Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đương nhiên, việc xuyên không thì chỉ có trong phim truyền hình mà thôi, nói cách khác, Pete vẫn là Pete của hiện tại, chỉ là không hiểu tại sao trí nhớ lại trở về trước kia. Porsche lo lắng cho Pete nên đã nhờ bác sĩ Top đến khám toàn thân cho Pete, kết quả kiểm tra lại là, cậu ấy rất khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, chỉ là không nhớ được một số chuyện mà thôi. Nếu muốn Pete nhớ lại, cậu ấy cần thả lỏng bản thân. Tất nhiên, nếu ký ức đó không đặc biệt quan trọng, cũng không có vấn đề gì.

Tankul nghe xong, xua xua tay, thoải mái nói: "Không quan trọng, không quan trọng, không quan trọng chút nào, tốt hơn hết là đừng nhớ lại." Porsche vốn dĩ là muốn nói không nhớ ra được cũng không sao, nhưng anh vừa xoay đầu đã nhìn thấy Vegas ngồi ở cách đó không xa.

Vegas cũng không ngờ rằng vợ hắn ở nhà sẽ đánh ngất hắn một lần nữa và bỏ trốn. Hắn vừa tỉnh lại đã chạy ngay đến gia tộc chính tìm người rồi.

Vegas không nói, hắn ta nhìn chằm chằm vào Pete với một khuôn mặt u ám, hắn nghĩ rằng Pete chỉ là do tức giận nên mới giả vờ không nhận ra hắn, sau đó thì rời khởi nhà. Không ngờ rằng, người ta hóa ra thật sự đã quên mất hắn, thực ra là vẫn nhận ra hắn chỉ là quên hết tình cảm giữa hai người, Pete như trở thành người thay lòng đổi dạ. Tất nhiên, "con người vô tâm" này không cảm thấy mình là người vô tâm, khi nghe thấy bản thân khỏe mạnh vẫn còn vô cùng đắc ý vui vẻ.

Vegas không thể ngồi yên được nữa, hắn bước về phía Pete muốn cậu khôi phục lại kí ức, nhưng ngay khi hắn đến gần Pete, cậu giống như một con mèo sợ hãi, cau mày, trốn trên ghế sô pha, núp đằng sau lưng Porsche. Hai người cứ như vậy im lặng đối mặt nhau.

Cuối cùng thì Kinn cũng không nhìn nổi nữa, vỗ vỗ Vegas: "Vegas, mày đừng có nóng vội, hay là mày cứ trở về trước đi, đừng lo, không thì về trước đi, bọn tao sẽ tìm cách giúp Pete nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó."

Vegas không di chuyển, hắn sợ rằng nếu bây giờ hắn lùi lại, Pete sẽ bỏ chạy như trước kia và không bao giờ quay lại nữa. Nhỡ may, Pete không thể nhớ lại tình cảm giữa hai người,hoăc là lại chỉ nhớ được những ngày tháng bị giam cầm, vậy thì sẽ càng nghiêm trọng hơn. Vegas trong lòng rối bời, hắn sợ trong mắt Pete sẽ không còn hắn nữa.

"Nhưng mày ở đây cũng không có cách gì cả, đúng không? Hơn nữa.. " Kinn nhìn Pete, người luôn muốn đuổi Vegas đi. "Nó hoàn toàn cảnh giác với mày, không thể thả lỏng bản thân, nó càng khó nhớ trở lại hơn. Cho nó một ít không gian và thời gian, có lẽ dạo này nó mệt quá, có thể nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ nhớ lại thôi ".

Cuối cùng, Vegas cũng chịu thua và hắn không nỡ nhìn Pete rất lâu rất lâu mới rời đi.

Pete vốn dĩ không muốn như thế này. Cậu cảm thấy cậu và Vegas có lẽ đúng là có yêu nhau, chỉ là cậu không thể nào nhớ ra, ánh mắt của Vegas quá nóng bỏng, cậu cảm thấy mình như bị thiêu đốt, vì vậy cậu đã lựa chọn trốn tránh.

"Mày có thể nói cho tao biết mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì không?" Pete vẫn như cũ là một chàng trai ấm áp, cậu hi vọng có thể nhanh chóng nhớ lại, có thể cùng Vegas giải thích rõ ràng.

Nếu Pete đã yêu cầu, vậy thì mấy người quyết định ngồi xuống thảo luận và kể cho Pete nghe chuyện mấy năm nay, Pete giống như đang nghe một câu chuyện, mà nhân vật chính của câu chuyện lại là cậu.

Kinn không biết phải nói gì về việc Pete bị đưa ra ngoài và sau đó bị bắt giam, vì đoạn kí ức đó khiến Pete đau đớn và bất lực. Cuối cùng, vẫn là Porsche là người cóp nhặt mọi chuyện để nói cho rõ ràng.

"Tao bị Vegas giam cầm?"

"Đúng vậy."

"Sau đó anh ấy yêu tao và tao cũng yêu anh ấy?" Mỗi chữ ở trong đó, Pete đều biết, nhưng không biết tại sao khi chúng ghép với nhau, Pete lại không hiểu được. Cũng đúng thôi, trong cái lồng giam ngột ngạt ấy, ngoài cái người bước vào sau Pete còn có một người vốn dĩ đã bị nhốt ở trong đó từ lúc sinh ra Vegas. Mối quan hệ giữa hai con người này là yêu cũng tốt là hận cũng tốt, câu chuyện ở bên trong đó chỉ có hai người biết mà thôi. Người ngoài nói vài ba câu làm sao có thể nói rõ được.

"Này này, có cần phải trầm trọng như vậy không? Nếu Pete đã chỉ nhớ rằng việc chúng ta đã đến quán bar của chị Yok, không bằng chúng ta lại đến đó lần nữa, nói không chừng Pete sẽ nhớ lại hết." Lần đầu tiên đề nghị của Tankun có ích.

Ánh đèn chói lọi cùng tiếng nhạc ầm ĩ tràn ngập óc, bọn họ giống như trước kia, phóng túng bản thân, trầm mê vào rượu, từng cốc từng cốc nốc sạch xuống dạ dày. Cũng đúng thôi, sau trận chiến giữa gia tộc chính và gia tộc thứ, mọi người đều căng thẳng và giải quyết nhiều việc khác nhau. Hôm qua nhóm Kinn đi nhậu thì bị bắt quả tang, bị đánh một trận. Vui nhất vẫn là Pete, bây giờ Pete tin rằng bản thân mất trí nhớ vì quá mệt mỏi, bởi vì bây giờ cậu cảm thấy thư giãn và cậu cảm thấy rằng cậu chính là cậu của bây giờ.

Không biết nhảy nhót đã bao lâu, nhưng Pete cảm thấy mình không thể kìm lại được, sau khi kết thúc, cậu đỡ bồn rửa mặt và nhìn mình trong gương. Cậu không biết cậu bị làm sao, cậu rõ ràng đang rất vui vẻ và thoải mái, nhưng chỉ khi thả lỏng cậu mới nhận ra trái tim mình trống rỗng, chắc chắn là thiếu thứ gì đó.

Pete rửa mặt và quay trở lại hộp đêm, để tiếp tục hiệp hai.

Thật lâu thật lâu sau, cậu phát hiện mình thật sự có chút say, sau đó liền nhìn thấy Vegas.

"Anh đến rồi." Pete mỉm cười và ngoan ngoãn đưa mặt mình lên tay Vegas.

"Ừ" Vegas giúp Pete vén tóc tránh khỏi mắt.

"Uống rượu?"

Vegas lắc đầu.

"Muốn hát không?"

Vegas vẫn lắc đầu.

"Hay là chúng ta nhảy cùng nhau đi."

Vegas vẫn lắc đầu.

Pete khổ não nói, "Trời ạ, vậy anh muốn gì, sao anh khó chiều thế hả?"

Vegas định nói rằng hắn không muốn gì cả.

Pete chợt nghĩ ra điều gì đó, cậu chộp lấy tay Vegas và kéo hắn chạy ra ngoài.

Vegas cứ thế đi theo Pete, nhìn theo bóng lưng cậu.

Đó là bến tàu, lúc này bến tàu không có ai, vô cùng yên ắng.

Pete đứng thẳng trên mép cầu tàu, cậu chỉ lên mặt trăng và nói: "Vậy anh muốn có mặt trăng đúng không?"

"Mặt trăng quá lạnh và quá mờ để soi sáng cuộc đời của một người như anh. Anh vẫn thích mặt trời hơn."

Pete lại càng khổ não hơn: "Vậy thì phải làm sao, trời đã tối rồi, tôi đi đâu tìm mặt trời cho anh!"

Vegas ôm Pete vào lòng, Pete cảm thấy người rất nóng, cậu nghe thấy nhịp tim của Vegas, cũng nghe thấy nhịp tim của chính mình, trái tim họ đang sát gần nhau.

"Anh làm gì thế hả?"

"Anh đang ôm mặt trời của mình."

...

Ánh nắng sớm mai chiếu vào mặt Pete, Vegas chống tay ngắm nhìn Pete, hắn đã nhìn như vậy cả đêm, hắn lo lắng Pete sau khi mở mắt ra sẽ lại không nhớ ra hắn, cho nên cả đêm không ngủ. Khi Pete mở mắt ra, trái tim của Vegas giống như bị một tảng đá đè lên làm hắn không thể thở nổi, nhưng hắn có thể cảm nhận được Pete của mình đang quay trở lại.

"Vegas ..."

"ừm"

"Em đã trở lại"

"Ừm, anh biết" mặt trời của tôi, chào mừng em trở về nhà.

---END---

*Nếu mọi người thấy hay thì tặng mình 1 sao nha, cảm ơn mọi người. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro