Chương 9: MATE - BẠN ĐỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"I"ll worship like a dog at the shrine of your lies".

"Tôi sẽ tôn sùng như một chú chó ngoan đạo dưới chân điện thờ gian dối của em."

.
.
.
.
.

Vegas
"Gã ta đâu?" Vegas trầm giọng hỏi, nhấm nháp ly rượu khi ngồi trên chiếc trường kỷ bọc da màu gụ khổng lồ, nhìn thẳng vào Nop đang đứng cạnh cửa.

"Tôi đã để gã trốn thoát, thưa sir. Hai vệ sĩ từ Chính gia đã đến hiện trường." Nop giải thích với giọng đều đều trong khi nhìn Vegas với vẻ mặt ngột ngạt. Vegas nhấp một ngụm rượu đắt tiền trước khi đặt chiếc ly lên trên chiếc bàn ở giữa, tạo ra một tiếng leng keng nhẹ khi đáy ly chạm vào mặt pha lê.

"Escaped, huh? - Trốn thoát, huh?" Vegas thì thầm với vẻ nhìn thấu. Khuôn mặt hắn nghiêm túc đanh lại, đôi mắt vô cảm nhưng lạnh lùng. "What a lucky bastard. - Thật là một tên khốn may mắn." Hắn khoanh tay nói. Một sự im lặng kéo dài bao trùm căn phòng. Sự im lặng nặng nề, chói tai như nuốt chửng, che mờ bầu không khí gây ra cảm giác ngột ngạt khó thở.

Vegas đứng dậy, một lần nữa cầm lấy chiếc ly trên tay, uể oải bước về phía Nop, người thậm chí còn không di chuyển khi đợi Sếp mình bước đến gần.

"Tìm gã, Nop." Vegas nói, đặt một tay lên bờ vai cứng nhắc của người vệ sĩ. "Tôi muốn là người giết gã." Hắn tiếp tục, mắt ánh lên vẻ phấn khích khi đưa cho Nop ly rượu và chậm rãi nở một nụ cười nhếch mép. Vì một số lý do, Vegas không cảm thấy tức giận về tin tức đó, hắn cảm thấy bình tĩnh, thậm chí phấn khích -- đó là cảm giác rất hoài cổ đối với Vegas. Hắn không nhớ lần cuối cùng mình cảm thấy như thế này là khi nào, nhưng hắn biết rằng đây là cảm giác nên có, sự yên tĩnh, cô đơn nhưng đầy thoải mái. Có phải vì cuối cùng hắn cũng đã có được em? Hắn không thực sự biết chính xác đó là cảm xúc gì nữa.

Hắn ra hiệu cho Nop rời đi và người vệ sĩ lịch sự chấp hành, khẽ cúi đầu chào trước khi đi, để Vegas ở lại một mình trong phòng với những suy nghĩ thích thú về cách Pete có thể khiến hắn cảm nhận được những cảm xúc mà hắn đã quên từ lâu. Ngạc nhiên vì nó vẫn ở đó, chờ đợi thời điểm hoàn hảo để bùng lên. Hắn bối rối khi nghĩ về cách Pete trông thật dễ bị tổn thương và chính khoảnh khắc đó đã thuần hóa hắn ngay lập tức. Trông em thật mong manh khi hắn ôm em, em giống như một thiên thần nhỏ bé và yếu ớt, em ban phát tia sáng vào thế giới đen tối hỗn loạn của hắn. Vẻ mặt Pete khi hắn ôm em vào lòng, ánh mắt dịu dàng của em, hắn muốn nhìn thấy điều đó một lần nữa. Chết tiệt, hắn sẽ làm bất cứ việc gì để thấy lại điều đó một lần nữa.

Nhưng rồi tâm trạng của hắn nhanh chóng thay đổi khi khun Gun, cha anh, tức giận bước vào phòng. Một tiếng gào lên dữ dội đầy phẫn nộ và khinh bỉ hiện rõ trên khuôn mặt ông khi trừng mắt nhìn Vegas.

"Mày phải đuổi tên vệ sĩ đó ra khỏi nhà ngay lập tức." Ông gầm gừ. Ngón tay chỉ thẳng vào Vegas, giọng nói vang lên trong phòng với đầy đủ quyền lực và uy quyền. Nhưng Vegas dường như không bận tâm, đôi mắt đen hun hút nhìn cha mình chằm chằm.

"Why?" Vegas chế giễu, một nụ cười mỉa mai giật giật trên khóe miệng. "Tôi sẽ không làm em ấy mang thai rồi lại giết em ấy." Vegas cợt nhả, chế giễu ông. Hắn thích làm điều này với cha mình, thách thức khiến ông phát điên lên cực độ; đó là một trong số ít điều khiến hắn thấy thích thú và thực tế là cha hắn vẫn chưa biết rằng Pete là một Omega đã châm thêm dầu vào cảm xúc của hắn.

"Đừng phá hỏng kế hoạch của tao, Vegas."

Các kế hoạch. Vegas bắn một cái nhìn thấu hiểu về phía cha mình; hắn có linh cảm về điều đó và chỉ một từ đó đã xác nhận những gì cha hắn đang làm sau lưng họ. Đôi mắt của Vegas tối sầm lại. Hắn cần phải đặc biệt bảo vệ Pete lúc này. Cha hắn có thể sử dụng bất kỳ thông tin nào mà ông ta có chỉ để hủy hoại em và Chính gia, và Pete - một Omega sẽ là một lá bài tuyệt vời cho kế hoạch.

"Tôi còn chưa làm gì cả." Vegas chế nhạo, đôi mắt đen chằm chằm không rời khỏi cha mình khi tiến vài bước lai gần ông ta. "Tôi cam đoan với cha, một khi tôi ra tay, cha sẽ không thể giở vờ như không biết." Vegas cãi nhau.

"Đưa nó đi. Ngay." Khun Gun ra lệnh, lồng ngực phập phồng vì quá tức giận.

"Không." Vegas phản đối. "Dù sao thì cha đang sợ gì ở một vệ sĩ đơn thuần như em ấy?"

Hắn thách thức và chờ đợi một câu trả lời, một manh mối, một thứ gì đó mà hắn có thể sử dụng như một ưu thế.

"Mày luôn như vậy, Vegas." Khun Gun lườm lại. "Luôn chống đối tao. Đó là lý do mẹ mày tự sát."

"Ông đừng nhắc đến bà ấy ở đây." Vegas gầm gừ, giọng hắn trở nên hung dữ hơn, tức giận hơn. Bây giờ họ đang mặt đối mặt, cả hai đều không có bất kỳ ý định lùi bước nào.

"Mẹ mày tự sát vì không chịu được nổi đứa con trai như mày."

"Ông giết bà ấy."

"Bà ta tự sát vì là một Omega!" Khun Gun hét lên, giọng như sấm. "Và cả việc bà ta không thể chịu đựng được việc có hai đứa con trai." Ông thì thầm với hàm răng nghiến chặt, quai hàm căng ra, hơi thở cứng nhắc.

"Ông cưỡng hiếp bà ấy." Vegas nhổ nước bọt với giọng nói đầy đe dọa. "Chỉ để ông có thể có một đứa con trai là Alpha, ông đã cưỡng hiếp bà ấy." Hắn tiếp tục trừng mắt. "Hai lần."

Một cái tát lớn vang vọng trong phòng, mặt Vegas đau nhói ở nơi bàn tay tát mạnh. Hắn chạm vào mặt mình, ném một cái nhìn chết chóc về phía cha mình, tiến thêm một bước nữa, chiếm lấy không gian, cố gắng nghiền áp bất cứ uy quyền và sức mạnh nào còn lại trên người cha mình.

"Bà ấy treo cổ tự tử vì ông đã hãm hiếp bà  ấy." Hắn nói, giọng thâm trầm, lầm rầm, run rẩy, gần như nguy hiểm. Đôi mắt băng giá nhìn chằm chằm vào cha mình mà không lùi bước. "Và tôi sẽ không bao giờ để ông quên điều đó." Lời nói của hắn như axit đốt cháy cõi lòng, tâm trí hắn bị che lấp bởi sự tức giận.

"Tôi đảm bảo rằng bất cứ khi nào ông nhìn thấy tôi và Macau, ông sẽ nhớ rằng chính ông là người đã hãm hiếp và giết chết bà ấy." Hắn gầm gừ, nắm tay siết chặt khi cố gắng hết sức để kiểm soát cơn giận của mình. Cha của Kinn là ranh giới mỏng manh duy nhất ngăn hắn giết cha của mình. Hắn không thể bắt đầu một cuộc chiến, không phải bây giờ. Nhưng chết tiệt, ý tưởng bắn một viên đạn ngay giữa trán cha mình sự rất hấp dẫn. Và hắn biết cha anh mình cũng cảm thấy như thế về hắn

"Còn nhắc đến bà ấy một lần nữa, tôi thề tôi sẽ tự mình xé toạc cổ họng của ông." Vegas cảnh cáo bằng một giọng đanh thép, hắn lườm ông lần cuối trước khi rời khỏi phòng. Để lại một tiếng sập lớn khi hắn đóng mạnh cánh cửa sau lưng. Ngay lúc đó, ông Gun biết rằng cảm giác trong lồng ngực ông đang lớn dần theo thời gian, đó là nỗi sợ hãi. Sợ rằng một ngày nào đó con trai ông sẽ lật đổ ông, và điều đó chắc chắn khồng hề tốt một chút nào.

.
.
.

Pete
Một bàn tay ấm áp bao lấy miệng tôi khi tôi bị kéo vào góc một cách thô bạo. Mắt tôi mở to, nỗi sợ hãi lập tức bùng nổ trong lồng ngực khi anh ta kéo tôi vào bóng tối, ra xa khỏi cửa, tôi vặn vẹo.

"Suỵt." Là Nop. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Một tiếng sập cửa lớn làm chúng tôi giật mình. Tôi giật mạnh tay Nop ra khỏi miệng khi tôi quan sát và tôi thấy bóng dáng của Vegas từ xa lao ra khỏi phòng. Điên cuồng.

"Cậu phải trở về phòng." Nop nói với giọng rất khẽ, tôi chậm rãi gật đầu, tự hỏi tại sao mình không thể rời mắt khỏi hành lang vắng vẻ mà Vegas đi qua. Tôi chỉ đứng đây nhìn vào hành lang trong vài giây, có thể là vài phút thậm chí không biết mình muốn nhìn thấy gì từ bóng tối, hay tôi đang đợi Vegas quay lại.

Tôi khẽ thở dài và khẽ cúi đầu chào Nop trước khi rời đi. Sau đó tôi bắt đầu đi về hướng ngược lại, lặng lẽ. Đôi chân trần của tôi cảm nhận được cái lạnh buốt của mặt đất, ánh sáng từ mặt trăng lọt qua khe cửa sổ dọc theo hành lang, soi sáng phần nào đủ để nhìn thấy trong bóng tối.

Tôi đã trở cửa phòng thì nhìn thấy cánh cửa hé mở.

Tôi quên đóng cửa? Tôi nghĩ. Tôi đang định vặn nắm cửa thì nghe thấy một giai điệu nhẹ nhàng phát ra từ bên trong phòng. Nó khiến tôi dừng lại. Tôi dành một chút thời gian để lắng nghe nó một cách cẩn thận và nhận ra ai đó đang chơi piano. Một bản nhạc buồn và cô đơn nhấn chìm tai tôi.

Bằng một cách lặng lẽ, tôi mở cửa và bước vào trong khi nhìn hắn ở gần ban công. Hắn quay lưng lại với tôi, những cánh cửa sổ đồ sộ bằng kính trước ban công đã đóng nhưng ánh sáng từ mặt trăng tròn đầy gần như vô khuyết êm dịu hắt lên những tấm rèm, ánh sáng chạm vào góc trái của cây đàn piano, nhưng không chạm vào Vegas. Hắn vẫn ở trong bóng tối, giống như phần còn lại của căn phòng cũng bị bao phủ bởi bóng tối.

Tôi dựa vào tường, ngắm nhìn bóng lưng cách tôi vài bước chân. Hắn giống như đang ở trong bể suy nghĩ biệt lập của riêng mình, không thể chạm tớ - cô đơn trong một cái bong bóng. Và tôi bị lôi cuốn bởi những giai điệu hắn chơi, chúng thật đẹp và buồn làm sao, nghe có vẻ an ủi nhưng lại rất cô đơn, ấm áp nhưng nặng nề. Thật buồn cười làm sao, những giai điệu này có thể khiến những cảm giác trái ngược này lang thang trong lồng ngực tôi.

Tôi lặng lẽ bước về phía hắn, bị mê hoặc bởi bản nhạc u buồn mà hắn đang chơi. Khi tôi đến bên cạnh, hắn ngước lên, đôi mắt đen khó dò của hắn dịu dàng, biểu cảm khó hiểu.

"Tôi không có ý quấy rầy anh." Tôi thì thầm khi đôi mắt đen láy của hắn ngước nhìn tôi. Một chút cau mày thoáng qua khuôn mặt hắn.

"Tôi tưởng em đã rời đi." Hắn thì thầm, đôi mắt dịu dàng không rời mắt tôi.

"Tôi ở đây." Tôi nói. Hắn ta trông có vẻ lạc lõng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi đôi mắt anh ta trở lại vẻ sắc bén thường ngày ngay lập tức. Hắn luồn những ngón tay vào tóc khi đứng dậy và đó là lúc tôi nhận ra rằng hắn chỉ mặc quần dài hững hờ treo ở hông một cách nguy hiểm và để trần thân trên. Tôi nhìn chằm chằm vào hắn khi hắn vô tình đi về phía tôi, hắn thực sự trông rất tuyệt.

"Go back to sleep." Anh ra lệnh bắt tôi ôm chiếc áo choàng tắm quanh người chặt hơn. "Đừng bắt tôi lặp lại, Pete." Hắn đặt tay dưới cằm tôi và nâng đầu tôi lên, nhìn chằm chằm xuống tôi. Đôi mắt hắn rất mãnh liệt khi xem xét khuôn mặt của tôi.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Hắn nói với giọng trầm thấp khi nhìn chằm chằm vào môi tôi, tôi có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của hắn phả vào má tôi. Và tôi có thể cảm nhận được cái nhìn chằm chằm như thiêu đốt da thịt tôi.

"Như thế nào, huh?" Tôi hỏi, vẫn còn bị thu hút bởi vẻ ngoài dưới ánh trăng yếu ớt của hắn

"Like you want to be fucked. - Giống như em muốn được chịch." Hắn ngâm nga, môi hắn gần đến mức tôi ngừng thở. Tôi không nhận ra mình đang lùi về phía sau cho đến khi hai chân chạm vào giường và tôi ngã ngửa, Vegas đè lên người tôi. Và trước khi não bộ có thể xử lý bất cứ điều gì thì hắn đã hôn tôi. Sát gần. Bàn tay phải của hắn lướt trên mặt tôi, những ngón tay đặt trên má phải của tôi và tôi có thể cảm nhận được cái lạnh từ những đầu ngón tay và những chiếc nhẫn của hắn chạm vào da tôi.

Tôi hôn đáp lại, vòng tay quanh cổ hắn khi tôi ôm hắn sát vào cơ thể mình hơn. Nụ hôn của hắn chắc chắn và chậm rãi, lưỡi hắn lướt trên lưỡi tôi và tôi không thể không luồn tay qua mái tóc mềm mại của hắn khi tôi kéo hắn lại gần hơn. Tôi muốn cảm nhận hắn nhiều hơn, như thể chúng tôi chưa hề làm tình vài lần cách đây vài giờ.

Tôi thích cách hắn hôn tôi mọi lúc, chúng gây nghiện, sung sướng, khiến đầu tôi ngây ngất với mỗi lần chạm lưỡi trong khi tay hắn di chuyển khắp cơ thể tôi, cảm nhận tôi, chiếm đoạt tôi. Những ngón tay hắn vòng quanh eo tôi, chân tôi di chuyển bên dưới hắn khi tôi cảm nhận cái nóng đang dồn lên trong bụng. Cơ thể tôi khao khát từng cái chạm của hắn, cứ như thể cơ thể tôi không thể có đủ hắn. Nó muốn hắn, bất kể chúng tôi làm tình bao nhiêu lần, tôi vẫn không ngừng muốn hắn.

Nhưng sau đó hắn ngắt nụ hôn và ngả người ra sau, tôi rên rỉ bên dưới hắn khi cố gắng đuổi theo đôi môi hắn nhưng cuối cùng lại cắn vào chính mình, tôi cau mày với hắn

"Em đang bị đau. Ngủ đi." Hắn ra lệnh. Đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống tôi.

"Anh đã làm tôi cứng, và bây giờ anh muốn tôi ngủ?" Tôi nói trong bối rối. Tôi càng cau mày hơn khi mắt tôi thoáng thấy má trái của hắn. Tôi không nhận ra tay mình sắp chạm vào nó cho khi hắn đột nhiên ngả người ra sau và đứng dậy.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Tôi hỏi, giọng gần như thì thầm. Nhưng hắn không trả lời, chỉ đi thẳng đến ngăn kéo và tròng vào một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu trắng. "Vegas?" Tôi hỏi lại khi tôi chăm chú quan sát hắn.

"Pete." Hắn gọi tên tôi bằng một giọng đều đều, bước những bước lười biếng về phía tôi. "Ngủ đi. Tôi ngủ với em." Hắn ra lệnh một cách nghiêm túc, và tôi đã dừng chủ đề lại trước khi tâm trạng của hắn hoàn toàn thay đổi. Tôi leo lên phần trên của giường, cố gắng không quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra với hắn.  Hắn leo lên bên cạnh tôi và kéo tôi vào lòng, vòng tay ôm lấy tôi để tôi quay lưng lại với hắn. Tôi cảm thấy một nụ hôn nhẹ nhàng trên tóc mình khi tôi nhắm mắt. Suy nghĩ trong đầu này khiến tôi khó ngủ.

Tôi vừa nhìn thấy khía cạnh dễ bị tổn thương của Vegas tối nay, dù có thể thoáng qua, nhưng nó đã ở đó, một khía cạnh cô đơn mà hắn không muốn bị phát hiện.

.
.
.

Tôi trở lại biệt thự của Chính gia vào sáng hôm sau và lần này tôi không phải lén trốn khỏi Vegas. Không kỳ kèo hay bất cứ điều gì như trước đây chỉ để tôi không rời khỏi Thứ gia, điều này hơi kỳ lạ đối với tôi. Vegas để tôi đi có lẽ vì bây giờ tôi là bạn đời của hắn? Và rằng hắn đã sở hữu tôi? Tôi đỏ mặt với ý nghĩ đó. Hắn chỉ nói với tôi rằng hắn có cuộc họp với cha hắn và bảo Nop chở tôi đến đây.

Tôi khẽ nói "Cảm ơn" với Nop khi anh thả tôi xuống. Tôi đang nghĩ ra một cái cớ hợp lý khi đi về phía Chính gia vì chắc chắn Arm và Porsche sẽ hỏi tôi tại sao lại biến mất hai ngày nên tôi đi thẳng ra vườn hút một điếu để suy nghĩ.

Tôi ngồi trên chiếc ghế dài ngay trước đài phun nước khổng lồ, suy nghĩ tại sao mọi thứ lại diễn ra quá nhanh. Không thể tưởng tượng rằng bây giờ tôi là bạn đời của Vegas và việc chúng tôi phải che giấu bất kể mối quan hệ của chúng tôi là gì thật là tồi tệ. Tôi đã đặt mình vào loại tình huống chết tiệt nào đây? Tôi chế giễu những suy nghĩ của mình khi ngửa đầu lên và thở ra một làn khói, nhìn nó bay theo gió và biến mất ngay sau đó.

"Hey." Một giọng nói nhẹ nhàng làm tôi giật mình, nhìn quanh thì thấy khun Tay đang đứng bên cạnh. Trông anh ấy vẫn tuyệt vời như ngày nào, anh mặc một chiếc áo dài tay cổ rùa màu đen giúp tôn lên một cách hoàn hảo thân hình nhỏ nhắn, ngay cả cách tóc mái của anh ấy xõa xuống hai bên má ngay bên cạnh mắt cũng khiến khuôn mặt anh ấy trông thật hoàn hảo, đẹp đẽ giống như một tác phẩm nghệ thuật. Anh ấy quá đẹp.

"Sir." Tôi cúi chào anh ấy khi anh ngồi bên cạnh tôi.

"Hôm nay trông cậu khác quá." Anh nói, đôi mắt nâu hạt dẻ lấp lánh khi anh nhìn chằm chằm vào đài phun nước.

"Ý anh khác là sao?" Tôi bối rối hỏi. Tôi dập điếu thuốc và ném nó vào thùng rác. Một sự im lặng kéo dài nuốt chửng chúng tôi. Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua mặt tôi, tôi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.

"Pete?" Khun Tay hỏi, tôi trố mắt nhìn anh. Anh vẫn đang nhìn vào đài phun nước trước mặt chúng tôi. Sau đó, anh nghiêng đầu xuống khi hít một hơi thật sâu.

"Cậu đã bị đánh dấu." Anh thốt lên khiến tôi trợn tròn mắt, tim gần như ngừng đập.

"Làm thế nào mà anh-" Tôi khựng lại một nhịp. Những ý nghĩ ập xuống đầu tôi khiến tôi cảm giác như vừa bị dội một gáo nước lạnh khổng lồ, cơ thể đông cứng lại.

"Tôi có thể ngửi thấy mùi Alpha của cậu từ đây." Anh trả lời, mắt nhìn tôi. "Hắn có mùi hương mạnh mẽ, ý tôi là Vegas, và chỉ một làn khói thuốc lá thôi sẽ không thể làm mất đi mùi hương mà hắn đã để lại trên cơ thể cậu, cậu hiểu chứ?" Anh giải thích, và tôi chết lặng. Anh biết tôi đang ở Vegas, tim tôi đập rất mạnh trong lồng ngực. Tôi không thể suy nghĩ nổi.

"Tôi sẽ không nói với bất cứ ai, tôi hứa." Anh nói với một nụ cười nhẹ nhàng, và điều đó khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Có một cái gì đó khiến tôi cảm giác anh ấy có vẻ rất đáng tin cậy. Có lẽ vì anh cũng là một Omega giống tôi. "Chỉ là, hãy tắm ở chỗ khác trước khi vào biệt thự nếu cậu không muốn bí mật của mình bị lộ." Anh tiếp tục với một tiếng cười khúc khích khi đứng dậy. Tôi cảm ơn anh ấy và rời đi. Tốt hơn là tôi nên đến gặp Jean và xin lời khuyên.

.
.
.

Tác giả viết chương nào cũng đều dài, toàn 3000-4000, mà kiểu gì cũng có thịt vụn :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro