Chap 6: Lạnh và đói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Vegas>

Pete gắt gỏng bước tới trước mặt tôi khi cả hai đang tìm Porsche và những người khác. Họ biến mất một cách bí ẩn sau khi tôi và Pete tách khỏi họ. Hai vệ sĩ của tôi bị bỏ lại và khi Pete hỏi về Porsche, Pol và những người khác, họ làm như thể chỉ tập trung vào chúng tôi.

"Pete! Đi chậm lại thôi em. Porsche có thể đã nhớ tên khốn Kinn đó và quyết định quay trở lại khách sạn."

"Cái gì? Nhưng chúng ta đang tìm Venice và Khun Noo. Cậu ấy quên điều đó sao?"

"Đó là giả thuyết của anh." Tôi nhún vai trả lời.

"Ugh! Tại sao mọi người dường như quên mất mục tiêu của chúng ta ở đây? Tại sao lại hành động như thể họ không quan tâm đến sự thật rằng Venice của tôi biến mất với Khun Noo? Khun Tankhun! Tại sao tất cả mọi người đều chẳng hề để tâm đến mà chỉ coi đây là một sự ràng buộc?" Pete nói với giọng bối rối.

Baby,tôi tin rằng mình là người hối hận nhất ngay bây giờ. Đặc biệt là thỏa thuận mà tôi đã thực hiện với Tankhun. Ôi trời còn cả sở thích mới của Venice không thể thay đổi được. Tôi chỉ mong rằng những gì tôi và đám người đó đã quyết định trong phút chót vẫn sẽ cứu được đứa trẻ tội nghiệp.

"Anh cũng đang cố gắng hết sức đấy Pete." Tôi nói với bae, lướt những ngón tay nhẹ nhàng lên hàng lông mày đang nhăn lại của em ấy. Tôi biết Pete thất vọng với mình như thế nào kể từ sáng nay nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp.

"Anh quên những gì mình nói tại phòng sáng nay sao Vegas? Anh đã nói rằng anh không thực sự muốn và quan tâm đến Venice!" Thật lòng tôi chỉ nói điều đó theo thói quen cũ mà thôi. Cái miệng này của tôi đôi khi hơi hỗn, nhưng tôi không cố ý. Đó là một chút thất vọng của tôi. Venice, thằng nhóc đã trở thành con quái vật hạnh phúc nhỏ của Pete và bất cứ ai làm cho Pete hạnh phúc cũng khiến tôi hạnh phúc. Chỉ là tôi nghĩ rằng ba nhỏ của nó xứng đáng được nghỉ ngơi và phải dành nhiều thời gian hơn cho ba lớn, trong kỳ nghỉ trăng mật không quá muộn của chúng tôi.

"Anh xin lỗi Pete. Anh không thể kiểm soát cái miệng này của mình. Em biết rằng anh yêu con quái vật đó rồi mà."

"Vegas! Đừng gọi con mình là quái vật!"

"Nhưng em gọi một sinh vật không biết làm gì ngoài việc ăn và đi ị, nôn mửa và khóc lóc, sau đó bám quanh cổ em 24/7 như một con gấu koala? Không nghi ngờ gì nữa, Pete. Nó là một con quái vật nhưng rất dễ thương. Và anh nhớ con quái vật đó quá. " Thở dài. Không muốn thừa nhận điều này nhưng tôi đã quá quen với việc nghe thấy tiếng cười khúc khích của Venice đến nỗi tôi rất mong được nghe lại chúng cùng với tiếng cười của Pete. Khi hai người cười nói, căn nhà trở nên ấm áp hơn một chút.

"Ugh. Đôi khi em không hiểu được anh." Pete kéo tóc hơi mạnh trong sự bực bội nên tôi phải giật tay em ấy ra để giữ nó lại, đan các ngón tay vào nhau trước khi đặt một nụ hôn lên bàn tay ấy. Pete bối rối khi đảo mắt nhìn xung quanh, có lẽ lo lắng rằng người khác đang nhìn.

"Vegas! Có người đang theo dõi." Pete nói với giọng bị bóp nghẹt cố gắng giật tay mình ra nhưng tôi vẫn cố níu kéo.

"Chắc chắn là họ ghen tị với tình cảm của chúng ta nhưng tất cả họ có thể sẽ chết nếu cố gắng tìm kiếm một người dễ thương và đáng yêu như vợ tôi." Và nếu ai dám giành giật Pete, anh ta / cô ta sẽ chết ngay tại chỗ. Chỉ trừ cô gái đã may mắn thoát được - Paz.

Một chút ửng hồng trên má Pete cho tôi biết em ấy đang ngượng ngùng vì những lời tôi nói. Môi em chu ra ngoài khi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Liệu Pete có đánh tôi nếu tôi hôn em ấy trước mặt nhiều người như thế này không? Ý tôi là một nụ hôn sâu chứ không phải một cái hôn nhẹ lướt qua.

"Anh yêu em. Và chỉ có em thôi Pete. Anh có thể hôn em không? Anh muốn hôn em." Tôi xin phép trước có lẽ sẽ đỡ nguy hiểm hơn.

"Vegas! Không!" Vợ tôi thẳng thừng bác bỏ ý kiến ​​đó, không làm tôi ngạc nhiên chút nào.

"Em chưa đọc về truyền thuyết của nơi này à Pete ? Người dân địa phương nói rằng những người yêu nhau trao lời thề ước khi đứng trên đỉnh của ngôi đền, cùng vị trí mà cả hai chúng ta đang đứng lúc này, sẽ có cơ hội cao để ở bên nhau thật lâu. Một số người cho biết những người yêu nhau thậm chí có thể gặp lại trong kiếp sau để tiếp tục tình yêu của họ. " Đó là một cách nói dối nhanh chóng mà tôi tin rằng chắc chắn sẽ có tác dụng với vợ tôi. Tôi vẫn giữ vẻ mặt thẳng thắn và ánh mắt mình lấp lánh, cầu xin Pete khi vẻ mặt khó chịu của em ấy chuyển sang điều gì đó khác.

"Có ... có loại truyền thuyết ở đây? Ai đã nói với anh điều đó?" Em ấy hỏi tôi với ánh mắt nghi ngờ.

"Anh đã đọc về nó. Anh nghĩ em cũng biết điều đó? Đó không phải là lý do em muốn vào đây à." Tôi hỏi lại một cách khó hiểu.

"Em không biết. Em đến đây vì Porsche nói có người báo cáo rằng Khun Noo sẽ đưa Venice đến đây."

"Thật tệ. Chú anh cũng kể về truyền thuyết này. Ông ấy và bạn gái đã từng ở đây và họ đã kết hôn 40 năm rồi mà vẫn sống với nhau như một cặp vợ chồng mới cưới. Nghe hay biết mấy?"

Tôi phải kiềm chế bản thân để không mỉm cười khi Pete nuốt nước bọt nhìn đầy hoài nghi nhưng đã có vẻ tin tôi. Pete là một trong những chàng trai thông minh nhất mà tôi biết. Vợ tôi không dễ bị lừa bởi những kẻ lừa đảo vì em ấy là kiểu người sẽ không dễ dàng tin vào bất cứ điều gì mà em không nhìn thấy hoặc nghe kể về những người mà Pete không tin tưởng. Nhưng nếu người nói là tôi, em ấy gần như tin bất cứ điều gì tôi nói bất kể đó là mệnh lệnh hay chỉ là một số quan điểm và ý tưởng mà tôi đã chia sẻ.

"Nhưng tất nhiên cũng có thể là một sự tình cờ. Có lẽ họ yêu nhau quá nhiều nên mối quan hệ của họ mới thành công như vậy. Chúng ta cũng không cần phải làm như vậy. Chúng ta cũng yêu nhau đến mức không cần phụ thuộc vào một câu chuyện. Haizz chỉ là truyền thyết. Đi xuống thôi Pete. Anh đói rồi. " Tôi giả vờ dẫn em ấy xuống cầu thang nhưng cái nắm chặt tay của em đã kéo tôi lại. Tôi mỉm cười thầm đắc thắng.

"Chờ đã. Chúng ta đã ở đây nên ... vì vậy cũng có thể cho nó ... ờ .. chúng ta hãy thử." Sự thật cho thấy Pete vẫn rất tin lời tôi nói.

"Hả? Em chắc chứ? Không cần phải ép bản thân đâu Pete. Anh không muốn ép em chỉ vì một câu chuyện hoang đường vô căn cứ nào đó." Tôi làm như thể tôi thực sự không quan tâm và Pete cau mày kéo tôi lại để cả hai chúng tôi có thể đứng đối mặt với nhau một lần nữa.

"Em thề nếu anh nói dối, em sẽ đánh bại anh Vegas!" Pete nói lời cảnh cáo nhưng nắm chặt các ngón tay với tôi ngay lập tức.

"Hmm ... Anh yêu em Pete. Anh có thể bắt đầu một truyền thuyết khác nếu em muốn." Tôi đã làm một cái rồi nhưng em ấy không cần phải biết điều đó.

"Hơi ẩu rồi đấy Vegas. Anh toàn làm những chuyện thừa như vậy." Pete đảo mắt trả lời rồi mỉm cười khi nhìn xuống những ngón tay đang đan vào nhau. "Em cũng yêu anh nhiều hơn những gì anh biết. Và chừng nào anh vẫn muốn em ở bên, em sẽ không đi đâu ngoài anh Vegas."

Trái tim tôi sẽ sớm vỡ òa vì quá hạnh phúc. Pete là người ngọt ngào nhất và mọi điều em ấy làm hay nói đều có thể chạm đến nơi sâu nhất trong con người tôi. Tôi ngày càng yêu nhiều hơn. Tôi nhích lại gần để hôn em vì tôi không còn kiểm soát được cảm xúc của mình.

"Chúng ta thực sự cần phải hôn sao?" Pete lùi đầu ra sau một chút, em cắn môi dưới khi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"Yes, my bae. Phải là nụ hôn của hai người yêu nhau thật lòng thì mới linh nghiệm." Lời nói dối của tôi diễn ra quá êm đẹp.

"Chú của anh cũng nói như này à?"

"Đúng." Pete ngừng quay đầu đi. Môi chúng tôi chạm nhau và tôi nghĩ rằng cả thế giới dường như đang ngừng quay. Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là trái tim đập thình thịch của Pete và cảm nhận được đôi môi mềm mại của em yêu nhẹ nhàng cắn lấy môi tôi. Khi tôi mở mắt ra, tất cả những gì tôi có thể thấy là hàng mi dài của Pete nhấp nháy dù đôi mắt ấy đang nhắm chặt như thể đang cảm nhận từng khoảnh khắc của nụ hôn đó.

"Vegas?" Pete thì thầm sau khi tôi tách ra. Em ấy say mê nụ hôn đến nỗi tôi quyết định kết thúc nó trước khi chúng tôi làm những trò táo bạo hơn ở nơi công cộng. Đôi mắt của Pete mơ hồ và có vẻ hơi sững sờ.

"Hừ?"

"Anh có nghĩ rằng Khun Noo đang chăm sóc Venice tốt không? Chúng ta có thể tin tưởng anh ấy không?" Tôi ngạc nhiên khi Pete hỏi điều này trong khi mắt vẫn dán chặt vào môi tôi.

"Sao vậy em?"

"Chúng ta có thể tin tưởng để anh ta trông Venice thêm một ngày không?"

"Pete? Mọi thứ ổn chứ?" Tôi hỏi vuốt sợi tóc dính vào mắt em ấy. Tôi cảm thấy em rùng mình dưới cái chạm của tôi và thậm chí giữ chặt tay tôi để có thể xoa lên má em nhiều hơn.

"Em cảm thấy rất lạnh và đói." Pete nói với giọng trầm khiến tôi bối rối. Tôi bắt đầu lo lắng cho tình trạng của em ấy nên đã tháo chiếc khăn quàng cổ đang đeo để quàng qua cổ em. Tôi có thể thấy khói bốc ra từ lỗ tai của anh ấy vì lạnh. Tôi dụi tay lên mặt Pete để sưởi ấm cho em.

"Cái này có ích gì không? Anh đưa em ra khỏi đây nhé Pete và chúng ta sẽ đi ăn." Tôi nói rồi kéo em đi xuống cầu thang. Pete không phản đối nhưng em ấy siết chặt lấy tay tôi.

"Chúng ta có thể trở lại khách sạn bây giờ không Vegas?" Vợ yêu cầu xin bằng giọng nhẹ nhàng khiến tôi dừng bước. Pete lại cắn môi, điều này cho tôi biết rằng em ấy hiện đang đấu tranh với thứ gì đó trong đầu.

"Còn cuộc tìm kiếm của chúng ta?"

"Em nghĩ mình có thể tin tưởng Khun Noo với Venice. Chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm họ vào ngày mai." Đây có thực sự là Pete mà tôi đang nói chuyện ngay bây giờ không? Điều này nghe có vẻ rất kì lạ.

"Em có chắc không? Bây giờ em muốn làm gì? Chúng ta có thể đi thăm thú các điểm du lịch khác xung quanh nếu em muốn."

"Không. Em muốn trở về khách sạn trước."

"Em không khỏe sao Pete?" Tôi đặt tay lên trán em ấy để kiểm tra nhiệt độ nhưng nó vẫn bình thường.

"Em không sao. Em đã nói với anh rằng em chỉ lạnh và đói."

"Được rồi. Chúng ta sẽ đến nhà hàng nổi tiếng này. Họ có máy sưởi để sưởi ấm và chắc chắn em sẽ thích món ăn ở đó."

"Em không muốn Vegas." Pete thẳng thừng từ chối làm tôi đã bối rối trong một giây.

"Tại sao?"

"Em đang đau bên trong. Chúng ta cần trở về khách sạn ngay. "Pete đã khiến tôi phát cuồng . Em ấy thè đầu lưỡi ra liếm môi dưới một cách quyến rũ trong khi nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt mơ màng.

"Pete ..." Tôi cố gắng kiểm soát suy nghĩ của mình nhưng thật khó. Đây có thể không phải là lúc để suy nghĩ về điều đó nhưng tôi tin rằng Pete đang câu dẫn tôi. "Em chỉ muốn hơi ấm của anh thôi. Em không cần lò sưởi chỉ cần anh là đủ." Tôi gần như nhảy vào vợ mình với ý định kéo em vào nhà vệ sinh gần nhất, nơi tôi có thể làm Pete như em ấy muốn.

"Pete anh... nhưng em nói rằng em đói." Tôi có chút không dám chắc về những suy đoán của mình. Chết tiệt!

"Em có cần phải nhắc lại nữa không Vegas? Ugh. Anh thật ngu ngốc! Thôi quên nó đi!"

"No no no! Chúng ta trở về phòng rồi anh sẽ gọi phục vụ đồ ăn."

Cuối cùng thì chúng tôi cũng không về khách sạn vì tôi có suy nghĩ khác trong đầu. Tôi đang định đưa Pete đến một trong những khách sạn tình yêu nổi tiếng ở Kyoto. Tôi tin rằng người Nhật có thể đưa khách sạn tình yêu của họ lên một tầm cao mới và tôi rất hào hứng khi thử một trong những điều này với Pete.

"Này! Đó không phải là khách sạn của chúng ta! Tại sao anh lại đi đường này! Vegas có nhầm lẫn hay gì đó không?"

"Không sao đâu Pete." Tôi trấn an vợ bằng cách xoa lưng cho em ấy. Thực sự nóng lòng muốn đưa Pete vào và để em ấy chọn căn phòng theo chủ đề mà em muốn.

"Cái gì? Nhưng khách sạn đó đã được trả tiền rồi Vegas. Anh không thể tiếp tục lãng phí tiền như thế này!" Người vợ tiết kiệm của tôi quan tâm đến các vấn đề tài chính hơn là tình cảnh hiện nay. Hoặc có thể Pete không biết nơi này là gì? Ah. Tôi sẽ lo lắng về điều đó sau. Hãy đưa my bae vào trong trước.

"Không sao đâu. Chính gia sẽ trả tiền." Lần này tôi không nói dối. Đây là một món quà từ người anh trai điên cuồng Tankhun. Tôi chỉ chưa thể nói với Pete về điều đó. "Hả? Thật không?"

"Ừ. Đó là quà xin lỗi của tên Kinn vì đã giành lấy căn phòng sang trọng nhất của chúng ta đêm qua." Kinn ngu ngốc nhận được tất cả các khoản tín dụng mà anh ta không bao giờ thực sự xứng đáng.

Nơi này trông giống như một khách sạn phổ thông. Mọi thứ có vẻ bình thường cho đến khi nhân viên lễ tân nói sau khi xem thông tin đặt phòng của chúng tôi do chính Tankhun làm.

"Ngài Theerapanyakul đã dành một trong những phòng được yêu cầu nhiều nhất cho ngài. Thưa ngài. Tôi hy vọng ngài và đối tác sẽ cảm thấy thích thú khi ở đây tối nay." Người phụ nữ Nhật Bản mỉm cười với cả hai chúng tôi nhưng lời nói của cô ấy khiến tôi thắc mắc.

"Xin lỗi cô, nhưng chúng tôi không phải tự mình chọn một căn phòng theo chủ đề sao?" Tôi hỏi.

"Ngài Theerapanyakul đã chọn một căn phòng theo chủ đề cho ngài. Thực ra đó là một trong những phòng bán chạy nhất của chúng tôi." Vậy là Tankhun điên rồ đã chọn từ trước rồi sao? Tuyệt quá! Anh ta khác Kinn biết bao?

"Tôi có thể biết căn phòng anh ấy chọn theo chủ đề nào không?" Tôi thực sự sẽ giết con trai cả của Korn nếu anh ta chọn thứ gì đó khiến Pete nhớ lại những điều khủng khiếp mà tôi đã làm với em ấy trong quá khứ. Xin vui lòng không có những thứ liên quan đến bdsm.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy Vegas?" Cuối cùng Pete cũng hỏi sau khi im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa tôi với lễ tân.

"Không có gì đâu Pete. Chỉ có một rắc rối nhỏ thôi. Đợi anh một chút." Tôi nói với em khi người phụ nữ đưa cho tôi một tập catalog.

"Cái này thưa ngài. Căn phòng VIP sang trọng theo chủ đề Hello Kitty."

Tankhun Theerapanykul!!!!!!!!!👿
___________________________________
Cảnh báo chap sau có chút hỏn lọn nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro