Chương 2: I can smell the fear on you.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Động mạch ở đây." Vegas kéo tay Pete đi xuống, mũi dao kề vào ngực hắn, "Trái tim ở đây."

"Em có thể chọn một trong hai."

_______________

He thought he'd escaped but all he hid was run around in my trap.

Em ấy nghĩ mình đã trốn thoát nhưng quẩn quanh trong chiếc bẫy mà tôi tạo ra là tất cả những gì em ấy làm được.

Pete nghĩ rằng cậu đã che giấu rất tốt, cậu cố gắng đóng vai một người qua đường tò mò lẫn trong đám đông ở nhà ga.

Nhưng sao có thể qua khỏi đôi mắt chim ưng của Vegas? Một người qua đường hiếu kỳ thực sự sẽ không bao giờ theo bản năng mà kéo mũ thấp xuống, cũng sẽ không hướng người về phía ngược lại, như thể muốn rời đi bất cứ lúc nào.

Omertà của hắn đúng thật là rất thông minh, nhưng kinh nghiệm lại không đủ, bị chính ngôn ngữ cơ thể phản bội lại.

Nhưng nếu Pete đã muốn, Vegas sẽ cùng chơi, miễn là cậu vui vẻ.

Vì vậy, Vegas giả vờ như không nhìn thấy cậu, hắn xoay người rời đi, nhưng chỉ hai giây sau đã quay đầu lại, thấy bóng lưng Pete vội vã chạy trốn.

Foolish boy.

Chàng trai khờ ngạo.

Vegas ra hiệu cho các vệ sĩ giải tán đám đông trong nhà ga, mình thì đuổi theo Pete. Có lẽ Pete quá mức căng thẳng, nên không nghe thấy tiếng giày da cộp cộp phía sau.

Cũng không cảm nhận được bóng dáng của ác ma đã bao phủ toàn thân cậu.

Vegas trong lòng nhẩm từng giây, đúng lúc Pete đặt chân lên cầu thang, hắn kéo Pete lại và giam cậu trong vòng tay của mình.

Cảm giác bị kéo vào địa ngục sau khi đã rất gần với hy vọng, chính là tuyệt vọng, là sợ hãi tột độ.

"Going somewhere?" Hắn cảm nhận được sự run rẩy mất kiểm soát của Pete.

Vegas đưa mũi kề vào cổ Pete, say mê mà hít một hơi thật sâu, hành động trông có vẻ đơn giản nhưng lại vô cùng gợi tình: "I can smell the fear on you."

"Tôi có thể ngửi thấy mùi sợ hãi trên người em."

Cạch cạch! Cửa tàu kêu lên, báo hiệu nó sắp đóng lại.

Pete cắn chặt răng, tập trung toàn bộ sức lực vào cánh tay, đấm một cú thật mạnh vào xương sườn của Vegas.

Vegas không ngờ Pete lại lớn gan đến vậy, kinh ngạc thở dốc, bàn tay đang ôm cậu thả lỏng.

Pete một giây cũng không bỏ lỡ, trước khi cảnh cửa đóng lại đã thành công lên tàu. Vegas nhanh chóng đi tới phía cửa, hung hăng đạp vào nó mấy cái.

Hai người cách cánh cửa thủy tinh đối diện nhìn nhau.

Pete mặt không đổi sắc nhìn khuôn mặt vì tức giận của Vegas mà trở nên hung ác.

Đột nhiên, Vegas nhìn Pete và nở một nụ cười. Nhìn hắn như vậy, Pete chợt cảm thấy cái lạnh cả sống lưng.

Tàu lửa cuối cùng cũng lăn bánh, Vegas trơ mắt nhìn Pete bỏ chạy ngay trước mắt mình.

Pete ngây ngốc đứng tại chỗ. Sau khi tàu lửa đi được một đoạn xa, sức lực toàn thân nháy mắt như bị rút cạn, cậu trượt xuống ngồi trên mặt đất.

Hắn ta đang làm cái quái gì vậy!

Pete ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt nhìn ra cảnh vật đang lùi dần ngoài cửa sổ.

Điện thoại trong túi không ngừng rung lên, cậu cuối cùng cũng có cơ hội đem ra xem.

Là Porsche.

"Ey Porsche." Pete nói một cách yếu ớt.

"Mày không sao chứ?" Porsche lo lắng hỏi. "Tên điên đó chạy tới lớp uy hiếp tao!"

"Hắn ta chạy đến ga tàu, tao đấm hắn, sau đó lên được tàu." Pete nói nhỏ, "Porsche, tao phải làm gì tiếp theo đây?"

Vegas trông có vẻ sẽ không bỏ qua cho cậu.

"Sao mà mày lại dính líu tới nó vậy?" Giọng Kinn vang lên từ đầu dây bên kia.

Pete đem đầu đuôi câu chuyện xảy ra tối qua kể cho họ nghe

.

Kinn thở dài: "Đúng là tên điên."

"Kinn, giúp tôi với." Pete nhỏ giọng cầu xin.

"Trừ khi nó chính miệng nói muốn trả tự do cho mày, nếu không gia tộc bọn tao sẽ coi mày là Omertà của nó. Tao không thể làm tổn thương mày, cũng không có cách nào giúp mày thoát khỏi nó. Tao xin lỗi, Pete."

"Tôi con mẹ nó làm sao biết luật của mấy người là cái quỷ gì chứ? Tôi bị cưỡng hôn!" Pete gần như phát điên, "Tôi không muốn, tôi không phải là của hắn ta! Mấy người có biết nhân quyền là gì không hả?"

"Tổ tiên của tụi tao là xã hội đen, ngang tàng và độc tài. Quy tắc này ban đầu do một bên chúng tao quyết định và không thể thay đổi được. Tất nhiên, bây giờ tụi tao chỉ có thể nói Omertà khi có được sự đồng ý của cả hai bên. Kinn bất lực nói: "Nhưng Vegas không giống tụi tao, nó là..."

Tàu lửa dừng lại đột ngột, tiếng phanh gấp phát ra chói tai.

Pete cảnh giác nhìn lên, đây là chuyến tàu đường dài, căn bản sẽ không dừng lại giữa chừng.

Khoang trước truyền đến một trận xôn xao, Pete đeo ba lô lên lưng, chậm rãi đứng dậy, di chuyển ra cửa sau, mắt nhìn chăm chú vào cánh cửa trước khoang.

"Pete?" Giọng của Porsche phát ra từ điện thoại, "Mày có nghe Kinn nói gì không?"

Kinn lặp lại lần nữa: "Vegas là..."

"

Người đàn ông mặc chiếc áo lụa đen xuất hiện trước mặt cậu, ánh mắt xuyên qua lớp cửa kính thủy tinh rơi trên người Pete.

"Là một tên điên." Pete tiếp lời Kinn, cúp điện thoại và bắt đầu chạy về phía sau.

Vegas nhìn thấy mặt Pete tái đi, xoay người bắt đầu chạy trốn. Sự kiên nhẫn của hắn đã dần cạn kiệt: Tại sao lại chạy?

Nhưng hắn cũng không vội.

Nếu không có sự cho phép của hắn, đoàn tàu này sẽ không tiến lên dù chỉ là một cm. Giả như nhảy xuống xe lửa thì xung quanh bốn phía đều là núi, Pete ngoài đi về phía hắn, cũng không còn chỗ nào để chạy nữa.

Dây thần kinh của Pete căng lên như muốn đứt ra. Cậu tự thấy mình từ khi sinh ra đã sống vô cùng lương thiện, thật sự cố gắng trở thành một người tốt.

Tại sao lại là cậu?

Pete đẩy cánh cửa cuối cùng ra, tuyệt vọng nhìn cảnh tượng trước mắt. Cậu đã chạy đến cuối con tàu, khắp nơi đều là những ngọn đồi và cỏ dại, trước mắt cậu là một đường hầm tối tăm.

Vegas chính là cố ý dừng tàu lửa khi nó vừa rời khỏi đường hầm ít người, hắn ta muốn Pete không còn đường lui.

Tiếng giày da ma sát trên sàn phát ra từ phía sau, lần này Pete nghe thấy rồi. Cậu dứt khoát bước đến lan can trống và xoay người đối diện vào tên ác ma.

Vegas hai tay đút vào túi, không chút hoảng hốt.

Hai người im lặng đối mặt.

"Come on." Vegas lên tiếng trước, "Đừng nháo nữa."

Pete thật sự cạn lời: "Anh cảm thấy tôi là đang làm loạn? Tôi thấy anh điên thật rồi."

Vegas không quan tâm nhùn vai: "Em không còn đường lui, theo tôi quay về đi."

Pete lấy ra con dao găm và chĩa nó về phía Vegas. Vệ sĩ phía sau hắn định bước lên ngăn cản, Vegas đã nâng tay lên chặn lại.

"Thả tôi đi." Pete nói, "Ngay bây giờ."

Vegas thong thả tiến lên từng bước: "Nếu tôi nói không thì sao?"

"Anh không thể nói không!" Lưỡi dao khúc xạ ánh mặt trời chiếu trên mặt Pete, "Anh mẹ nó buông tha tôi khỏi cái Omertà chết tiệt đó ngay!"

Lời này vừa nói ra, biểu tình của Vegas nháy mắt trở nên đáng sợ, hắn đi nhanh về phía trước, Pete bị dọa liền liên tục lùi về phía sau.

Vegas nắm lấy tay cậu, đem con dao ấn vào cổ mình, ngay tại động mạch chủ đang đập.

"Khun Vegas!" Các vệ sĩ hoảng sợ.

"Động mạch chủ ở đây." Sau đó kéo tay Pete di chuyển xuống, dừng lại ở trước ngực, "Trái tim ở đây."

Pete ngơ ngác nhìn hắn.

"Em có thể chọn một trong hai." Vegas thấp giọng nói, "Tuyệt đối không có sự lựa chọn thứ ba."

Với một cái vặn nhẹ cổ tay, Pete đau đớn buông con dao găm ra, Vegas lập tức vứt con dao ra phía sau cho thuộc hạ.

Sau đó, từ trong túi lấy ra một ống tiêm nhỏ, trực tiếp đâm xuống cổ Pete: "Alright, game's time is over."

Pete muốn đẩy Vegas ra lại phát hiện không còn chút sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình mềm mại ngã vào lòng Vegas.

Vegas tham lam hít vào mùi hương cậu.

Cuối cùng tôi cũng có được em.

...

Pete thức dậy trong vòng tay của Vegas.

Cái chạm của ác ma rất dịu dàng, nhẹ nhàng mà lướt qua mái tóc cậu, mang đến từng đợt thoải mái.

Nhưng có dịu dàng đến đâu, đó vẫn là bàn tay của ác ma.

Pete vừa mở mắt liền nghĩ đến việc tránh ra khỏi người hắn, Vegas nhanh chóng dùng tay chân giam cầm Pete, người dưới thân tức giận giãy dụa, "Buông ra!"

"Em có muốn một ống nữa không?" Vegas bâng quơ nói.

"Phi!" Pete nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Vegas.

Vegas đứng hình, rồi bật cười thật lớn. Hắn buông Pete và bước ra khỏi phòng. Pete thất thần: hắn ta, không tức giận hả?

Pete nghĩ mình sẽ bị đánh đập, giam cầm, nhưng không có gì cả, cậu cứ nghĩ rằng mình đã thoát được một kiếp.

Cửa phòng bị khóa trái, cửa sổ bị đóng chặt. Không có thức ăn và nước uống. Và khi Pete nhận ra rằng Vegas muốn cắt đồ ăn và nước uống để ép cậu phải nghe lời, cậu ngay lập tức đi vào nhà vệ sinh.

Mở vòi , không có một giọt nước nào. Mở bồn cầu ra, cậu thấy nước bên trong từ lâu đã bị xả hết.

Pete kích động ở trong phòng tìm kiếm một lượt, phát hiện cái gì cũng không có.

Căn phòng này ngoại trừ một cái giường và điều hòa thì không có gì cả. Pete im lặng nằm trên giường, đột nhiên đưa mắt nhìn về phía cái đèn chụp ở đầu giường, ánh mắt như muốn xuyên qua nó như tia laze.

Vegas nhìn vào đôi mắt kiên định của Pete, trái tim run lên.

You can torture me all you want, but my soul would never surrender.

Anh có thể hành hạ tôi bằng bất cứ cách gì, nhưng linh hồn tôi sẽ không bao giờ bị khuất phục.

________

Cùng run rẩy hóng Ep13 hoyy 🔥🔥🔥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro