The Temptation

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2: First Encounter (Prequel)
cre: https://archiveofourown.org/works/39638952/chapters/99229608
----------
"Pete"
"Mmh" Tim cậu đập loạn nhịp khi nghe anh gọi tên mình.
"Tại sao một người như em lại chọn ở bên một người như tôi"

Pete cau mày. Anh đã hỏi cậu một câu hỏi lớn, có rất nhiều lý do nhưng để làm cho mọi thứ đơn giản hơn, cậu chỉ cho anh một câu trả lời.

Gia đình

Vegas nhìn lên bầu trời để ý thấy các vì sao.
"Tôi đoán đó là lý do chết tiệt cho tất cả chúng ta"
----------
Phần 2: Tiền truyện mở ra câu chuyện về cách Pete gia nhập Chính gia và cuộc gặp gỡ đầu tiên của cậu ấy với Vegas, người đã để lại cho cậu ấy những cảm xúc dai dẳng cho đến ngày nay.

"AHHHHH .... VEGAS ... AHHHH Em sắp" Pete rên rỉ khi Vegas đẩy vào sâu hơn ...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

18 tháng trước

"GÌ"?! Pete đập bàn. Hai người đang ngồi trong một quán cà phê và tất cả mọi người đều đổ dòn ánh mắt tò mò về phía họ.
"Suỵt đừng la nữa mọi người đang nhìn chằm chằm" Bas lo lắng kêu lên.

Pete ngồi xuống sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
"Vì vậy, hãy để tao nói thẳng: tất cả những việc mày có thể làm để kiếm một số tiền mà lựa chọn đầu tiên của mày là ồ,con mẹ nó là tham gia MAFIA GANG"

"Tao không tham gia băng đảng mà tao đang làm vệ sĩ cho gia đình họ" Thằng Bas phản bác ngay lập tức và nhận ngay cái nhìn sắc lẻm từ tôi.
Pete nhìn nó với một khuôn mặt trống rỗng.
"Vâng, cảm ơn mày đã giải thích vấn đề đó."
Cậu đặt tay lên đầu.
"Thật là rối rắm, ý tao là tao hiểu rằng gia đình mày đang ở trong tình thế khó khăn nhưng dính dáng đến những loại người này ... có thực sự an toàn không?" Pete hỏi.

"Đừng lo lắng, tao sẽ không nói với mày điều này nếu không phải như vậy. Thực sự mà nói, thành thật mà nói, tao cũng không cần phải chia sẻ với bạn tất cả những điều này" Bas nói với vẻ mặt trở nên căng thẳng.
"Tuyệt! Vậy thì sao mày, lỡ gặp rắc rối thì sao!"
Bas im lặng và cuối cùng cũng trả lời.

"Bởi vì tao muốn mày tham gia cùng với tao."

Cánh cửa quán cà phê mở tung, Pete lao ra. Nhân viên thu ngân choáng váng vì hành động đột ngột đó.
"PETE WAIT" Bas chạy theo cố gắng làm cho cậu bình tĩnh lại. Cuối cùng Bas đuổi kịp và khiến cậu ngừng chạy. Pete quay lại.
"KHÔNG được, không có chuyện tao kết thân với những kiểu người này. Tao hiểu rằng họ có thể cung cấp cho mày rất nhiều nhưng tại sao mày lại hỏi điều đó với tao."

Bas hừ một tiếng.
"Bởi vì mày không hiểu những người như mày và tao, chúng ta khác nhau hơn những người khác. Pete, mày có thực sự tin rằng chúng ta có thể sống cuộc sống bình thường theo ước mơ của mình hay bất cứ điều gì nhảm nhí. Chúng ta có một gia đình, một gia đình cần tiền . Đ-không còn lựa chọn nào khác ... "Bas không thể tiếp tục, nó cảm thấy giọng mình như vỡ ra.

"Chà, tao hy vọng nó không tệ đến mức như vậy" và cùng với đó, Pete rời khỏi người bạn của mình và trở về nhà với mẹ của mình.

"Mae, con về rồi" Pete vui vẻ hét lên khi căn phòng luôn có mùi thơm ngon khi nhìn thấy thức ăn trong bếp.
"Mae ..." Pete nhìn khắp nhà bếp và phòng khách nhưng không có ai ở nhà. Chỉ có cậu và mẹ sống trong căn hộ nhỏ này.

Sau khi cha Pete qua đời khi cậu còn nhỏ, mẹ đã một mình nuôi nấng cậu. Pete là con một và bố mẹ cậu luôn xa cách họ hàng. Một vài năm trước, do điều kiện tài chính của họ giảm sút, họ đã chuyển đến một không gian nhỏ hơn. Cùng thời điểm đó, mẹ cậu được chẩn đoán mắc bệnh và bệnh trở nặng nhiều hơn trong những tháng gần đây.

Bà ấy đã phải rời bỏ công việc của mình do sức khoẻ và bắt đầu kinh doanh dịch vụ ăn uống tại nhà nhưng nó không đủ để bù đắp với các hóa đơn y tế chồng chất. Pete đã ngừng đi học trong vài tháng qua và nhận nhiều công việc khác nhau để trang trải các hóa đơn. Cậu đã thỏa hiệp với mẹ rằng chỉ cần bỏ học kỳ đầu tiên và có thể quay lại học kỳ sau.

Pete bước vào phòng của mẹ mình và thấy bà ấy trông buồn bã như thể bà đã khóc. Cậu cau mày và nhìn thấy một bức thư trên tủ quần áo của bà. Cậu đưa tay ra để đọc và đó là bản báo cáo sức khoẻ gần đây nhất về tình trạng của bà.

Nó đã trở nên tồi tệ hơn và các cuộc kiểm tra gần đây chỉ ra nhiều điều trị hơn và các hóa đơn lớn hơn. Pete rơi vào trầm tư, số tiền này cậu sẽ không bao giờ có thể kiếm đủ từ việc chỉ làm người phục vụ tại một quán ăn địa phương chứ chưa nói đến việc làm cả năm.

Đêm đó trước khi thay đồ cậu nhớ tới chiếc card trong túi.

Bas lén để lại card visit trong túi sau của Pete nói: "Ít nhất hãy giữ chiếc thẻ này nếu mày thay đổi ý định".

Cậu là một người đạo đức giả. Điều bản thân không bao giờ sẵn sàng làm giờ đây lại trở thành giải pháp duy nhất mà cậu cần.
Mẹ kiếp ...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày hôm sau

Pete không nhìn thấy gì, xung quanh cậu chỉ toàn một màu đen. Tôi đã nghĩ cái quái gì vậy. Đêm qua Pete đã liên lạc với con số ghi trên tấm thiệp mà Bas đã đưa và ngạc nhiên là ai đó đã trả lời ngay lập tức. Pete nói với người đàn ông lạ rằng cậu sẵn sàng tham gia và họ nhắn cho cậu địa chỉ để gặp cũng như bảo cậu mang theo đồ đạc của mình.

Pete đã để lại một lá thư giải thích hoàn cảnh của mình, một cách không trung thực trên bàn trang điểm của mẹ mình và ôm bà trước khi rời đi.
"Con yêu của mẹ, hãy chú ý sức khoẻ bản thân" bà nói với anh khi cậu hôn lên má và nói với mẹ mình rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.

Bây giờ Pete đã bị một nhóm người giam giữ và đưa vào sau xe tải đưa đến nơi có chúa mới biết được.
Tên khốn đó Bas, cậu nghĩ là một trò đùa nào đó. Pete bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra. Làm thế nào điều này được gọi là được đối xử đúng cách.

Chiếc xe van dừng lại và Pete được dẫn đi đâu đó bởi một số người mà cậu cho là những vệ sĩ khác làm việc cho người sắp trở thành ông chủ của mình. Ngay sau đó họ dừng lại và gỡ bỏ khăn bịt mắt và trói tay của Pete.

Uất ức, Pete chớp mắt vài cái. Cậu ngẩng đầu lên và bị bắt gặp bởi một đôi mắt đáng sợ. Ánh nhìn lướt qua người đàn ông trước mặt. Anh ta cài cúc áo sơ mi nhung đỏ, những chiếc cúc áo hơi mở ra để lộ ngực. Áo sơ mi của anh ta được sơ vin với quần âu màu xám đậm và giày âu sang trọng.

Lông mày anh ta dựng thẳng, mái tóc đen nhánh xõa sang một bên vài sợi rơi xuống sát mắt trái. Khi người đàn ông đi về phía anh, tiếng gót chân của anh ta nhấp nhổm.

"Vậy, cậu là người được hứa giao cho chính gia" anh ta nói.
Pete đưa mắt nhìn lại anh ta chờ nói rõ chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi nhớ là bạn của cậu, Bas đã giới thiệu cậu tham gia đội vệ sĩ của chúng tôi", anh ta tiếp tục.

"Chính gia hiện tại khá bận rộn nên những người mới đến sẽ được huấn luyện tại khu của chúng tôi. Tôi sẽ là ông chủ của cậu vào lúc này."
Anh đưa tay ra.
"Gọi tôi là Vegas"

Người đàn ông bây giờ được gọi là Vegas vẫn giữ biểu hiện như trước đó, anh ta nghiêm khắc và điều đó khiến Pete không thể không thận trọng. Cậu từ từ đưa tay lên dù vẫn còn yếu ớt vì bị trói và nhốt trong một chiếc xe tải vì ai mà biết được, chết tiệt. Họ bắt tay trong khi cả hai không rời mắt nhau.

Dù sợ hãi nhưng Pete cảm thấy tò mò khi nhìn vào mắt người đàn ông. Cậu không thể không bị thu hút. Rũ bỏ cảm giác kỳ lạ, họ buông cái bắt tay và Vegas gọi cho một vệ sĩ khác.

"Đưa cậu ta về phòng" anh ta nói với người bảo vệ mặc vest. Vegas quay lại với Pete.

"Muộn rồi, buổi tập sẽ bắt đầu lúc 8 giờ sáng. Pol ở đây sẽ dẫn cậu đến sân vào buổi sáng. Pete gật đầu khi Pol bước đến cánh cửa dẫn anh ta. Khi Pete bước đi, cậu nhìn lại Vegas chỉ thấy bóng lưng của anh. Ở mép cổ áo anh ta có thể nhìn thấy một phần hình xăm. Nó trông giống như một đầu bông hồng, cậu cố gắng quan sát thêm-

"Này"
Pete quay lại.
"Tốt hơn hết là đừng cản đường họ. Đi thôi," Pole nói.

Phần còn lại của tuần là tất cả các hoạt động rèn luyện thể chất. Cậu học được khá nhiều kỹ năng. Lần đầu tiên cầm súng, nghiêng người để tăng cường dung tích phổi dưới nước, luyện tập thêm cơ tay.

Sau nhiều tuần, cuối cùng thì đây cũng là ngày luyện tập cuối cùng của cậu. Pete đã đi được một chặng đường dài mà kỹ năng của cậu còn lâu mới có thể thành thục. Pete đang luyện tập về khả năng bắn súng, thêm một phát nữa khi nó chạm vào vòng một ở giữa mục tiêu.

"Cậu đã tiến bộ khá tốt." Một cơn ớn lạnh đột ngột dâng lên sống lưng Pete. Giọng nói này cậu đã biết quá rõ. Trong những tuần huấn luyện của mình, Vegas đảm bảo kiểm tra sự tiến bộ của những người mới đến. Anh ấy thậm chí còn đưa ra lời khuyên cho họ. Nhưng mỗi lần như vậy anh ta lại giữ vẻ mặt nghiêm túc khiến Pete mỗi lần lo lắng nhưng lại cảm thấy nhộn nhạo ở bụng.

Pete không quay lại nhìn Vegas và cảm thấy anh đang đi về phía mình. Vegas nắm lấy cánh tay của cậu và lượn quanh chúng gần như chạm vào Pete. Anh đặt tay lên Pete đang cầm súng thẳng lên. Pete cảm thấy hơi thở của anh phả vào gáy, phía trên cổ áo, nơi da lộ ra.

Tim cậu đập như điên, khuôn mặt trở nên bối rối. Pete hơi nghiêng đầu về bên phải, nhìn thấy Vegas trong khóe mắt.
"Nhưng hãy để tôi chỉ cho em cách nó được thực hiện" Vegas nhẹ nhàng nói. Anh siết chặt tay Pete hơn đặt nó lên cò súng. Pete đã bị phân tâm nhiều hơn khỏi vị trí thân mật và bị giật mình khi tiếng động lớn xảy ra.

"Đoàng"

Pete quay đầu về phía trước và thấy viên đạn trúng ngay chính giữa. Vegas buông cậu ra và họ đứng cạnh nhau. Anh ấy bắt đầu mỉm cười. Sớm mất đi sự cứng nhắc của mình.
"Woah quá tuyệt!" Pete cười nhẹ và lần đầu tiên cậu nhận thấy một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt Vegas.

"Đi với tôi" Vegas nói khi bắt đầu bước đi khiến Pete theo sau. Họ rời khỏi phạm vi và đi ra ngoài cửa. Đậu bên hông là một chiếc Ducati màu đỏ. Pete mở to mắt.
"Đây là ngày luyện tập cuối cùng của em, vì vậy Pete có muốn tham gia một vòng không?" Vegas nhẹ cười như hỏi ý.

Pete không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi Vegas hỏi cậu có muốn đi xe máy với mình không và cả cách xưng hô kì lạ đó. Cậu đã rất xấu hổ khi thừa nhận rằng bản thân chưa bao giờ cưỡi một chiếc xe nào trước đây. Không có gì mà gia đình họ có thể mua được.
"Uh-tôi chưa từng cưỡi một chiếc nào trước đây" cậu gãi đầu cười khúc khích.

"Thôi đi, tôi dẫn chúng ta đi" Vegas nói quay lưng về phía cậu khi anh nắm lấy chiếc mũ bảo hiểm thứ hai ném cho Pete.
Pete đang cố gắng cài khóa thì Vegas với tay lên và cài lại cho cậu. Cả hai đều ngẩng đầu lên; mắt họ chạm nhau.
Thời gian như đóng băng trong tích tắc cho đến khi Vegas di chuyển và lên xe nổ máy, Pete theo sau.

"Sẵn sàng" anh nói. Pete gật đầu và động cơ nổ máy, chiếc xe  lao về phía trước ngay khi Vegas nhấn ga. Tốc độ đó khiến Pete phải ngạc nhiên và cậu vô tình nắm chặt lấy eo của Vegas. Cậu không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra ở phía trước nhưng Vegas lại nở một nụ cười một lần nữa với cảm giác hai tay ôm lấy eo anh ấy.

Họ lái xe quanh các con đường của thành phố lân cận gần cơ sở của họ. Trời đã khuya, họ dừng lại ở một điểm khi Pete nắm lấy vai của Vegas khi nhận ra một người bán hàng rong.

Vegas mua cho cậu một phần bỏng ngô và cậu vui vẻ nhai. Pete đung đưa cánh tay ra hiệu cho Vegas cũng ăn một ít. Anh lấy một ít và cho vào miệng, nở một nụ cười thật tươi.

Mệt mỏi sau bữa ăn nhẹ, họ ngồi xuống mép vỉa hè, chiếc xe đậu ngay bên cạnh.
"Pete"
"Mmh" Tim cậu đập loạn nhịp khi nghe anh gọi tên mình.
"Tại sao một người mỏng manh như em lại chọn tham gia cùng những người như tôi"

Pete cau mày. Cậu không biết phải trả lời như thế nào, có rất nhiều lý do giải thích tại sao  nhưng để làm cho mọi thứ đơn giản hơn, cậu đã cho anh ấy một câu trả lời một từ.

Gia đình

Vegas nhìn lên bầu trời để ý thấy các vì sao.
"Tôi đoán đó là một lý do chết tiệt cho tất cả chúng tôi."
Cả hai cùng nhìn lên bầu trời trong giây lát nhìn vào màn đêm tuyệt đẹp. Nó im lặng cho đến khi Vegas quay đầu về phía Pete. Mắt họ gặp nhau một lần nữa.

Cuối cùng thì đầu của Vegas cũng từ từ di chuyển về phía trước. Đồng tử của Pete giãn ra, cậu đứng yên khi Vegas tiếp tục nhích từng bước chậm rãi cho đến khi cậu có thể cảm nhận được hơi thở của anh trên khuôn mặt. Đôi mắt họ không bao giờ rời nhau như thể họ không chớp ...

Trong khoảnh khắc bốn bề yên tĩnh, một chiếc điện thoại đột ngột vang lên.Với một chút khó chịu Vegas trả lời nhưng mặt anh cúi xuống liếc nhìn Pete.
"Cậu ấy đi với tôi, chúng tôi sẽ quay trở lại" anh nói vào điện thoại.

"C-chuyện gì đã xảy ra" Pete hỏi. Chiếc điện thoại chết tiệt đó, cậu tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu nó không đổ chuông. Vegas có định hôn cậu không, và cậu sẽ để yên Vegas hôn cậu chứ. Cậu đang khó chịu với bản thân sao lại có thể lơ là cảnh giác như vậy.

"Chúng ta phải quay lại, nó ... khẩn cấp" anh chỉ nói. Pete vứt những gì sót lại của bữa ăn nhẹ vào thùng rác gần đó và cả hai cùng lên xe quay trở lại. Lần này chuyến đi khác. Cảm giác phấn khích, gió trên tóc, cảm giác lạ trong lồng ngực, tất cả đều bị thay thế bằng sợ hãi. Điều gì xảy ra mà họ đột nhiên phải gọi khẩn cấp như vậy. Điều gì đã khiến Vegas trở lại dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc của mình một lần nữa.

Khi họ quay trở lại cơ sở Thứ gia, họ nhận thấy một chiếc Maserati màu đen, nơi chiếc xe máy đã từng đậu. Họ lao vào bên trong Pete đi bộ vài bước sau Vegas gần như phải chạy để đuổi kịp.

Họ đi đến sảnh chính. Chiếc đèn chùm sáng lấp lánh bên dưới tạo phản chiếu trên bề mặt kính gần đó. Đứng giữa là một người đàn ông đẹp trai cao lớn. Anh ta trông già hơn Vegas nhưng không quá lớn có thể là vài tuổi. Có một số điểm tương đồng trên khuôn mặt của họ nhưng nó không giống như ấn tượng ban đầu đáng sợ mà anh ta có với Vegas.

"Chuyện gì vậy Kinn, chúng tôi phải vội vàng trở về lúc nửa đêm," Vegas sốt ruột hỏi. Người đàn ông, Kinn do dự nhưng sau đó trả lời.
"Đó là về Pete ... Tôi sợ rằng tôi có một số tin xấu"

Chết tiệt

Pete nghĩ Đó là tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến khi trái tim cậu chùng xuống và vỡ tan thành hàng triệu mảnh.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

1 tháng sau

Pete đã trở lại phòng của mình, đóng gói đồ đạc, cho bản thân sự tự do cho lần cuối cùng trước khi đi đến quyết định tồi tệ hơn của cuộc đời mình. Lần này trong những hoàn cảnh khác nhau.

Cậu được cho một tháng để giải quyết các vấn đề phát sinh ở nhà nhưng theo hợp đồng một năm, cậu phải trở lại bất kể tình trạng bất ổn của mình.

Đêm đó khi Kinn gọi điện cho Vegas để thông báo rằng mẹ của Pete đã được đưa đến bệnh viện. Tất cả là lỗi của cậu, Pete nghĩ. Giá như cậu ở gần bà thì điều này đã không xảy ra, bà sẽ không trở nên tồi tệ hơn. Đó là một ý tưởng ngu ngốc mà cậu biết bà sẽ khó khăn như thế nào khi sống một mình trong điều kiện này.

Sau khi trở về nhà, Pete đã có thể gặp bà lần cuối. Trong một tuần, cậu chuyển đến bệnh viện ở cùng bà cả ngày lẫn đêm. Cậu chia sẻ với bà ấy về những gì đã xảy ra mặc dù nó được cho là bí mật, tại thời điểm này không có nghĩa là nói dối.

Cậu nói về những kỹ năng mà mình học được, về Bas, người bạn mới Pol và quan trọng nhất là ông chủ của mình, Vegas.
"Con có vẻ hạnh phúc" mẹ cậu nói. Nằm trên giường bệnh, khi Pete đút cho bà từng thìa phở gà.

"Hừ?" Pete phát ra một âm thanh không chắc chắn, không hiểu mẹ mình muốn nói gì.
"Khi con nói về cậu ấy, ông chủ của con, con có vẻ hạnh phúc, cậu ấy đối xử với con ổn chứ?" Bà hỏi.

Cậu nghĩ về nó một lúc. Họ cưỡi trên chiếc mô tô của Vegas dưới bầu trời đêm, cậu cảm thấy hồi hộp. Niềm vui khi trải nghiệm nó lần đầu tiên. Mà không nhận ra bản thân đang cười.
"Đúng, anh ấy có. Con xin lỗi vì ban đầu đã nói dối mẹ khi con rời đi. Chắc mẹ cảm thấy cô đơn lắm" mắt cậu ngấn nước.

"Con đã làm những gì có thể cho mẹ và điều đó khiến mẹ rất tự hào khi có một người con trai như con. Hãy hứa với mẹ rằng với số tiền kiếm được, con sẽ trở lại trường để có được sự nghiệp mơ ước và sống hết mình", bà nói với đôi mắt đầy yêu thương.

"Con hứa" họ nắm tay nhau cười và đôi mắt ngấn lệ.

Đến cuối tuần, tình trạng mẹ cậu trở nên tồi tệ hơn và bà ấy đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Pete đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này kể từ năm ngoái khi sức khỏe của bà thay đổi. Cậu biết rằng mẹ muốn cậu mạnh mẽ nhưng cũng không muốn bản thân phải chịu đựng đau đớn. Và ngay sau tuần tiếp theo, bà đã thực sự rời bỏ thế giới này, bỏ lại cậu.

Hai tuần qua Pete đang chuẩn bị cho đám tang của mẹ mình. Bas đã có thể xin nghỉ phép để giúp đỡ cậu và cha mẹ anh ta cũng đề nghị giúp đỡ. Bây giờ đã đến lúc cậu phải quay lại cái chỗ chết tiệt một lần nữa chỉ là lần này cậu có một lý do khác.

Để gặp lại anh ấy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiến đến phòng của mình, cậu đang ở trong hành lang thì nghe thấy tiếng nói từ một căn phòng, cậu đi về phía cánh cửa được mở nhẹ và  bước vào. Bên trong là Khun Kinn và Vegas.

"Ý của anh là anh đang muốn đưa Pete về Chính gia, cậu ấy là của tôi!" Vegas cao giọng. Kinn thở dài.
"Các quy tắc của cha không phải của tôi và ngoài ra tất cả đều được gửi cho mày để  đào tạo trong khi chúng tôi kết thúc công việc kinh doanh của mình ở Ý. Một khi họ đã sẵn sàng, họ sẽ được gửi lại cho chúng tôi" Kinn bình tĩnh giải thích.

"Tốt thôi, vậy hãy mang tất cả đi nhưng để Pete cho tôi."
Kinn nhướng mày. Anh dừng lại để hít thở.
"Nhìn này, tao không biết mày đang chơi trò bệnh hoạn gì nhưng tốt hơn hết mày nên để tất cả vệ sĩ của mình yên, chúng không phải là đồ chơi của mày mà mày có thể chơi như những người tình ra khỏi phòng vào sáng hôm sau."
Vegas trở nên tức giận.

"Anh là người yêu thích mọi thứ đều diễn ra theo cách của mình tại sao KHÔNG THỂ ĐỂ TÔI CÓ MỘT ĐIỀU ĐƠN GIẢN!"
"VEGAS đừng hành động như một đứa trẻ nữa, ngoài ra ngay từ đầu những vệ sĩ này chưa bao giờ là của mày, kể cả Pete.

"Tôi huấn luyện tất cả những người bảo vệ này dưới sự chỉ huy của tôi và anh thậm chí sẽ không ĐỂ TÔI CÓ MỘT NỮA, ANH LÀ CON B-" Vegas lấy khẩu súng lục từ túi sau ra và nhắm nó vào Kinn.

"VEGAS, MÀY ĐANG ĐIÊN RỒI, ĐỪNG QUÊN AI LÀ NGƯỜI ĐEO NHẪN!" Kinn hét lên khi lấy khẩu súng cá nhân của mình ra, cả hai khẩu súng đều nhắm vào nhau. Vegas lùi lại và đặt khẩu súng này lên bàn cà phê.

Nắm bắt được hơi thở của mình, Kinn nói một lần nữa.
"Điều chuyển Pete chỉ vì lợi ích của chúng ta. Sau những gì đã xảy ra với mẹ cậu ấy, sẽ không hợp lý nếu đưa cậu ấy vào những trận chiến vô nghĩa, mày có nghĩ vậy không? Đó chính xác là những gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy ở lại đây. Dù sao thì cậu ấy cũng là một cậu bé nhạy cảm phù hợp hơn để Tankhun đáp ứng những nhu cầu kỳ lạ của mình. " Kinn sau đó bước tới Vegas mà họ đang đối mặt với nhau. Anh ấy thì thầm...

"Mày không thể thắng trong cuộc chiến này, vì vậy hãy ngừng cố gắng"

Anh quay trở lại cửa thoát hiểm. Khi anh mở cánh cửa, Vegas nhận thấy một bàn tay ở phía xa hành lang đeo chiếc vòng tay màu nâu mà anh có thể dễ dàng nhận ra từ bất cứ đâu.

Quay lại bên ngoài hành lang ngay khi Pete nhìn thấy Kinn quay lại, cậu chạy ra khỏi cửa. Cuối cùng cậu đi ra ngoài và dựa vào tường rút ra một bao thuốc lá.

"Tôi không biết em hút thuốc" một giọng nói xuất hiện từ đâu. Vegas bước tới và đứng bên cạnh Pete dựa lưng vào tường. Anh lấy trong túi ra một chiếc bật lửa và châm điếu thuốc đã đặt sẵn trong miệng Pete.

"Tôi không. Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi bắt đầu ... ." Pete nói khi thở ra một hơi.

"Vậy là em đã nghe hết rồi?" Vegas hỏi. Pete đã mất cảnh giác. Tất nhiên anh biết rằng cậu đã nghe lỏm. Không thể trốn khỏi Vegas.

"Tôi đang bị đuổi đi" Pete nói và hít vào nhiều hơn. Cả hai đứng im lặng. Pete không hiểu tại sao Vegas vẫn ở lại. Anh ấy im lặng một cách lạ thường, có lẽ cũng thấy xấu hổ khi nghe thấy những lời anh ấy đã nói với Kinn về cậu.

"Vậy đây có phải là lần cuối cùng anh gặp em ...?" Pete cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng.
"Nếu gia tộc có cuộc họp, chúng ta có thể gặp nhưng tôi cố gắng tránh xa căn cứ của họ" Vegas trả lời.

Mặc dù cả hai đều biết rằng họ sẽ gặp nhau khi đi ngang qua, nhưng không cần nói ra, Pete biết rằng mọi chuyện sẽ không còn như trước. Sau khi nhả ra một hơi cuối cùng, cậu đập điếu thuốc trên tay và ném xuống đất bên cạnh.

Cậu quay lại đối mặt với Vegas vẫn đang dựa vào tường, một chân chống vào tường. Vegas nhìn cậu đầy bối rối nhưng không nói gì. Pete cảm thấy tim mình loạn nhịp, những bước di chuyển tiếp theo không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa.

Pete tiến về phía trước đến gần Vegas và không chút suy nghĩ cậu áp môi hôn anh mà không hề báo trước.

Caaujcó thể cảm thấy rằng Vegas đã rất ngạc nhiên và lúc đầu anh chỉ đứng đó bất động, chỉ để lại đôi môi của Pete áp lên môi anh. Ngay sau khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Vegas đứng dậy khỏi bức tường và mím môi lại.

Cả hai chuyển động nhịp nhàng, Vegas đặt một tay lên eo Pete kéo cậu lại gần và tay kia ôm lấy đầu, vuốt ve mái tóc của cậu.

Đôi môi của họ chuyển động nhanh hơn và trở nên mạnh mẽ. Pete nhấc hai cánh tay của mình lên và quấn chúng quanh cổ Vegas bằng những ngón tay căng mọng của mình. Cậu thấy trở nên choáng váng vì nụ hôn. Đối với những gì cảm giác như vĩnh cửu, cuối cùng Pete cảm thấy khó thở và họ rút ra. Môi cậu vẫn còn đang rần rần với cảm giác Vegas 'trên người mình.

Hít một hơi thật sâu cậu nhìn vào tay mình. Cậu đang đeo cùng một chiếc vòng tay màu nâu mà cậu chưa bao giờ tháo ra trong ba năm. Nó có một mặt dây chuyền bạc ở trung tâm với hoa văn của dấu hiệu sinh của mình.

Pete tháo chiếc vòng ra và nắm lấy tay Vegas, nhẹ nhàng đặt chiếc vòng vào lòng bàn tay anh.

Cậu nhìn thêm một lần nữa vào khuôn mặt anh và nói một lần nữa.

"Tạm biệt" Pete nói và Vegas đã thêm vào

"Mong chúng ta gặp lại nhau"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro