Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy là như nguyện được vào cửa, nhưng toàn bộ hành trình gương mặt Tiêu Chiến là lạnh lùng, cứ thế làm cho phòng khách ngày đại hạ không mở máy điều hòa cũng lạnh, anh thậm chí không có nửa điểm tự giác của người chủ nhà mở miệng mời cậu ngồi.

Bầu không khí một thời có chút sốt ruột, Thịnh Tiêu đầu tiên là liếc nhìn bóng lưng không chút lưu tình của người bằng hữu đi vào phòng bếp, sau đó là quay đầu nhìn một chút thiếu niên, từ lúc vào cửa liền đỏ mắt rúc ở trong bóng tối xó xỉnh, khẽ thở dài, không biết làm sao, thay Tiêu Chiến gọi đối phương, "Chớ đứng ngốc, chúng ta vào ngồi đi."

Thiếu niên tựa như do dự hai giây, yên lặng đem hành lý cùng ván trượt ở lại chỗ huyền quan,theo Thịnh Tiêu đi vào, Thịnh Tiêu cũng không cùng Tiêu Chiến khách khí, để người ngồi ở trên ghế sa lon, quen cửa quen nẻo đi mở máy điều hòa không khí.

Phòng khách nhà Tiêu Chiến không tệ, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, Thịnh Tiêu lúc này mới có thể thấy rõ thiếu niên kỳ lạ này .

Lúc ở bên ngoài còn có thể trách trách hô hô đôi câu, từ lúc vào cửa liền không lên tiếng, an tĩnh giống như không tồn tại, cậu quy quy củ củ ngồi, thậm chí không quan sát nhà Tiêu Chiến một cái, chỉ là rũ thấp mắt, xuất thần nhìn chằm chằm mặt đất, sợi tóc nhỏ vụn ở dưới ánh mặt trời tỏ ra mềm nhu nhu, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhưng tái nhợt, khó hiểu có chút điềm đạm đáng yêu.

"Tay cậu có sao không?"

Thịnh Tiêu nhớ tới chuyện bất ngờ vừa rồi, theo bản năng thò đầu muốn nhìn tay cậu một chút, nhưng ai biết, thiếu niên cũng không ngẩng đầu, trực tiếp nắm tay nhét vào túi áo khoác, coi như lễ phép, rất nhẹ đáp một câu, "Không có sao."

Lúc nói chuyện, Tiêu Chiến vừa vặn đi tới, nhìn Vương Nhất Bác nắm tay nhét vào trong túi cũng không nói gì, cầm trong tay hai ly nước, đem một ly đặt ở trước mặt Thịnh Tiêu, một ly khác để bên mép mình tự nhiên nhấp một miếng.

Đây là cái tình huống gì? Nhìn trước mặt thiếu niên trống không, Thịnh Tiêu chợt cảm thấy anh quả thực không có cách nào mà ở lại nơi này, trực tiếp đem ly nước trước mặt mình đẩy tới trước mặt đối phương, xoay người kéo Tiêu Chiến, "Tôi còn có chuyện cũng không ở lâu, đồ cho cậu."

Vừa nói,vừa từ trong túi móc ra một hộp trang sức nhỏ như bàn tay, nhưng phá lệ tinh xảo,toàn thân hộp màu đen nhìn không có gì đặc biệt, nhưng cho dù không mở ra, cũng không khó khăn để đoán được đồ vật bên trong nhất định thật đắt, là một phần lễ vật.

Tiêu Chiến vốn không có ý định mở ra, nhưng khi anh cảm nhận được tầm mắt Vương Nhất Bác dừng lại ở trên cái hộp này, không biết làm sao liền nổi lên chút tâm tư, cố ý mở hộp ra, lại chọn một góc độ Vương Nhất Bác không nhìn thấy, liếc mắt nhìn sau đó lộ ra bộ mặt vui vẻ đầu tiên, "Cảm ơn, thật đẹp mắt."

Sau đó rất nhanh lại đem cái hộp khép lại, nói với Thịnh Tiêu, " Đã tới rồi ăn chung bữa trưa đi, tôi tuần trước về nhà mới cùng mẹ học được món ăn mới, có muốn nếm thử một chút hay không?"

Chuyện càng ngày càng kỳ quái, biểu tình trên mặt Thịnh Tiêu tựa như ăn phải bả, anh cho tới bây giờ không biết Tiêu Chiến biết làm thức ăn, phòng bếp kia tựa như mới, cũng đừng dùng đồ ăn hạ độc anh, Thịnh Tiêu liền từ chối, "Không được không được, tôi hôm nay trở về nhà ăn cơm với mẹ."

"Vậy tôi đưa cậu."

Không biết tại sao, Tiêu Chiến giống như quyết định phải dính vào anh, nhưng là trong nhà còn có khách đây, Thịnh Tiêu muốn nói để sau, nhưng Tiêu Chiến không cho anh cơ hội này, liền kéo Thịnh Tiêu đi ra cửa.

Cửa phanh một tiếng liền đóng lại, ánh mắt Vương Nhất Bác cũng ướt, nhặt ly nước trên bàn, một hơi buồn bực, mới đem nước mắt nhẫn trở về, là nước Tiêu Chiến lấy, không uống sẽ phí.

Vừa vào thang máy Thịnh Tiêu vội vàng hỏi Tiêu Chiến, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng ai biết, Tiêu Chiến nơi nào còn phân nửa dáng vẻ linh hoạt như vừa rồi, ánh mắt rũ thấp, Thịnh Tiêu không thể ở trên người anh bắt được bất kỳ một tia ưu tư, anh chưa từng thấy qua bộ dáng này của Tiêu Chiến .

"Rốt cuộc là thế nào?"

Tiêu Chiến chỉ là lắc đầu một cái, cửa thang máy mở ra, Tiêu Chiến vẫn đi ra ngoài.

Anh không phải xuống đưa thịnh tiêu, anh chỉ là không muốn ở nơi đó tiếp tục đối mặt Vương Nhất Bác, anh muốn yên tĩnh một chút.

Tiêu Chiến theo bản năng sờ túi một cái, đáng tiếc trên người anh là quần áo ở nhà, trong túi trống rỗng, lúc này anh đi về phía siêu thị ở cửa chung cư, mua gói thuốc lá, cứ như vậy ngồi ở trên luống hoa rút một điếu kẹp trong kẽ tay, nhưng là không hút.

Ánh mặt trời giờ ngọ có chút gay gắt, phơi sợi tóc đều nóng lên, còn nhớ, kỳ thi tốt nghiệp năm ấy, cũng nóng như vậy, anh rốt cuộc thi xong môn cuối cùng, lòng tràn đầy vui vẻ lao ra trường thi, thế nhưng hoa hồng, ôm, thậm chí người cùng anh ước hẹn, cũng không xuất hiện.

Tiêu Chiến thừa nhận, lúc ấy mình có chút thất vọng, nhưng lại không nghĩ rằng, còn có tuyệt vọng sâu hơn chờ anh nhảy vào, anh không tìm được Vương Nhất Bác.

Tiếng chuông điện thoại thiết trí đặc thù đó làm sao cũng không gọi được, anh giống như điên chạy đi tiểu khu nhà cậu, nhưng được báo cho biết cậu đã dọn nhà, buổi sáng vừa đi.

Thời điểm anh ở trong trường thi vùi đầu làm đề, thời điểm anh cho là người bạn nhỏ đúng như thường ngày vừa nghe giờ học vừa mong đợi tan học đến tìm anh, lại như vậy lặng yên không một tiếng động rời đi.

Đi hỏi thầy, cũng chỉ được một câu giải thích "do cha mẹ điều động công việc " .

Là điều động gì phải đi phải gấp như vậy? Là điều động gì có thể để cho Vương Nhất Bác ngay cả một câu gặp lại cũng không chịu nói với anh chứ ? Tiêu Chiến không hiểu, cũng không muốn suy nghĩ ra.

Bởi vì vô luận là câu trả lời nào, anh đều là không đủ nặng.

Vừa biến mất, chính là bốn năm.

Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ tới Vương Nhất Bác còn có thể xuất hiện lại, trong mỗi một đêm bốn năm này, anh đều thử đi quên, nỗi đau trong mộng ác độc biết bao, mỗi một lần đau giống như đao nhọn ở trong xương cốt anh khắc một lần, càng hận khắc càng sâu.

Khi anh thật vất vả quen thuộc, cũng đón nhận tất cả thống khổ, Vương Nhất Bác lại như vậy, không có chút báo trước lần nữa xuất hiện ở trong cuộc sống của anh.

Nhưng anh cũng đã trưởng thành, sẽ không ngây ngốc cho rằng đây là được như nguyện.

Tia lửa đỏ cam ở dưới ánh mặt trời chợt sáng chợt tắt, khói màu xám trắng nhẹ theo gió lên, cũng không biết qua bao lâu, cho đến điếu thuốc đốt đến cuối nóng tay, Tiêu Chiến mới chậm rãi đem nó vứt bỏ.

Anh kinh ngạc nhìn tàn thuốc trên đất, không nhịn được nghĩ, nếu như phần cảm tình này, cũng có thể giống như nó vậy, đau liền vứt bỏ, là tốt.

Cuối cùng, Tiêu Chiến xách túi rượu trở về nhà, đây là thứ giúp anh vô tri vô giác vượt qua bốn năm.

Khi đứng trước cửa nhà, anh thậm chí cảm thấy hoảng hốt, hết thảy mọi thứ buổi sáng có phải hay không là một giấc mộng, chờ anh mở ra cánh cửa này, thì cái gì cũng không có.

Nhưng hành lý ở huyền quan không có di động phân nửa, ngoan ngoãn dựa vào tường ván trượt cũ, đều nói cho Tiêu Chiến, cho dù là mộng, cũng là một giấc mộng anh sẽ không tỉnh lại.

Mà cái người đem lòng anh vốn là vết thương chồng chất quậy đến long trời lỡ đất, lúc này lại đã ngủ.

Vương Nhất Bác thậm chí không dám nằm xuống ghế sa lon, cậu cứ như vậy ôm cái gối, dựa vào tay vịn ngủ.

Tiêu Chiến quỷ thần xui khiến đem cái túi trong tay đặt ở một bên hộc tủ, rón rén nhích tới gần người đang ngủ.

Xuyên thấu qua chút ánh sáng, là một khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nhợt nhạt, chỉ có hai gò má mất tự nhiên đỏ ửng, để cho người cảm thấy có chút nóng nóng, chờ lúc Tiêu Chiến tỉnh hồn, mu bàn tay của anh đã dính vào trán của đối phương, nhẹ nhàng tách ra chút tóc che mất ánh mắt, cảm thụ nhiệt độ cơ thể Vương Nhất Bác hơi cao hơn bình thường.

Thời tiết nóng bức như vậy, mới vừa rồi Thịnh Tiêu đem nhiệt độ mở rất thấp, nhưng lúc nãy khi tay anh chạm qua trán Vương Nhất Bác lại có chút ướt , là mồ hôi lạnh, Tiêu Chiến cơ hồ có thể chắc chắn, cậu đây là cảm nắng.

Tiêu Chiến theo bản năng há miệng muốn đánh thức cậu, nhưng cái tên Vương Nhất Bác, thật đơn giản ba chữ lại giống như cao su ở cổ họng làm sao cũng không phát ra tiếng.

Chớ để ý, anh mơ hồ nghe thấy có một thanh âm ở đáy lòng đang khuyên, đang cảnh cáo mình, đây chính là một bạch nhãn lang, cậu ta bất kể ngươi cứ như vậy đi mất, ngươi dựa vào cái gì muốn xen vào!

Tiêu Chiến quả thật trong đầu nghĩ sẽ không quản, chờ cậu tỉnh dậy đuổi cậu đi cũng được, nhưng khi anh muốn đứng dậy, ánh mắt vô tình quét qua cái tay đang ôm gối của Vương Nhất Bác, làm thế nào cũng không dời ra được.

Tay Vương Nhất Bác lúc này đang nhức mắt sưng đỏ, bàn tay trắng nõn có vết thương kia trông bộc phát đáng thương, ngón tay khoác lên gối ôm thỉnh thoảng vô ý thức khẽ run một chút, Tiêu Chiến biết, cậu rất đau.

Cho nên, lúc ấy tại sao phải đưa tay cản cửa, anh đóng cửa là mang tức giận, là xen lẫn trốn tránh hốt hoảng, như vậy dùng sức đóng cửa, làm sao có thể đưa tay cản đây...

Con tim lại một trận nhói đau, đều đang nói cho Tiêu Chiến, anh đau lòng, anh không làm được bỏ mặc cậu như vậy.

Tiêu Chiến im lặng không lên tiếng đi lấy hòm thuốc, thật may thuốc ngoại thương đều có, tìm được thuốc tiêu sưng giảm đau, lấy ra một ít ở dầu ngón tay, một cái tay khác nhẹ nhàng nâng đầu ngón tay Vương Nhất Bác, cẩn thận cầm, đem thuốc từng chút từng chút xoa ở chỗ sưng đỏ.

Vừa đụng phải chỗ đau người đang ngủ liền đau đến theo bản năng rụt tay một cái, Tiêu Chiến bị sợ cũng dừng lại động tác, muốn lên tiếng dỗ, nhưng cổ họng như bị chặn lại, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Anh cứ như vậy dứt khoát ngồi ở cạnh ghế sa lon trên sàn nhà, an tĩnh đợi một hồi, chắc chắn người không có đau tỉnh, lại tiếp tục cho cậu xử lý vết thương, chẳng qua là động tác thả càng nhẹ, lại nhẫn lại nhẹ nhàng xoa cho cậu hồi lâu, cho đến thuốc đều được da hấp thu.

Anh chợt nhớ lại lúc trước khi hai người còn chung một chỗ, Vương Nhất Bác luôn là quấn anh, muốn cùng anh về nhà, Tiêu Chiến trong lòng dĩ nhiên biết, Vương Nhất Bác là muốn kề cận anh muốn anh bồi cậu chơi.

Người bạn nhỏ đều là thích chơi, Tiêu Chiến nơi nào không đáp ứng cậu, yêu cầu duy nhất, chính là cậu phải đem bài tập làm xong.

Cơ hồ mỗi ngày anh đều giúp Vương Nhất Bác làm bài tập, khi đó người bạn nhỏ Vương Nhất Bác giờ học ngồi không yên, không chịu làm bài tập, chỉ dựa vào chút thông minh vốn có, bảo toàn thành tích không trên không dưới của mình .

Khi làm bài, Vương Nhất Bác liền ngồi không yên, nhìn Tiêu Chiến viết nghiêm túc, cậu liền nằm gối trên cánh tay, nhìn đủ nơi, tay cũng không nhàn rỗi, ngón tay xanh nhạt tựa như học đi bộ, lặng lẽ sờ một cái liền sờ đến trước mặt tiêu Chiến, Tiêu Chiến viết đến nơi nào, cậu liền ngăn cản đến nơi đó, rất đáng ghét.

Nhưng vô luận Vương Nhất Bác làm gì, Tiêu Chiến một chút cũng không phiền, chỉ dùng tay trái đang giữ sách, đem bàn tay không an phận của người bạn nhỏ bắt vào trong lòng bàn tay, vững vàng siết, ánh mắt nhưng vẫn nhìn chằm chằm bài thi không nhìn cậu, nhưng sẽ đặc biệt ôn nhu dỗ cậu, "Bảo bảo phải ngoan ngoãn làm bài tập, nghe lời, anh viết xong sẽ bồi em chơi."

Thậm chí Tiêu Chiến còn nhớ xúc cảm khi đó , tay người bạn nhỏ phá lệ mềm.

Nghĩ đến đây, anh nhẹ siết đầu ngón tayVương Nhất Bác, giống như năm đó dỗ cậu vậy

Chẳng biết tại sao, Tiêu Chiến lại có chút hưởng thụ phần an tĩnh kỳ quái này, giống như anh đang lặng lẽ xoa dịu những cảm xúc kỳ lạ còn sót lại sau cơn trào dâng mãnh liệt.

Thời gian ở trong yên tĩnh tí tách chảy qua, Tiêu Chiến vốn nghĩ người ngủ một hồi sẽ tỉnh, nhưng lúc này hơn buổi trưa, Vương Nhất Bác vẫn không có nửa điểm muốn tỉnh.

Tiêu Chiến không nhịn được đi trên người cậu nhìn, bốn năm không thấy, vóc người thiếu niên cao rất nhiều, mới vừa rồi thấy cậu cùng Thịnh Tiêu đứng chung một chỗ không khác biệt bao nhiêu, ước chừng phải một mét tám, tay chân thiếu niên dài, cứ như vậy dựa vào trên ghế sa lon thật ra thì cũng không thoải mái,lông mày không tự chủ nhíu lại.

Máy điều hòa không khí thẳng ngay ghế sa lon, thổi tóc mái thiếu niên hơi đong đưa, Tiêu Chiến lúc này mới đứng dậy đi vào trong phòng, lúc trở ra, trên tay nhiều một tấm thảm ấm áp.

Rõ ràng là cố ý cho người ta đắp chăn, trên mặt vẫn như cũ keo kiệt biểu tình, giống như chẳng qua là thuận tay làm.

Làm xong những thứ này, anh liền tự mình trở về phòng.

Nhà trừ rượu cái gì cũng không có, ngày thường anh cũng lười nấu cơm, đều là gọi đồ ăn bên ngoài, nhưng hôm nay làm thế nào cũng không chọn được một nhà có khẩu vị tốt, cuối cùng hơi có chút phiền tiện tay chọn một nhà hàng hay gọi nhất, liền ném ra điện thoại, cả người tựa như mất sức, trực tiếp ngã ở trên giường.

Ánh mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, lại chợt ngồi dậy, cầm lấy bản thảo ở đầu giường, muốn tiếp tục vẽ nốt, coi như mấy bút đơn giản nhưng làm thế nào cũng không vừa ý, những thứ khó chịu ở đáy lòng kia hoàn toàn lan tràn đến đỉnh đầu.

Cam chịu số phận ném ra bản thảo, lại trở lại phòng khách.

Thảm nhỏ anh vừa đậy kín lúc này đã tuột xuống hơn nửa, chỉ còn lại một phần để ở trên đùi Vương Nhất Bác, phần lớn đều rơi xuống sàn nhà.

Im lặng không tiếng động đi lên phía trước, đầu tiên là nhặt lên tấm thảm đặt ở một bên, tiếp theo đặt đầu gối ở trên ghế sa lon, cúi người muốn ôm qua vai thiếu niên, nhưng ai biết còn chưa dùng sức, người trong ngực có chút không tình nguyện giật giật, hính dáng muốn tỉnh chưa tỉnh, Tiêu Chiến bị sợ thiếu chút nữa thu tay đẩy ra.

Nhưng người trong ngực giống như quên mình ở đâu, chỉ là có chút không nhịn được ngẹo đầu cà một cái, giống như là mộng lầm bầm, "Chớ quấy rầy, tôi đã hai ngày không ngủ... Để cho tôi ngủ một chút, liền... Một chút..."

Tiêu Chiến nhìn cậu, nhàn nhạt lông mi che đáy mắt xanh đen, đúng là hình dáng ngủ chưa đủ, cũng khó trách người ngủ nặng như vậy, anh không nói ra tim mình là tư vị gì, chẳng qua là các loại đau nhói ê ẩm rậm rạp chằng chịt trộn lẫn.

Cứ như vậy nửa ôm cậu một lúc lâu, chắc chắn người ngủ say, mới đưa một tay xuyên qua đầu gối cậu, chậm rãi dùng hết sức đem người bế lên.

Phòng khách cho tới bây giờ anh không có dọn dẹp qua,suy nghĩ một hồi, Tiêu Chiến vẫn là đem người ôm vào phòng mình, chăn trên giường vẫn là dáng vẻ vừa bị anh dày vò tán loạn .

Đem người buông xuống động tác cũng không dám quá lớn, từng điểm từng điểm cẩn thận lấy ra cùng cậu dán chặc thân thể, chỉ còn lại cổ tay đệm ở sau cổ cậu, còn chưa lấy ra, người đang ngủ chợt hốt hoảng lên, vội vàng muốn bắt được cái gì, tùy tiện bắt ống tay áoTiêu Chiến liền không chịu buông, rõ ràng vừa đụng phải vết thương, nhưng lúc này lại tựa như không biết đau liều mạng nắm, giống như là bắt cọng rơm cứu mạng vậy.

Tiêu Chiến nơi nào còn dám lại đi, cuống quít cúi người xuống ôm cậu, anh thậm chí quên mất suy tính, quên mất oán hận, giống như bốn năm năm trước, chỉ biết yêu thương người trước mắt này, ôm cậu đang đau đến hơi run, nhè nhẹ vỗ.

Một cái tay khác khẽ vuốt ve đốt ngón tay sưng đỏ, dụ dỗ cậu buông tay.

Nhưng người trong ngực không nghe được lời của anh, càng giống như là lâm vào ác mộng, mang nức nở kêu, " Anh, thật đau..."

Rõ ràng kêu đau, nhưng lực đạo trên tay lại càng chặt.

Cậu chẳng qua là nhắm mắt khóc, đuôi mắt khóc ướt đỏ, giống như con mèo nhỏ bị ướt vậy, thẳng hướng chui trong ngực .

Là đau đến khóc sao? Tiêu Chiến nghĩ.

Nhưng cũng không muốn cậu chỉ bởi vì đau mà khóc.

Tiêu Chiến cảm thấy mình có phải điên rồi hay không, rõ ràng đau lòng đòi mạng, nhưng như cũ không nhịn được oán độc nghĩ, muốn Vương Nhất Bác bởi vì bốn năm trước không từ mà biệt mà hối hận, muốn Vương Nhất Bác cũng giống như anh vậy khó khăn chịu đựng bốn năm hành hạ, muốn Vương Nhất Bác cũng đau như anh vậy...

Ít nhất như vậy, Vương Nhất Bác mới không quên yêu anh.

Giống như anh bốn năm qua, không có một khắc nào quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro