Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vegas bị câu nói bất ngờ của tên vệ sĩ làm cho sững sờ. Vệ sĩ ba hắn thuê từ khi nào có quyền lên tiếng?

- Vừa nói cái gì?

Vegas buông tay khỏi cằm Pete, đứng dậy bước đến gần tên vệ sĩ kia. Tên vệ sĩ cúi đầu.

- Chúng tôi theo lệnh ông chủ đến đây bảo vệ cậu Saengtham. Bất cứ điều gì làm tổn hại đến cậu ấy chúng tôi đều phải ngăn chặn. Bất cứ ai có thể làm hại đến cậu ấy chúng tôi đều phải khống chế. Kể cả ... cậu.

Vegas nghe xong liền cười lớn, tiếng cười mang theo bao đắng cay, chua xót. Ba hắn, yêu thương hắn như vậy, vậy mà cư nhiên vì một người dưng mà biến hắn thành kẻ nguy hiểm, cần theo dõi sao? Còn ngang nhiên bảo vệ cậu ta trước mặt người khác.

- Được. Được lắm. Vậy nghĩa là nếu bây giờ tôi đánh cậu ta, các người liền có thể lao vào đánh tôi?

- Chúng tôi không dám. Nhưng cũng tuyệt đối không để cậu động đến cậu Saengtham. Đó là lệnh của ông chủ. Mong cậu hiểu và thông cảm cho chúng tôi.

Vegas vẫn giữ nụ cười trên môi. Bỏ đám vệ sĩ ở đó mà quay lại chỗ Pete.

- Cậu thật tài giỏi. Có thể khiến ba tôi vì cậu mà hao tổn sức như vậy. Xem ra cậu đã tốn không ít "công sức".

Hai chữ "công sức" còn cố ý nghiến răng mà nhấn mạnh. Pete coi như gió thoảng qua tai, rất tự nhiên đứng lên nói:

- Tôi đi nấu cơm.

Rồi bước qua hắn như không có gì xảy ra. Hắn tức giận cầm chiếc điều khiển trên bàn ném mạnh xuống đất. Pete dừng lại, tấm lưng thon dài như cũ đưa về phía hắn, nói:

- À, ba anh nói anh có thể ra ngoài. Đi bất cứ đâu anh muốn. Nhưng chỉ trong nước vì hộ chiếu của anh bác đã giữ rồi. Công việc công ty vì anh không đến mà loạn không ít, anh cũng nên nghĩ đến việc đi làm trở lại đi.

Nói xong lại tiếp tục bước vào bếp. Bỏ lại Vegas phía sau đang không ngừng tự mỉa mai bản thân mình. Tôi là con rối để các người tuỳ ý điều khiển sao?

Bữa tối Pete nấu Vegas dù có chết đói cũng không muốn ăn. Bình thường vốn đã không quan trọng việc ăn uống, nhưng hôm nay nhìn thấy cậu ta, hắn đặc biệt không cần ăn cũng thấy no. Nuốt hết cục tức cậu ta đem đến cũng đủ làm hắn nghẹn rồi.

Hắn nằm trên giường. Cảm thấy hôm nay rất mất hứng, cơ thể lại có chút mệt mỏi, liền trực tiếp đi ngủ, không muốn quan tâm đến tên đáng ghét kia đang làm gì, cũng chẳng còn hứng thú gây chuyện với tên kia nữa. Nặng nề nhắm mắt, hắn muốn nghỉ ngơi trước đã.

Sáng hôm sau Vegas đến công ty. Dù có chuyện gì xảy ra thì công ty cũng là tâm huyết cả đời của ba hắn. Hắn cũng đã vì nó mà hao tốn rất nhiều công sức. Cho nên không nên để chuyện riêng của hắn ảnh hưởng đến công ty. Đây cũng coi như là một cách để hắn đỡ phải cả ngày đối diện với con người vô cảm luôn khiến hắn chán ghét kia. Nhưng khi đã ngồi trong phòng làm việc, cố gắng lấy công việc để tự tạo hứng thú cho mình, hắn vẫn không thể nào nguôi cơn giận trong lòng, xung quanh toả ra bầu không khí bức người khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng không tự chủ được mà run rẩy.

Nhàm chán mở điện thoại lên định tìm vài thứ để giết thời gian, đập vào mắt hắn là rất nhiều bài báo, tin tức đặc biệt về hôn lễ của hắn, về việc hắn đã phá hỏng hôn lễ đó như thế nào, ngang nhiên đối nghịch ba hắn ra sao, sỉ nhục người vừa kết hôn với hắn cay độc cỡ nào. Lướt mắt nhanh qua những bình luận của cả ngàn người ngoài kia, khoé miệng nhếch lên một nụ cười thoả mãn. "Xem đi, xem người ta nói cậu như thế nào, đánh giá cậu ra sao. Tôi vẫn còn đang nghĩ cách làm sao để đuổi cậu ra khỏi nhà, xem ra không cần phí sức nữa, đến người ngoài cũng đang giúp tôi này."

Ai biết đến Vegas cũng đều nhận thức rõ rằng hắn yêu Malee, hơn nữa còn yêu ba năm. Bỗng nhiên đùng một cái hắn lại cưới một tên con trai lạ hoắc không biết từ đâu chui ra, thậm chí ngay cả việc xuất hiện bên cạnh Vegas cũng chưa ai từng thấy. Trong hôn lễ, không cần người tinh ý, đến cả người vô tư nhất cũng có thể nhận ra được thái độ bất thường của Vegas, hắn lạnh lùng, thờ ơ, ngay cả liếc nhìn người kia hắn cũng lười, vẻ mặt bày ra chính là chán ghét, chán ghét cực điểm. Vậy cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì? Có phải sẽ mang lại lợi ích vô cùng lớn cho tập đoàn Theerapanyakul không? Nếu vậy thì người kia chắc chắn thế lực cùng thực lực phải vô cùng lớn mới có thể khiến Vegas không sợ trời không sợ đất kia phải nhịn nhục mà kết hôn với y. Chắc chắn trong đó có nội tình, mỗi người đều âm thầm định ra suy đoán của riêng mình, chỉ là không nghĩ tới những suy đoán ấy cũng trùng hợp xuất hiện trên mặt báo.

Mang theo tâm tình có chút vui vẻ mà gọi điện cho Malee, vẫn không liên lạc được. Tâm trạng lại vì thế lại trầm xuống. Người nhà chỉ nói là cô đi du lịch, cụ thể như thế nào thì không ai rõ. Malee của hắn là đang muốn hắn phải lo lắng đến phát điên hay sao? Hắn rất sợ Malee ở một mình suy nghĩ không thông suốt lại làm chuyện dại dột. Sợ cô ở một mình nơi đất khách quê người không biết tự chăm sóc bản thân, sợ cô gặp chuyện không hay, ... Buồn bực xen lẫn lo lắng khiến đầu hắn ẩn ẩn đau, nhíu chặt mi tâm, ngả người ra ghế, xem ra hắn cần nghỉ ngơi rồi.

Malee là người đầu tiên hắn quen từ khi tỉnh lại. Cô nói họ đã quen nhau trong chuyến du lịch Nhật Bản đó của hắn. Hắn phải vào viện cũng là vì cứu cô. Tuy không biết tại sao nhưng nếu hắn có thể hy sinh cả tính mạng để cứu cô điều đó chứng tỏ cô rất quan trọng với hắn. Sau đó cô nói muốn trả ơn nên chăm sóc hắn rất chu đáo, luôn luôn túc trực bên cạnh hắn. Tạo cho hắn cảm giác vô cùng ấm áp. 3 năm qua, hắn đã tạo thành thói quen luôn có cô bên cạnh. Quen với cảm giác yêu thương chiều chuộng cô.

- Anh.

Đứng trước cửa phòng hắn là một chàng trai khoảng 20 tuổi, gương mặt vô cùng ưa nhìn, làn da trắng, mái tóc tạo kiểu rất bắt mắt chứng tỏ đây là một cậu ấm nhà giàu khó chiều. Vegas không ngẩng đầu lên cũng biết đó là ai. Người có thể vào phòng hắn mà không cần sự cho phép của hắn chỉ có ba người. Thứ nhất là ba hắn. Thứ 2 là Malee. Thứ 3 chính là cậu ta, Macau - cậu em họ của hắn, người họ hàng thân thiết nhất, cũng là người không sợ trời không sợ đất nhất mà cợt nhả bên tai hắn, sẵn sàng kéo hắn đi đắm mình trong mọi cuộc chơi mà không cần hắn đồng ý. Đối với Vegas, người em họ này cũng như em ruột hắn, cả hai cùng là con một nên tình cảm càng gắn bó hơn. Tuy nhiên, đối lập với Vegas, Macau lại chẳng bao giờ màng đến việc công ty, chỉ toàn tâm toàn ý làm một đại thiếu gia ngày ngày lấy vui chơi làm lẽ sống. Nhưng không vì thế mà hắn khiến người ta chán ghét, trên người hắn tồn tại một loại mị hoặc làm bất cứ ai tiếp xúc với hắn cũng khó kìm lòng mà si mê tán thưởng. Hắn cười lên rất đẹp, rực rỡ đến mê người, khiến người ta cảm thấy như ánh dương chiếu rọi. Vegas rất mong có thể như Macau, dù gặp chuyện gì cũng có thể hồn nhiên, vô tư đối mặt.

- Em đến đây có chuyện gì?

- Không có chuyện gì thì không thể đến tìm anh?

Macau bước tới, tự nhiên mà ngồi vắt vẻo trên bàn làm việc của Vegas, ngẩng đầu vờ ngắm trần nhà.

- Anh là con người bận rộn.

- Đúng là người lấy "vợ" rồi có khác.

- Đừng có nói đến chuyện đó.

Macau cười lớn.

- Em thật không ngờ bác lại có thể làm ra chuyện như vậy. Bác thực sự quá hiện đại rồi.

Vẻ mặt không giấu diếm rằng cậu ta đang muốn làm Vegas phát điên.

- Nếu em đến đây chỉ vì việc đó thì về đi.

Cậu ta ngồi dậy, đối diện với Vegas, cười cười hỏi.

- Anh ghét cậu ta lắm sao?

- Còn phải nói. Em biết anh chỉ yêu Malee.

- Vậy...cần em giúp anh không?

- Giúp gì?

- Cho cậu ta 1 trận.

Macau dùng con mắt long lanh nhìn Vegas.

- Em định làm gì?

- Bắt cậu ta ly hôn với anh.

Vegas nheo mày nhìn Macau. Chỉ thấy 1 nụ cười ranh mãnh.

- Tổng giám đốc. Chủ tịch nói 20 phút nữa sẽ có cuộc họp hội đồng quản trị.

Trợ lý của Vegas bước vào nói.

Hắn nheo mày, có phần ngạc nhiên.

- Sao đột ngột như vậy?

- Tôi không biết. Chỉ thấy chủ tịch vừa gọi tới.

- Tôi biết rồi. Cậu ra ngoài đi.

- Vâng.

Vegas quay qua Macau.

- Việc này nói sau. Anh đi họp đã.

- Oke. Vậy em về trước.

- Ừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro