Thực Tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                 °°°°°

Reng !!! Reng !!! Tiếng chuông báo thức dồn dập gắt tai vang lên như muốn xé tan không gian tĩnh mịch của buổi sớm. Minh lồm cồm bò dậy, tay cậu với lấy chiếc đồng hồ oái ăm đang reo kia!, mà đập một cái cho nó im miệng. Cái đồng hồ đáng ghét, suốt 3 năm qua đã tàn nhẫn cướp đi giấc ngủ ấm áp của Minh vào mỗi buổi sáng sớm. Ấy vậy mà sự tàn nhẫn ấy cũng dần hình thành nên thói quen dậy sớm của Minh.
Minh xếp gọn mền chiếu lại một góc, sau đó cậu đi xuống nhà tắm vệ sinh cá nhân cho đầu óc được tỉnh táo. Bầu trời lúc 4 giờ sáng nơi thôn xã hẻo lánh Xuân Hòa vẫn một màu tối đen thăm thẳm. Ngoài đồng sương mù dày đặc đang vần vũ trên những đám ngô tươi tốt rậm rì, khiến chúng choáng ngộp trong cái lạnh lẽo tê buốt của sương mai . Đâu đó thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gáy khàn đục của những con gà dở hơi dậy sớm, nghe mà thấy nhột dạ !
Minh khẽ rùng mình, bởi cái lạnh lẽo vô tội vạ của sương sớm. Cậu khoác vội cái áo len mỏng manh để có thêm chút hơi ấm, rồi đi xuống dưới nhà bếp.

" Mày nạo hết trái dừa để trên bàn rồi đong đầy mấy bọc muối mè nha ! ".

Bà Hồng vừa thấy Minh đi xuống thì lạnh giọng ra lệnh cho cậu làm việc phụ giúp bà ta. Nghe thấy thế, Minh cũng chẳng buồn động tâm, uể oải gật gật cái đầu đáp lại :

" Dạ, biết rồi ! ".

Bà Hồng được mỗi cái nghề nấu xôi làm kế sinh nhai, mà cũng phải công nhận xôi bà ta nấu cũng ngon thật ! vừa thơm, dẻo và ăn rất vừa miệng. Chính vì thế, xôi bán ra rất đắt hàng, ngày nào cũng hết sớm. Chính vì buôn bán được khách nên bà Hồng nấu xôi với số lượng cũng không phải là ít, và vì một mình bà ta sợ làm không hết việc nên mới bắt Minh mỗi sáng khoảng 4 giờ phải thức dậy phụ làm. Còn về phần Minh do cũng nghĩ đến hoàn cảnh hiện giờ, Ba đi làm xa, tiền gửi về cũng chập chờn không ổn định và cậu cũng chủ yếu sống nhờ vào nồi xôi của bà Hồng, vì vậy cậu cũng không ý kiến gì về yêu cầu của bà Hồng.
Minh học bài đến khuya mà còn phải thức dậy sớm, buồn ngủ vô cùng, nhiều lúc cậu vừa làm vừa gục ngủ như gà mổ thóc, làm hỏng một vài thứ nên bị bà Hồng chửi té tát cái lỗ tai.

Trời dần về sáng, sương mù ngoài đường cũng nhạt dần, để thế chỗ cho những tia nắng mai ấm áp. Trên tán Xoan già, lũ chim đùa giỡn kêu la inh ỏi náo nhiệt một vùng. Những chiếc máy cày thô kệch bẩn lầy, lững thững từng chiếc rù rì ra đồng cày xới, để lại phía sau hàng mảng khói đen xám xịt hôi khét. Cảnh vật thoáng chút trở nên sinh động sau một đêm say ngủ mẩn mê.
Bà Hồng lẽo đẽo với chiếc xe thồ cũ kỹ, trên có nồi xôi to tròn vẫn còn đang tỏa nghi ngút khói thơm lừng hương nếp, đang chạy thẳng về phía thị xã Thuận Mỹ. Căn nhà bây giờ chỉ còn lại mỗi Minh đang lúi cúi dọn dẹp nồi niêu chén đũa. Minh ăn vội chén cơm nguội để qua đêm với vài miếng cá kho đen nâu, vì đã được kho lại nhiều lần. Cậu đeo bên hông chiếc giỏ đen nhỏ, bên trong có đựng sẵn một xấp giấy vé số dày cui và một chai nước uống, chuẩn bị rời khỏi nhà.
Khoảng cách từ nhà Minh đến thị xã Thuận Mỹ cũng khá xa, khoảng 3 km. Minh hàng ngày phải đi bộ từ nhà đến thị xã để bán vé số. Khoảng cách ấy đôi khi đối với những người quen đi xe máy là khá gần nhưng đối với những đứa trẻ phải đi bộ như Minh thì là khá xa. Sinh nghề tử nghiệp cũng là lẽ thường, chúng cũng phải chấp nhận mà đi thôi ! Đi thường xuyên mãi rồi cũng thành ra quen, và đối với Minh cũng là như thế, vả lại cậu cũng thích vừa đi bộ vừa ngắm cảnh thôn dã xung quanh, điều đó hẳn cũng giúp cho tâm hồn cậu có thêm chút thư thái.
Ngày thường Minh chỉ bán vé số quanh quẩn ở vùng ngoài rìa thị xã, cậu chưa bao giờ vào vùng trung tâm phía trong. Minh nghe được mấy thằng bạn cùng nghề nói là trung tâm thị xã người đông nên bán vé số rất được khách. Nhưng ở đó có đám nhóc bặm trợn cũng bán vé số, số lượng khoảng mười đứa. Chúng nó hầu như độc chiếm địa bàn nơi đó, những đứa bên ngoài mới vào trong đó bán đều bị chúng nó dằn mặt cảnh cáo một trận. Tóm lại nếu muốn buôn bán yên ổn nơi đó thì phải nộp tiền bảo kê cho bọn nó. Phần Minh cũng không muốn dây dưa với bọn du đãng cơ hồn đó, nên cậu cũng yên phận bán buôn ở vùng ngoài rìa thị xã.
Minh ghé vào hàng cà phê vỉa hè, nơi có mấy ông già đang tụ ba tụ năm đánh cờ tướng.

" Bác ơi ! mua dùm con tờ vé số ! ". Minh nhẹ giọng chào mời.

" Đi chỗ khác chơi nhóc, để ông còn suy nghĩ nữa ". Một ông già lên tiếng xua đuổi Minh, mắt ông ta không thèm liếc nhìn tới Minh một cái mà chỉ chăm chăm nhìn vào bàn cờ trước mặt, tay phất phất như đuổi ruồi ra hiệu cho Minh tránh xa đi chỗ khác, tránh làm phiền người khác. Những ông già còn lại khẽ liếc Minh, ánh mắt có vẻ khó chịu vì sự quấy rầy của cậu.
Minh cũng rõ thái độ của họ nên cũng chẳng nói gì thêm, lặng lẽ rời đi và tấp vào một quán ăn bên cạnh. Quán này cũng tương đối rộng rãi, bên trong có một vài vị khách đang mải miết dùng bữa. Minh tiến lại bàn có anh thanh niên quần áo gọn gàng, sạch sẽ của dân văn phòng.

" Không mua...".

Chưa để Minh kịp lên tiếng, gã thanh niên kia đã trả lời hai tiếng cộc lốc, mắt cũng chẳng buồn ngó tới Minh một cái, cứ như thế cắm cúi mà ăn, thái độ nồng đậm chất khinh người. Minh tiếp tục rảo qua những bàn khác chào mời, thế nhưng cũng chẳng ai thèm đoái hoài mà mua cho, dù chỉ một tờ. Lúc này Minh có hơi chút chán nản, lầm lầm lũi lũi lê xác ra khỏi quán.

Trong xã hội, nghề bán vé số cũng là nghề công khai, công bằng và hợp pháp như bao nghề khác. Thế mà trong mắt người ta nó dường như là một nghề hạ tiện thấp kém nhất xã hội, chỉ sau nghề xin ăn. Và như vậy số phận những người bán vé số cũng vô tình vạ lây theo cái nghề ấy ! Họ đi đến đâu cũng bị người ta khinh khi, chán ghét, thậm chí còn tỏ ý xua đuổi lảng tránh. Phải chăng có một sự bất công tàng ẩn trong xã hội !

Suốt từ sáng đến giờ, mặc dù đã rảo qua nhiều nơi nhưng Minh cũng chẳng bán được bao nhiêu, mảy may cũng được chục tờ vé số. Tâm trạng Minh chán trường không thôi, buôn bán ế ẩm đến cả mốc meo. Chợt trong đầu Minh thoáng hiện ý định muốn đi sâu vào trong trung tâm thị xã bán thử một lần. Mặc dù biết là đám nhóc cơ hồn trong đó là một nỗi lo ngại lớn nhất đối với Minh, thế nhưng cậu cũng nghĩ thoáng hơn rằng : " Trung tâm thị xã cũng tương đối rộng lớn, nhiều ngõ ngách, mình bán nơi đó cũng chưa chắc gặp phải lũ kia, mà nếu có gặp phải thì mình sẽ lẫn trốn cho qua chuyện hoặc cùng lắm nhanh chân chạy ra khỏi vùng trung tâm là được thôi ! ". Sau khi cẩn thẩn cân nhắc một hồi, cuối cùng Minh cũng quyết định đi sâu vào thị xã một lần.

Tiếng kèn xe inh ỏi, tiếng người nói chuyện, rao bán rôm rả khắp nơi gợi cảnh tượng náo nhiệt nhộn nhịp nơi trung tâm thị xã. Khu công viên gần đường lớn Hùng Vương chen chút những người đủ mọi loại thành phần tuổi tác, họ đang chăm chỉ tập luyện thể dục buổi sáng, thân mình cùng nhịp nhảy theo tiếng nhạc xập xình sôi động. Bên cạnh công viên, những hàng nước cùng hàng ăn sáng mọc lên san sát kín kẽ như cỏ dại, dòng người ra vào liên tục như dệt cửi.

" Mua giúp em tờ vé số đi mấy chị gái xinh đẹp ơi ! ".

Minh khuôn mặt tươi cười, mời mọc với giọng điệu đầy nịnh nọt đám thanh niên trẻ, đang ngồi uống nước bên cạnh công viên sau buổi tập thể dục đầy mệt nhọc. Nghe thấy có người khen mình xinh đẹp, các chị gái tươi tắn ra mặt.

" Đưa chị xem số coi nhóc ! ".

Một chị gái tóc cột đuôi ngựa, mặt mày nở hoa, miệng cười tủm tỉm, lên tiếng yêu cầu rồi đưa tay bắt lấy cọc vé số trên tay Minh.

" Hôm nay tui thấy phấn khởi trong lòng,  hay là tụi mình chọn số đuôi 09 cho may mắn nha mấy bà ? ".

Chị gái tóc đuôi ngựa tay vừa vạch xem vé số vừa yêu cầu đám bạn. Thấy bọn kia gật đầu tỏ vẻ tán đồng, chị gái cao hứng nói tiếp :

" Tụi chị lấy 10 tờ nè nhóc ! ".

Chị gái tóc đuôi ngựa thuận tay rút 10 tờ vé số, rồi đưa trả lại xấp vé số cùng tiền mua cho Minh.

" Cám ơn ! Chúc các thần tiên tỉ tỉ may mắn ! ". Minh miệng nịnh đầy mật ngọt.

" Đúng là thằng quỷ dẻo miệng ! ".

Chị gái tóc đuôi ngựa nguýt Minh một cái, trên mặt dạt dào kinh hỷ. Minh cười hố hố rồi nán lại ghẹo mấy chị gái xinh tươi thêm chốc lát, sau đó cúi chào ra đi, để lại phía sau tiếng cười khúc khích đầy vui thích của những nàng tiên.
Minh rảo qua những hàng nước bên cạnh tiếp tục mời bán. Trông thấy phía trước có một anh thanh niên tướng tá cao to, mắt đeo kính râm đậm chất phái mạnh, cổ đeo dây truyền vàng ròng trên có gánh năn hổ sắc bén, đang nhấp uống cà phê cùng phì phèo điếu thuốc lá khói bay mịt mù. Minh thầm đoán chắc anh này thuộc dân đại gia và có lẽ hào phóng đôi chút.

" Ông chủ sáng giờ phát tài chưa ạ, mua dùm em tờ vé số đi ! ". Minh nhe răng cười mời mọc.

" Phát tài thì chưa thấy mà chỉ thấy phát rầu đây ! ". Anh thanh niên đại gia lạnh lùng nói.

" Cỡ như ông chủ đây còn có chuyện gì làm ông sầu não, chỉ có bồ nhí nó giận dỗi thì mới sầu thế thôi ! ". Minh vừa nói vừa híp mắt đầy vẻ xăm soi nhìn anh thanh niên đại gia.

" Ha..ha..thằng này đoán hay ! Chẳng qua anh mày mới trúng lô đất năm tỉ. Con bồ nhí thấy thế bắt anh mua cho nó chiếc xế tỉ rưỡi, anh thấy số tiền đó hơi lớn nên dụ nó mua thứ khác rẻ hơn. Ấy thế mà nó nhất định đòi mua xe cho bằng được rồi giận anh mấy ngày nay, làm anh không cơm cháo gì với nó được hết. Chú mày thấy như thế có nên phát rầu hay không nào ? ". Anh thanh niên kể lể nét mặt đầy vẻ ưu sầu cùng bức bối.

" Ui ! Có gì lớn lao đâu mà suy nghĩ, cứ mua của em vài tờ vé số, chiều trúng chục tỷ thì đến cả chục chiếc xe anh còn đáp ứng kịp chứ đừng nói một chiếc. Em là cháu chín đời của thần tài đây ? ". Minh vừa nói vừa vỗ ngực phét lác hùng hồn.

" Há..há...chú mày có là cháu chín đời lão ăn mày Cái Bang thì có, chỉ được cái mồm phét lác là tài tình thôi ! ". Anh thanh niên đại gia cười muốn rách miệng mà trào phúng Minh.

" Đâu, chú mày có số 69 không, anh lấy hết ".

" Dạ, còn 25 tờ ". Minh vừa nói vừa mừng thầm trong bụng, rồi cậu rút vé số đưa cho anh thanh niên đại gia.

" Đây tiền vé số, còn dư bao nhiêu bo hết cho chú luôn ! ". Anh thanh niên vừa nói vừa đưa cho Minh 300 nghìn.

" Dạ cám ơn ! Chúc ông chủ may mắn ! ".

Minh chào anh thanh niên một cái rồi quay đầu ra đi, mặt đầy phấn khởi vì số tiền bo khi nãy. Minh tiếp tục rảo một vòng qua công viên mời bán vé số, và với cái miệng dẻo quẹo như mật ong, thoáng chốc cậu đã bán được hơn 100 tờ vé số.

" Chà ! giá mà ngày nào cũng được bán ở chỗ này thì quá thơm ! ". Minh thầm cảm thán trong lòng.

" Ầy ! Nhưng mà chỉ ngại gặp đám thằng Hùng gấu thôi, chán ! ".

Vừa mới còn cao hứng vui sướng mà giờ Minh đã nhanh chóng hụt hẫng cảm xúc khi nghĩ đến đám thằng Hùng gấu bán vé số nơi đây, chắc chắn rằng việc buôn bán của Minh sẽ không thuận buồm xuôi gió vì bọn chúng.

Trong một con hẻm nối liền ra một con đường lớn trong thị xã, Minh đủng đỉnh dạo bước, nét mặt đầy hỷ hoan. Thình lình phía đầu hẻm bên kia xuất hiện một đám nhóc bán vé số đang từng bước tiến về phía Minh.

" Thằng kia mày ở đâu tới, buôn bán trong địa bàn của tao có nộp tiền bảo kê chưa ? ". Một thằng đứng đầu trong nhóm dáng người thô kệch, tóc tai bù xù, mặt mũi bặm trợn lớn tiếng quát.

Ngay vừa khi nhìn thấy đám nhóc bán vé số đứng chắn ở đầu hẻm là Minh đã đoán ra bọn nó là ai, mà nhìn thằng cầm đầu thì Minh càng chắc chắn hơn đó chính là bọn thằng Hùng gấu. Sở dĩ thằng đại ca có cái biệt danh Hùng gấu là vì nó tên Hùng, tóc tai bù xù cộng với cái vóc dáng to cao cùng mặt mày dữ tợn nên càng quy điển rõ nét tương đồng với loài gấu hơn, thế là cái biệt danh Hùng gấu ra đời từ đó !.
Minh đây là lần đầu tiên được thấy mặt thằng Hùng gấu, trước đây cậu chỉ được nghe đám bạn bán vé số miêu tả về thằng đó thôi nên chỉ hình dung được sơ sơ đôi nét về Hùng gấu. Quả thật lý thuyết và thực tế không khác biệt nhau là mấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên là đã nhận biết ra ngay một con gấu.
Về phần thằng Hùng gấu thì tất nhiên là không biết Minh là ai rồi, mà nó cũng chẳng muốn biết để làm gì, nó chỉ quan tâm đến tiền cống nạp cho bản thân nó mà thôi.

" Dạ, em từ ngoài thị xã vào đây bán lần đầu tiên nên không biết đây là địa bàn của anh ạ ! ". Minh giả bộ ngu ngơ như bò mới đẻ, lễ phép trả lời.

" Vậy à, nộp 50 nghìn tiền bảo kê đi mày ". Hùng gấu ra lệnh dứt khoát.

Nghe thấy số tiền cần phải nộp mà lòng Minh như đóng băng, đầu óc ngây ra trong giây lát.

" Con bà nhà nó, tiền bán một ngày cao lắm chỉ được 150 nghìn, ấy thế mà nó đòi lấy 50 nghìn, vậy bảo mình đi cạp đất mà sống à ! Lũ ăn cướp khốn nạn ! Mày hay lắm gấu ạ ! Hôm nay ông phải dạy cho mày bài học để mới biết ' ăn khoai có ngày đầy hơi ' ! ". Minh thầm rủa thằng Hùng gấu đồng thời trong lòng cũng đang tính toán cách hạ nhục nó. Tất nhiên Minh chỉ giám rủa xả trong lòng chứ đâu có dám nói toạc móng lợn ra cho nó nghe, dẫu sao Minh đẹp chứ đâu có ngu.

" Dạ, em đưa liền. Nhưng có điều...". Minh ngập ngừng tỏ vẻ có điều khó xử.

" Có điều gì nói mau coi ! ". Hùng gấu nóng nảy quát lớn.

Minh nghe tiếng quát, làm bộ giật mình một cái, dáng bộ ra vẻ nhu mì khép nép.

" Em không muốn đưa tiền cho đại ca trước mặt mấy thằng ranh kia, em không muốn bọn nó thấy tiền trong túi em ". Minh nói không chút kiêng nể lũ đàn em thằng Hùng gấu, mắt nhìn chằm chặp vào bọn nó đầy vẻ khiêu khích.

" Sao lại không đưa ngay tại đây, có gì phải sợ ? ". Hùng gấu vẫn cái bộ mặt chó cắn, nạt nộ Minh.

" Em sợ lũ cóc ghẻ kia một khi thấy được tiền của em rồi thì sinh ra lòng tham, nhân cơ hội không có đại ca ở bên, bọn nó chấn lột tiền em rồi uy hiếp đủ điều hòng để bịt miệng em. Tiền thì em không nói, em chỉ sợ là việc đó sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của đại ca. Việc bọn nó ăn sau lưng đại ca thì có khác gì tát vào mặt đại ca mà sỉ nhục ! ".

Minh nói năng một mạch nhắm đến bọn đàn em Hùng gấu mà sỉ nhục không thương tiếc, nhằm làm lung lay lòng tín nhiệm giữa bọn nó với Hùng gấu.
Hùng gấu sau một hồi suy nghĩ, gật đầu ra vẻ có lý, liền quay về phía đàn em quát nạt uy hiếp :

" Tao mà thấy thằng nào chấn lột nó là tao cho sống chung với dán luôn nhá, tụi bay liệu hồn ".

Thấy Hùng gấu tự dưng nghe lời vu khống của Minh mà chửi rủa bọn nó, thằng nào cũng giận tím mặt, trong lòng đầy ấm ức vì cái cục oan này. Bọn nó nhìn Minh đầy nguyền rủa, hận bây giờ không thể nhảy vào đè Minh ra mà giật mũi, búng tai, vả cho xéo cái miệng xú uế kia!.
Minh thì nào không rõ suy nghĩ của bọn chúng, cậu vẫn giả vờ tỏ ra như không biết, không quan tâm, mắt híp lại nhìn lên bầu trời trong xanh, khoé miệng nhếch cười đầy vẻ kiêu ngạo, trong lòng đầy thỏa mãn mà cảm thán : " Cỡ như mấy chú mà đòi đấu trí với anh à ! Còn non và xanh lắm. Còn thằng Hùng gấu, mày giống như loài cá trê, tao chỉ cần thả chút thính thúi là mày đã cắm đầu vào đớp rồi, há..há..! ".

" Anh Hùng theo em ra chỗ kia, em đưa tiền cho anh ! ". Minh chỉ tay về phía trước ra hiệu cho Hùng gấu tới chỗ cần đến.

" Hừm...Mày lắm điều quá, được rồi ". Hùng gấu có vẻ bực bội khẽ quát.

Khi đã đến một chỗ cách xa bọn đàn em Hùng gấu khoảng 20 mét thì Minh mới dừng lại, lúc này chỉ còn lại cậu và Hùng gấu ở một chỗ. Minh vội vàng mở túi đeo bên hông, tay thò vào bên trong lấy tiền ra, rồi như cố ý cậu làm rơi tờ tiền mười nghìn xuống đất trước mặt Hùng gấu. Và đúng như cậu dự đoán, với bản chất tham tiền của Hùng gấu, lập tức nó cúi xuống đất nhặt tờ tiền rơi mà không chút do dự.

" Mày đúng là tay chân hậu đậu, có nhiêu đó cũng làm rơi tiền này ! ". Hùng gấu vờ trách Minh bất cẩn nhưng trong lòng đang mừng thầm : " Không ngờ thằng này thế mà nhiều tiền gớm nhỉ ".

Minh trông thấy bộ giáng lúm khúm nhặt tiền của Hùng gấu thì trong lòng thầm cười vì cá đã cắn câu. Và chưa để cho Hùng gấu kịp đứng lên, Minh nói :

" Anh Hùng ơi nghe em nói cái này...".

" Nói cái gì...Bủm..Bủm..Bẹt...".

Hùng gấu nghe Minh nói thì ngước đầu lên nhìn, mà ngay lúc này thì vừa vặn mặt Hùng gấu sát ngay cái bộ mông của Minh. Hùng gấu chưa kịp nói hết câu thì đã nghe một vài âm thanh lạ tai kèm với mùi thối đê tiện từ cái mông tội lỗi của Minh phát ra. Mùi hương của rắm xộc thẳng vào mũi rồi xông thẳng lên não bộ của Hùng gấu, khiến hắn đầu hoa mắt choáng trong phút chốc.

" Nghe cái rắm này...Bộp...Bộp...há...há...".

Lợi dụng lúc Hùng gấu đang trong cơn say mùi rắm, Minh liền tay bồi thêm mấy cái bạt tai vào mặt Hùng gấu khiến cho hắn cùng cực thăng hòa với lũ đom đóm nhiều màu.

" Tụi mày đâu... cứu...cứu tao...".

Hùng gấu sau vài giây choáng váng, liền theo bản năng quay đầu về phía bọn đàn em ra hiệu trợ giúp, cái xác to như gấu hoang vẫn còn đang quỳ xổm dưới đất trông hết sức thê thảm.
Bọn đàn em Hùng gấu thấy Minh bạt tai đại ca của chúng, rồi còn thấy Hùng gấu ra hiệu cần bọn chúng trợ giúp, thì lúc này chúng nó mới chợt nhận ra điều bất thường, liền cả lũ chạy đến.

" Đại ca bị sao thế ạ ! ". Một đứa lên tiếng hỏi han giọng điệu quan tâm.

" Bị...bị sao cái con bà nhà mày... bộ mày đui hay sao mà không thấy...". Hùng gấu mặt mày méo xệch gầm la, và chợt như nhớ ra điều gì đó hắn lại quát :

" À mà tụi bay giết ngay cái thằng bán vé số khốn nạn kia cho tao ".

Hắn vừa nói vừa theo bản năng quay mặt về phía Minh đứng lúc trước. Và rồi lúc này mặt mũi hắn lại một lần nữa méo mó, con mắt trợn to muốn nổ tung trông hết sức khó coi.

" Nó... nó đâu rồi...". Hùng gấu gầm lên trong sự sửng sốt tột cùng khi không còn thấy bóng dáng Minh bên cạnh mình.

" Há..há...Ông ở đây này ! ". Minh đứng cách xa bọn Hùng gấu 30 mươi mét lớn tiếng cười chế giễu.

" Một lũ trẻ trâu mà học đòi làm đầu gấu á ! Một nghìn năm tiến hóa nữa đi con ! Ăn rắm của ông cho nhanh phát triển này...Bủm.. Bẹt...".

Minh vừa nói vừa chổng mông về phía bọn Hùng gấu, tay vỗ vỗ vào cái mông thẳng đuột như trái bầu, ra chiều phỉ báng, rồi còn tặng bọn chúng một chàng âm thanh pháo rắm thối  tha vô sỉ.
Bọn Hùng gấu ngây mặt như phỗng một phen vì hành động bẩn lầy của Minh. Đợi khi Minh chạy xa một đoạn thì Hùng gấu mới chợt tỉnh giấc mà gầm thét :

" Tụi bây còn đứng đó tế tổ tiên bây à ! Mau rượt theo bắt nó về đây cho tao... Tao thề không bắt được mày tao không làm gấu nữa...".

Bọn đàn em luống cuống xô đẩy nhau rượt theo Minh, nhưng nào dễ, đường xá khu trung tâm rậm rạp như rễ cây và mặt khác Minh đã kịp khuất bóng bọn chúng. Thế là chúng chia nhau ra từng nhóm nhỏ mà lùng xục rượt bắt Minh.

Minh sau khi ly khai khỏi bọn Hùng gấu thì một mạch chạy thẳng ra khỏi vùng trung tâm mà hướng về phía vùng ngoài rìa. Kể từ lúc này Minh vừa bán vé số vừa phải tránh né bọn Hùng gấu đang hối hả lùng tìm cậu. Thế nhưng bọn chúng nào tìm được Minh, dù sao Minh nắm rõ đường xá nơi vùng ngoài rìa thị xã như lòng bàn tay, mà ngược lại bọn kia thì đâu có thành thạo nơi đây được như cậu. Minh chỉ cần nhìn thấy bóng dáng bọn nó là cậu đã nhanh chân ẩn mình vào góc khuất ngõ hẻm rồi.
Bọn đàn em Hùng gấu sau một buổi lùng tìm bóng dáng Minh, kết quả chẳng được như ý mà ngược lại mệt lả cả người ra. Bọn nó dần sinh ra chán nản rồi dần từ bỏ ý định, kéo nhau cả lũ quay về gặp Hùng gấu.

" Sao vẫn không kiếm được nó à ! Lũ ăn hại, nuôi tụi bây tốn cơm của tao quá đi !". Hùng gấu điên giận chửi mắng.

" Em có bao giờ thấy đại ca khao tụi em hộp cơm nào đâu ? ". Một thằng trong nhóm ngu ngơ thật thà ý kiến.

" khao cái mả cha mày... muốn ý kiến này...bốp... bốp...".

Hùng gấu rống giận rồi tiện tay cho thằng kia mấy cái bạt tai vì dám dũng cảm ý kiến khiến hắn ngượng mặt trước đàn em, thành thử ra giận cá chém thớt là vậy !.

" Từ nay bọn bay mà thấy nó lẩn vẩn quanh đây là hốt xác nó về đây cho tao !". Hùng gấu lớn tiếng ra lệnh

" Dạ, tụi em rõ rồi đại ca ! ".

Bọn đàn em răm rắp đáp lời, rồi lại tản ra đi bán vé số như bình thường.

Từ sáng đến giờ Minh vừa bán vé số vừa phải lưu tâm trốn tránh bọn Hùng gấu, nên vé số bán ra cũng chẳng được nhiều. Sắp tới giờ trả lại vé số, Minh vội vàng chạy đến chỗ đại lý cách đây không xa.
Xa xa trước quầy đại lý vé số, bà Hồng đã đứng sẵn đợi Minh tới. Hằng ngày bà Hồng lấy danh nghĩa người lớn để lấy vé số về cho Minh bán, rồi trả vé số cũng là một tay của bà. Thấy Minh tới, trên tay cậu cầm xấp vé số gần trăm tờ, mặt bà Hồng sụ xuống ra vẻ không hài lòng.

" Buôn bán kiểu gì mà từ sáng đến giờ còn nhiều thế mày, hóa ra làm biếng đi chơi không chịu buôn bán đúng không ? ". Bà Hồng hằn học truy vấn Minh.

" Chắc là được rảnh mà đi chơi quá, không thấy là càng ngày buôn bán càng khó khăn à ! ". Minh hờ hững trả lời.

" Lại còn lý sự à... bốp... bốp...".

Bà Hồng nhíu mày mắng rồi tiện tay vỗ vào đầu Minh vài cái.
Minh bị đánh cũng không cảm thấy bực dọc trong lòng cho lắm, bởi cậu cũng khá quen thuộc với cảnh tượng này rồi. Cậu thường bị bà Hồng vỗ đầu mỗi khi lý sự trước mặt bà ta, vả lại hôm nay tâm trạng của Minh cũng cảm thấy đầy vui thích, mỗi khi nhớ lại cảnh vũ nhục thằng Hùng gấu.
Sau khi cầm xấp vé số từ tay Minh, bà Hồng trả lại vé số đó cho đại lý, rồi nhận một xấp vé số mới, số ra ngày mai đưa cho Minh.

" Đi bán đến 6h tối mới được về ăn cơm nha mày, liệu hồn mà buôn bán đó ! ". Bà Hồng ra lệnh, đồng thời cảnh cáo Minh một tiếng.

" Biết rồi, không cần phải nhắc ".

Minh trả lời trống không rồi cũng quay đầu, hòa mình vào dòng người đông đúc của trời chiều nơi chốn thị xã, tiếp tục công việc của mình.

Tùng !!! Tùng !!! Tùng !!! Tiếng trống dồn dập báo hiệu giờ ra chơi vang lên, mạnh mẽ xóa tan bầu không khí nặng nề, căng thẳng của những giờ học buồn tẻ, ngán ngẩn. Ngày xưa, học sinh đến trường trong tâm trạng vui sướng, hào hứng bởi những tiết học nhẹ nhàng, bổ ích, thú vị. Ngược lại ngày này thì học sinh đến trường với tâm trạng uể oải, chán trường bởi những tiết học dồn dập, áp lực bởi lượng kiến thức khổng lồ đang cố nhồi nhét vào bộ não với vết nhăn có giới hạn của lũ trẻ.
Chương trình giáo dục ngày nay trông rất chuyên sâu, đạt chuẩn quốc tế, giáo viên nghiệp vụ chuyên nghiệp, kiến thức truyền dạy tiên tiến cao thâm. Một sự đột phá trong cải cách giáo dục đáng được ghi nhận. Nhưng liệu phương thức giáo dục ấy có phù hợp với đối tượng tiếp nhận không ?. Chương trình giáo dục dành cho bậc trung học cơ sở lại có thể tương đương với bậc trung học phổ thông. Có lẽ IQ của lớp trẻ sau đã vượt qua lớp anh chị của chúng nhiều lần hay có lẽ mọi thứ đều chỉ là sự ngộ nhận, áp bức cầu tiến thái quá. Mà nói đến vậy thôi ! Liệu có mấy ai rảnh hơi mà quan tâm đến chuyện ấy ! Bởi vì nền giáo dục thời này chỉ quan tâm về lượng chứ nào chú trọng về chất, một nền giáo dục mang hơi hướm thương mại hóa.

Xa xa trong sân trường, nơi gốc phượng già sum suê cành lá, trên chiếc ghế đá màu trắng nâu đã ngả màu theo năm tháng. Minh ngồi dựa lưng ra sau thành ghế, trên tay cầm quyển tập, đang cúi đầu chăm chú học, miệng lẩm bẩm thứ âm thanh có lẽ chỉ mình cậu mới nghe được. Hình ảnh của Minh có lẽ trở nên tương phản so với những hình ảnh khác xung quanh. Trong lúc lũ học sinh khác đang tận hưởng những giây phút thư giãn thoải mái của giờ ra chơi : vui đùa, rượt đuổi, đá cầu, ăn vặt chuyện trò chém gió, miệng đầy ắp tiếng cười... Còn Minh thì ngược lại, cậu ngồi thù lù một đống trên ghế đá học bài, quên hết mọi sự việc diễn ra xung quanh. Phải chăng cậu là một người chăm học đến điên cuồng ?
Thưa không ! Và đó cũng là điều Minh không hề muốn chút nào, cậu cũng muốn được chơi đùa như bao bạn bè khác, thế nhưng cậu nào có được cái diễm phúc ấy ! Cậu phải tranh thủ thật nhiều thời gian rảnh rỗi trên lớp để học bài trước, chuẩn bị cho ngày hôm sau. Bởi vì sau giờ học trên lớp thì cậu làm gì có thời gian để bài vở nữa, sau giờ học cậu phải đi bán vé số đến tận trời tối mới về nhà. Về nhà rồi cũng cần tranh thủ vài tiếng đồng hồ còn lại để làm bài tập về nhà, chỉ có như vậy mới có thể đáp ứng được lượng bài vở khổng lồ trên lớp của ngày hôm sau. Vì muốn đạt được danh hiệu học sinh giỏi thì cậu phải gắng sức chịu đựng vậy thôi !.

" Lại bài với vở, mày học suốt ngày mà không thấy chán hả Minh ? ". Giọng thằng Thành bất ngờ vàng lên từ phía sau Minh.

" Kệ tao, học hoài nó thành quen. Sao hôm nay không đi ghẹo gái nữa à!, nay lại có hứng thú qua đây chơi thế ? ". Minh trào phúng trả lời.

" Mấy con quỷ già, đã xấu mà còn dữ như ngỗng cái á ! Nó vừa mới rượt tao chạy đứt hơi đây này. Mà sao ? có vấn đề gì chăng ? Hôm nay tao muốn quan tâm đến bạn mình một chút cũng không được sao ? ". Thành có chút bất mãn trả lời Minh.

" Ồ ! Thì có sao đâu, tránh ra chỗ khác để tao học coi ! ". Minh miệng cười đuổi khách.

" Hứ, nhớ cái mặt chảnh, lần sau đừng có mong anh đến nữa nhé! ".

Thành giận dỗi ra mặt, Minh thấy vậy cũng chỉ biết cười thầm trong bụng.
Minh quen thằng Thành từ lúc đi bán vé số trong thị xã. Thành cũng bán vé số nhưng ngược lại so với Minh, thằng nay chỉ thích chơi bời này nọ, học hành dốt đặc như me. Nhưng đổi lại do cái tật thích hóng chuyện thiên hạ nên nó biết được nhiều chuyện thú vị, ngay cả chuyện về đám thằng Hùng gấu cũng nhờ nó kể mà Minh ít nhiều hiểu rõ chuyện bọn kia. Minh ngày ngày đi bán vé số chung với thằng Thành, ít nhiều cũng cảm thấy vui vui bởi cái tính lầy lội lắm chuyện của nó. Tiếp xúc với nhau hoài cũng thành thân thiết, nhiều lúc nó cũng nhờ Minh chỉ trỏ chuyện bài vở trên lớp. Thế nhưng chuyện ấy Minh cũng không lấy gì làm phiền phức, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện thường, nhiều lúc cậu cũng lợi dụng cơ hội đó mà lên mặt thầy trò để được gõ đầu nó cho được hả hê lòng mình !

" Minh nè, tối nay trung thu đó mày ! Có đi rước đèn chơi không ? Vui lắm đó mày ! ". Thành đột nhiên dò hỏi Minh.

" Chắc không đâu ! Tao còn phải đi bán nữa thời gian đâu mà đi chơi, mà mày không đi bán à ? ". Minh ngạc nhiên hỏi lại.

" Chiều nay Ba Mẹ tao cho nghỉ, đến tối còn dẫn anh em tụi tao đi rước đèn rồi đi ăn nữa ! ". Thành phấn khởi khỏe khoang.

" Vậy thì sướng quá rồi ! ".

Minh ngoài miệng nói ngưỡng mộ mà trong lòng cảm thấy tủi thân vô cùng. Minh cảm thấy có chút ganh tị với thằng Thành. Cuộc đời nó xem ra còn có chút may mắn hơn cậu nhiều, có được hơi ấm gia đình, đó là điều mà cậu vẫn luôn mơ ước. Thế nhưng cuộc đời mỗi con người như đã được định sẵn từ trước, ' Mỗi nhà mỗi hoàn cảnh, mỗi người mỗi nỗi khổ riêng ' .

" Ối dồi !!! Mấy cái thằng bán vé số mà cũng đòi trung thu với trung tha, bịa đặt rước đèn này nọ nữa chớ há...há... ". Một giọng nói đầy vẻ giễu cợt kèm giọng cười khả ố vang lên.

Người vừa lên tiếng đó là thằng Tân mập, đằng sau nó còn có thêm ba bốn thằng đệ hằng ngày theo hầu nó, nịnh nọt đủ thứ các kiểu. Thằng Tân gia đình thuộc loại khá giá trong thị xã. Chính do cái điều kiện gia đình sung túc mà nuôi cái thân nó mập nung núc như heo ₫ạt chuẩn xuất chuồng. Giàu có là thế, vậy mà nó còn may mắn được thừa hưởng đầy đủ cái nhan sắc ma chê quỷ giận từ Ba Mẹ nó, phải nói là xấu dã man đến đê tiện, đã thế mà còn kiêm luôn cái tính nết hống hách kêu ngạo nổi tiếng trường lớp, một cái nhân phẩm mà phải nghiêm túc bình phẩm là : " Xấu cả cái lẫn c***...".

" Mày có nghe thấy tiếng lợn rống không Minh ? Nghe nhột tai quá à ! ". Thằng Thành ra vẻ ngạc nhiên hỏi Minh.

" Thằng kia mày đang nói ai thế ? ". Tân mập trừng mắt quát thằng Thành.

" Ồ ! Lợn rống rồi còn nghe mùi thúi thúi nữa mày ơi ! Con bà nó ! không biết mấy bà quét rác sân trường làm ăn kiểu gì mà để tình trạng ô nhiễm môi trường nặng nề đến thế này ! ".

Thằng Thành vẫn một mặt đối diện với Minh mà chuyện trò, bỏ mặc lời nói cũng như sự tồn tại của đám thằng Tân mập. Minh ngồi nghe thằng Thành trào phúng Tân mập mà chỉ biết mỉm cười chứ không nói gì, tiếp tục cắm cúi học bài.

" Thằng chó mỏ nhọn kia, mày chán sống rồi hả ? ". Tân mập không kìm nổi cơn giận, điên máu quát lên.

Thằng Thành lúc này mới giả bộ giật mình một cái, quay mặt nhìn thằng Tân mập, vẻ mặt hết sức bình tĩnh cùng pha chút ngây ngô rồi thản nhiên nói :

" Ồ ! Thì ra là anh Tân, nãy giờ e có nói gì anh đâu, em đang nói có con lợn thúi nào ồn ào, mà...Á... không lẽ anh chính là con...".

Thành đang nói, bỗng nhiên ngập ngừng chậm lại rồi giả bộ hét lên đầy ngạc nhiên.

" Phụt...há...há...chắc tôi cười đau ruột đến chết mất thôi...há...há...".

Minh đang ngồi học bài, nghe thằng Thành nói mà nhịn không nổi, phụt cười rũ rượi.
Thành với Minh cười muốn đứt rốn vì tình huống vừa rồi, quả thật độ lầy của thằng Thành đến thánh cũng phải nể. Hai đứa mải cười mà không nghĩ đến bên kia có một người đang tức muốn ói nước kìa ! Thằng Tân mập lúc này mặt mũi đỏ au như gấc chín vì tức giận và ngượng, tạm thời đầu óc nó rối tung nên chưa biết dùng lời lẽ gì để phản bác lại. Mà cũng đúng thôi, nó bị thằng Thành gài quả này thật là đau đớn ê chề.

" Mẹ nó ! Đại ca có cần em tát vỡ mõm thằng mồm nhọn không ạ ? ". Một thằng đàn em của Tân mập bất mãn lên tiếng.

" Mấy đứa biến đi chỗ khác để anh học bài coi ! ". Minh lạnh lùng quát nhẹ.

Minh vừa thấy bọn đàn em thằng Tân mập có vẻ muốn động tay chân nên cậu nhanh chóng lên tiếng cảnh giới bọn nó. Thằng Tân mập lúc này nhìn chằm chặp về phía Minh, lặng yên suy nghĩ điều gì đó, trong ánh mắt nó toát lên vẻ kiêng kị Minh. Sau một hồi trầm tư, Tân mập gắng kìm cơn giận quát đàn em :

" Đi thôi ! Thằng Thành nhớ mặt mày đó, đừng để tao gặp lại lần sau ".

Bọn đàn em thằng Tân mập đều một mặt theo sau nó rời đi, trên mặt một vài thằng còn tỏ ra vẻ bất mãn với quyết định của đại ca nó, thế nhưng nào dám ý kiến ra miệng, chỉ biết ngậm ngùi cắm đầu theo đít đại ca mà đi.
Bọn nó đi rồi để lại phía sau tiếng cười ngả nghiêng vang rộn của Minh với Thành.

" Hóa ra óc thằng lợn mập này còn có chút vận động. Mẹ nó, bữa trước múc nó trong trường báo hại tao bị hạ một bậc hạnh kiểm, vẫn còn đang ức lắm đây. Định lúc nãy đụng chuyện là tao hốt nó luôn ! ". Minh hậm hực nói.

" Thằng mập chảnh chó, tao cũng muốn hốt nó lâu rồi. À, bữa nào anh em mình canh me nó đi về một mình, xong mình trùm bao tải vào đầu nó rồi đánh cho nó một trận nhừ xương đi ". Thành híp mắt, miệng cười nham hiểm ý kiến.

" Hay ! Ý kiến không tồi ! Rồi quyết định vậy đi ". Minh gật gù tán thành.

Sở dĩ thằng Tân mập kiêng nể Minh mà chấp nhận quay đầu bỏ đi là vì nó biết rõ Minh thuộc loại cánh cứng khó nhằn. Lúc đầu nó thấy Minh hiền lành, học giỏi, được nhiều gái gần gũi nên nó sinh ra ganh ghét. Bữa kia nó kéo thêm mấy thằng đàn em, đợi lúc giờ ra chơi mà kéo đến chỗ Minh ngồi học bài ở sân trường gây sự. Kết quả nó bị Minh đấm vào mắt vài cái, làm mắt nó tím bầm hóa thành gấu trúc. Mặc dù mấy thằng đàn em của nó cũng hùa vào tham dự nhưng cũng bị Minh bức cho chật vật mà lùi bước, chỉ biết đứng trông đại ca hóa trang thành gấu trúc. Đừng tưởng Minh gầy ốm mà cho là yếu đuối. Minh hằng ngày cuốc bộ bán vé số nên sức khỏe cũng như độ dẻo dai khá mạnh, vả lại nhiều lúc vào buổi tối, lúc đi bán ngang qua mấy lớp dạy võ ở công viên, cậu cũng đứng lại xem cho vui. Ấy thế mà cũng ngẫu nhiên học vặt được vài ba thế võ tự vệ.
Một người không biết võ, chỉ biết suốt ngày ngồi máy tính cày game, sức khỏe tầm thường như thằng Tân mập thì hỏi làm sao có thể so sánh được với một đứa như Minh, vừa khỏe mạnh dẻo dai, lại còn biết võ nữa. Một mình Minh cũng có thể đối chọi với 3 đứa cùng lứa tuổi. Chính vì ưu thế đáng gờm này mà tụi thằng Tân mập mới kiêng kị nể nang Minh, không phải nói ngoa ngay cả tụi thằng Hùng gấu Minh còn dám có gan trêu chọc nữa chứ là...
Đúng thật để tồn tại ở cái xã hội đầy khắc nghiệt này, với một đứa trẻ như Minh nói riêng, bắt buộc phải có sức mạnh và sự lanh lợi và kèm chút quỷ quyệt ranh mãnh, và Minh đã phải thích nghi với điều đó !.

Buổi trưa nóng bức bởi mặt trời chói chang, phía cuối những con đường đất có thể thấy rõ hơi nước bốc lên tạo thành những màn gương vặn vẹo mờ ảo, trông như những cánh cửa xuyên không đi đến những thế giới khác trong những bộ phim viễn tưởng. Nơi thôn xóm ngoài thị xã, không khí có vẻ thanh dịu hơn so với vẻ oi bức trong thị thành, tất nhiên đều nhờ vào mảng cỏ cây rậm rạp nơi đây mà nên. Không gian thật tĩnh mịch, dường như mọi sinh vật phải tạm dừng hoạt động để chui rúc vào trong những bụi cây dày đặc um tùm, mong tránh bớt cái nóng hậm hực khó chịu. Thỉnh thoảng vài cơn gió nhẹ xào xạc lướt qua những tán tre già nhợt nhạt xác xơ, như muốn tạo cho người ta một sự nhầm tưởng về thứ cảm giác mát mẻ hư ảo.

Minh cố gắng lấp đầy cái bụng trống rỗng ọt èo bằng những hạt cơm trắng không mấy gì là mềm dẻo, cùng với vài nhúm cải chua kho thịt mỡ, bữa cơm diễn ra chóng vánh trong sự vội vã cùng tẻ nhạt.
Vẫn chiếc giỏ đen nho nhỏ đeo bên hông, Minh đội thêm trên đầu chiếc nón tai bèo xanh lá để tránh đi cái nắng gay gắt chói chang kia ! Minh phải gắng đi thật nhanh đến thị xã để mong thoát khỏi cái không khí hậm hực đang bốc lên từ lòng đất đường xá, một sự tránh né cật lực hao sức !
Đường xá thành thị hôm nay có chút thay đổi, các cửa hàng hai bên đường treo bán la liệt những loại lồng đèn trung thu, có cả loại cổ điển lẫn hiện đại. Những tiệm bán bánh trưng bày đủ loại bánh trung thu vàng ươm, bóng láng trông hết sức bắt mắt và thơm ngon. Hai bên đường cũng được giăng những hàng dây đèn Led chạy dài đến cuối hẻm, trên có gắn những chiếc đèn ông sao đủ sắc màu. Những nhà thờ công giáo lại nổi bật hơn, khắp khuôn viên nhà thờ được trang hoàng bởi nhiều loại lồng đèn ông sao, cá chép... chúng được treo trên những sợi dây điện Led nhiều màu. Ngoài ra trên dây điện còn được gắn thêm nhiều lá cờ tam giác đủ loại màu sắc, đây chắc hẳn một loại trang trí chỉ dành riêng cho những dịp lễ lớn của người công giáo ? Phải ! Tết trung thu, tết của nhi đồng !.
Minh rảo qua các quán ăn trưa để mời bán vé số, vào giờ này khách hàng đến ăn trưa rất đông. Thế nhưng số lượng người mua vé số cũng chẳng nhiều, vì đơn giản họ không mặn mà cho lắm đối với thứ may mắn xa vời mà vé số mang đến. Vừa trông thấy Minh cầm trên tay xấp vé số tiến lại mời mua, những người khách kia đã hiển hiện rõ thái độ từ chối khước từ, thông qua hành động một cái liếc mắt nhanh như chớp về phía Minh, rồi sau đó ánh mắt họ lại chuyển dời về lại dĩa cơm đang ăn, cái đầu cúi gằm xuống như thể đang tập trung cao độ cho việc ăn uống và không có thời gian cũng như không muốn bị quấy rầy bởi những việc bên ngoài. Một hành động xua đuổi đúng nghĩa cao thâm !
Bản thân Minh quá quen thuộc với những cử chỉ xưa như trái đất của những người khách kia. Thế nhưng cậu cũng vẫn thuận miệng một câu mời mọc cho có lệ vậy thôi, sâu trong thâm tâm cậu cũng không có chút hy vọng gì về sự đổi ý hay chút lòng thương hại của họ mà mua giúp cậu vài tờ vé số. Nhiều người bán vé số khác vì muốn khách mua vé số cho mình mà tỏ ra bộ dáng hết sức tội nghiệp, miệng chai mặt mười luôn tiếng năn nỉ người ta mua giúp, họ đeo bám khách hàng sát chặt như đỉa bám mông trâu cho đến khi khách chịu mua mới thôi. Nhiều người khách bản tính cởi mở nên nhanh chóng mềm lòng mà mua giúp, nhiều vị khác cứng rắn hơn lắc đầu kiên quyết từ chối. Thế nhưng nào có dễ dàng như thế ! Con bán kia vẫn cố đeo bám mà ỉ ả cái miệng mãi không nguôi. Nhiều khi khách cảm thấy bực mình trong lòng muốn lớn tiếng rủa cho nó đi khuất để cho đất trời bình yên. Tuy nhiên chút sĩ diện cùng phép lịch sự trước chốn đông người, như hàng rào dây thép kẽm gai bao bọc kín kẽ cái miệng của họ, rồi giống như chiếc kim sắc nhọn đâm vào ngón tay mang lại cảm giác đau nhói ngõ hầu đánh thức một tia lí trí bản thân. Cuối cùng vị khách đành miễn cưỡng dồn nén sự bực dọc khó chịu đó vào một cái nhăn mặt mà mua cho con bán một tờ vé số.

Sáu giờ tối, ' con phố đã lên đèn, lên đèn thì phải xuống phố '. Những dây đèn Led nhiều màu trên có treo những đèn ông sao nhiều màu, bắt đầu phô trương vẻ đẹp tiềm tàng vốn có, soi sáng mọi ngóc ngách tối tăm trên con phố bằng thứ ánh sáng lung linh lấp lánh. Dòng người xuống phố tấp nập, xe máy lượn lờ khắp phố, trên xe đèo những em gái thanh niên tươi trẻ sành điệu áo quần, tóc tai nhuộm sắc màu cá tính. Đâu đó tiếng trống múa lân thùng thùng vang vọng khắp nơi, tiếng trống dồn dập trong lòng như khơi dậy kí ức tuổi thơ tươi đẹp nơi những cụ già tóc sương đang ngồi thưởng thức miếng bánh trung thu nướng, miệng chóp chép nhâm nhi ly trà nóng trước cửa nhà. Vài ông lão ngồi túm tụm một chỗ, tay vuốt vuốt chòm râu bạc, mắt hướng nguyệt hằng như muốn tìm lại chút chuyện xưa để mà hàn huyên kể lể cho nhau nghe.
Minh chậm chậm trên con phố như để tận hưởng cái cảm giác choáng ngợp đẹp đẽ bởi đủ loại ánh sáng chớp nháy kia. Ngôi nhà thờ phía trước rực rỡ ánh sáng muôn màu, trước sân nhà thờ đông đúc những người lớn đang đứng, dáng vẻ nghiêm trang, mắt hướng vào phía trong thánh điện, miệng liên tục mấp máy đọc câu kinh.
Minh trông thoáng qua cũng đủ biết họ đang tham dự thánh lễ của người công giáo. Cậu cũng ý thức được rằng đó là một hoạt động tôn giáo mang tính chất linh thiêng, không được phép xúc phạm. Thế rồi Minh đứng ngoài cổng, dáng vẻ cũng bắt trước những người phía trong mà một mực trang nghiêm theo dõi hoạt động bên trong Nhà Thờ. Chừng khoảng mười phút sau, đám người lớn phía ngoài nhà thờ trở nên có phần náo nhiệt, họ bắt đầu nói nói cười cười, khoa tay múa chân chỉ chỏ vào phía trong nhà thờ mà bàn tán chuyện gì đó. Trông thấy tình hình thay đổi, Minh cũng mơ hồ đoán ra là thánh lễ đã kết thúc, vậy nên những người kia mới dám tùy tiện huyên thuyên với nhau như vậy. Hoạt động linh thiêng kết thúc cũng đồng nghĩa với việc cánh cổng nhà thờ rộng mở chào đón mọi người tự do ra vào thoải mái, mà Minh cũng không ngoại lệ. Người đông đúc như kiến, đối với Minh rất thuận lợi cho việc bán buôn, cậu không chút do dự mà đi thẳng vào sân viên nhà thờ bán vé số.
Mình rảo qua từng đám người trong sân mời họ mua vé số, có người tiện tay mua giúp Minh vài ba tờ, cũng có người không bận tâm đến lời mời của Minh mà hăng say chuyện trò với nhau. Khi đi đến gần cánh cửa lớn dẫn vào nhà thờ, Minh thấy đứng trước cửa là hai người đàn ông trung niên, quần áo lịch sự sang trọng, họ là những người có chức vụ trong nhà thờ hay còn được gọi là các ông " Trùm ". Từ " Trùm " ở đây không giống như từ để chỉ những tên đầu sỏ trong một tổ chức tội phạm phi pháp nào đó, mà " Trùm " nghĩa là " Trưởng ".
Thông thường một giáo xứ đạo công giáo được chia ra thành nhiều khu đạo nhỏ để tiện cho việc quản lý giáo dân. Và mỗi khu đạo đều có một vài người đứng đầu chấp trưởng quản lý gọi là " Trùm khu ". Các ông Trùm ngoài công việc quản lý khu đạo của mình thì còn phải tham gia vào các hoạt động ở nhà thờ như : trang trí nhà thờ mỗi dịp lễ, ca hát thánh ca, tổ chức từ thiện...
Hai ông Trùm đứng chắn trước cửa ngăn không cho người lớn vào trong nhà thờ, và thỉnh thoảng thấy có một vài em thiếu nhi còn đứng ngoài sân thì họ liền kéo các em vào trong nhà thờ hết thảy, kể cả các em ngoại đạo. Trông thấy Minh còn đang ngơ ngác đứng nhìn vào trong nhà thờ, một ông trùm lớn tiếng nói :

" Cháu sao còn đứng ngây ra đấy, mau vào trong lãnh quà đi nào ! ".

" Dạ, cháu không có theo đạo với lại quần áo của cháu nhếch nhác như vậy...". Minh ấp úng nói.

" Mặc kệ, đã là thiếu nhi thì cứ việc vào trong không cần phân biệt đạo với không đạo ".

Ông Trùm mỉm cười trấn an và không để cho Minh kịp phản ứng, ông cầm tay Minh kéo vào trong nhà thờ mặc cho cái bộ dáng còn đang sững sờ đến ngây ngốc của Minh.
Thực ra lúc đầu Minh cũng không có ý định bán vé số trong sân nhà thờ. Cậu cảm thấy có chút gì đó e ngại. Thứ nhất nhà thờ là nơi linh thiêng dành cho người giáo dân công giáo, mà cậu thì là người ngoại đạo. Còn điều thứ hai là mọi người trong sân viên nhà thờ quần áo sạch sẽ, đẹp đẽ, lịch sự mà cậu thì lại lôi thôi lếch thếch trông tương phản đến nhức mắt. Cuối cùng sau một hồi đắn đo, Minh cũng quyết định đi vào trong. Cậu ý định chỉ bán vài tờ vé số rồi sẽ đi ra liền. Nhưng ai ngờ sự việc phát sinh ngoài ý muốn, lúc cậu đi đến gần cửa chính vào trong nhà thờ, mấy ông Trùm trông thấy liền kéo cậu vào bên trong khiến cho cậu cũng đành chịu mà chấp nhận sự việc.
Bên trong nhà thờ đẹp đẽ rộng rãi, mát mẻ, đèn điện sáng rực, lúc này đã chật kín các em thiếu nhi công giáo quần tây áo trắng sạch sẽ lịch sự. Góc khác nhà thờ cũng có lượng lớn thiếu nhi quần áo khác màu, đây hẳn là những em ngoại đạo. Minh được một chị quản lý thiếu nhi, gọi là Giáo Lý viên sếp ngồi vào một chỗ trống nơi dãy ghế cuối nhà thờ. Không khí trong nhà thờ lúc này có chút sôi nổi ồn ào bởi tiếng nói chuyện của các em thiếu nhi. Vài phút sau, từ phía trong cung thánh bước ra một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, khuôn mặt hiền hòa, mình mặc áo chùng đen, chiếc áo đặc trưng cho các vị tu sĩ linh mục. Đây chắc chắn là vị linh mục của giáo xứ hay còn gọi là Cha xứ.
Cha xứ cười hiền hậu nhìn các em thiếu nhi trong nhà thờ, tay cầm micro bắt đầu nói :

" Các con giữ trật tự nào ! ".

Sau một vài giây cả nhà thờ điều im thin thít không một tiếng động.

" Tiếp sau đây Cha sẽ phát quà cho các con, mỗi người một phần và không có ai bị thiếu cả. Sau khi phát quà xong các con theo Cha ra trước cửa nhà thờ xem múa Lân rồi sau đó cùng tham dự chương trình " vui tết trung thu " do các anh chị Giáo Lý viên và các em thiếu nhi tổ chức ".

" Cha chúc cho các con có một đêm trung thu đầy ấm áp và vui vẻ ! ".

Bộp ! Bộp ! Bộp ! Từng tràng pháo tay vang dội khắp nội cung thánh đường như thay cho lời cám ơn từ phía các em thiếu nhi đến Cha xứ.
Sau đó Cha xứ ra hiệu cho mấy anh chị Giáo Lý viên khuân ra nhiều thùng giấy lớn, bên trong đựng đầy quà bánh trung thu. Cha xứ cùng các giáo lý viên phân phát quà cho tất cả các em thiếu nhi có mặt trong nhà thờ. Sau đó các thiếu nhi lần lượt thứ tự theo sau Cha xứ đi ra trước cửa lớn nhà thờ, đứng xem màn múa Lân vui trung thu.

" Tùng ! Tùng ! Tùng !!! ".

Tiếng trống hào hùng mạnh mẽ vang lên, tiếp theo đó từ phía cổng nhà thờ xuất hiện một đầu Lân to lớn vàng óng, bộ mặt sắc nét, đẹp đẽ, uy nghi đang dũng mãnh lướt như bay về phía cửa chính nhà thờ. Theo hai bên hông nó là hai ông Địa mặt mũi hoan hỉ, tướng tá mập mạp với cái bụng tròn quay, trên tay đang phe phẩy cái quạt giấy. Con Lân chạy đến trước mặt cha Xứ, cúi chào ba cái rồi bắt đầu uốn éo múa lượn những động tác đẹp mắt, cùng kết hợp với tiếng trống hùng dũng khiến nó lúc này như một con thần thú đang oai diễn trước thiên địa bao la. Những ông Địa dễ mến tranh thủ đeo bám bên cạnh cha Xứ mà phe phẩy cái quạt đầy vẻ xu nịnh, sau đó lại lượn lờ qua chỗ các em thiếu nhi, tay phát ra từng làn gió mát mẻ phục vụ chăm sóc các em đầy vẻ trìu mến. Các em thiếu nhi thích chí ngắm nhìn con Lân đang phô diễn đầy vẻ ngưỡng mộ, đồng thời không quên dành cho các ông Địa những nụ cười đầy hòa ái và mến mộ, nhiều đứa còn đùa giỡn ôm chặt cái bụng tròn trĩnh của ông Địa khiến cho các ông cũng cảm thấy ngượng ngùng e thẹn.
Sau màn múa Lân đầy hào hứng và vui nhộn là đến những tiết mục sinh hoạt đêm trung thu do các anh chị giáo lý viên và các em thiếu nhi tổ chức : múa hát, diễn kịch, đố vui,... Các em thiếu nhi tham gia nhiệt tình và đầy hào hứng. Minh cũng hào hứng đứng xem một lúc, trong lòng cảm thấy khoan thai lạ thường. Có lẽ từ khi Mẹ mất đến nay, cậu chưa có được cảm giác vui vẻ như hôm nay, biết bao thăng trầm cuộc sống như đã cướp đi những khoảng khắc, những niềm vui mà lý ra những đứa trẻ như cậu phải được hưởng một cách trọn vẹn.

" Ọoc...ọoc...".

Cái bụng trống rỗng của Minh vang lên những âm thanh khô khốc đầy khó chịu, báo hiệu cơn đói bụng. Minh chợt nhớ ra từ chiều đến giờ mình chưa có gì bỏ vào bụng, chợt nhìn thoáng qua bọc bánh trên tay, Minh thoáng mỉm cười. Minh vội tìm một chiếc ghế đá nơi sân viên nhà thờ để đặt mông, cậu nhanh tay lột chiếc bánh nướng to tròn, vàng ươm, thơm phức mà đưa vào miệng cắn một miếng. Vị ngọt thanh của mứt bí, mặn mặn của trứng muối cùng bùi bùi của hạt sen, tất cả hòa quyện tạo nên một hương vị đặc trưng không sai biệt của thương hiệu bánh Kinh Đô nổi tiếng.
Trong sân nhà thờ lúc này đã sáng lung linh ánh đèn phát ra từ nhiều chiếc lồng đèn hiện đại tính tế hoa mỹ. Những đứa trẻ tay xách lồng đèn, miệng hát, thân mình lắc lư theo điệu nhạc đầy hứng khởi. Theo sát bên chúng là bậc cha mẹ với nụ cười nồng ấm trên môi, thỉnh thoáng lại ôm chúng vào lòng, tay bón cho từng miếng bánh ngon ngọt, thật là ấm áp tình thương biết bao !
Những hình ảnh tươi đẹp nồng ấm kia như một ngọn đèn ấm áp xua tan đi cái giá lạnh sâu thẳm trong tâm hồn của Minh, khiến cho cậu cảm thán trong lòng mà có chút vương vấn tình xưa. Phải, từ khi Mẹ mất đến nay, tâm hồn Minh đã lặng im trong giá lạnh của sự thiếu thốn tình thương gia đình. Mặc dù ông Đức, Ba của Minh, rất thương cậu, gắng sức để lấp đầy khoảng trống tình Mẹ. Nhưng rồi hoàn cảnh cuộc sống đã bức buộc ông phải xa rời Minh để mà ra đi lập nghiệp nơi phương xa. Về phần Minh, tình Cha mặc dù rất ấm áp nhưng vẫn chưa đủ thỏa mãn cho cậu, có lẽ thực tâm cậu vẫn cần tình Mẹ nhiều hơn. Bởi vì tình Mẹ là một thứ tình cảm rất thiêng liêng, rất đặc biệt mà không có một thứ tình cảm nào khác có thể so sánh và thay thế được. Tính chất thiêng liêng và đặc thù ấy phải chăng đã được thai nghén suốt thời gian dài dằn dặc chín tháng mười ngày cưu mang, ẩn chứa trong từng cơn đau đẻ, hòa lẫn trong từng giọt nước mắt người mẹ lúc đứa bé chào đời và nó chảy xuôi trong từng dòng sữa mẹ trắng trong ngọt ngào.
Minh cảm thấy ao ước tình thương gia đình hơn bao giờ hết, loại tình cảm ấy đối với Minh như những tờ vé số độc đắc và thậm chí còn giá trị hơn cả độc đắc. Trúng một giải độc đắc, mặc dù nó có thể thỏa mãn cho con người về phần vật chất, nhưng liệu nó có chắc là sẽ giúp người ta duy trì hạnh phúc gia đình bền lâu được không ? Hãy nó sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho mỗi người theo đuổi mục tiêu, sở thích, thú vui nào đó của mình, mà dần trở thành một con người ích kỷ chỉ biết thỏa mãn cho cá nhân mình mà không chú ý đến những người xung quanh. Để rồi khi mọi cảm giác hưởng thụ qua đi, nhìn lại đã thấy gia đình tan vỡ, vợ con ly tán đôi ngã. Tiền bạc liệu có mua lại được cảnh tượng gia đình êm ấm đoàn tụ ấy không ?.
Nhiều bạn trẻ được trời ban cho những tờ vé số may mắn, đó là gia đình yên ấm, Mẹ Cha thương yêu. Ấy vậy mà không biết trân trọng tận hưởng, chỉ vì học đòi theo bạn bè xấu mà sinh ra những bản tính ích kỉ, ương bướng làm những bậc sinh thành buồn lòng. Và từ một chút sự dạy dỗ nghiêm khắc từ phía bậc sinh thành hòng uốn nắn lại con đường chân chính cho bọn chúng, thế mà chúng nó nào có hay biết gì đâu, rồi sinh ra giận dỗi, bỏ nhà đi sống bờ bụi, nhanh chóng sa vào tệ nạn xã hội và sống một cuộc đời đen tối dài đằng đẵng. Đến khi chúng nó nhận ra mọi thú vui trên đời chỉ là hư vô, thì lúc ấy mới nhận thấy gia đình là quý giá thiêng liêng đến chừng nào, lúc này thâm tâm thúc đẩy quay đầu về mái ấm ngày ấy! Thế nhưng lại nhận được một sự thật phũ phàng là các bậc sinh thành đã theo thời gian mà trở về với thiên địa tuần hoàn, và rồi bọn chúng sẽ phải sống trong sự hối hận, tiếc nuối, day dứt đến hết đời...

Đêm thu se lạnh, nguyệt Hằng sáng tỏ toả chiếu khắp thế gian. Từng luồng nguyệt quang êm dịu hòa hợp cùng muôn vàn ánh đèn lung linh, như muốn xua tan đi góc khuất tối tăm, lạnh lẽo, quạnh vắng nơi tâm hồn thiếu nhi. Đồng thời bạn tặng cho chúng niềm vui cùng nụ cười hồn nhiên trong sáng, như nguyệt hằng sáng trong kiều mị trên không trung. Hàng vàn ánh đèn lung linh sáng tỏ, đại diện cho tâm hồn trẻ thơ trắng trong cùng niềm mơ ước đơn sơ, đang tỏa ánh hào quang rực rỡ trong đêm đen mịt mù lạnh lẽo...

                                °°°°°

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#firekuma