ONE SHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu viết truyện của bạn

" Vegas Therapanyakul, mày là một Omega..."

Vegas tỉnh giấc sau một giấc ngủ khá ngắn ngủi, hắn nhìn xung quanh căn phòng của mình, nhếch mép. Khẽ khàng đưa chân vào đôi dép tông xanh lơ, đứng dậy đi ra ngoài. Hình ảnh ngôi biệt thự rộng lớn đập ngay vào mắt hắn, 14 năm trước, đó chính là nơi mà Vegas ở.

Ba mẹ hắn tiến tới hôn nhân là vì gia đình hai bên hợp tác, vốn dĩ hai người chẳng có chút tình cảm nào với nhau. Cả hai người đều là Alpha cấp cao và có lẽ cả hai đều đã gặp được bạn đời của mình. Vegas chính là thành quả từ âm mưu hai bên gia đình nội ngoại mong muốn có cháu bế. Trong nhà ai cũng tin tưởng rằng hắn là một Alpha nhưng không, hắn lại là một Omega. Cả dòng họ như hắt hủi hắn khi biết tin này và có lẽ chỉ có ba hắn đứng về phía hắn cho hắn ăn học và ở lại nơi đây.

Mẹ của Vegas vốn chẳng ưa nổi Omega, ngay lập tức chỉ muốn mang hắn tới chỗ nào đó mà vấy bẩn. Nhờ ơn ba mà Vegas không bị chính mẹ mình đuổi khỏi nơi đây. Mẹ hắn ngỏ lời với bà giúp việc về việc nhận nuôi cháu của bà ấy - Pete Saengtham, là một Alpha cấp quý tộc, thuộc loại hiếm. Bà của Pete dĩ nhiên không đồng ý, bà ta liền giết chết bà cậu mà cướp lấy đứa bé. Pete tội nghiệp chịu nỗi đau mất đi người thân duy nhất mà mất toàn bộ trí nhớ.

Và sau đó...tên của cậu được chuyển thành Pete Therapanyakul.

Pete chính thức bước vào gia tộc Therapanyakul, lấy luôn căn phòng của hắn, lấy đi địa vị của hắn, cậu lấy hết tất cả của hắn. Còn Vegas thì thành em trai của cậu mặc dù hắn lớn hơn cậu một tuổi để đảm bảo tính mạng cho mình.

Vegas nhận thấy ý cười trong mắt họ hàng, thấy sự tự hào trong mắt ba mẹ. hắn bỗng cảm thấy ghen tị với cậu trai tên Pete kia.

14 năm sau, Vegas đã 20 tuổi, hắn có một công ty nhỏ mới thành lập được 2 tuần. Đây là lần thứ bao nhiêu hắn gây dựng công ty chính bản thân hắn cũng chẳng thể nhớ nổi. Vegas không phải do vô dụng mà là do bị công ty mẹ chèn ép đến mức sạp nghiệp. Người ta thường nói, " Thất bại là mẹ thành công", sau bao lần thất bại ấy, hắn đã rút ra thật nhiều kinh nghiệm trên trường đời khắc nghiệt này.

Vegas Therapanyakul trở thành một con người lạnh lùng, ít nói, từ tốn, nghiêm nghị và tàn bạo. Ai nhìn vào hắn lúc đầu đều có thể nghĩ hắn là một Alpha cấp S.

Còn Pete...bây giờ ra sao ?

Cậu ta ăn sung mặc sướng, hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ, sống vô ưu vô lo. Từ nhỏ, Vegas và Pete đã là anh em thân thiết, không bí mật nào là không thể chia sẻ. Từ khi cậu mất trí nhớ, trở thành thành viên của gia tộc Therapanyakul, cậu lại hoàn toàn đối xử với hắn như một người em trai không hơn không kém. Mà cũng kì lạ, Pete càng lớn lại càng ôn nhu, nhẹ nhàng, đáng yêu, nhìn trông chẳng khác nào một Omega.

Vegas tiến tới bước vào căn biệt thự, nhanh chóng nhận được cái lườm sắc bén của mẹ mình nhưng hắn quen rồi, hắn không quan tâm. Ngài Gun ôn nhu gọi hắn vào bên trong bàn ăn, gọi người giúp việc dọn thức ăn lên bàn cho hắn.

" Con ăn đi, kẻo nguội. Ăn xong, ta dẫn con đi xem mắt. "

Vegas ngồi vào bàn ăn nhìn những món ăn mà người giúp việc dọn lên rồi khẽ gật đầu. Hắn chính là mặc kệ thân xác này, mặc cho bị dày vò, mặc cho bị vấy bẩn, mặc cho bị khinh thường. Ngài Gun chỉ biết thở dài mà nhìn đứa con ruột của mình, hồi Vegas còn nhỏ, hắn vui vẻ năng động biết bao nhiêu, suốt ngày nô đùa với ba mình. Pete từ trên nhà bước xuống, cậu có đôi mắt nâu to tròn, mái đầu nấm đen mềm mại cùng làn da trắng sữa.

Ai mà tin đây là một Alpha kia chứ ?

" Vegas à, em sẽ đi xem mắt sao ? "

Giọng Pete nếu nghe kĩ có thể thấy có chút run rẫy. Vegas nhận ra điều đấy, hắn chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Pete sau khi nhận được cái gật đầu kia thì liền nhanh chóng bước lên phòng mà không nói lời nào cả. Mẹ hắn khẽ cau có, trách mắng hắn.

" Mày nói chuyện với anh mà gật đầu vậy sao ? Phép tắc đâu ?"

" Anh sao? Bà nên xem lại tuổi tác giữa tôi và em ấy đi."

Vegas điềm đạm đứng dậy khỏi bàn ăn, hắn sống chính là có quy tắc nhưng không thể theo quy tắc vô lý của mẹ hắn. Vegas quay người tiến ra chỗ chiếc xe Rolls-Royce Ghost, ngài Gun cũng nhanh chóng đứng dậy bước theo con trai của mình. Bánh xe bắt đầu lăn, Vegas ngay lập tức nhớ đến ánh mắt mà Pete dành cho hắn. Nó không giống sự thèm khát, mong muốn, nó giống như một sự quan tâm thuần khiết hơn.

Lần nữa, chính Vegas cũng chẳng tin Pete là một Alpha.

.

.

.

.

Trước mắt hắn là một căn biệt thự rộng lớn, hình như gấp 5 lần biệt thự gia tộc Therapanyakul thì phải ? Xem ra, đây là một gia tộc giàu có bậc nhất thì thế giới. Dù gì thì Therapanyakul cũng chỉ xếp thứ 3 toàn thế giới. Vegas cùng ba bước vào khu khuôn viên, hắn vốn dĩ không mù, hắn nhìn thấy một thân ảnh đang bị treo lơ lửng trên một thanh sắt, thân thể người đó nhuốm một màu đỏ của máu.

Hình như cậu ta vẫn còn sống ? Vegas rảo chân bước qua cậu ta, cậu ta có một khuôn mặt của thiên thần, một thiên thần đáng yêu. Nhưng tại sao cậu ta lại bị treo ở đây ? Vốn biết nơi đây cấm người ngoài nhưng lại ác tâm hành hạ người khác trong khuôn viên giữa thanh thiên bạch nhật như vậy ?

..........

Ngài Gun kéo hắn vào bên trong căn phòng rộng lớn, nơi có một người đàn ông và người con trai rất có thể trở thành chồng tương lai của hắn. Chàng trai đó có khuôn mặt hoàn hảo đến từng góc cạnh, từng chi tiết nhỏ nhất cũng thật hoàn hảo...là một cực phẩm.

" Chào chủ tịch, đây là con trai thứ nhà tôi, Vegas Therapanyakul. "

Hắn đảo mắt, ra là gia tộc Guntithanon, quả nhiên cuộc hôn nhân này diễn ra cho sự phát triển của hai tập đoàn. Vegas cúi đầu 90° chào hỏi người đàn ông trước mặt, có khi lại là ba chồng cũng nên. Vegas đương nhiên không có ý kiến về việc hôn nhân đại sự nhưng phần nào đó bên trong trái tim hắn vẫn luôn cảm thấy thật đau, thật trống rỗng...hình như hắn đã quên mất một người nào đó, một người mà hắn đã và đang dùng hết tâm can để yêu thương.

" Cần gì kiêng nệ như vậy, đây là con trai thứ của tôi, Sarawat Guntithanon, hy vọng hai đứa hợp nhau. Hai người mau qua đây ngồi. "

Ngài Gun và hắn ngồi đối diện với hai cha con nhà họ Guntithanon, trong suốt quá trình nói chuyện, hắn nhận ra trong mắt của chàng trai kia dường như chẳng có gì cả, cậu ta cứ nhìn ra khuôn viên nhà, một biểu cảm của sự lo lắng.

" Ba, con không chấp nhận hôn sự này."

Vegas lên tiếng làm ba cùng chủ tịch Guntithanon bất ngờ, ánh mắt  chàng trai kia dường như hiện lên tia vui mừng nhưng cũng rất nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh đạm. Ông Gun đột nhiên ghé tai nói nhỏ với hắn.

" Con trai, ta chính là theo phe con, cố tình chọn cho con một chỗ dựa lớn để con phát triển sự nghiệp, không bị mẹ con chèn ép. Cớ sao con lại không theo phe ta ?"

" Con vốn dĩ không thích tình yêu ép buộc. Đi đến đây mục đích là để yên lòng ba."

Vegas nói đủ lớn để cho mọi người xung quanh nghe thấy, chủ tịch Guntithanon liền cảm thấy có chút không ổn, ông chính là không muốn mất một người tài như Vegas. Ai trong giới kinh tế mà chẳng biết Vegas Therapanyakul đã thất bại bao nhiêu lần khi gây dựng công ty cho riêng mình, nhiều đến mức mà kinh nghiệm của hắn có thể liệt vào danh sách kinh nghiệm của những vị chủ tịch lâu năm.

" Nếu con không thích thằng bé Sarawat thì ta vẫn còn Khai, thằng con cả của ta. Con thấy thế nào ? "

" Ba! P'Khai có người yêu rồi, hai người đó sắp đám cưới đến nơi rồi! "

Sarawat lên tiếng khó chịu, hết lôi anh vào rồi lại lôi anh trai của anh vào, hôn nhân là trò đùa sao? Anh đứng lên, tiện tay cầm lấy một chiếc chìa khóa, đi lướt qua Vegas khẽ gật đầu thay cho lời cảm ơn.

" Ba mẹ thua rồi, đừng cấm đoán con nữa."

"Sarawat!! Con đứng lại! Ta nói con đứng lại!"

"Chủ tich, ngài bình tĩnh, bình tĩnh."

"Ba, chủ tịch, tôi xin phép"

.

.

Tại khuôn viên Vegas vô tình nhìn thấy Sarawat đang ôm người vừa bị treo lơ lửng trên thanh sắt mà hắn nhìn thấy lúc nãy. Vegas như phần nào hiểu được chuyện gì đã diễn ra, hắn bước tới hai người kia, cúi đầu chào lịch sự.

" Cảm ơn cậu vì đã từ chối hôn sự này. Thật không biết phải hậu tạ thế nào!"

Nghe qua lời nói của Sarawat, hắn có thể đoán ra chàng trai này yêu cậu thanh niên trong lòng như thế nào. Là cưng nựng, là chiều chuộng, là báu vật. Vegas lắc đầu khẽ cười, hắn nhanh tay đưa cho anh một chiếc khăn lông mềm mại, nhẹ nhàng đáp lại.

" Cậu đâu có nhờ vả tôi chuyện gì, tôi chỉ là thấy chuyện bất thường mà suy xét, từ chối cuộc hôn nhân này. Người này là...?"

Sarawat đón nhận chiếc khăn từ tay Vegas, đưa lên khẽ lau khuôn mặt của người đang nằm trong lòng. Anh lau luôn cả những vệt máu từ những đường roi vô tâm kia. Vừa lau, anh vừa cau mày, vết thương dường như đã nhiễm trùng nhiều.

" Em ấy là Tine, là người tôi dùng cả cuộc đời để bảo vệ. Nếu không phiền, cậu có thể đi cùng tôi đưa em ấy đến bệnh viện không? "

" Tôi là Omega, cậu không khinh thường sao ?"

" Chẳng phải như nhau sao? Đều là con người cả. Nhìn khí chất của cậu, tôi thật không tin cậu là Omega."

Vegas chỉ nhếch mép cười rồi đi theo Sarawat vào chiếc xe Ferrari 812 Superfast màu đỏ nổi bật. Đương nhiên trước khi đi, hắn không quên báo một tiếng với ba của mình.

Chiếc xe nhanh chóng tiến thẳng tới bệnh viện, Vegas là người cầm lái, còn Sarawat cứ ôm Tine suốt, như thể sợ trân ái của mình sẽ biến mất, bị làm hại. Bỗng nhiên hắn nhớ tới Pete, lúc hắn ốm sốt, Pete cũng đã từng ôm hắn như vậy. Và chính hắn cũng đã từng ôm Pete như cách mà Sarawat ôm Tine vậy.

" Chúng ta, có thể làm bạn ? "

Tine nằm trong lòng Sarawat khẽ thều thào nói, giọng cậu nhẹ như lông ngỗng. Tine vẫn luôn mong muốn có một người bạn là Omega nhưng trớ trêu hay, lớp cậu học toàn Alpha, Beta. Ngày ngày, Tine bị khinh thường, đánh đập, bắt nạt không thương tiếc. Ngày mà anh xuất hiện cũng chính là ngày mà Tine được sống yên bình.

Vegas gật đầu nhẹ nhàng, dù gì có thêm một người bạn cùng là Omega, cùng thấu hiểu nhau cũng tốt. Tine khẽ cười, một nụ cười thật dễ mến.

.....................................................................................

Pete ngồi trong phòng thẫn thờ nhìn ra cảnh ngoài của sổ, khẽ vén tay áo của bản thân lên, trên cánh tay trắng như sứ có vô số vết cắt màu đỏ, một số còn đóng cả vảy. Cậu cầm một con dao lam cứa mạnh vào cánh tay của mình. Máu rỉ nhỏ từng giọt nhưng Pete không còn cảm nhận được đau đớn, có lẽ cậu đã quá quen với nỗi đau, nỗi đau thấu cả tâm can.

Pete chính là yêu Vegas, yêu từng tính cách, từng cử chỉ, từng lời nói. Khi cậu mới bước chân về nhà, Vegas đã không nói gì mà bước về phòng nhưng rất nhanh chóng căn phòng đó thuộc về cậu, còn Vegas thì bị đuổi ra nơi nhà kho ở.

Vào một ngày trời mưa, khi ba mẹ đi vắng hết, Vegas đi học, Pete đã lén vào nơi hắn ở, một căn phòng nhẹ nhàng, giản dị nhưng cũng rất đỗi ấm áp. Có lẽ do mùi Omega trong phòng của hắn đã khiến cậu phải tự thỏa mãn bản thân, và rồi bản thân cậu nhận ra Vegas chính là bạn đời của mình.

Những lần cậu gặp hắn trong nhà khi không có ba mẹ, Vegas rất đỗi dịu dàng với cậu, quan tâm cậu từng chút một. Nhưng 3 năm trước, khi Vegas bắt đầu thành lập công ty riêng, mẹ của cậu lập mưu hãm hại. Và từ đó, hắn lạnh lùng với cậu hơn hẳn, không còn sự quan tâm mà cũng chẳng còn sự yêu chiều.

Mặc kệ máu cứ rơi xuống sàn, mỗi lần có một vết cắt là một lần hắn lạnh lùng, thờ ơ với cậu. Pete nhẹ khép mi mắt, nằm đó mà hướng về bầu trời xanh thẳm kia. Chắc hiện tại, hắn đang cùng với người chồng tương lai của mình nói chuyện thật vui vẻ. Xem ra nếu tối nay không hành động thì thật không đáng mặt Alpha.

Nhưng Pete sợ, cậu sợ Vegas sẽ khinh thường cậu, ai lại đi yêu em ruột của mình bao giờ....

.

.

.

.

Vegas ngồi ngoài hành lang bệnh viện khẽ ôm bụng, chết tiệt, không biết mẹ hắn đã cho hắn ăn phải gì nữa, bà ta không đáng để hắn cậu gọi một tiếng "mẹ". Sarawat nhìn thấy cơ mặt của Vegas có chút khó coi, liền lo lắng khuyên bảo.

" Cậu mau đi khám đi, dù gì đây cũng là bệnh viện. "

Hắn gật đầu đứng dậy, bản thân cố đi đến phòng xét nghiệm. Không phải hắn bị giở trò đồi bại nên có thai chứ ? Omega có thể mang thai.....

nhưng...điều này thật khó tin, mang thai thì phải thèm ăn, nôn mửa chứ ? Có phải hắn suy nghĩ quá nhiều rồi hay không? Vegas bước vào phòng xét nghiệm, bản thân ngồi đợi bác sĩ để lấy máu. Ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, hắn biết nguyên do chứ, chắc hẳn mọi người nghĩ hắn là một Alpha.

" Mời bệnh nhân số 25."

Vegas bước vào phòng đợi nghe bác sĩ thông báo kết quả, làm ơn đi, bụng dạ hắn vốn tốt từ trước nay lại đau bụng thì thật kì lạ. Chắc chắn là ăn trúng phải thứ linh tinh, hắn mong rằng đó chỉ là ngộ độc thực phẩm nhẹ.

"Những tháng trước cậu có bị đau như thế này?"

"Nghĩ lại thì đúng thật có đau nhưng chỉ đau âm ỉ một chút rồi thôi. "

" Vậy thì đúng rồi, cậu yên tâm. Đó chính là khí tức trong người tụ lâu nên bị dồn nén mà đau. Chắc hẳn cậu không được thỏa mãn nhu cầu nên mới bị dồn nén như vậy. "

" Bác sĩ nói gì vậy, tôi là Omega, lẽ ra kì phát tình tới thì tôi mới như vậy chứ. Mà kể cũng lạ, bác sĩ xem thử xem tôi suốt 14 năm nay, chưa lần nào gặp phải kì phát tình và cũng chưa phải uống thuốc ức chế một lần nào cả. "

"Cậu nói gì lạ vậy? Cậu là Alpha thì sao có thể có kỳ phát tình ? Cậu chắc hẳn là đã gặp được bạn đời nên cố kìm nén. Giờ cậu cầm đơn thuốc này lấy thuốc, uống một chút sẽ bớt khí tức."

Sarawat ngồi trong phòng bệnh của Tine dồn nén chút đau thương, bảo bối của anh đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Sinh ra từ một gia đình khá giả nhưng số phận lại là một Omega nên chẳng thể giúp ba mẹ mình khẳng định quyền thế. Năm Tine 16 tuổi, cả nhà cậu gồm ba mẹ, người làm bị mưu sát bởi một băng cướp. Cậu do được anh giữ lại ở trường để sát trùng vết thương nên mới thoát chết. Hàng lông mày của Tine nhăn lại, cậu khẽ mở mắt nhìn Sarawat, mở giọng the thé.

"Sarawat, đau quá."

" Tine ngoan, có anh đây rồi. Ăn chút hoa quả, uống sữa sẽ không còn đau nữa. "

Anh đỡ Tine ngồi dựa vào lòng mình, đưa cho cậu hộp sữa nhưng cậu lại một mực không muốn uống, cậu nói bản thân mình chẳng còn sức lực mà dùng lực hút để uống sữa nữa. Sarawat nhanh chòng uống một ngụm sữa rồi cẩn thận truyền sang miệng Tine, anh không dùng lực quá mạnh vì sợ cậu mệt. Cậu mỉm cười dựa vào lòng anh, thật đáng yêu tựa thiên thần.

" Khỏe lại rồi ?"

Vegas không nói gì chỉ đưa từ giấy cho Sarawat xem, mặt anh  khẽ biến sắc một chút rồi cũng chỉ thở dài nhìn Tine.

" Chuyện gì vậy? Sao anh lại nhìn Tine như vậy? "

" Bảo bối, Vegas là một Alpha. Xem ra em không có bạn rồi."

"H..hả?"

" Tại sao bác sĩ lại nhầm lẫn như vậy ?"

" Là do thứ tự đăng kí chăng ?"

Vegas ngồi nghĩ một hồi như ngờ ngờ ra điều gì đó. *14 năm trước, khi đi khám xét nghiệm ABO, hắn chính là đăng kí tên mình trước nhưng người vào khám trước lại là Pete.

*Trong truyện việc xác định nhóm ABO đc tiến hành khi đứa trẻ từ 12 tuổi trở lên. Mọi hành vi xét nghiệm ABO trước độ tuổi đó đều đc coi là trái nhân đạo, trái pháp luật*

Ông trời đúng là trêu ngươi Vegas, cho hắn chịu nhục nhã 14 năm, giờ đây cho hắn rạng danh cả đời. Vegas đứng phắt dậy, nhận ra bản thân có điều cần làm liền chào Sarawat và Tine bắt Taxi trở về nhà.

.

.

.

.

Vegas khẽ bước chân lên phòng của cậu, vừa mở cửa, một thân hình như mèo con đang cuộn chăn kín mít hướng thẳng tới mắt hắn. Vegas ngồi bên thành giường khẽ ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu mà từ lâu hắn đã muốn cưng nựng, đặt những nụ hôn lên má cậu. Pete bỗng nhiên dùng tay bất ngờ kéo Vegas xuống.

Cậu cứ ngỡ mình đủ lực để đặt hắn nằm dưới thân mình nhưng....nhìn tình hình hiện tại đi, cậu lại bị hắn kéo giật lại, bắt phải ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt hắn. Pete xấu hổ, đỏ mặt tránh ánh mắt của Vegas, hắn khẽ cười đưa tay nắm lấy cằm cậu, ép cậu nhìn thẳng vào mắt.

" Nhìn em."

" Vegas, điều này hơi khó tin nhưng P'...P' yêu em."

" Chúng ta là anh em ruột mà....."

" Ừm..."

" Trừ phi anh là Omega."

" Tại sao ?"

" Hai Omega yêu nhau thì chẳng có gì đáng ngại cả."

"...Mai anh sẽ tới viện..."

" Bé ngốc."

Vegas bất ngờ áp lên môi Pete một nụ hôn sâu, cậu cố gắng mở miệng trước để dành thế thượng phong nhưng lại nhanh chóng bị hắn bắt lấy, lưỡi hắn càn quét khoang miệng Pete khiến dịch vị của cậu theo khóe miệng mà chảy xuống. Nhận ra người kia dường như sắp hết sinh khí, hắn mới buông cậu ra, cậu không chiếm được thế chủ động liền đỏ mặt, ngượng nghịu giấu mặt mình trong ngực của hắn.

" Em muốn bên trong hay anh bên trong ? "

" Đương nhiên là em bên trong rồi."

" Nhưng em là O..."

" Em là Alpha! "

Ngắt lời Pete thành công, hắn liền cúi đầu vào hõm cổ anh để lại những dấu hickey nóng bỏng, bàn tay luồn vào sau lớp áo mỏng khẽ lướt nhẹ qua đầu nhũ của cậu mà xoa nắn. Pete nghe vậy mà hãi hùng, xem ra từ trước đến giờ, cậu luôn dự cảm đúng.

Bản thân cậu là một Omega, suốt 14 năm nay, cứ ba tháng 1 lần, cậu phải chịu đựng những đợt phát tình, may mắn thay cậu có mua thuốc ức chế. Cậu tính đã nói cho gia đình biết nhưng không ai để cậu mở lời cả, ba mẹ thì đi suốt, Vegas một tuần thì chỉ ở nhà chơi với cậu 30 phút. Đến lớp nhìn cậu bạn lớp kế bên cũng là một Omega bị bắt nạt khiến Pete cảm thấy sợ hãi.

" Em biết từ khi nào ?"

" Lần thứ ba phát tình, khi bị một Beta đuổi theo."

" Có bị sao không ?"_ Vegas dừng lại ngước lên nhìn cậu, tay không quên ngắt nụ hoa của nhạy cảm kia.

" A...a..nhẹ thôi, em chạy về nhà kịp..."

Vegas chính thức ngưng lại mọi hoạt động, xem ra cậu đã nhớ hết kí ức xưa từ lâu rồi. Có thể, cậu sợ bản thân mình sẽ bị giết nếu như nói ra sự thật rằng bản thân là Omega. Hắn dùng tay khẽ cởi áo của cậu ra nhưng nhanh chóng bị Pete ngăn lại.

" Để hai tháng nữa được không ? Hay tiếp tục mà không cởi áo có được không ?"

Hắn không thèm nghe theo cậu, một mực cởi áo của người kia ra. Và rồi...cánh tay trái chằng chịt vết cắt ngay lập tức thu hút sự chú ý của Vegas. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, cúi xuống nhìn chăm chăm vào cánh tay cậu.

" Bị làm sao đây?!"

" Không có gì cả..."

" Nói!"

" Do anh lạnh nhạt với em..."

Nghe đến đây Vegas hạ lửa giận xoa đầu cậu, tại sao hắn lại có một cục cưng ngốc tự hành hạ bản thân thế này cơ chứ ? Hắn đặt một nụ hôn lên trán cậu, khẽ xoay người ôm cậu nằm xuống, ôm cậu thật chặt. Pete khẽ nhúc nhích, đỏ chín mặt mà hỏi :

" Không...không tiếp tục sao ?"

" Đợi đến lúc em hoàn toàn thuộc về anh, cánh tay lành lại. Anh sẽ ăn cả vốn lẫn lời."

Pete dụi đầu vào lồng ngực hắn, trái tim cậu cứ đập liên hồi. Cậu khẽ nhắm mắt dần dần nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của người kia.

.

.

.

.

" Vegas, tên khốn nhà mày! Mày dám bày mưu tính kế lên giường với anh trai mày sao!? Đồ súc vật, đĩ điếm, đừng nghĩ mày làm thế thì tao sẽ chấp nhận mày!!!"

Mẹ hắn giận dữ khi nhìn thấy hắn đang ôm chặt Pete mà ngủ, bà ta nhanh chóng đi xuống phòng khách, không quên lừơm hắn một cái. Pete bị đánh thức liền cáu giận chui tọt vào trong chăn, quay đầu sang hướng khác thể hiện sự bực bội.

Vegas mở mắt nhướng mày nhìn người đàn bà mà hắn gọi bằng mẹ kia, hẳn giờ đây bà ta chỉ muốn giết chết hắn. Vegas khẽ buông cục cưng nhỏ của mình, chỉnh đốn lại trang phục, nghiễm nghệ cao đầu mà bước xuống.

Mặt đối mặt.

.

.

.

" Mày...mau cút ngay khỏi đây!"

" Bà lấy quyền gì mà đuổi tôi ? "

" Đuổi Alpha mới có tội, còn đuổi một Omega như mày thì chẳng luật pháp nào cấm cả. Hay mày muốn bị bán vào Bar ? Tạo một cái hoàn cảnh để cưa cẩm các Alpha khác ?"

Từng lời mà bà ta nói ra khiến Vegas như muốn nổi điên, hắn chính là nhịn, là nhẫn. Hắn nhìn bà ta rồi nhìn xung quanh căn nhà này. Đôi chân hắn thoăn thoắt đi về phía cửa, không quên nhếch môi khinh bỉ.

" Tôi đi, thật không dám tin bà lại làm thế với con ruột của mình."

............................................................................

Từ lúc Vegas bỏ đi, Pete dường như phát điên, cậu liên tục chỉ tay vào bà Therapanyakul luôn miệng lặp đi lặp lại một câu ' kẻ giết người ' khiến ba mẹ không khỏi lo lắng. Nhất là mẹ của Vegas, bà ta luôn lo sợ cậu đã đến lúc nhớ lại những kí ức xưa kia. Pete thi thoảng còn túm lấy bà ta mà lớn tiếng hỏi tìm Vegas. Cậu dường như mất kiểm soát, đến độ phải có người lao vào dùng súng điện khiến cậu ngất đi.

" Bà thấy hậu quả của mình chưa!!? Lẽ rằng Pete có thể sống bình thường nếu bà chịu nhẫn nại thuyết phục bà nó để nhận nuôi thằng bé. Giờ bà nhìn đi, bà biến nó thành thứ gì rồi ?!"

" Ông nghĩ bản thân mình không phải chịu trách nhiệm sao? Không phải ông cũng muốn con mình là một Alpha sao ? Bây giờ còn đứng đó đổ hết trách nhiệm cho tôi!!!?"

" Tôi hỏi bà, bà của Pete hiện đang ở đâu ? Bà giấu dì ấy ở đâu rồi ?"

" Bà ta xuống gặp Diêm Vương lâu rồi. Ông nghĩ tôi để bà ta sống sao ? Tôi không có ngu!!"

" Bà...bà chính là ngu dốt!!! Bà lừa tôi đi công tác 5 năm để rồi khi tôi trở về thì gia đình dường như bị đảo loạn. Con trai ruột của tôi thì không được học hành tử tế, từ miếng ăn, đến bộ quần áo đều là đồ thừa của người khác. Bà có phải là người sinh ra nó không vậy ?"

" Nó...chính là con của gia tộc Sumettikul"

" Bà...bà nói gì!? "

" Tôi nói Vegas là con ruột của Sumettikul, con chúng ta - Takhun - hiện tại đang sống một cuộc đời sung sướng ở đó. Thế nào, bất ngờ lắm phải không ?"

" Tại sao...bà có được con của gia tộc Sumettikul ?"

" Tráo con, không phải dễ hơn sao ? Hồi mới sinh ra đứa con, tôi đã mạo hiểm thử nghiệm máu của nó và kết quả là một Omega, tôi thấy con của gia tộc Sumettikul tỏa ra khí chất ngời ngời của Alpha nên liền tráo nó. Ai mà ngờ, nó cũng là một Omega  chứ ?"

" Bà câm ngay cho tôi!!! Con tôi..suốt 20 năm nay tôi một lần cũng chưa nhìn thấy mặt nó. Nếu đứa con ruột mà trở về, nó tuyệt sẽ hận bà, không nhận bà làm mẹ!"

" Tôi mặc kệ, chỉ cần con tôi là Alpha là được!"

...................................................................

Một cuộn băng ghi âm làm sáng tỏ hết mọi chuyện, ngài Gun đã cho mời gia tộc Sumettikul đến, tìm Vegas trở về, cũng như thêm cả cảnh sát để chứng kiến cuộn băng này, có cả gia tộc Guntithanon tới góp vui. Ngài Gun luôn đối đầu với vợ của mình, ông chẳng muốn kết cục thành ra như vậy nhưng là do bà ta ép ông, hành hạ, phân biệt đối xử. Cảnh sát ngay lập tức bắt bà ta đi, trước khi bị đưa lên xe cảnh sát, bà ta không ngừng gào lên như một kẻ điên.

" Các người mau bỏ ta ra, ta là Alpha, là Alpha có biết không ? Mau thả ta ra!!!!"

Gia tộc Sumettikul đồng ý nhận nuôi Tay - đứa bé đáng thương bị tráo đổi của gia tộc Therapanyakul. Đồng thời cũng đón con trai họ là Vegas trở về với gia đình.

Biết bao nhiều tuyến lệ đã phải đổ, ông Gun không dám nhìn mặt con trai Tay của mình, chỉ biết đứng đó chúc thằng bé sống tốt, sống khỏe. Vài hôm sau đó thì ông cũng lên chùa niệm kinh theo Phật. Còn Vegas vẫn luôn túc trực bên cạnh Pete, cẩn thận mà chăm sóc cậu.

" Vegas...là đồ vô tâm, để Pete ở nhà một mình."

" Cục cưng, anh xin lỗi mà. Mau lại đây anh ôm nào."

Pete, Anh yêu em, yêu từng khoảnh khắc của em.

Em quên hết tất cả, em không hề nhớ anh là ai.

Nhưng đừng lo, em là của anh, em chỉ cần nhớ vậy là đủ.

Trong tâm trí em, chỉ cần có anh là đủ rồi.

Anh sẽ chiếm trọn toàn bộ từ thân thể đến tâm trí em.

And I'll consume you....

END.

.................................................................................

Một món quà nhỏ gửi tặng mí bà nhân 1 ngày đặc biệt❄️

Facebook tui nè kb muốn tâm sự j cứ ib nhen: ANTHEA THERAPANYAKUL

BIBLEBUILD💙🤟🏻❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro