Chap 4.2: Vệ sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Pete>

"Pete! Mày ăn mặc đẹp đến mức có thể trở thành idol Hàn Quốc hơn là một thằng bé vùng quê Thái Lan mà tao biết."

Pol vỗ vai tôi khi chúng tôi bước lên cầu thang của ngôi đền nổi tiếng mà Porsche đề nghị trước đó. Cậu ấy và Vegas đi ngay trước chúng tôi vài bước trong khi tôi, Pol và những vệ sĩ khác theo sát phía sau.

Tôi chọn trang phục đặc biệt này khi nhìn những gợi ý về outfit trên app pinterest. Việc xem quá nhiều K-series với Khun Noo cũng đã phần nào giúp ích cho tôi.Bây giờ là giữa tháng 10 và Nhật Bản sắp vào đông, đó là lý do tại sao tôi mặc trang phục này để chống lại cái lạnh. Chiếc áo khoác dài quá khổ cùng áo cổ rùa bên trong khá hợp với chiếc quần jean skinny mà tôi mặc. Tôi biết tôi trông rất ổn khi mặc quần áo theo phong cách này nhưng tôi không muốn nghe những lời khen ngợi của Pol nó khiến tôi cảm thấy ngại ngùng.

( Editor : outfit của Pete kiểu như này nè)

Tên khốn Vegas quay lại nhìn khi nghe Pol khen tôi, nhìn tôi thật nhanh bằng ánh mắt nghiêm nghị trước khi quay lại bên cạnh Porsche và bắt đầu trò chuyện với anh ta một cách vui vẻ.

Ặc. Tôi ghét những gì tôi cảm thấy ngay bây giờ, nó thật sự kinh khủng. Làm thế nào mà vị trí của tôi lại thay đổi chỉ sau vài giờ? Hãy nhìn xem giờ tôi trở lại làm vệ sĩ của những người đàn ông giàu có bẩn thỉu này, tất cả những gì tôi muốn là sự hỗ trợ từ Vegas trong việc tìm kiếm Venice. Tại sao anh ấy lại quan tâm đến Porsche hơn tôi? Hay mọi chuyện luôn diễn ra theo cách này còn tôi quá ngu ngốc để nhận ra nó? Và bây giờ Khun Kinn không có ở đây nên anh ta đang lén lút tán tỉnh Porsche?

Anh ấy từng thích Porsche và tôi nghĩ tôi biết tại sao. Porsche có cá tính mạnh mẽ và rất hấp dẫn điều này có thể khiến bất kỳ ai quan tâm đến cậu ta. Porsche không dễ bị sa đà vào bất cứ điều gì và sẽ kiên quyết làm theo những gì cậu ấy tin là đúng và tốt cho bản thân và em trai. Cậu ấy không phải là người cần bất cứ ai chăm sóc, Porsche có thể tự chăm sóc bản thân, niềm tự hào đàn ông của cậu ấy không thể bị ai dẫm đạp. Ngay cả Khun Kinn cũng không.

Đó là lý do tại sao Khun Kinn và Vegas đã yêu cậu ấy một cách điên cuồng. Porsche giống như người có một không hai. Viên ngọc quý nhất ngoài kia mà bất kỳ ai cũng muốn có. Vì Khun Kinn đã có được trước nên Vegas đành phải lùi bước. Nhưng anh ấy có thực sự từ bỏ hay không? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta không bắt cóc tôi hoặc Khun Kinn không theo đuổi Porsche? Anh ấy và Porsche có lẽ sẽ là một cặp đôi ăn ý. Họ trông rất xứng đôi, cả hai thật đẹp trai khi đứng cạnh nhau. Thật xấu hổ khi một người bình thường như tôi lại ở cùng Vegas.

Bây giờ tôi nghi ngờ tất cả về tình cảm mà anh ấy nói rằng anh ấy dành cho tôi. Bất cứ ai biết hai chúng tôi đã "yêu" như thế nào sẽ nghĩ rằng cả hai đang bị bệnh thần kinh. Nhất là tôi. Trước đây, Tankhun đã từng nói bóng gió về vấn đề này nhưng mỗi khi anh ấy làm vậy, tôi lại chuyển chủ đề. Anh ấy luôn hỏi làm sao tôi có thể yêu một người đàn ông đã bắt cóc và không ít lần tra tấn lạm dụng tôi? Tôi hiểu rằng Khun lo lắng cho tôi vì bản thân anh ấy cũng từng trải qua một chấn thương tương tự khi còn nhỏ. Tankhun cũng bị bắt cóc và bị giam cầm. Nhưng không giống như tôi, Khun Tankhun chưa bao giờ thực sự hồi phục sau trải nghiệm đau đớn đó. Nó để lại cho anh ấy một vết sẹo, đó là lý do tại sao Khun Noo hơi lập dị và không theo ý thích của bất kỳ ai.

Tôi, tôi là một trường hợp kỳ lạ. Thay vì ghê tởm kẻ bắt cóc và lạm dụng mình, tôi lại nảy sinh tình cảm với anh ta. Tôi biết người khác gọi đây là hành vi vô lý. Đó là hội chứng "S" mà người ta nghĩ rằng chỉ có thể xảy ra trong một bộ phim sát nhân tâm thần. Nhưng đoán xem, điều đó đã xảy ra với tôi.

Tôi đã bỏ qua những suy nghĩ này khi quyết định chọn Vegas hơn tất cả mọi thứ. Tự nhủ rằng không đến nỗi tệ vì anh ấy yêu tôi. Tình yêu có thể giải quyết bất cứ điều gì, có thể làm con người quên đi những lỗi lầm trong quá khứ. Tình yêu có thể biện minh cho hành động và cảm xúc của tôi. Tình yêu có thể che đậy những ân oán trong lòng chúng ta. Có lẽ nó thực sự có thể nếu cả hai chúng tôi ở trong cùng một hoàn cảnh. Nhưng tôi không nghĩ đó là những gì đang xảy ra bây giờ.

"Pete?"

Chết tiệt! Tôi thề rằng ngay khi tôi tìm thấy Venice, tôi sẽ chạy trốn khỏi gia đình rắc rối này càng xa càng tốt! Có lẽ tôi nên nhờ Khun Korn giúp tôi trốn đứa cháu tâm thần của ngài ấy. Khun không thích Vegas cho lắm nên chắc chắn thích ý tưởng này.

"Pete? Mày đang tự lẩm bẩm điều gì vậy?"

Nhưng còn Macau thì sao? Tôi có nên đưa em ấy đi cùng tôi và Venice không? Tôi không nghĩ em ấy sẽ bỏ anh trai mình nhưng tôi có cảm giác rằng mình có một chút cơ hội để thuyết phục Macau. Không thể để cậu thiếu niên tội nghiệp sống một mình với thằng anh trai đểu cáng này được. Không. Tôi đã quá gắn bó với đứa trẻ đó.

"Pete! Này Pete! Mày có bị mất trí không? Nhìn xem mày đang đi đâu, Pete!"

"Ah!" Tôi đã va đầu vào một thứ gì đó mềm mại trước mặt mặc cho Pol nỗ lực để kéo tôi lại. Tôi nhìn lên trong khi xoa bóp đầu và thấy vẻ mặt tức giận của Vegas đang nhìn xuống tôi như thể anh ta vừa phát hiện ra tôi đang móc túi anh ta.

"Tôi xin lỗi." Tôi đã nói trước khi suy nghĩ. Đây là một thói quen xấu khác mà tôi cần phải sửa. Tôi không cần phải nói lời xin lỗi mọi thứ chỉ vì cấp bậc.

"Em đi đứng kiểu gì vậy?" Đôi lông mày của Vegas nhíu lại vì bực bội. "Chính gia đã đào tạo vệ sĩ kiểu gì vậy? Nếu bất cẩn thế này, không biết làm sao mà tên Tankhun vẫn còn sống đến giờ." Anh ấy nói với một giọng điệu mà tôi không thể đoán được nữa. Cho dù đó là một trò đùa hay anh ta nghiêm túc, ánh mắt của tôi như bị che mờ. Có một cảm giác khủng khiếp đang ăn mòn hạnh phúc của tôi. Tôi muốn phản bác lại nhưng tôi sợ sẽ mất kiểm soát cảm xúc của mình. Cứ như ngày cuối cùng trước khi tôi trốn khỏi phòng anh ấy. Tôi gần như tự bẻ cổ tay mình vì tuyệt vọng, tức giận và đau buồn.

"Vegas!" Tôi vẫn cúi đầu khi nghe tiếng Porsche gọi. Có lẽ là để mắng anh ta vì đã bắt nạt tôi hoặc để anh ta tiếp tục đi cùng mình vì ngay lúc Vegas nghe thấy giọng nói của Porsche, anh ta lập tức quay lại và chạy nhanh về phía Porsche. Tôi sẽ kể điều này cho Khun Kinn, tôi thề!

"Pete? Mày ổn chứ?" Pol vỗ nhẹ vào lưng và hỏi tôi.

"Ừm ok" Tôi đã nói dối và cố gắng mỉm cười với cậu ấy. "Chỉ là sự vụng về thường ngày của tao thôi." Tôi nói thêm trước khi đi về phía trước và cố gắng tỏ ra bình thường. Tôi không muốn gây ra tranh cãi nhất là ở nơi này đông đúc khách du lịch.

*Reng

Người gọi đến là Khun Kinn. Tôi đeo tai nghe trước khi trả lời và bước ra xa khỏi những người còn lại trong nhóm để ngăn không cho bất kỳ ai nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi. Tôi chắc rằng Khun muốn nghe báo cáo về người yêu của mình. Porsche, tên quỷ may mắn! Làm sao mà Khun Kinn lại không chú ý đến tôi. Tôi đã ở chính gia lâu như thế! Ặc! Lại là những suy nghĩ ngu ngốc này.

"Yes Khun Kinn?" Tôi vừa trả lời vừa quan sát mục tiêu của mình từ xa.

[Báo cáo đi.] Tôi rút lại những gì tôi đã nghĩ vài giây trước. Porsche là bạn của tôi!

"Khun muốn biết điều gì?"

[Hmmm ... Qua giọng nói của mày tao biết rằng mày không ở cùng chồng mày. Thằng khốn đó đang ở với Porsche?] Porsche! Porsche! Tất cả họ đều hỏi về Porsche!

"Anh ấy không phải chồng tôi." Tôi mệt. Tôi không muốn tranh luận nhưng tôi vẫn đang cố gắng.

[Mày nói sao cũng được Pete. Hai đứa vẫn đang cãi nhau đấy à?]

"Chúng tôi không cãi nhau. Cậu không định đến đây sao Khun Kinn?" Tôi thử thay đổi chủ đề. Kể từ khi tôi hẹn hò với Vegas, tôi chưa bao giờ thực sự kể với ai về câu chuyện thực của chúng tôi. Vấn đề ở đây là gì? Chúng tôi không giống bất kỳ câu chuyện Disney nào, nếu nó được đưa vào rạp chiếu phim chắc chắn sẽ được cảnh báo NC-17. Liệu có ai muốn nghe sự xấu hổ của tôi? Không một ai.

[Có điều gì đó đã xảy ra và tao cần phải tham gia một vài cuộc họp trực tuyến nên tao sẽ đến muộn một chút Pete. Chỉ cần bảo vệ Porsche thêm một chút nữa cho đến khi Arm và tao đến.]

"Khun Kinn, cậu có thể giúp tôi một việc sau này không?" Cảm giác chìm trong tôi trở nên tồi tệ hơn khi tôi nghĩ về những gì tôi sẽ hỏi anh ấy.

[Chắc chắn rồi! Nếu đó là mày thì tao có thể sắp xếp bất cứ điều gì.] Anh ta trả lời mà không cần suy nghĩ thêm. Tôi hít một hơi thật sâu để cố gắng xử lý suy nghĩ của mình. [Có chuyện gì vậy Pete? Mày đang gặp rắc rối hay gì đó?] Anh ấy hỏi sau khi nghe thấy tiếng thở dài của tôi.

"Nếu tôi muốn ... Nếu tôi ... ý tôi là tôi và Venice ... hoặc có thể là cả Macau, chúng tôi có thể ... uhmm ..." Chết tiệt! Tôi còn không biết mình đang nói gì?

[Cái gì Pete? Mày có thể nói rõ ràng hơn không? Dù sao câu trả lời của tao sẽ là CÓ cho bất cứ điều gì mày hỏi vì vậy đừng căng thẳng. Bây giờ hãy báo cáo tình hình đi.] Anh ta ra lệnh mà không cần đợi tôi nói xong yêu cầu của mình. Có phải tất cả các thành viên của gia tộc Theerapanyakul đều thiếu kiên nhẫn và khắt khe? Bọn họ đều chỉ nghĩ về mình mà không để ý đến người khác. Nếu đã chịu đựng đủ sự ích kỉ của bọn họ thì tốt hơn hết là nên rời đi.

"Porsche, cậu ấy ... đợi đã. Họ đâu rồi?" Tôi nhìn quanh nơi tôi đã bỏ đi lúc nãy nhưng không thấy bóng dáng bất cứ ai. Tôi quá mải mê nói chuyện với Khun Kinn mà không nhận ra rằng mình đã bị bỏ rơi.

[Tại sao mày lại hỏi tao? Không phải là mày ở cùng với bọn họ sao? Chờ đợi. Mày đã lạc mất họ Pete? Pete!] Khun Kinn bắt đầu hét vào mặt tôi từ đầu dây bên kia sau khi nhận ra tôi muốn nói gì. Tôi vội vã nhìn qua đám đông để tìm Vegas và những người khác khi ...

"Pete?" Một người phụ nữ đến gọi tên tôi. "Pete là anh à?" Cô ấy bước lại gần hơn, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp được che đi một phần bởi chiếc khăn quàng cổ cô ấy đeo. Khi cô ấy nhìn thấy tôi có vẻ bối rối, cô ấy nới lỏng chiếc khăn hơn để lộ toàn bộ khuôn mặt của mình. "Là em! Paz!"

Paz, người bạn gái cuối cùng của tôi trước khi đến làm việc cho gia tộc chính. Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời trông rất phấn khích khi gặp tôi.

"Paz? Thực sự là em à?"

"Đúng!" Cô ấy nhiệt tình trả lời.

[Pete? Ai đó? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Porsche đâu?] Khun Kinn vẫn đang nói chuyện từ đầu dây bên kia. Tôi không kết thúc cuộc gọi nhưng tôi đã giảm âm lượng để có thể nói chuyện dễ dàng hơn với người quen cũ của mình.

"Wow! Thật sự là Paz rất vui được gặp ... uh!" Trước sự ngạc nhiên của tôi, Paz đã bất ngờ vòng tay về phía trước để ôm tôi, đè bẹp cơ thể tôi mà không một người phụ nữ bình thường nào có thể làm được.

"Em thực sự vui mừng khi nhìn thấy anh ở đây Pete! Ý em cơ hội để gặp lại một người đồng hương Thái Lan ở Nhật Bản rất thấp, hơn nữa người đó còn là anh."Cô ấy siết chặt lấy cơ thể tôi đến mức tôi không thể cử động được. Tôi có thể đẩy cô ấy ra một cách dễ dàng nhưng điều đó sẽ rất bất lịch sự phải không? Dù sao thì đó cũng chỉ là một cái ôm thôi.

"Rất vui được gặp lại em, Paz." Tôi nói và vỗ nhẹ vào lưng cô ấy. Chết tiệt cô gái này vẫn mạnh mẽ như trước.

"Pete!" Đó chỉ là một cái ôm bình thường mà Paz và tôi đã làm nếu người đàn ông này không nhìn thấy. Vegas đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi trông thật dữ tợn như muốn giết người. Tôi nghe Khun Kinn chửi bới ở đầu dây bên kia trước khi tôi cảm thấy cổ áo mình bị giật mạnh ra từ sau. Vẻ mặt bàng hoàng của Paz trước một thứ gì đó hoặc ai đó chặn tầm nhìn của cô ấy khỏi tôi.

"What are you doing?" Vegas hỏi bằng tiếng Anh với chất giọng khiến bất kỳ người nghe nào cũng phải kinh hãi. Khuôn mặt anh ấy ở gần tôi đến nỗi trái tim tôi ngay lập tức đập nhanh.

"Tôi chỉ là ..."

"Em đã rời đi và khi tôi đi tìm lại nhìn thấy em đang ôm một người phụ nữ khác?" Anh ấy hỏi

"Pete. Đây là?" Khuôn mặt kinh ngạc của Paz ló ra từ phía sau Vegas nhìn tôi trong khi chỉ vào người đàn ông thô lỗ trước mặt cô ấy. Vegas lao về phía cô ấy trông bình tĩnh nhưng nguy hiểm chết người đến nỗi tôi mong Paz sẽ lùi lại ngay lập tức. Nhưng thay vì làm như vậy, cô ấy đối mặt với Vegas bằng vẻ mặt thích thú. Tôi quên mất cô gái này có đai đen taekwondo. Đó là cách tôi gặp người con gái. Tôi là đàn em của cô ấy và đã nhận vô số trận đòn từ chính Paz trước khi tự mình trở thành cao thủ.

"Vegas! Đừng làm cô ấy sợ. Cô ấy là ... người quen cũ của tôi." Tôi kéo Vegas để khiến anh ta quay lại nhìn mình. Paz đang nhìn chúng tôi như thể cô ấy sắp cười.

"Em không sợ anh ta. Người đàn ông này là ai Pongsakorn? (A/n: tên thật của Pete😉) Tại sao Pete lại để cho anh chàng này đối xử như một thú cưng vậy?" Paz nhướng mày hỏi Vegas, rõ ràng cô ấy đang thách thức con quái vật mà mình chưa biết.

"Người phụ nữ này là ai Pete?" Vegas hỏi tôi một cách bình tĩnh nhưng tôi thấy anh ta nắm chặt tay sau lưng.

"Chà cô ấy ..."

"Tên tôi là Paz. Tôi là đàn chị và bạn gái cũ của Pete. Sao?" Paz trả lời trước khiến tôi đổ mồ hôi. Gương mặt của Vegas tối sầm lại trong một giây trước khi trở nên lạnh lùng đến khó hiểu. Paz quàng thẳng chiếc khăn quanh cổ và tiếp tục cười toe toét với Vegas. Người phụ nữ này! Tại sao tôi lại nhớ đến ai đó khi nhìn cô ấy? Giống như cô ấy là phiên bản nữ của ...

"Vegas. Tôi là Vegas. Hiện giờ là chồng của Pete. Nice meeting you, Miss Past." Anh ta nói câu cuối cùng bằng tiếng Anh, cố tình đọc sai tên Paz.

Tim tôi đập thình thịch sau đó là một cơn đau đầu dữ dội. Tên của Paz có nghĩa là hòa bình. Nhưng tôi không chắc cô ấy là một người ôn hòa.

Thực sự có điều gì đó không ổn với tôi. Tôi nhận ra rằng mình có niềm đam mê với bất kì sự hỗn loạn nào. Bây giờ tôi có nên bắt đầu tin Vegas về những điều anh ta nói rằng tôi là một M không? Không!

Ặc. Tại sao điều này xảy ra với tôi? Tôi chỉ muốn tìm Venice thôi.

[Cố lên Pete. Bây giờ tao có nên gọi Porsche để kéo mày ra khỏi cái đám hỗn loạn chết tiệt này không?] Khun Kinn thì thầm vào tai tôi nhắc tôi rằng tôi vẫn chưa ngắt cuộc gọi. Về cơ bản Khun đã nghe thấy mọi thứ.

" Yes please." Tôi trả lời sếp cũ một cách yếu ớt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro