Chap 11: Giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Vegas>

Vẻ mặt vô cùng căng thẳng trên khuôn mặt Pete khi phải lựa chọn giữa tôi và thằng chó chết tiệt Kinn thật lòng khiến tôi hơi tức điên lên. Tại sao em ấy phải suy nghĩ? Em ấy đang nghiêm túc nghĩ đến việc cứu Kinn hơn là tôi?

"...năm bốn..."

Pete! Tại sao em vẫn không trả lời? Đó là một câu hỏi đơn giản phải không? Bây giờ tôi thực sự tầm thường với em sao? Em có thực sự cố ý khi nói rằng muốn tôi tránh xa?

Pete. Làm sao em có thể làm trái tim tôi tan nát như thế này?

Rồi tôi chợt nhận ra Pete gặp Kinn trước và tin tưởng anh ấy lâu hơn tôi. Pete đã nói rằng em ấy yêu tôi, nhưng mối quan hệ giữa họ có lẽ đã bền chặt hơn. Ý tôi là lợi thế của tôi với Kinn là gì? Chính Kinn là người đã thuê Pete và giúp đỡ gia đình em ấy. Bây giờ nghĩ lại, tôi đã từng tệ hơn rất nhiều so với những gì nhóm Yakuza này đã làm trước khi tôi yêu Pete. Chúng chưa làm tổn thương Pete nhiều như vậy, nhưng tôi, tôi đã giáng cho em ấy một tổn thương không thể khắc phục được. Vì vậy, tôi không phải cảm thấy tồi tệ nếu trái tim của Pete dao động từ việc chọn tôi thay vì người đàn ông đã giúp đỡ gia đình của em ấy trong nhiều năm phải không?

Nhận ra sự thật khiến đầu tôi đau như bị một tảng đá đập vào. Nó đau đớn hơn nhiều so với những lời Pete nói khi chúng tôi cãi nhau ngày hôm qua. Đặc biệt nhất là bây giờ tôi đã có thể thấy cách em ấy do dự trong việc đưa ra lựa chọn của mình.

"Pete." Tôi bật thốt tên em trong vô vọng . Liệu Pete có thể thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói của tôi không?

"Kinn! Tôi chọn Kinn!" Pete rống lên câu trả lời của mình khi đếm đến 4, phớt lờ lời cầu xin thảm hại của tôi. Lồng ngực tôi như thắt lại.

"Hả? Cậu thực sự ..." Gã Nhật Ichigo chết tiệt có cái tên thậm chí không hợp với khuôn mặt vũ phu của anh ta lại gần mặt vợ tôi đến nỗi hơi thở hôi hám đó khiến Pete nhăn mặt. Sau đó, tên khốn cho tôi một cái nhìn xấu xa ranh giới giữa sự điên rồ và sự chế nhạo. "Có phải cậu vừa chọn sếp cũ thay vì người yêu của mình phải không?" Thằng khốn đó làm vẻ mặt buồn bã xấu xí này và giả vờ khóc, chế nhạo tôi thêm. "Aaaaaaaawwww ... Vegas con trai của Kan lại về thứ hai. Như mọi khi."

Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Hắn có cần phải nhắc tôi điều đó một lần nữa không? Trong lòng tôi đang rất rối ren rồi. Tôi biết rằng có khả năng Pete không chọn tôi. Nhưng thực sự khi nghe nó từ miệng em ấy thật đâu đớn. Đau đến mức ngay cả thở cũng cảm thấy như bị hàng nghìn mũi kim đâm vào phổi. Tôi muốn hét vào mặt tên Yakuza chết tiệt! Tôi muốn chặt đầu anh ta! Và tôi sẽ giết Kinn ngay sau đấy.

Cho đến lúc này, tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Nỗi đau về tình cảm khiến tôi kiệt quệ hơn cả những trận đòn. Tôi chỉ muốn vượt qua chuyện này và nằm ở một nơi nào đó yên bình. Tôi không quan tâm việc để Pete lựa chọn giữa tôi và Kinn là gì nữa. Có lẽ tên khốn đó muốn đùa giỡn với bộ não của chúng tôi. Tôi thực sự không quan tâm. Nếu đó thực sự là một sự lựa chọn khó khăn như em ấy được yêu cầu giết hoặc cứu ai, tôi muốn Pete đừng do dự và chọn tôi bằng mọi cách.

Khi em ấy do dự như vậy, tôi có thể nói rằng Pete không còn cần tôi nữa. Vậy tôi chẳng còn lí do gì để tiếp tục tồn tại nữa?

"Vậy còn chờ gì nữa?" Tôi thở phào, cúi thấp đầu trong thất bại.

"Mày nói gì thế Vegas?"

"Giết tôi ngay đi." Tôi thì thào với đôi tai ù đi và toàn thân tê dại.

"Vegas! Anh đang nói gì vậy? Không!"

"Không! Không! Vegas! Không ai được làm tổn thương anh ấy!"

"Tôi đã nói giết tôi ngay bây giờ! Giết tôi và xong việc!" Tôi gầm lên phớt lờ những giọng nói khác phản đối mình.

"Vegas!"

"Đồ khốn nạn ngậm miệng lại!"

Tôi thậm chí không biết ai đã gọi tôi hoặc họ đang cố gắng đấu tranh vì điều gì. Đó là Pete và Kinn phải không? Tại sao họ nghe có vẻ thất vọng? Họ không vui vì tôi hy sinh bản thân vì cái cổ xinh xắn của họ sao? Họ có thể nhanh chóng rời khỏi đây được không? Tôi không quan tâm lắm đến Kinn nhưng bất kể Pete đã làm gì, tôi vẫn muốn em ấy ra khỏi đây và đến nơi an toàn.

Tóc tôi bị giật mạnh khiến tôi ngẩng mặt lên để nhìn khuôn mặt kinh tởm của tên khốn chế nhạo mình như một kẻ điên. Tôi cười khẩy một tiếng trước khi nhổ nước bọt vào mặt người đàn ông.

"Cái gì..."

* Bam!

"Fuck youuu! Đừng chạm vào anh ấy!" Tôi nghe thấy tiếng Pete hét lên khi nắm đấm của người đàn ông đặt lên mũi tôi. Huh! Sức lực của anh ta chỉ như một đứa trẻ 10 tuổi.

"Mày vẫn đang cười hả? Mày nghĩ chuyện này thật buồn cười sao? Hả?" Hắn ta liên tục đấm vào bụng tôi. Pete chửi bới và thậm chí người anh họ chết tiệt của tôi đã hét lên điều gì đó xúc phạm bọn Yakuza này.

Trong khi đó, tôi không thể ngừng cười. Cảm giác như dây thần kinh cuối cùng cũng mắc vào trong não khiến tôi không thể cảm nhận được gì.

"Mày đấm như thằng bé Venice vậy. Nó rất nhột." Tôi nói từ đâu nhớ ra khuôn mặt của con quỷ nhỏ đó, tôi đã học được cách yêu thương. Không biết bây giờ nhóc con đang làm gì với ông chú điên loạn Tankhun của mình? Venice có đang xem một bộ phim nữa không? Thật buồn cười là trong tình huống này, tôi vẫn có thể nghĩ tại sao thằng bé lại bắt đầu yêu thích thể loại như vậy. Có lẽ nó chỉ nhớ papa Pete và xem những chàng trai yêu nhau trong TV của Tankhun?

Chắc là thói quen ấy sẽ được sửa khi Venice gặp lại papa?

Chờ đã, có thể Venice sẽ chỉ gặp lại Pete thôi. Tôi không nghĩ rằng mình còn được nhìn thấy thằng bé làm khuôn mặt bĩu môi khi thấy tôi cố gắng chống lại nó để được Pete chú ý. Thằng nhỏ đó cũng sẽ nhớ tôi chứ? Tôi nghĩ là không. Không. Tôi nghĩ Venice cũng có thể nhớ tôi một chút. Ôi Chúa ơi. Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt cười khúc khích của nó và Pete trước mặt tôi trong khi họ liên tục làm phiền tôi cả ngày.

Một cú đấm mạnh hạ xuống ngay khung xương sườn bên phải của tôi và tôi cảm thấy xương nứt ra.

"Dừng lại! Làm ơn dừng lại! Tôi rút lại những gì đã trả lời trước đó! Tôi chọn Vegas! Đúng! Đó là Vegas! Tôi xin lỗi Khun Kinn! Tôi xin lỗi." Mí mắt nặng trĩu của tôi mở ra khi Pete bắt đầu thút thít bên cạnh.

"Pete?" Tôi thậm chí không nhận ra giọng nói của chính mình nó nghe rất yếu và run khi tôi gọi tên em "Vegas! Anh có nghe thấy em nói không? Nghe em nói này tên khốn! Đừng mất hy vọng ngay bây giờ! Anh có nghe em nói không! Anh không thể để tên khốn kiếp này xâm nhập vào đầu mình!"

Tôi đã cố gắng cử động cơ mặt để có thể mỉm cười với Pete nhưng khuôn mặt tôi cũng trở nên tê dại đến nỗi tôi chắc rằng thay vì một nụ cười, gương mặt tôi lại méo xệch như một kẻ điên. Tôi thấy Pete cũng cắn môi cố gắng kìm chế cảm xúc của mình. Pete là người dễ khóc vì người khác, trừ chính mình. Khi bị tôi giam cầm, em ấy hầu như rơi nước mắt vì sự thương hại dành cho tôi. Ngoại trừ vào ngày cuối cùng khi tôi đã thả em ấy ra. Tôi biết Pete cũng như tôi đều bị dằn vặt về tình cảm của mình. Và Nop nói với tôi rằng anh ta thấy Pete khóc trong cảm giác tội lỗi sau khi em ấy đánh tôi bất tỉnh. Pete lo sợ cho mạng sống của tôi hơn là bị bắt lại vào thời điểm đó.

"Pete..."

"Vậy là cậu chọn anh ta hả? Tốt thôi!"

Điều cuối cùng tôi thấy là đôi mắt của Pete mở to vì sợ hãi nhìn người bên cạnh tôi trước khi âm thanh của nhiều phát súng vang lên, sau đó là sự hỗn loạn hoàn toàn. Đám Yakuza chạy như lũ chuột và la hét ầm lên. Thay vì chiến đấu với kẻ tập kích, họ đưa tay lên đầu hàng hoàn toàn.

"Kinn! Pete! Anh đang ở đâu! Âyyy Kiiiiin !!! Peeeete !!" Porsche. Không ai có thể gọi tên Kinn như vậy ngoài Porsche.

"Porsche! Porsche dừng lại! Đừng bắn đám người này! Bọn họ đã đầu hàng rồi!" Tôi hất cái đầu choáng váng về phía Kinn, ngạc nhiên trước mệnh lệnh của anh ta.

"Vâng! Vâng! Chúng tôi không muốn đánh nhau! Hãy nói điều đó với họ đi Mr.Kinn!" Người đàn ông vũ phu tự nhận mình là Yakuza đã bỏ súng và giơ hai tay lên trên đầu trong hoảng loạn. Anh ta đang lo lắng nhìn vào Porsche bước đến với khẩu súng trường M4A1 nhắm thẳng vào đầu anh ta. Pol, Arm và hai vệ sĩ của tôi đã ở phía sau để hỗ trợ cùng với 6 vệ sĩ khác từ gia tộc chính.

"Quỳ xuống!" Porsche ra lệnh nặng nề khiến tên khốn vũ phu phải quỳ xuống trước mặt anh ta ngay lập tức. Sau đó, mắt anh ấy cố gắng nhìn ba chúng tôi và khi bắt gặp Kinn, nó cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Anh ổn chứ?" Anh ta hỏi và ngay cả khi anh ta chuyển ánh nhìn của mình về phía ba chúng tôi, tôi biết anh ta đang hỏi trực tiếp tên khốn Kinn.

"Ổn. Porsche. Ok. Pol! Cởi trói cho chúng tôi!"

Trong khi một vệ sĩ của tôi đang cởi trói cho tôi, tôi vẫn không rời mắt khỏi người đàn ông đang quỳ trước Porsche. Tôi đếm trong đầu và nhìn vào khẩu súng gần nhất mà tôi có thể lấy được. Tôi thề là tôi sẽ khoét một lỗ trên hộp sọ của anh ta trước khi anh ta có thể cầu xin cho cuộc sống thân yêu của mình. Tôi di chuyển như một con diều hâu, phớt lờ cơ thể đang đau nhức của mình và giật lấy khẩu súng từ tay vệ sĩ nhưng trước khi tôi kịp chĩa nó vào đầu tên Ichigo, tôi đã thấy anh ta ngã sang một bên với một tiếng rên rỉ đau đớn.

Pete đã đẩy tôi ra trước khi tôi kịp chạm vào tên đó, và bây giờ em ấy đang túm lấy tên khốn đó ròi liên tục đấm vào mặt anh ta trong cơn thịnh nộ.

"TAO KHÔNG NÓI ... * bum ... RẰNG TAO SẼ GIẾT MÀY ... * bang ... NẾU MÀY DÁM CHẠM VÀO NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA TAO? ... * bang ... BASTARD !! * bum * bumm NHƯ THẾ NÀO MÀY THÁCH TAO À!!!"

"Không..uh! Chờ đã! Tôi không cố ý ... ah! Tôi chỉ được nói ... ugh!" Yakuza rên rỉ trong đau đớn khi Pete không cho anh ta cơ hội để giải thích và nện vào mặt người đàn ông bằng tất cả sức mạnh của võ sĩ quyền anh.

"VÀ KHÔNG MỘT AI! * bum MÀY CÒN DÁM ĐẾM ... * VÀ ĐÙA CỢT TAO... * Ahhhh ... FUCKING! * beng NHƯ KHÔNG AI CÓ THỂ !!" Pete hét lên và tôi sặc nước miếng. Được rồi. Tôi hiểu ý em ấy muốn nói rằng đếm số 3 2 1 chỉ dành riêng cho tôi và em ấy.

Và cũng giống như Porsche và những người khác, tôi đứng trân trân, nhìn Pete đánh người đàn ông một cách hả hê, không dừng lại ngay cả khi mặt người đàn ông bắt đầu chảy máu đầm đìa. Có thể gọi tôi là kẻ diên điên vì tôi thấy thật hài lòng về mọi thứ của Pete ... hình ảnh này của Pete thực sự khiến tôi yêu em ấy đến điên cuồng. Tại sao vợ tôi lại quyến rũ chết tiệt như vậy khi đánh bại một chàng trai vì tôi?

"Pete! Pete dừng lại! Mày đang giết anh ta! Porsche ngăn cậu ta lại!" Kinn hét lên nhưng Porsche phớt lờ trong khi nhìn bạn mình đấm tên Yakuza. Hey! Chờ một phút đã. Bây giờ tôi mới nhìn mọi người, tất cả đều đang nhìn Pete như thể em ấy là kỳ quan đáng kinh ngạc. Tên khốn Arm thậm chí còn điều chỉnh kính của mình để có thể xem toàn bộ sự việc một cách thoải mái hơn với nụ cười mơ màng trên khuôn mặt.

"Vegas! Porsche! Hãy ngăn Pete lại được không! Bất cứ ai!" Kinn tiếp tục hét lên. Tôi quay lại để nhìn Kinn và nhận ra anh ta vẫn còn bị trói bởi vì ngay cả Pol đã dừng việc cứu ông chủ mình để xem Pete đánh người. "Pol! Cởi trói cho tao! Nhanh lên!" Anh ta hét lên với vệ sĩ của mình khiến Pol nhảy dựng lên và làm theo lệnh của ông chủ.

"Mẹ kiếp! Tao ghét những tên khốn nạn như mày! Mày bắt cóc người ta rồi làm gì? Mày đã làm gì với bọn họ? Mày định làm gì nếu không có ai đến cứu chúng tao? Muốn cưỡng dâm tao à? Hay mày định hiếp Khun Kinn? Mày không nghĩ đến việc ngủ với Vegas chứ đúng không? Đồ khốn kiếp! Thay vào đó, mày có thể bán ma túy rẻ tiền trên đường? Đó là lý do tại sao Yakuza ngày càng giống một nhóm xã hội đen kém chất lượng! Fuuuck !!! Chết!"

Tôi không thể không mỉm cười khi nghe Pete mắng mỏ. Em ấy đã nói những lời hài hước nhất mà chỉ tôi mới thấy buồn cười. Vẻ mặt thích thú của Porsche trở nên dữ tợn trong khi Kinn chửi rủa một cách ghê tởm

"Cái gì?"

"Đừng nghe cậu ta nói Porsche. Pete đang nổi điên." Kinn cuối cùng đã được giải thoát và anh ta là người đã xuống kéo Pete ra khỏi người đàn ông. Anh ta phải kéo thắt lưng Pete, nhờ Arm và Pol giúp vì vợ tôi quá khỏe để có thể kéo dễ dàng như vậy. "Đủ rồi Pete! Đủ rồi! Vegas! Đừng chỉ đứng đó mà hãy kéo người của mày về đi!" Kinn hét vào mặt tôi và tôi phải chớp mắt để tỉnh táo lại.

Pete đang thở hổn hển khi Arm và Pol chặn em ấy đánh người đàn ông đang chảy máu trên sàn. Tôi ngay lập tức ra hiệu cho một trong những vệ sĩ của mình đưa cho Pete một thứ gì đó để che cho em. Bây giờ tôi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nó quá bẩn và khó chịu để khoác cho vợ mình.

Tôi muốn tự mình che chở cho em ấy nhưng tôi sợ chạm vào Pete. Tôi nhớ cách em tránh né sự đụng chạm của tôi khi chúng tôi tranh cãi lần cuối cùng. Vì vậy tôi tránh bất cứ điều gì làm Pete không hài lòng vào lúc này.

"Kinn! Còn anh thì sao? Tên khốn đó đã làm gì anh vậy? Nó đã đánh anh chỗ nào vậy? Sao không có vết bầm trên mặt như Pete và Vegas vậy?" Bây giờ Porsche đã đề cập đến vấn đề này, tôi quay sang Kinn để tìm kiếm và thấy rằng đúng là không một vết xước nào trên khuôn mặt và cơ thể của tên khốn đó ngoại trừ một vài vết bẩn trên quần áo của hắn. Khi Kinn bắt gặp tôi đang nhìn, anh ta nhìn tôi chằm chằm rồi kéo Porsche đi cùng.

Tại sao tôi lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ?

"Vegas!" Những suy nghĩ của tôi về Kinn ngay lập tức bị quên đi khi Pete đi đến chỗ tôi một cách khập khiễng. Vẻ mặt u ám của Pete lướt qua mặt tôi trước khi kiểm tra cơ thể tôi. Tôi cũng vậy phải kiềm chế cảm xúc khi thấy mu bàn tay em ấy chảy máu. Tôi không chắc đó là máu của Pete hay của tên khốn Ichigo nhưng tôi vẫn biết em ấy đã bị thương trong quá trình này. Trên mặt cũng có vết bầm tím và một bên miệng có vết rách nhỏ. Tôi vẫn nắm chặt khẩu súng trong tay và  tính toán nghiêm túc làm thế nào để bắn tên Yakuza khốn nạn đó để hắn trả giá cho những gì đã làm với Pete.

"Vegas. Anh ta hình như chết rồi. Em đã trút giận thay anh. Vì vậy, hãy tập trung vào em và đừng nhìn vào mớ hỗn độn trên sàn nhà nữa." Pete nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi và tất cả sự chú ý của tôi chuyển hướng sang em ấy ngay lập tức. Bây giờ Pete rất giỏi trong việc đọc suy nghĩ của tôi. Tôi không thể nhận ra vợ mình đã tiến gần đến mức nào vì đã quá say mê âm mưu một vụ giết người vừa rồi.

Pete chạm vào tôi và cả thế giới này như bừng sáng. Xung quanh yên lặng ngay lập tức tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là khuôn mặt và đôi mắt dịu dàng của Pete đang nhìn mình.

"Pete." Run rẩy và một chút do dự, tôi đưa bàn tay phải vẫn cầm súng và lướt nhẹ ngón tay cái để loại bỏ vết bẩn trên môi em ấy. Pete rùng mình dưới cái chạm của tôi giống như cách em ấy phản ứng trước đây. "Em đang bị thương?" Tôi nhỏ giọng hỏi em lập tức lắc đầu đáp lại.

"Không. Anh mới là người bị thương." Đôi mắt lo lắng của Pete nhìn xuống bụng tôi, bàn tay dịu dàng đặt lên trên áo sơ mi để kiểm tra mức độ thương tích của tôi. Tôi nhăn mặt vì đau và Pete ngay lập tức thu tay lại. "Để em kiểm tra cho anh Vegas." Em ấy bắt đầu hoảng sợ và tôi phải kéo tay em lại vòng qua eo để chúng tôi có thể ôm nhau lâu hơn một chút.

"Anh không sao. Không phải anh đã nói người đàn ông đánh như Venice của chúng ta sao?" Pete bĩu môi khi nghe đến tên Venice nhưng vẫn cúi đầu dựa vào vai tôi, thở dài như vậy.

"Em muốn về nhà. Vegas về nhà thôi. Em nhớ Venice của chúng ta." Pete thì thầm và trái tim tôi một lần nữa tan chảy. Điều này có nghĩa là em ấy không giận tôi nữa à?

"Pete... Anh..."

"Ưmm." Em ấy rên rỉ và giữ chặt eo tôi "Pete? Không sao đâu. Mọi chuyện đã kết thúc. Chúng ta sẽ về nhà sớm thôi." Tôi vuốt tóc cho Pete bình tĩnh lại nhưng khi tay tôi trượt xuống cổ em, tôi cảm thấy làn da nóng lên lạ thường. Pete đang phát sốt.

"Pete? Baby, ổn chứ?" Tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên và thấy em ấy nhăn mặt như đang rất đau. Pete nhắm mắt và cắn môi dưới trước khi kéo tay tôi lại.

"Vegas. Vegas em cảm thấy kỳ lạ."

"Pete. Pete có chuyện gì vậy? Có đau không? Nói cho anh biết?" Tôi nới lỏng cái ôm vì sợ rằng có thể gây ra vết thương ở đâu đó trên cơ thể em. Nhưng Pete giữ lấy tôi như thể sợ tôi sẽ biến mất.

"Khun Vegas." Gã vệ sĩ có tình cảm với vợ tôi dám bước tới nhìn Pete với ánh mắt quan tâm sâu sắc. Tôi trừng mắt nhìn nhưng anh ta phớt lờ tôi và cầm thứ gì đó trên tay cho tôi xem. "Cái này. Họ có để Pete uống cái nào trong số này không?" Anh ta cho tôi xem một lọ bị mất từ ​​một hộp có ít nhất 12 ly nhỏ với chất lỏng không xác định bên trong. Nội tâm tôi xáo trộn khi tôi nhớ ra điều gì đó. Làm sao tôi có thể quên được điều này?

"Ugn ... Vegas ... đau quá." Pete rên rỉ trong cổ tôi và vòng tay đang đặt lên eo tôi buông thõng xuống . Tôi đỡ được vợ mình đúng lúc trước khi bị trượt xuống sàn. Arm cố gắng giúp tôi bế em ấy nhưng tôi thô bạo đẩy tay cậu ta ra. Cậu ta nghĩ rằng tôi không có khả năng tự bế người đàn ông của mình sao?

"Pete! Chết tiệt! Pete!" Tôi bế em ấy trên tay, hầu như không tỉnh táo và mồ hôi nhễ nhại. Tôi định chạy đến bệnh viện gần nhất nhưng khi tôi bước qua tên Yakuza đang chảy máu vẫn nằm trên sàn, cơn thịnh nộ của tôi lại bùng phát.

"Mày bắt em ấy uống cái gì?" Tôi đá anh ta một cách không thương tiếc vào bụng và sức nặng của Pete trong vòng tay tôi thậm chí không làm giảm sức mạnh. "Mày bắt vợ tao uống cái quái gì vậy? Trả lời mau!"

"Vegas chờ đã! Dừng lại!" Kinn đã ngăn tôi lại và ngay cả khi khó khăn, tôi vẫn có thể chĩa súng vào mặt anh ta. Nếu bất cứ điều gì xảy ra với Pete, tôi sẽ kéo tất cả vào địa ngục, đặc biệt là Kinn, người phải chịu trách nhiệm về tất cả những điều này.

"Vegas! Tại sao bây giờ anh lại nhắm súng vào Kinn? Anh có mất trí không? Bỏ súng xuống!" Porsche hét lên nhưng tôi không định nghe anh ta.

"Nói với người đàn ông của anh rằng hãy cố gắng đừng ngăn cản tôi giết chết tên Yakuza chết tiệt này!" Tôi hét lại đá người đàn ông một lần nữa. "Mày đã cho em ấy uống cái đéo gì! Trả lời ngay nếu không tao sẽ moi ruột mày ra!" Tôi gầm lên và Pete vặn vẹo trong vòng tay tôi.

"Vegas! Nó không phải là chất độc. Mày phải tin tao." Chính Kinn là người trả lời bởi vì người đàn ông bên dưới trông khắp mặt toàn là máu.

"Làm thế nào mày có thể tự tin như vậy Anakinn?!"

"Bởi vì ... tao ... bởi vì .." tên khốn lắp bắp và tôi lại chĩa súng vào khuôn mặt ngu ngốc của hắn.

"Kinn! Anh nói gì vậy? Vegas sẽ bắn anh thật!" Giọng Porche cũng bắt đầu có vẻ mất kiên nhẫn. Kinn nhìn chằm chằm vào vợ mình và tôi thấy anh ta nuốt một cục nghẹn vào cổ họng trước khi trả lời.

"Bởi vì những triệu chứng mà Pete đang gặp phải lúc này giống như những gì đã xảy ra với anh khi tên khốn này cho anh uống để lừa em Porsche. Chúng bắt Pete uống một loại thuốc kích dục cực mạnh." Kinn giống đang nói chuyện với Porsche hơn là nói chuyện với tôi. Tôi vội vàng nhìn xuống Pete và thấy đôi mắt khép hờ của em ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, cầu xin. Những tiếng rên khe khẽ vang lên trên đôi môi run rẩy của em khi nhìn chằm chằm vào môi tôi.

"Vegas. Em thấy khát quá." Em ấy nói với một giọng khàn khàn, từ từ đưa tay lên vân vê môi dưới tôi một cách chậm rãi. Sau đó, Pete cười và nói thêm, "Sao tối nay trông anh đẹp trai hơn nhỉ?"

"Pete.Em vẫn khỏe chứ? Em thực sự không trúng độc?" Tôi hỏi khi hôn lên chiếc mũi xinh xắn của em ấy. Pete cười khúc khích và vùi mặt vào ngực tôi.

"Anh có nghĩ rằng vẫn có thể tận dụng việc đặt phòng mà anh đã đặt tại khách sạn tình yêu mà hôm qua chúng ta đến không? Em muốn quay lại đó Vegas."

TÔI..

🥴🥴🥴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro