Chương 7: INTO YOUR WORLD - BƯỚC VÀO THẾ GIỚI CỦA EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning!!
Có đề cập đến tấn công tình dục, tra tấn, bạo lực, máu me.
.
.
"Is there a bone in my body that's not weak for you?"

"Có chiếc xương nào trong cơ thể tôi không yếu đuối trước em?"

.
.
.
.
.

Vegas
Vegas nhả khói khi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Một bức tượng thiên thần được đặt ngay ngắn bên cạnh với đôi cánh dang rộng hoàn toàn, bộ lông màu xám xù lên và lộn xộn, chiếc áo choàng màu nâu xám gần như rơi khỏi vai thiên thần, bức tượng trông gần như là thật chứ không phải chỉ là đá và đất sét thông thường.

Làm cách nào mà một thiên thần có thể giết một người? Hắn nghĩ mặc dù tâm trí hắn không dừng ở đó quá lâu khi nó lang thang trở lại về Pete, và làm thế nào mà người phía sau có thể tác động đến hắn với những cảm xúc và phản ứng xa lạ mà hắn chưa từng nghĩ sẽ xảy đến với mình.

Hắn không biết điều gì đã xâm chiếm hắn ở buổi đấu giá ngày hôm đó. Tại sao hắn lại để con quỷ trong mình nắm quyền kiểm soát. Suy nghĩ về việc ai đó chạm vào Pete khiến hắn phát điên. Phát điên đến mức hoang dại và muốn giết người. Và đó là kết cục của gã vệ sĩ cao lớn. Cái chết. Không ai được phép chạm vào Pete, không ai ngoại trừ hắn. Và sự thật là hắn có thể ngửi thấy mùi của gã vệ sĩ lởn vởn quanh Pete khiến hắn mất kiểm soát.

Pete có phần mới mẻ đối với hắn, điều hắn không quen thuộc nhưng lại đánh thức sự tò mò trong hắn. Vegas khao khát Pete không chỉ là tình dục, hắn muốn chiếm trọn em, mọi thứ của Pete mà hắn có thể nắm giữ. Em khác biệt và khơi lên hứng thú của hắn. Hắn thậm chí còn thấy thích thú, làm thế nào mà Pete có thể khiến hắn bình tĩnh rồi sau đó cũng lại khiến hắn trở nên điên loạn ngay tức khắc. Hắn thích cách Pete có thể dập tắt hàng trăm cơn bão dữ dội đang ngập tràn tâm trí hắn, cách em có thể thuần hóa con quái vật hoang dại trong hắn, cách đôi mắt em có thể làm dịu đi phần phi nhân tính trong hắn, cách sự hiện diện của em có thể ru yên con quỷ trong hắn. Và cảm xúc này quá lạ lẫm với Vegas nhưng hắn vẫn muốn nhiều hơn. Như thể Pete giữ chặt cổ hắn, em có thể khiến hắn trở nên trọn vẹn cũng có thể khiến hắn vỡ tan thành từng mảnh chỉ trong tích tắc bằng một cái búng tay. Em khinh miệt hắn, đó là điều chắc chắn, nhưng hắn vẫn muốn có được em cho dù có thế nào, và ồ, hắn muốn tất cả của em bất kể hậu quả có ra sao.

Vegas ấn mạnh điếu thuốc xuống gạt tàn, uể oải bước ra khỏi phòng. Các vệ sĩ cúi đầu khi hắn đi dọc hành lang, hắn nhìn họ với một nụ cười tự mãn nở trên môi. Cánh cửa kim loại đồ sộ mở ra trước mặt dẫn hắn đến một cầu thang dài dẫn xuống tầng hầm. Tiếng bước chân vang vọng lại khi hắn bước xuống, hắn có thể nghe được tiếng va vào nhau của dây xích và tiếng rên rỉ ngay bên dưới. Ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn huỳnh quang nhỏ chào đón hắn khi hắn nhìn gã đàn ông phía sau song sắt. Già nua và đang chảy máu.

Mùi mồ hôi, máu và dây xích rỉ sét phảng phất trong không khí. Ba vệ sĩ của Chính gia đứng ở trong góc, với Pete. Ah, Pete. Vegas lạnh lùng nhìn em khi hắn đi ngang qua. Băng vải quấn quanh cơ thể em dưới lớp đồng phục. Đôi mắt Pete nhanh chóng cụp xuống khi Vegas cố bắt lấy ánh mắt của em và hắn yêu điều đó, làm thế nào mà Pete lại trở nên phục tùng như vậy khi ở bên hắn.

Vegas kéo một chiếc ghế kim loại qua phòng. Tiếng kim loại va vào sàn gạch vang vọng đến bốn góc của tầng hầm rỗng tạo ra một âm thanh chói tai khi hắn đặt nó trước mặt lão già; tay và chân bị khóa bằng những sợi xích rỉ sét.

"Xin hãy để tôi đi." Gã đàn ông cầu xin. Những sợi xích lủng lẳng khi gã ta di chuyển. Khuôn mặt của gã đàn ông đầy vết bầm tím và máu. Khắp người gã là những vết rạch đỏ au, tươi mới, sâu và nằm rải rác trên thân. Những sợi tóc dày rơi xuống vầng trán đẫm máu của gã. Mặt và ngực bị bầm tím nghiêm trọng với những vết cắt nham nhở. Vegas rất ấn tượng khi người đàn ông vẫn còn tỉnh táo.

"Tao là người đặt câu hỏi, mày trả lời tao." Vegas bình tĩnh nói khi ngồi trên ghế, vắt một chân lên đầu gối trong khi cánh tay phải đặt lên tay vịn.

"Cậu muốn gì?!" Gã đàn ông là rít lên the thé, giọng gã xâm chiếm không gian nhỏ thoáng mát của tầng hầm trong khi cố gắng mạnh mẽ di chuyển cánh tay của mình khỏi xiềng xích. Và không có bất kỳ gợi ý hay cảnh báo nào, Vegas sau đó đá mạnh vào thân của gã đàn ông đến nỗi cơ thể của gã lắc lư như một chiếc túi đấm bốc, khiến gã đàn ông nặng nhọc thở ra.

"Tao nói rồi, tao mới là người đặt câu hỏi." Vegas nói một cách chắc nịch, đôi mắt trừng trừng, hàm ý truyền đạt sự uy quyền và quyền lực trong từng câu chữ, khiến cả căn phòng yên lặng đến rợn người, chỉ có thể nghe thấy tiếng ho của gã đàn ông bị tra tấn.

Vegas đứng dậy, tiếng bước chân vang vọng khi hắn đi thẳng đến chiếc bàn bên trái căn phòng. Ở đó đặt các loại kéo khổng lồ và kéo tỉa lông gia cầm. Hắn nhìn nó một cách chắc chắn, thậm chí còn thán phục, khi hắn ấy lướt ngón tay nhẹ nhàng trên các dụng cụ bằng kim loại cho đến khi có thứ gì đó thu hút sự chú ý của hắn. Một chiếc kéo tỉa cành. Hắn cầm nó lên, xem xét lưỡi kéo dài của chiếc kéo khổng lồ và cách nó tỏa sáng dưới ánh sáng lờ mờ của căn phòng. Một nụ cười xấu xa hình thành trên môi hắn, sự phấn khích sôi sục trong máu anh.

"Xin đừng." Gã đàn ông cầu xin như thể gã ta đã biết chuyện gì sẽ xảy ra.

"Một câu trả lời sai sẽ khiến mày mất một ngón tay." Vegas nói với một giọng đe dọa trầm thấp, ánh nhìn không rời vết cắt. Đôi mắt hắn lấp lánh để phòng, một nụ cười nhỏ nở trên môi hắn. "Game?" Hắn cười khúc khích, một nụ cười nhếch mép kéo dài trên khóe môi, đôi mắt khắc nghiệt nhìn thẳng vào người đàn ông. Nỗi sợ hãi cơ hồ phá hủy gã đàn ông. Gã có thể cảm thấy nó ở khắp mọi nơi, sự dữ dội và nguy hiểm. Gã rất chắc chắn, ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, gã biết mình sẽ không thể sống sót ra khỏi tầng hầm này.

Một tiếng hét lớn bao trùm căn phòng. Mồ hôi và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của người đàn ông, tiếng khóc thảm thiết và hơi thở nặng nhọc của gã vang vọng khi gã cố gắng hít thở cái nóng đặc quánh của không khí. Gã không biết nỗi đau đến từ đâu nữa. Gã chớp mắt một lần, hai lần khi nhìn xuống và thấy ngón chân út của mình đã rời khỏi bàn chân trái. Máu tươi chảy ra. Cơ thể gã nhũn đi trước cảnh tượng đó, cơn đau kinh khủng lan ra khắp nơi.

"Tao sẽ hỏi lại mày." Vegas cảnh báo khi hắn ngồi xổm trên sàn, gấu áo chạm đất. "Ông chủ của mày đâu?" Hắn gầm gừ, đôi mắt đen tối của kẻ săn mồi ngước nhìn gã.

"Tôi không biết." Gã đàn ông đã khóc. Gã đập và đá khi Vegas đặt lưỡi cắt gần ngón chân bên cạnh của gã. Sau đó, gã cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại chạm vào da mình, theo sau là một cơn đau thấu xương chạy khắp cơ thể. Gã có thể cảm nhận được từng hành động mà Vegas đã làm. Vết cắt xuyên qua cơ bắp của gã, tiếng xương gãy, nỗi đau sâu thẳm và tươi mới ngự trị trong từng tế bào. Sự tra tấn từ từ khiến tất cả những gì gã có thể làm là la hét. Giọng gã khản đặc, bụng sôi ùng ục và lộn nhào, huyết quản nóng cháy. Gã hét mãi hét mãi mong mọi chuyện kết thúc.

"Mày biết là tao không có thời gian cho những chuyện nhảm nhí mà phải không?" Vegas càu nhàu, đôi mắt trở nên tối hơn, hung dữ hơn khi gã đàn ông sử dụng hết sự kiên nhẫn mà hắn có, và ồ hắn không còn nhiều nữa. Vegas đặt lưỡi cắt gần chân gã đàn ông một lần nữa, gã đàn ông tội nghiệp bắt đầu chiến đấu và đá một lần nữa mặc dù gã ta biết rằng dây xích ở chân gã thậm chí không cho phép gã nhấc nó lên vài inch và tất cả những gì gã có thể làm là la hét vô ích và vùng vẫy khi kim loại chạm vào da.

"Tôi đang nói sự thật. Tôi thực sự không biết." Gã đàn ông khóc, từng chữ như xé toạc cổ họng để bật ra, máu và mồ hôi chảy dài trên mặt xuống cổ. "Tôi chỉ tài trợ cho hắn ta bằng cách mở các cuộc đấu giá, nhưng tôi thực sự không biết vị trí của hắn." Giọng gã khàn khàn, tuyệt vọng và điều duy nhất gã có thể cảm thấy là đau đớn, ở đầu, cánh tay, ngực, bàn chân, khắp mọi nơi. Một nỗi đau mà cả đời gã chưa bao giờ trải qua đến khiến gã phát điên. Một tiếng khóc lớn lại bật ra từ cổ họng gã một lần nữa.

Tất cả những người trong tầng hầm thậm chí không dám nhìn. Họ có thể cảm nhận được nỗi đau, họ chỉ muốn bịt tai lại để không phải nghe thấy tiếng kêu, tiếng van xin thảm thiết của gã đàn ông. Nhưng Pete thì không. Em chỉ đứng đó, từ trong góc phòng nhìn về bàn chân đang rỉ máu của gã đàn ông. Ngón chân tiếp theo nào sẽ lăn trên sàn, máu đặc lại trên lưỡi kéo và chậm rãi lan ra phía dưới, bóng tối thậm chí còn làm tầng hầm trở nên tối hơn nữa, và Vegas. Em có thể nhìn thấy hắn một cách rõ ràng, đôi mắt hắn lấp lánh ra sao khi hắn làm điều đó. Hắn thích thú, hưng phấn vì hành động này; Pete có thể cảm thấy nó qua huyết quản của mình. Cơn ớn lạnh chạy khắp da thịt em. Tim em đập hơi mạnh và gần như ngừng đập khi Vegas đứng dậy và nhìn thẳng vào em. Ánh mắt sắc bén bắt gặp em. Pete nín thở.

Chạy.

Tất cả các giác quan như gào lên với em.

Chạy, Pete.

Nhưng em chỉ đứng đó. Nhìn vào Vegas. Sợ hãi nhưng em muốn xem thêm. Cứ như thể em bị mê hoặc, bị đóng băng trên tại chỗ, khách quan mà nói em bị mê hoặc chỉ đơn thuần bởi Vegas, ngay cả lúc này khi máu chảy xuống hai tay hắn và trên chiếc kéo với một vệt đỏ nhẹ trên mặt, đôi mắt đen như đại dương vào ban đêm với nỗi sợ hãi rằng có thứ gì đó ở đó bên dưới bóng tối, chực chờ nuốt chửng bạn. Mọi thứ hắn làm đều được thiết kế để dụ dỗ con mồi, thèm thuồng hắn, khao khát hắn cho đến khi hắn là người kết thúc bằng việc nuốt chửng con mồi. Em có thể cảm nhận được cơ thể mình đang phản ứng vì ánh mắt mạnh mẽ của Vegas, em có thể cảm nhận được điều đó một cách từ từ. Hơi ấm bên trong em, lan tỏa mạnh mẽ trong mạch máu, và trước khi bất cứ điều gì có thể xảy ra, Pete tự buông tha cho bản thân. Em vội vã chạy lên cầu thang khi tiếng khóc khàn khàn của người đàn ông lại vang vọng bên tai em.


Pete
Tôi đi lên cầu thang, gần như là chạy. Tôi đã có thể cảm nhận được cảm giác bỏng rát lan khắp da mình, trườn sâu hơn xuống bên dưới da, từ từ lớn dần lên. Cảm giác ấm áp di chuyển rất chậm khiến tôi cảm nhận được từng chút một của nó, đảm bảo chắc chắn rằng tôi biết được nó ở đó, đe dọa nuốt chửng toàn bộ cơ thể tôi. Tôi bắt đầu thở hổn hển, đôi chân mỏi dần. Tôi cố hít một hơi thật sâu để loại bỏ Vegas khỏi đầu, để đánh lạc hướng bộ não của tôi khỏi việc nhớ lại cách những ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng lướt dọc cây kéo bằng kim loại. Cách hắn giữ chặt xiềng xích khi nhìn xuyên thấu gã đàn ông. Cách đôi mắt của hắn lóe lên bởi mỗi tiếng hét. Cách nụ cười khẽ nở trên khóe môi khi hắn nhìn khuôn mặt đầy máu và đau đớn của gã đàn ông bị tra tấn. Tôi có thể nhớ từng chi tiết, từng việc nhỏ mà Vegas đã làm và nó gây ra cảm giác kỳ lạ trong tôi.

Tôi hít một hơi dài đều đặn, cảm giác ngứa ran chạy khắp cơ thể xuống đến chân. Những ngón tay thon dài của hắn hiện lên trong đầu tôi mỗi khi tôi nhắm mắt lại. Cơ thể tôi khao khát nó, muốn cảm nhận nó trên da tôi một lần nữa, cảm giác lạnh lẽo của những chiếc nhẫn trên mỗi bàn tay của hắn khi nó lướt xuống phía sau lưng. Dường như cảm giác đó vẫn còn phiêu đãng trong tôi, cách bàn tay hắn chu du khắp cơ thể tôi một cách nguy hiểm, cách miệng hắn ngấu nghiến từng phần da thịt của tôi, cách răng hắn sượt qua quai hàm và cắn vào môi tôi, tôi vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ, mọi dấu vết hắn ghi vào tôi; cơ thể tôi nhớ rõ hắn.

"Cậu thực sự là một Omega."

Tôi giật mình mở bừng mắt. James đứng ở góc gần cầu thang. Đôi mắt xám tro mở to kinh ngạc. Và ngay khi mắt chúng tôi gặp nhau, màu sắc thay đổi. Nó trở nên tối hơn, loé sáng, thèm khát khi gã hít một hơi thật sâu mùi hương của tôi.

Tôi lùi lại vài bước, tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn thoát ra ngoài. Nỗi sợ hãi bùng nổ lan khắp người tôi, cổ họng tôi tắc nghẹn lại khiến tôi khó thở hơn trong khi tôi đang cố gắng hết sức để kiểm soát pheromone của mình và chịu đựng cơn đau chồng chất trong dạ dày.

"Cậu là một Omega." Gã lặp lại, bước chậm vài bước về phía tôi, đôi mắt đói khát không rời khỏi cơ thể tôi. Tôi rùng mình khi tiếng bước chân của gã ngày càng gần, tôi không thể di chuyển.

Mình có thể đánh gục không? Tôi nghĩ.

Toàn bộ cơ thể tôi vẫn còn đau nhức từ trận chiến trước, vết thương trên đùi phải tôi vẫn còn mới, cộng thêm vào đó là xương sườn bị gãy và bây giờ đang phải trải qua kỳ phát tình nghe có vẻ như rất không hấp dẫn đối với tôi. Chết tiệt, tôi thực sự rất đau. Tôi vừa định chạy trốn thì gã đã chộp lấy vai trái của tôi trước và đẩy mạnh tôi vào tường. Cơn đau dữ dội ập thẳng vào lưng tôi, tôi ho khi những ngón tay gã tìm thấy cổ họng tôi, nắm chặt và bóp mạnh, tôi có thể cảm nhận được móng tay gã cắm sâu vào da tôi. Tôi không thở được.

"Cậu có mùi thật ngọt ngào." Gã thì thầm. Mặt dán sát vào tôi, hơi thở nóng hổi phả vào cổ tôi. Tôi vùng vẫy, cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng cơ thể to lớn của gã thậm chí không nhúc nhích, gã càng siết chặt cổ tôi hơn. Tôi thở hổn hển, phổi tôi van xin không khí để thở, toàn bộ cơ thể gã áp vào người tôi, ghì chặt tôi vào tường. Bàn tay còn lại của gã luồn vào bên dưới áo sơ mi của tôi, lòng bàn tay lạnh giá lướt trên bụng rồi vòng quanh eo tôi và tôi có thể cảm nhận được đôi môi ấm áp của gã đang cắn mút vai tôi.

"Không." một từ duy nhất thoát ra khỏi miệng tôi khi tôi thở hổn hển. Toàn thân tôi đau nhức, tôi cảm thấy như phổi mình sắp nổ tung vì ngạt thở, và cảm nhận được bàn tay của James trên cơ thể đang đau đớn không chịu nổi của tôi.

"Làm ơn dừng lại." Tôi vừa cầu xin vừa đẩy gã ra, mọi cơ bắp trên cơ thể tôi kêu lên đau đớn nhưng tôi không thể quan tâm. Tôi tiếp tục đẩy gã ra, nỗ lực quá mức khiến cơ thể tôi thậm chí không thể chịu đựng được nữa chỉ để thoát khỏi. Tôi muốn thoát khỏi sự đụng chạm của gã, tôi không muốn cảm nhận miệng gã trên da tôi, tôi không muốn bàn tay gã đặt trên lưng tôi. Tôi không muốn đôi môi của gã trên cổ mình cũng như những ngón tay của gã luồn vào bên dưới áo sơ mi của tôi.

"Hãy để tôi đi." Tôi lại khóc khi những ngón tay của gã thọc sâu hơn vào cổ họng tôi, tôi nhắm chặt mắt lại khi cảm nhận bàn tay kia của gã di chuyển dọc sống lưng và luồn vào trong quần tôi khi ấn mạnh tôi sát vào cơ thể gã.

"Không, làm ơn." Tôi đã khóc. Cơn đau thiêu đốt toàn bộ cơ thể tôi, bàn gã ta để lại dấu vết ghê tởm trên da tôi.

Tôi xoay người một lần nữa, thở hổn hển, các ngón tay trắng bệch của tôi cố gắng gỡ tay gã ra khỏi cổ mình, mắt tôi mở to khi một cơn đau xuyên thấu khắp cơ thể khi gã cắn vào xương quai xanh của tôi. Đau. Tôi muốn hét lên vì đau, nhưng tôi không thể tìm thấy giọng nói của mình vì bị gãy siết chặt cổ.

Tôi đang dùng tay đẩy gã ra thì một người to lớn đột nhiên kéo gã ra khỏi người tôi. Tôi ho, thở dốc khi cố gắng hít thật nhiều không khí cần thiết trong khi bám vào chiếc bàn gần đó để ngăn cơ thể mình ngã xuống hoàn toàn. Sau đó tôi nhìn lên và thấy Nop đang đè James xuống rồi anh ra hiệu cho tôi đi vào trong phòng phía sau lưng.

Sau khi đóng cửa lại, trượt xuống sàn, tôi mới nhận ra rằng mình đang khóc; mặt, má và cổ tôi đẫm nước mắt và tay tôi thì run rẩy. Toàn thân tôi đang run lên. Tôi bò lên chiếc giường lớn, quấn tấm ga quanh người và ôm chặt lấy mình. Và tôi không biết bao lâu, tôi cứ nằm như vậy trong vài phút cũng có thể là hàng giờ, hít hà mùi của Vegas từ trong chăn. Bằng cách nào đó nó đã xoa dịu tôi.

"Pete, em không sao chứ?"

Một giọng nói sắc bén buộc tôi trở lại thực tại. Tôi chớp mắt hai lần khi tầm nhìn của tôi tập trung vào người đàn ông trước mặt tôi. Bàn tay hắn áp nhẹ lên má tôi, giọng nói nhẹ nhàng thể hiện sự quan tâm, đôi mắt lo lắng tìm kiếm tôi.

"Em có ổn không?" hắn lặp lại khiến tôi nhìn hắn nhưng không hiểu sao tôi không thể tập trung và mắt tôi mờ đi. Ôi, tôi lại khóc rồi. Chết tiệt.

"Nhìn tôi, Pete." Hắn ra lệnh và cơ thể tôi ngay lập tức tuân theo. Và khi ánh mắt của chúng tôi gặp nhau, ánh mắt của hắn chuyển sang một thứ gì đó đen tối hơn, đó là điềm báo hắn đang phát điên. Miệng hắn mím lại thành một đường dữ tợn, quai hàm căng ra, hắn định đứng dậy và rời đi, có lẽ là đi gặp James, tôi không biết, nhưng tôi nhanh chóng nắm lấy tay hắn. Và tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng tôi đã kéo hắn lại gần. Hắn không đẩy tôi ra và thậm chí còn cố gắng di chuyển. Tôi không buông bàn tay ấm áp của hắn ra trong khi tựa đầu vào bờ vai rộng, mũi tôi áp vào gáy hắn.

"Tôi không sao." Tôi thì thầm với chính mình nhiều hơn là với hắn. Tôi rúc gần vào người hắn hơn, hít hà mùi hương của hắn, để nó xâm chiếm mọi giác quan của mình khi tôi nhắm mắt lại. Tôi biết Vegas đã lâu, theo dõi anh ấy từ trước, trải qua nhiều năm làm vệ sĩ, tôi sợ hắn vì sự hiện diện của hắn luôn khiến tôi hoảng loạn và sợ hãi nhưng bây giờ, đây là lần đầu tiên mùi hương của hắn khiến tôi bình tĩnh lại .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro