Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến bị đồng hồ báo thức bên gối điên cuồng đánh thức, anh chưa tính là người gắt ngủ, nhưng lúc này miễn cưỡng mở mắt ra, tất cả đều là mệt mỏi cùng không kiên nhẫn.

Rèm cửa sổ đóng chặc, Tiêu Chiến giơ tay lên che lại hai mắt, yên lặng chờ xao động trong lồng ngực kia trở lại bình thường, bốn năm qua đều là như vậy, hút thuốc, say rượu, thức đêm, đổi lấy sự rối loạn, cơ hồ mỗi một sáng thức dậy anh đều phải chịu một trận choáng váng như vậy.

Tối hôm qua thật ra sau khi buông xuống mâm anh liền hối hận, anh không nên mềm lòng, một bên ác ngữ một bên lại quan tâm, cùng Vương Nhất Bác không có lương tâm đi lại trở về kia có cái gì khác nhau.

Thật may, anh chỉ đáp ứng thu nhận cậu một đêm.

Hôm nay là ngày làm việc, Tiêu Chiến còn phải ra cửa đi làm, phòng làm việc là anh cùng Thịnh Tiêu mở, nhưng vẫn còn ở giai đoạn gây dựng, cho nên đối với phần sự nghiệp này anh so với ai cũng quan tâm hơn hết.

Chờ anh thay quần áo xong đi ra ngoài, cửa phòng đối diện còn đóng chặt, Tiêu Chiến theo bản năng muốn giơ tay đi gõ, bàn tay mới chạm đến cánh cửa vẫn là thôi, anh không muốn đối mặt Vương Nhất Bác, hoặc là nói, anh sợ đối mặt Vương Nhất Bác, tiểu hài nhi này luôn có ma lực để cho anh mềm lòng, dù sao tối hôm qua anh đã nói chỉ chứa cậu một đêm, phàm là người thức thời, ở thời điểm anh tan làm về nhà sẽ rời đi.

Tiêu Chiến cũng không suy nghĩ nhiều, cầm lên chìa khóa xe chuẩn bị đổi giày ra cửa, ánh mắt không nhịn được liếc về đôi giày màu trắng một bên, đế giày có chút bẩn, trên mặt giày còn có chút đất vàng đã khô, giày màu trắng nên nhìn phá lệ rõ ràng, cũng không biết dính bẩn nơi nào.

Vương Nhất Bác trong ấn tượng của anh yêu giày như mạng, còn nhớ cuộc thi vận động ở trung học, người bạn nhỏ bị buộc tham gia không ít hạng mục, cuối cùng là chạy ngàn thước, chờ chạy xong chân cũng mềm nhũn, cơ hồ là muốn té xuống, Tiêu Chiến thấy vậy bận bịu muốn đi ôm, nhưng ai biết còn không có đụng phải người đâu, người bạn nhỏ liền giống như con khỉ từ trên người anh móc khăn giấy, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, trước đem giày lau sạch sẽ.

Bốn năm không thấy, giày cũng mặc kệ, không biết là trưởng thành hay là trở nên lười.

Lúc Tiêu Chiến nhận ra được khóe miệng mình nhếch lên nụ cười, sắc mặt liền biến, sậm mặt ra cửa.

Thời điểm Vương Nhất Bác thức dậy, trong nhà chỉ còn mình cậu,tỏ ra phá lệ buồn tẻ. Nhìn căn nhà trống không, Vương Nhất Bác có chút buồn rầu, buổi tối cậu còn nghĩ ngày mai dậy sớm một chút đi mua bữa sáng cho Tiêu Chiến, làm sao liền ngủ quên đâu,Vương Nhất Bác giận đến không nhịn được vỗ xuống đầu mình.

Thật ra thì cũng không thể trách cậu, cảm nắng đưa tới sốt tuy không đến nổi mãnh liệt, nhưng quả thật mệt nhọc, cho dù ngủ một buổi chiều, uống xong thuốc Tiêu Chiến đưa, nằm xuống cũng liền ngủ, cho tới buổi sáng hôm nay, mới tính là có chút sức lực.

Tiêu Chiến không ở nhà, Vương Nhất Bác dứt khoát lấy điện thoại di động ra tìm việc làm thêm, tối hôm qua cậu đã lướt qua một lần, trên căn bản đều yêu cầu sinh viên, cậu chỉ có thể coi là vừa tốt nghiệp lớp mười hai, mặc dù đã trưởng thành, nhưng cũng không có ích gì.

Một vài loại công việc phục vụ khác đều yêu cầu thời gian làm dài, cần phải có thời gian tương đối ổn định, phỏng đoán chỉ có thể chờ sau khi tựu trường mới có thể suy xét.

Xuống chút nữa, cũng chỉ có phát tờ rơi, cái loại tính công theo ngày đó.

Có còn hơn không, Vương Nhất Bác cũng không có ý định nhàn rỗi, liền liên lạc đối phương, nhận việc ngày hôm nay.

Thật ra thì Vương Nhất Bác biết rõ, việc cần thiết nhất bây giờ là tìm nhà, nhưng cậu khăng khăng không tìm, dù sao lúc Tiêu Chiến trở lại đã buổi tối, ca ca mềm lòng như vậy... Hẳn... Sẽ không cứng rắn đuổi cậu ra ngoài đi?

Nghĩ như vậy Vương Nhất Bác lại lo lắng, nếu như Tiêu Chiến so với cậu về nhà trước, đem hành lý của cậu ném ra làm thế nào? Ngắm nhìn bốn phía một vòng, Vương Nhất Bác lựa chọn đem va li nhét vào dưới gầm giường.

Trước khi ra cửa lại nghĩ, không thể để cho ca ca cảm thấy cậu một chút hữu ích cũng không có, lại phong phong hỏa hỏa dọn dẹp nhà cho Tiêu Chiến, từ phòng khách đến phòng bếp, bên trong bên ngoài đều dọn dẹp sạch sẽ, mới cuống cuồng mang túi xách nhỏ trên lưng ra cửa.

Chờ Vương Nhất Bác ngồi xe buýt đến địa điểm đối phương nói đã gần buổi trưa, người phụ trách hiển nhiên đã có chút không nhịn được, mượn mấy tờ quảng cáo trong tay vừa làm quạt vừa chơi điện thoại.

"xin chào...có phải anh là..."

Vương Nhất Bác còn chưa nói xong, đối phương liền cầm một cái túi lớn nhét vào trong tay cậu, giọng cũng không tốt lắm, "Làm sao tới trễ như vậy, mau đem bộ quần áo này mặc vào."

Quần áo?

Vương Nhất Bác nghi ngờ đem cái túi lớn buông xuống, mở ra nhìn một cái, là một bộ đồ bông thú, muốn chắc chắn nên hỏi lại, "Lúc nãy trao đổi, anh không nói phải mặc cái này.."

Người phụ trách hiển nhiên đã kiên nhẫn tới cực điểm, giọng cũng lớn rất nhiều, ngón tay đâm màn ảnh điện thoại vang dội, "Ai bảo cậu tới muộn, các ngã tư đều đã phân phối xong, chỉ còn dư lại một vị trí ở quảng trường này, cậu cũng không mất mát gì, đều là phát, mặc cái này được nhiều thêm một trăm đồng tiền, cậu thích làm thì làm không chịu thì thôi."

Nếu đặt ở mùa đông tuyệt đối là hoàn mỹ, căn bản không tới phiên cậu, nhưng bây giờ là giữa hè, buổi trưa lúc nóng nhất, phần này lại thành độc dược để người tránh không kịp, không đến nổi vì thêm một trăm đồng tiền mà chịu tội.

Vương Nhất Bác nhưng chỉ do dự hai giây, liền gật đầu đáp ứng, đúng vậy, chỉ vì nhiều một trăm đồng.

Cậu từ nay về sau là phải dựa vào chính mình để sống tiếp.

Nhưngmùa hè Trùng Khánh thật không phải đùa, bầu trời không có một đám mây, ánh mặt trời nóng bỏng, không trở ngại chút nào làm nóng mặt đất.

Trên quảng trường không có nhiều người, cho dù có cũng là che ô ép tới cực thấp vội vã đi qua, giống như chỉ cần chậm một giây cũng sẽ bị ánh nắng kia làm bỏng.

Trên thực tế, cũng đúng là như vậy, mặt đường bê tông bị phơi nắng cả một buổi trưa, nói là tấm sắt nung cũng không quá đáng, hơi nóng từng điểm từng điểm tuần hoàn trong không gian, càng giống như là một lồng hấp di động.

Vương Nhất Bác ngày hôm qua bởi vì cảm nắng không ra mồ hôi lúc này thật giống như cùng nhau bộc phát, một giọt tiếp một giọt, theo cổ trắng nõn chảy xuống, quần áo trong chốc lát liền bị ướt thấu, nhưng khổ sở nhất cũng chưa phải cái này, là lúc mồ hôi nhỏ xuống, sẽ theo mi mắt đâm vào mắt đau xót làm sao cũng không mở ra được, mà đồ bông dầy lại hạn chế động tác, muốn lau lại lau không tới, đau đến cơ hồ là nửa híp mắt mới có thể thấy rõ ràng đường.

Vương Nhất Bác cứ như vậy nhịn một buổi chiều, đến khi người phụ trách tới thông báo tan việc, cậu ngược lại cảm giác không quá nóng, chỉ cảm thấy choáng váng đầu, ngay cả mình đi đến phòng vệ sinh như thế nào cũng không biết.

Bộ đồ trên người giống như ngàn cân, mắt cá chân đứng một ngày đã đau đến có chút chết lặng, cậu chẳng qua là máy móc bước đi.

Lúc cởi bộ đồ xuống, cả người cậu ướt giống như mới vớt từ trong nước ra, còn chưa kịp lấy hơi, liền bị cảm giác buồn nôn trong dạ dày ép tới, nằm ở bên bồn rửa tay, không khống chế được ói ra, cậu từ sáng đến giờ chỉ ăn một cái bánh mỳ trên xe buýt, sớm tiêu hóa hết rồi, lúc này cũng không nôn được gì, chỉ có một ít nước chua làm bỏng rát cổ họng.

Chờ người phụ trách đi theo tới, liền thấy một khuôn mặt trắng xanh, một tay Vương Nhất Bác đỡ trên kệ, cơ hồ là quỳ ngồi dưới đất, thở hào hển, đã không để ý tới bẩn hay không bẩn.

Sợi tóc bị mồ hôi ướt đẫm, xốc xếch dán vào trên trán làm người càng tái nhợt, chỉ có đôi môi đỏ bừng sau khi điên cuồng súc miệng, nhìn thấy anh ta đi vào, cũng chỉ miễn cưỡng nhìn một cái.

Ánh mắt đen láy giờ phút này ướt nhẹp, người phụ trách cũng mềm lòng ba phân, đem nước suối trong tay cho cậu, coi như là khen đôi câu, "Nhìn tuổi không lớn lắm, còn thật có thể chịu được cực khổ, tiểu tử, lần sau có việc lại đến chứ?"

Vương Nhất Bác không muốn nước, giọng cậu có chút đau cũng không muốn nói chuyện, chẳng qua là gật đầu một cái, tỏ ý sẽ tới.

"Được, lần sau lưu cho cậu vị trí tốt một chút" Người phụ trách không biết là khách sáo hay là thật muốn chiếu cố cậu.

Vương Nhất Bác vẫn là không có lên tiếng, chẳng qua là yên lặng móc ra điện thoại di động, mở mã thanh toán đưa tới trước mặt người phụ trách .

Còn thật thẳngthắn, người phụ trách cũng tức cười, thuận lợi chuyển tiền cho cậu.

Vương Nhất Bác chỉ thoáng nghỉ ngơi một hồi, nghe bên ngoài có tiếng bước chân, liền chống dậy, vẫy vẫy phát đau đầu, đi ra ngoài.

Giữa hè năm giờ rưỡi vẫn là sáng, nhưng nhiệt độ đã đi xuống không ít, Vương Nhất Bác mới từ oi bức giải thoát ra, tiếp xúc tới ngoại phong bị đâm kích run một cái, gió thật lớn, chờ xe buýt một hồi, mồ hôi trên người liền khô.

Quảng trường này cách nhà Tiêu Chiến có chút xa, Vương Nhất Bác sau khi lên xe dứt khoát chọn vị trí cuối cùng, trong chốc lát liền dựa vào cửa xe ngủ.

Bên kia, phòng làm việc Tiêu Chiến cũng đến lúc tan việc, phòng làm việc đều là người trẻ, không khí không tệ, mọi người cũng đều xa gia đình, một người ăn bên ngoài, làm sao không cùng mọi người cùng ăn, cho nên cứ hai ba ngày lúc tan việc liền la hét đòi đi ăn chung.

Tiêu Chiến từ trước đến giờ là một ông chủ không tệ, ngày thường tụ họp anh đều tham dự, nhưng hôm nay tựa hồ có chút kỳ quái, trong nhóm đã sớm phát tin tức tối nay đi ăn, nhưng Tiêu Chiến đến bây giờ còn không có trả lời lại.

Thịnh Tiêu đang chuẩn bị gõ cửa phòng làm việc của anh, người liền đi ra, có chút áy náy hướng mọi người, "Hôm nay có chút việc không cùng mọi người cùng nhau, tối nay hóa đơn cứ tính tôi."

"không sao, một hồi chúng ta còn muốn đi uống rượu, đến lúc đó anh phạt mấy ly là được!" Có người trêu đùa nói.

Tiêu Chiến không ứng, nhưng cũng không cự tuyệt, lúc bình thường mọi người khẳng định còn phải nhạo báng mấy câu, nhưng hôm nay ở dưới ánh mắt Thịnh Tiêu, mọi người đều thức thời ngậm miệng.

Những người khác không biết, Thịnh Tiêu còn có thể không biết sao, nhất định là cái đó "Em trai " còn chưa xử lý xong, bất quá, nói thật, anh cũng muốn hẹn Tiêu Chiến ra, thật tốt bát quái một chút.

Lúc này vỗ vai Tiêu Chiến một cái, chọn một lý do hòa giải, "buổi tối nói sau, cậu tới liền gọi cho tôi."

" Ừ."

Tiêu Chiến ứng sau liền lái xe về nhà, thật ra thì thời điểm thấy tin tức trong nhóm, anh theo bản năng muốn đồng ý, thậm chí tin nhắn đều đã soạn, lại xóa đi.

Không biết Vương Nhất Bác đã đi chưa, vấn đề này ở trong đầu anh đã một ngày, thật ra thì người đi hoặc không đi đối với anh mà nói cũng không có ý nghĩa gì, đi chính là hợp ý anh, không đi lại để cho cậu đi cũng được, quả thực không đáng giá anh lãng phí tâm lực một ngày, có thể anh chính là không thể khống chế suy nghĩ.

Thậm chí, lúc này có chút không kịp chờ đợi muốn biết câu trả lời.

Đẩy ra cửa nhà, một mảnh đen nhánh, không có bất kỳ tiếng vang, cùng anh đi qua mỗi một ngày vậy yên tĩnh đến đáng sợ, rõ ràng là quen thuộc không thể quen thuộc hơn, nhưng trong lòng anh không nhịn được đau, cùng với thất vọng không ngừng, Tiêu Chiến theo bản năng che tim mình, chậm rãi ngồi xuống, muốn dừng lại loại cảm giác luống cuống, mất sức này.

Anh không ngừng nói cho mình, lúc này mới là bình thường, đây mới là cuộc sống của anh, Vương Nhất Bác đã sớm đi, bốn năm trước liền đi, cậu cho tới bây giờ chưa từng trở về qua.

Ngày hôm qua, có lẽ là anh say mộng mà thôi.

Hồi lâu, anh đỡ cửa đứng lên, thần sắc âm trầm bước vào phòng khách, thậm chí ngay cả giày cũng không đổi, anh không có mở đèn, nhưng tất cả vị trí trong nhà cho dù ở trong bóng tối anh cũng rõ ràng, anh ở trước cửa phòng đứng yên, hít sâu một hơi, mới chậm rãi nhấn chốt cửa.

Anh giơ tay lên mở đèn,đồ dùng tối hôm qua anh đưa tới đã để gọn ở trên giường, hết thảy đều ở đây nói cho anh, không phải là mộng, Vương Nhất Bác thật đã tới, chẳng qua là rất nhanh lại đi.

Không từ mà biệt, vốn là sở trường của cậu.

Hành lý của cậu, ván trượt cũng biến mất, trên giường chỉ có một phần chăn gối chỉnh chỉnh tề tề.

Tiêu Chiến có chút mất sức ngồi ở mép giường, chỉ cảm thấy huyệt Thái dương đi theo mạch đập, không ngừng kéo căng thần kinh anh.

Anh phảng phất còn có thể ngửi được mùi trên người Vương Nhất Bác, chính là mùi sữa thơm nhàn nhạt , anh nằm xuống, kéo qua phần chăn đã được gập tốt, ôm vào trong ngực, từng điểm từng điểm buộc chặt.

Tiêu Chiến đem cả khuôn mặt chôn vào chăn, hấp thụ từng tia trong veo mùi sữa còn lưu lại,giống như mùi hương trong mộng của anh vậy.

anh nghĩ, anh oán, tại sao người bạn nhỏ nghe lời như vậy? nếu nghe lời như vậy, tại sao bốn năm trước không ngoan ngoãn nghe lời anh chờ ở bên ngoài trường thi?

Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Chiến mới vừa từ tủ lạnh cầm ra một lon bia, tay nắm lon bỗng nhiên co chặc, ngoài cửa sẽ là ai?

Anh trầm mặt đi tới cửa, đầu tiên là từ mắt mèo liếc nhìn, hoàn toàn giật mình, ngoài cửa là Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác gõ một hồi, không thấy động tĩnh, có chút nhụt chí nhẹ nhàng đạp một cước, cậu không có chìa khóa.

Tiêu Chiến còn chưa trở lại sao? Đã hơn bảy giờ.

Đang lúc rầu rĩ phải làm thế nào, chợt nghe bên trong nhà có âm thanh, người bạn nhỏ lỗ tai thính, lập tức đoán được, nhất định là Tiêu Chiến cố ý giả bộ không nghe được, vội vàng nhào tới kiên nhẫn gõ cửa, dù sao nơi này một tầng chỉ có một nhà, cũng không sợ ồn ào đến người khác.

"Ca! Ca... anh ở nhà không?"

" Anh, anh nếu ở nhà thì mở cửa cho em.. . Anh, cầu người..."

Tiêu Chiến vẫn vô tình, rượu trong tay rơi trên mặt đất, còn không chờ anh nhặt lên, tiếng gõ cửa lại kéo đến, còn có tiếng cầu khẩn có chút nóng bỏng của thiếu niên.

Trong lòng anh tức giận, căn bản không muốn để ý, tự mình trở lại phòng khách, thật ra thì anh ở phòng khách ngồi cũng không có chuyện gì, nhưng lại chỉ ngồi nơi đó, nghe tiếng gõ cửa bên ngoài không ngừng.

Rất ồn ào.

Anh đem rượu đẩy tới một bên, hút một điếu thuốc, nửa điếu còn chưa cháy hết, tiếng gõ cửa phiền người đã ngừng, một cái chớp mắt sắc mặt Tiêu Chiến âm trầm, cứng rắn hút xong nửa điếu còn lại, mới không nhịn được đứng dậy, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra ngoài.

Đầu tiên là nhìn thấy hành lang trống không , anh có chút giật mình, còn không kịp suy tư, trên tay đã có động tác, đè xuống chốt cửa mở cửa.

Cửa vừa mở ra, liền thấy người ngồi ở bên cửa .

Vương Nhất Bác là thật gõ mệt mỏi, mắt cá chân cũng đau đến không được, chỉ muốn ngồi một chút, ai ngờ ngạc nhiên mừng rỡ tới đột ngột như vậy, nghe tiếng cửa mở, chợt quay đầu lại, liền thấy Tiêu Chiến ở cửa, chẳng qua là sắc mặt anh khó coi cực kỳ.

Nụ cười lấy lòng cứng ở đáy mắt, Vương Nhất Bác theo bản năng cắn môi một cái, ánh mắt có chút khiếp khiếp nhìn Tiêu Chiến, thanh âm lại mềm lại nhẹ, yếu ớt như muỗi kêu, "Ca... anh ăn bữa ăn tối chưa? em có mua chút thức ăn..."

Cậu còn chưa nói hết, Tiêu Chiến đã xoay người trở lại trong phòng, nhưng dứt khoát chưa đóng cửa, Vương Nhất Bác thuận thế đi vào theo.

Vương Nhất Bác từ quảng trường ngồi xe buýt trở lại, suy nghĩ một chút vẫn là đi cửa tiểu khu qua siêu thị mua chút thức ăn.

Cậu còn muốn nấu cháo, muốn thử một chút cháo thịt rau cải xem Tiêu Chiến có thích hay không.

Nhưng cậu vừa mới bỏ đồ lên trên bàn, còn chưa kịp nói chuyện, Tiêu Chiến lại từ trong phòng đi ra, nhìn anh cầm chìa khóa xe một bộ dáng vẻ muốn ra cửa.

" Anh, anh đi đâu vậy?"

Tiêu Chiến nghe vậy cũng chỉ ngừng một lát, tiếp tục đi ra ngoài, lời nói ra hết sức ác khí, "cậu không đi tôi đi."

Nói xong, anh liền hối hận, không dám nhìn tới sắc mặt thiếu niên, không quay đầu liền ra cửa.

....................................................

Lúc tôi đọc tập này khóc thút thít vì thương Nhất Bác, nhưng tôi thấy mình edit không thể hiện được trọn vẹn cảm xúc đó. Tiếc ghê á

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro