Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây cũng không phải lần đầu tiên Vegas hôn cậu. Nhưng nụ hôn lần này có chỗ khác. À, không. Là...rất nhiều chỗ khác. Pete thực sự không tiếp thu nổi, cũng không biết được Vegas thực chất là đang muốn làm cái gì. Đến khi Vegas buông cậu ra cậu vẫn không hiểu vấn đề gì đang xảy ra.

- đây chính là quà xin lỗi dành cho mọi người. Hy vọng mọi người sẽ đồng ý.

Mọi người thực sự kinh hãi không khác Pete là bao. Mắt mở to, miệng cũng đút vừa quả trứng gà rồi. Đến lúc nghe Vegas lên tiếng mới lấy lại ý thức, bắt đầu xì xào.

- khi nãy chỉ là 1 chút hiểu nhầm. Hy vọng mọi người không bị mất hứng. Cũng hy vọng các bạn không đem chuyện này ra ngoài. Cám ơn. Mong mọi người có thể vui chơi thoải mái.

Vegas nói xong 1 hồi liền cầm tay Pete kéo đi. Chưa đầy 1 giờ đồng hồ. Cậu, Pete Pongsakorn Saengtham, 2 lần bị người khác kéo đi 1 cách...đầy thụ động. Từ khi nào cậu lại thuận theo người khác như vậy cơ chứ?

Đi qua Nop, Vegas liền bỏ lại 1 câu.

- ở lại, giúp tôi tiếp khách. Người công ty thì tùy họ ăn chơi, tính vào thẻ của tôi.

Sau đó liền đưa Pete đi mất.

Pete ngồi ở ghế phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đầu vẫn là 1 mớ hỗn độn không thể sắp xếp nổi. Tâm tư của Vegas cậu vẫn là không thể hiểu rõ và nắm bắt. Còn chưa kịp lên tiếng nói gì Vegas đã dừng xe giữa 1 cây cầu lớn.

- xuống đi.

Pete nhíu mày. Hắn sẽ không trực tiếp đẩy cậu xuống cầu. Giết người hủy xác chứ? Nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn bước xuống theo hắn.

Vừa xuống xe đã thấy hắn ngồi bệt xuống, tay đỡ trán. Hình như cậu đã bị bàng hoàng đến mất tỉnh táo rồi. Cư nhiên quên mất 1 chuyện.

- lên xe đi. Anh uống nhiều rượu như vậy. Ngồi đây gió lớn. Sẽ bị cảm.

- tại sao không nói với tôi?

Vegas coi như không nghe câu nói của Pete, cũng không ngẩng lên nhìn cậu. Chỉ trầm trầm cất lên 1 câu. 1 câu nói nhẹ nhàng đè nén bao cảm xúc đang bị cuốn theo tiếng gió rít.

Pete đứng nhìn xuống dòng sông đen như mực. Gió hôm nay cũng thật lớn. Cậu nhẹ thở dài 1 hơi.

- nói ra...để làm gì?

Đúng vậy. Nói ra vốn là không làm được gì cả. Sẽ thay đổi được mọi việc sao? Hắn sẽ buông tha cho cậu sao? Vegas mãi mãi không biết, lần đó là lần đầu tiên Pete có ý định cầu xin 1 người. Từ nhỏ sống trong tình yêu thương của ba mẹ. Sau khi ba mẹ mất, Pete được đưa sang Mỹ. Lúc đầu bị trẻ bản địa bắt nạt. Dù bị mắng, bị đánh, Pete cũng chưa bao giờ có ý định cầu xin ai. Sau đó lại sống dưới sự bảo vệ của Patrick, với tính cách có phần lạnh lùng, thờ ơ của Pete, cậu chưa bao giờ có ý định phải cầu xin ai 1 chuyện gì đó. Vì không có điều gì đối với cậu là quan trọng. Nhưng lần đó. Vì đôi chân, vì đam mê, vì ước mơ, Pete đã muốn cầu xin hắn. Nỗi đau không là gì, chỉ có cái cảm giác ước mơ trước mắt bị người ta từng chút, từng chút đập nát làm cậu kinh sợ. Nước mắt đã lâu không gặp cũng đảo quanh 1 vòng mắt. Vậy mà khi lời nói còn chưa kịp bật ra khỏi miệng. Chỉ 1 chữ "đừng"...hắn đã đem tất cả vùi lấp xuống. Còn vui sướng nhìn khuôn mặt đau khổ của cậu. Cậu...có thể cầu xin hắn nữa sao? Ngày ấy cậu đau khổ như vậy cũng không làm hắn động lòng, lần này sao có thể vì 1 vài câu nói mà bỏ qua sao? Không thể. Vì vậy cậu không nói. Nói ra...để làm gì chứ?

- cậu...có hận tôi không?

Pete lần này lại có chút thản nhiên trước câu hỏi của Vegas.

- tôi...không có quyền hận anh.

- vì sao lại phải ở bên cạnh tôi chịu khổ?

- coi như do ông trời sắp đặt đi. Có lẽ...kiếp trước tôi nợ anh.

- nếu thực sự là vậy...thì thật tốt.

Nếu cậu thực sự là vì trả nợ kiếp trước thì thật tốt, mọi thứ sẽ sòng phẳng, hắn cũng không cần cảm thấy có lỗi với cậu.

Không gian im lặng, thật im lặng. Tiếng gió rít ngay 1 lớn. Pete thấy Vegas không còn nói nữa liền lên tiếng.

- lên xe đi. Anh sẽ cảm đó.

Nói rồi cậu bước lên xe, dĩ nhiên là ghế lái.

Vegas đứng lên nhìn cậu.

- tôi còn chưa muốn chết, không thể giao tính mạng của mình cho anh. Lên đi. Tôi đưa anh về.

Chính là sự quan tâm này. Sự quan tâm nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp của Pete. Sự quan tâm làm trái tim Vegas đập rộn rã.

- chân cậu...

Vegas im lặng cả buổi ngối trong xe đến cuối cùng cũng cất tiếng nói. Pete cũng không mang theo mấy phần cảm xúc, nhàn nhạt trả lời.

- vẫn đi lại được. Sẽ không tốn tiền mua xe lăn.

Vegas nhíu mày, nói cái gì khó nghe vậy chứ? Hay...thực sự nghiêm trọng đến mức đó?

- cậu...

Pete nhẹ bật cười.

- nhìn mặt anh biểu tình kìa. Tôi sẽ nghĩ anh đang thương cảm tôi đấy. Không sao. Chỉ không thể chạy, nhảy được. Còn lại mọi thứ vẫn ổn.

Vegas thực sự muốn hỏi về việc cậu đam mê vũ đạo ra sao? Vì sao yêu thích nó? Yêu nó từ khi nào?...nhiều lắm, nhưng bản thân hắn lại hiểu rõ. Mấy câu hỏi đó chẳng khác nào từng nhát dao cứa vào trái tim đày thương tích kia. Hắn từ trước đến giờ luôn thỏa mãn vì bản thân sống không hổ thẹn với ai. Vậy mà hiện tại đối với cậu...

- này...

- hửm?

- chúng ta...chung sống hòa bình được không?

Pete đưa con mắt có chút ngạc nhiên nhìn Vegas. Sau đó lại đem vẻ mặt trầm tư quan sát đường.

- tôi...là không hiểu được vì sao cậu kết hôn với tôi. Đặt ra vô cùng nhiều giả thiết cùng hiểu nhầm cậu. Tuy đến giờ vẫn không hiểu vì sao cậu kết hôn với tôi. Nhưng bất quá...sẽ không có mục đích xấu. Đúng không?

Pete lặng im nghe Vegas từ từ nói. Nghe đến đó cũng "ừm" 1 tiếng. Mắt vẫn như cũ hướng trên đường.

- vậy nên...chúng ta chung sống hòa bình. Dù sao...dù sao cậu cũng...là người ba tôi đã chọn.

- ừm.

Vegas nhíu mày. Thái độ này là sao? Không có mấy phần cảm xúc. Cậu ta là có thực sự muốn vậy hay không? Hay lại là như lần trước, làm theo ý của hắn?

- vậy thôi sao?

- vậy phải sao nữa?

- cậu không định nói gì về việc trước kia sao?

- nói gì?

- cái đó...

Vegas nhất thời không nói được gì. Chỉ là...cậu ta cứ vậy bỏ qua mọi thứ, 1 câu trách cứ cũng không có làm hắn có điểm khó chịu. Nhưng hắn biết nói sao với cậu. Hắn là người gây ra, cậu không nhắc chẳng nhẽ tự hắn lại nói ra? Cái này có phải ngược đời quá rồi không? Nhưng không nói thực rất khó chịu.

Pete im lặng 1 hồi. Cậu không phải không hiểu ý hắn nói. Chỉ là hắn bất ngờ thay đổi làm cậu có chút khó tin. Nhưng tin hay không thì vẫn là việc đến đâu hay đến đó. Cậu không hy vọng nên cũng không có gì để thất vọng. Thuận theo tự nhiên là được rồi. Hắn đã muốn thì cậu chiều theo.

- nếu anh thấy có lỗi...đáp ứng tôi 1 điều kiện.

- điều...kiện gì?

Vegas thoáng chút ngạc nhiên sau đó rất nhanh liền hỏi lại. Cũng không nhận ra là hắn đã gián tiếp nhận sai với cậu. Chỉ muốn có thể làm gì đó...cho cậu

- vài hôm nữa sẽ nói cho anh biết. Anh yên tâm. Sẽ không làm khó anh.

Vegas không nói gì. Chỉ đưa mắt nhìn Pete đang chăm chú lái xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro