reo vang lên càng làm cho không khí thêm phần hồi hộp, Thiên Trúc ngồi đó đưa mắt nhìn xung quanh và dừng lại tại ánh mắt của Ngọc Châu. Mắt đối mắt, liệu Thiên Trúc có đứng lên bước ra nhận lơì thách thức ko?

Tiếng ồn ngày căng tăng, mọi người lúc này đang rất hào hứng, một trận chiến giữa hai cô gái xinh đẹp có thể sẽ diễn ra ngay tại đây và nó có thể làm cho bất cứ người nào ở đây mất máu khi thưởng thức nó.

Thiên Trúc vẫn ngồi đó và cô có thể nhìn thấy ánh mắt cùng nụ cười đáng ghét của ai đó đứng trên sàn, cô dư nguyên nhân cho cái hành động đó chính là Gia Lâm.

"Cô ta định trả thù cho sự việc lúc nãy sao hay là tính giành Gia Lâm từ cuộc thi này, đc rồi nếu cô muốn thì tôi xin chiều để cô khỏi ấm ức".- Thiên Trúc nghĩ thầm.

Nở một nụ cười trên môi Thiên Trúc bước lên sàn vơí những bước tự tin, đám động phấn khích vỗ tay cổ vũ, Gia Lâm way đầu nhìn về hướng khác. Nhạc bắt đầu cũng là lúc Thiên Trúc bắt đầu những bước nhảy của mình.

Dưới ánh đèn chớp nháy của bar, cơ thể Thiên Trúc trở nên hoàn hảo bơỉ những điệu lượn sóng làm nổi bật ba vòng, những cái lắc hông và mái tóc đc hất wa lại theo điệu nhạc, tất cả phối hợp rất ăn ý và đều đc thực hiện một cách mạnh mẽ và chắc chắn, ánh mắt Thiên Trúc làm mọi người ngạt thở mỗi khi nó lia tới họ. Đó là những gì cô đã khổ khuyện trong ba năm dấn thân vào chốn ăn chơi này.

Ánh mắt Gia Lâm nhìn về phía sàn, ánh mắt đã dịu lơn lúc trước, những động tác của Thiên Trúc đang dần thu hút Gia Lâm.

Tiếng nhạc kết thúc và những tiếng la hét cùng những tràng vỗ tay bắt đầu vang lên, cả bar như muốn nổ tung vì những âm thanh đó. Thiên Trúc thở mạnh rồi nhìn về Ngọc Châu- cô nàng đang dứng chôn chân tại chỗ vơí vẹ mặt kinh ngạc. Cô ta cứ nghĩ Thiên Trúc chỉ là mộttiểu thư ngoan hiền, một cô học sinh cấp ba cặm cụi vơí đống sách vở và cô có thể hạ nhục Thiên Trúc trước mặt mọi người bằng việc thách thức cô. Bây giờ chính là lúc để cô có thể thấy rằng những điều đó là sai lầm và điều cô có thể làm lúc này là đứng đó và nhìn Thiên Trúc bước đi rơì khỏi sàn nhảy.

Mọi người nhường đường cho Thiên Trúc và đẩ đáp lại sự nhiệt tình đó Thiên Trúc nở một nụ cười thật tươi vơí họ. Nhưng niềm vui trong mắt cô bỗng biến mất khi nhìn Gia Lâm. Gia Lâm vẫn ngồi đó nhìn cô, ko hề có một biểu hiện nào trên khuôn mặt. Cắn nhẹ môi dưới Thiên Trúc tiếp tục bước tơí trước mặt Gia Lâm, có lẽ là một lơì xin lỗi cho hành động vừa rồi, hi vọng sẽ thành công

-Chúng ta lại gặp nhau rồi.- Một giọng nói vang lên khiến cả Thiên Trúc lẫn Gia Lâm đầu way mặt lại.

-Chúng ta thật sự rất có duyên.- Minh Trường lại cất giọng.

-Là anh sao?- Thiên Trúc thở dài.

-Thật may mắn khi anh đã tơí đây...Chẳng phải là Gia Lâm sao.- Hắn way sang Gia Lâm.- Anh nghe nói nhóc gặp tai nạn kh đang làm nhiệm vụ, thương tích thế nào rồi hả? Mà sao một đứa như nhóc lại vào đây đc đây vậy hả, mau về mà làm công việc chán ngắt của nhóc đi.

-Ai cho phép anh nói Gia Lâm như thế đó hả?- Thiên Trúc giận dữ khiến mọi người xung quanh để ý.Minh Trường ngơ ngác trước hành động của Thiên Trúc nhưng rồi lại mau chóng chữa lửa:

-Hôm trước em vẫn chưa trả lời anh vậy hôm nay em có thể...

-Tôi ko hiểu sao anh lại dai như đỉa vậy? Anh muốn câu trả lời chứ gì? Đc thôi! Anh cố mà nghe cho kĩ đây: Tôi sẽ ko làm bạn gái của anh cho dù có chuyện gì xảy ra....Đó là câu trả lời của tôi, bây giờ anh có thể đi đc rồi đó.

-Tại sao chứ? Anh làm gì sai mà em ko chấp nhận anh.

- Dù anh ko làm gì thì tôi cũng sẽ ko bao giờ chấp nhận một người như anh huống chi vừa rồi anh đã sử dụng những lời nói ko phải vơí người yêu tôi.

-Người yêu? Ko thể anh đã điều tra kĩ , em mới chia tay cách đây mấy tháng cơ mà...Nói những lời ko phải....CHẲNG LẼ... - Minh Trường hoảng hốt chỉ bàn tay đang run lên về phía Gia Lâm.

Nhẹ nhàng ôm lấy Gia Lâm, Thiên Trúc mỉm cười nhìn về phía Minh Trường:

-Anh nghĩ đúng rồi đó! Gia Lâm chính là người yêu của tôi.

Gia Lâm ngước mắt nhìn Thiên Trúc trong khi Minh Trường đang trố mắt nhìn hai người.

-Ko thể nào! Nó chỉ là một tên vệ sĩ quèn làm sao xứng vơí em cơ chứ.

-Vậy thì có làm sao chứ? Gia Lâm cơn hơn khối người như anh, đồng tiền Gia Lâm có đc là do sức lao động chứ ko như mấy đức nhà giàu như các anh chỉ biết xòe tay xin tiền cha mẹ.

- Nhưng nó là một đứa...c...con gái mà.- Minh Trường lắp bắp.

-Thế thì đã sao? Bộ trên đời này chỉ có tình yêu nam nữ thôi chắc, chỉ có tình yêu nam nữ mơí gọi làm tình yêu và đáng đc trân trọng hay sao? Những người có suy nghĩ như vậy thật là ấu trĩ.

-Thiên Trúc à! Em đang đùa đúng ko? Làm sao em có thể là...đồng tính đc?

-Tôi nhắc lại một lần nữa: TÔI YÊU GIA LÂM và đó là tất cả. Chấm hết...Bây giờ anh có thể biến đi chỗ khác trước khi tôi nổi nóng và cho anh một trận.- Thiên Trúc đe dọa.

- Ko thể tin đc Minh Trường này lại thua một đứa con gái...- Minh Trường vừa bước đi vừa lẩm bẩm.

-Cái thằng điên đó...Nếu mà mày ko ngăn tao thì chắc tao đã cho nó một trận rồi đó Gia Lâm. Thứ gì mà dai như đỉa vậy. Tú Linh gằn giọng.

-Hay là tụi mình cho nó một trận đi.- Minh Cầm nháy mắt trức hai chiến hữu và nhanh chóng nhận đc sự đồng tình.

-Tụi mày thôi đi, lớn hết rồi chứ có còn con nít nữa đâu mà làm mấy trò đó. Thôi đi về thôi.- Gia Lâm lạnh lùng lên tiếng.

Câu nói và thái độ của Gia Lâm làm cả bọn ngạc nhiên nhưng rồi cũng mau chóng đứng lên ra khỏi bar.

-Thái độ của Gia Lâm kì lạ quá! Chị coi chừng đó.- Ngọc Huyền nói khẽ vơí Thiên Trúc.

-Coi bộ làn này "chàng" của cậu giận thật rồi đấy.- Phương Danh thì thầm.

-Lựa cách mà hạ hỏa nhé.- Thảo Quyên cũng lên tiếng.

Thiên Trúc lo lắng nhìn ba người bạn rồi nhìn vào chiếc xe - nơi cô sẽ đối diện vơí ngọn lửa đang bùng cháy.

*****

Tại một bàn khuất trong bar, một cô gái đang rượu như điên trước sự ngăn cản của bạn bè.

-Thôí Đừng uống nữa, mày say rồi.

- Say gì mà say, tụi mày ko muốn uống thì cút hết đi.- Cô lớn tiếng quát nạt.

Đám bạn của cô nhìn nhau rồi cũng mau chóng rút lui sau khi chào cô. Một đêm thậm tệ vơí cô, thua một đứa học sinh mà còn bị nó làm nhục nữa chứ, cứ ngỡ sẽ làm cho con bé mất mặt ai ngờ..."Đúng là gậy ông đập lưng ông". Cô muốn uống, có lẽ rượu là thứ tốt nhất lúc này.

-Trông có vẻ cô đang cô đơn thì phải?- Một giọng nam vang lên.

Cô ngước mắt lên rồi cười khuẩy:

-Lại là một tên hám gái...Biến đi hôm nay tiểu thư đây ko có hứng thú.

-Tôi ko đến đây để ve vãn cô mà vì một mục đích khác.

Cô nhìn hắn một cách khó hiểu, hiểu ánh mắt của cô, tên đó mỉm cười và ngồi xuống:

-Tôi biết cô đang rất giận con nhỏ đó và muốn giành lấy "anh chàng" của nó. Cô có muốn rử hận ko và gianh lại "thứ lẽ ra phải là của cô" ko?

-Anh nói gì?

-Nếu có đồng ý hợp tác thì tôi chắc chắn cô sẽ có mọi thứ mà cô muốn.- Nụ cười nham hiểm xuất hiện trên đôi môi đó.

Cô cũng đáp lại bằng cái nhéch mép và đưa li rượu lên miệng.

*****

Gia Lâm theo sau Thiên Trúc vào phòng rồi đóng cửa lại, bất ngờ một vòng tay ôm lấy Gia Lâm từ đằng sau.

-Gia Lâm giận em hả?- Thiên Trúc thỏ thẻ.

-.....

-Em xin lỗi mà.- Thiên Trúc dụi đầu vào vai Gia Lâm.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó Gia Lâm way lại và mỉm cười vơí gương mặt hối lối đó:

-Gia Lâm có giận gì em đâu mà xin lỗi.

-Nhưng từ nãy đến giờ Gia Lâm chẳng nói gì vơí em cả.- Thiên Trúc bĩu môi.

-Gia Lâm đang suy nghĩ đấy thôi.

-Suy nghĩ về điều gì?

-Về mọi chuyện diễn ra ở bar...Thật sự, Gia Lâm rất rất rất...giận khi em chấp nhận lời thác thức từ cô ta nhưng sau đó Gia Lâm chợt nghĩ nếu là Gia Lâm chắc Gia Lâm cũng sẽ làm thế, hơn nữa những lơì em nói vơí Minh Trường khiến Gia Lâm rất vui, ko ngờ em lại dám làm thế.

- Có gì đâu, em chỉ giới thiệu người yêu của em thôi mà.

- Và em có biết gì ko?-Ánh mắt Gia Lâm trở nên gian xảo.- Em nhảy đẹp lắm, Gia Lâm bị cuốn hút đó.- Gia Lâm vòng tay wa eo Thiên Trúc và kéo cô lại gần.

-Vậy Gia Lâm bị cuốn hút vào em hay vào điệu nhảy.- Thiên Trúc cười khẽ rồi đưa hai tay vòng wa cổ Gia Lâm.

-Tất cả.- Gia Lâm trả lơì rồi tiến gần đến khuôn mặt xinh đẹp kia.

Đôi môi họ chạm nhau, nụ hôn diễn ra một cách dễ dàng hơn khi Thiên Trúc tách môi để Gia Lâm "vào trong" và trở nên mãnh liệt hơn khi lưỡi họ chạm nhau. Thiên Trúc ngạc nhiên khi Gia Lâm bất ngờ dừng lại và di chuyển đôi môi xuống cổ cô trong khi cả hai đang tiến về phía giường.

"Chẳng lẽ Gia Lâm muốn....Ko đc, bây giờ chưa phải là lúc để làm chuyện đó"- Thiên Trúc trở nên hoang mang khi Gia Lâm trườn lên người cô.

-Gia Lâm...dừng lại...- Cô nói một cách khó khăn, cô gắng đẩy Gia Lâm ra nhưng có vẻ nó càng kích thích Gia Lâm thì phải vì Gia Lâm vẫn đang tiếp tục và bàn tay đang ở dưới lớp áo của cô.

-Dừng lại...Dừng lại đi...Gia Lâm.- Hơi thở cô trở nên gấp gáp, cô khẽ rên trước những đụng chạm của Gia Lâm, thật khó để có thể chống lại nó nhưng vơí tất cả sức lục còn lại của mình cô đẩy mạnh Gia Lâm ra rồi co người về đầu giường.

- Ko đc...Chúng ta ko thể.

- Sao vậy? Em ko yêu Gia Lâm sao?- Gia Lâm ngạc nhiên.

-Ko phải thế...Em yêu Gia Lâm nhưng bây giờ vẫn chưa là thời điểm.

Gia Lâm nhíu mày nhìn Thiên Trúc khó hiểu.

-Em vẫn chưa đủ muời tám tuổi và nếu...nếu... Gia Lâm làm việc đó lúc này thì Gia Lâm sẽ... phạm pháp... Em ko muốn Gia Lâm phạm tội.

Gia Lâm mở to mắt trước lơì giải thích của Thiên Trúc rồi phá lên cười, nhẹ nhàng tiến lại gần Thiên Trúc Gia Lâm nói:

-Một lơì giải thích rất dễ thương và cám ơn em đã lo cho Gia Lâm...Gia Lâm xin lỗi đã ko kiềm chế đc.

Vuốt nhẹ má Gia Lâm, Thiên Trúc mỉm cười hiền lành:

-Em biết Gia Lâm buồn nhưng hãy đợi em một thơì gian nữa nhé.

Gia Lâm gật đầu rồi rướn người đặt nhẹ lên môi Thiên Trúc một nụ hôn.

-Gia Lâm sẽ đợi còn bây giờ em hãy ngủ đi. Gia Lâm yêu em.

-Em cũng yêu Gia Lâm.- Thiên Trúc đáp lại

*****

-Xem hắn ra chưa, Gia Lâm ko muốn thì kệ nó chứ tao nhất quyết ko tha cho cái thằng đó đâu.- Tú Linh noí trong khi cả ba đang núp ở một bức tường gần quán bar khi nãy.

-Kià...Nó ra rồi kia.- Minh Cầm reo lên rồi cả ba lần theo sau Minh Trường- đang bưóc đi chao đảo vì say, phía trước là một hẻm ko có người, cả ba đang định đẩy Minh Trường vào và bắt đầu. Nhưng cả ba chưa kịp làm gì thì đã thấy Minh Trường bị một đám động bu lại đánh, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ba người nghe một tên lên tiếng có vẻ đó là tên cầm đầu:

-Ai cho phép mày theo đuổi Thiên Trúc hả?

-Đó ko phải là chuyện của tụi mày.- Minh Trường trả lời trong khi miệng đầy máu.

-Dám trả lơì tao bằng giọng điệu đó hả? Đánh mạnh tay vào cho tao.

Hắn ra lệnh rồi đám thuộc hạ lại bay vào đánh đấm, khoảng mấy phút sau hắn lại ra lệnh ngừng và bước tơí túm tóc Minh Trường:

-Táo cấm mày léng phéng đến gần Thiên Trúc nữa nghe chưa. Cô ta là của tao. RÕ CHƯA?- Hắn nói wa kẽ răng.

-Tôi biết rồi... tôi biết rồi...Từ này tôi sẽ...ko theo đuổi cô ta... nữa.- Minh Trường gật đầu lia lịa

-Cút đi.- Hắn đưa chân đá Minh Trường rồi nói.- Tôi sẽ làm cho tất cả những thằng theo đuổi cô biến hết để rồi cô sẽ phải đến và van xin tôi. HAHAHAHA.- Hắn cất tiếng cười man rợ.

Trang Anh, Minh Cầm, Tú Linh lặng lẽ nhìn nhau rồi từ từ rút lui, đã có người thay họ cho Minh Trường một bài học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro