Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bangkok tháng 9 mưa phùn lất phất tuy không lớn nhưng vẫn đủ làm ướt người, do đang trong thời điểm tan tầm nên khắp nơi chỉ toàn là công nhân viên chức, trời đột ngột trút mưa khiến cho dòng người đan xen nhau đi lại giữa đại độ càng di chuyển nhanh hơn.

Giữa ngàn người ai cũng như ai bỗng xuất hiện một người con trai hai tay treo túi nilon, trên tay ôm theo chú mèo nhỏ khiến ai nhìn cũng không khỏi liếc nhìn . Có lẽ thấy được cái nặng trên tay cậu nên họ lịch sự né ra nhường đường, Pete gật đầu cảm ơn bước nhanh trước, cậu không thèm ngừng lại nghỉ mà một hơi chạy thẳng tới công ty nơi Vegas làm việc cách đó 500 mét.

Tới trước cổng kịp lúc năm giờ, Pete thở hổn hển thả hai túi đồ xuống, đứng từ xa nhìn vào trong cổng xoay xem Vegas ra chưa. Dáng vẻ dính mưa cộng thêm bộ đồ đơn giản của cậu khiến một số người bàn tán, vì đây là một công ty lớn lại có một người ăn mặc xuề xoà như vậy giữa đám người, vậy nên cũng không thoát khỏi những ánh mắt đánh giá.

Nhận ra mọi người đang bàn tán về mình, Pete theo bản năng vuốt lại tóc nhưng lại phát hiện do lúc nãy chạy vội nên có vài chỗ bị rối, lấy tay vuốt cũng chẳng được ích gì. Mái tóc dài che mắt ướt sũng. Khiến cậu nghĩ thầm đến lúc cắt tóc rồi.

Pete sống đến từng tuổi này cũng chẳng quan tâm gì đến lời nói của người ta dáng vẻ hay bề ngoài của mình nữa, cậu chỉ đi đến cổng công ty tìm đại chỗ nào ngồi đợi chồng.

Sau một lúc thì một người đàn ông mặc bộ vest đen, tóc đen nâu vuốt keo gọn gàng, trên mặt mang mụ cười tươi tắn đi tới gọi cậu "Pete , sao hôm nay em lại tới, chờ anh lâu không?"

" Không lâu, em đến thế này không phiền anh chứ?" Pete lắc đầu hỏi, vuốt đầu Mino đang vui mừng chào cha.

Vegas ngạc nhiên, mỉm cười cứng ngắc " Sao có thể " Nếu nói có chút thì sợ cậu buồn nên thôi.
Vegas sống với cậu gần chục năm làm sao không biết anh đang nghĩ gì, thực ra cậu cũng thấy mình đáng ra không nên đến đây, vì dù gì đây cũng là nơi làm việc của anh mà cậu lại đến với bộ dáng như đi chợ thế này thì đúng là không giữ thể diện cho anh rồi, nhưng không đến không được.

" Em xin lỗi..." Cậu cúi đầu thỏ khẽ.

Vegas không nghe rõ định hỏi lại thì cậu đột nhiên lên tiếng " Thôi về nào, hôm nay họ hàng đều tới nhà, không về sớm sẽ bị mắng đấy".

" Hả, hôm nay có chuyện gì mà mọi người lại tới thăm?"

Pete nghe anh hỏi thì nhíu mày "Hôm nay là ngày giỗ của ba, anh quên rồi sao?"

" Do gần đây vùi đầu vào công việc nên anh quên đã tới ngày, không có em là có chuyện rồi " Vegas ngượng ngùng gãi gãi đầu, hôm nay ngày giỗ của ba mà đứa con như anh lại quên béng, giờ ngẫm lại mới hiểu tại sao cậu bỗng nhiên tới đây, không phải sợ anh lại quên nữa hay sao, cảm thấy có lỗi nên anh cúi xuống xách phụ cậu hai túi đồ.

Thấy anh biết tự giác Vegas mỉm cười, cậu biết anh rất bận nên đôi khi không thể nhớ hết các ngày, vì thực tế trong gia tộc Theerapanyakul cứ tới tháng là là có ngày quan trọng, chính cậu lúc mới về làm dâu còn nhớ không xuể.

Bỗng một tiếng nhạc vang lên, Vegas bắt máy nói rất nhanh, Pete nghe chưa được đôi ba câu hắn đã tắt máy, dùng vẻ mặt khó xử nói " Pete, Rim nói Denis đang gặp chuyện rồi, có lẽ anh phải đến giúp cậu ta"Vegas khó xử nói. Denis là bạn thân của Vegas từ thời còn đi học, mối quan hệ cực kì tốt. Không lạ gì khi Vegas vừa nghe tin Denis gặp chuyện là mặt biến sắc lo lắng không thôi.

Pete thất vọng nhưng đành mỉm cười an ủi " Không sao, anh bận thì đi trước đi, tối nay anh về nhà là được"

Vegas muốn gọi người đưa Pete nhưng cậu không chịu, hắn cũng không miễn cưỡng dặn dò cậu đi đường kĩ lưỡng rồi phóng xe đi tới chỗ Denis.

Từ công ty đến nhà phải đi hơn bốn chuyến xe buýt, hôm nay đi vào lúc học sinh tan trường nên trên xe chỉ toàn công nhân và học sinh, chẳng còn một chiếc ghế dư nào.

Chợt xe dừng đèn đỏ mọi người đều theo quán tính ngã về phía trước, Pete cũng không ngoại lệ, chỉ là hai tay cậu đang cầm hai túi đồ không thể vịn dây an toàn được. Cứ nghĩ sẽ ngã một cách đầy xấu hổ, nào ngờ từ phía sau có một đôi tay đỡ cô lại.
" Cảm, cảm ơn" Pete hoàn hồn xoay người lại cảm kích nói.
Pete quay người lại thấy một chàng trai cao ráo, có nước da ngăm khoẻ mạnh.
"Cậu có sao không?" Porsche lo lắng hỏi
"À, tôi không sao, cảm ơn cậu".
"Không có gì" Porsche phẩy tay cuời cười nói.
Nhìn cậu trai nhỏ với gương mặt trắng trẻo, dù có chút sắc mặt có chút nhạt nhưng mà vẫn khiến cậu thốt lên một câu
"Xinh quá"
"H...hả.?" Pete ngơ ngác hỏi.
" Cậu cho tôi xin i4 được không, chúng ta có thể làm bạn không? "Porsche chìa điện thoại ra trước sự ngơ ngác của Pete.
Từ trước đến nay Pete gần như không có người bạn thân thiết nào vì tính cách hướng nội của mình, nay có người chủ động làm quen, thật lòng Pete có chút bất ngờ xen lẫn vui vẻ nên cậu do dự vài giây cuối cùng cũng đồng ý kết bạn với Porsche.

*******************
Tự dưng tui lười viết quá à. Hay drop ta •́⁠ ⁠ ⁠‿⁠ ⁠,⁠•̀

25/09/2022(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro